Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 47: Quyết chí của bồ công anh
Giữa đất trời chỉ còn lại tiếng gương vỡ và tiếng súng nổ vô cùng vô tận.
Từng loạt trẻ mồ côi và quái vật gương bị tiêu diệt như cắt cỏ, tăng thêm một lớp tiếng ồn cho thế giới.
Tiếng súng tạm dừng, Tần Tri Luật thêm quyền hạn cao nhất vào thiết bị thông tin, đồng bộ số liệu từ con chip của mỗi người lên kênh liên lạc chung.
Chỉ số sự sống của An Ngung đã giảm xuống chỉ còn 27%. Vẫn chưa đến ngưỡng kích hoạt cơ chế khóa máu bảo vệ của Kazama, những hạt giống bồ công anh chỉ có thể đem lại tác dụng giảm xóc, con số này vẫn tiếp tục chầm chậm giảm xuống.
Chỉ số sự sống của ba tay đấm chủ lực đều duy trì ở ngưỡng 70%, sức mạnh tinh thần bị tổn hại lại càng ít hơn. Người Giữ Trật Tự có thứ hạng cao trên Thang Trời thường có tinh thần khá vững vàng, tiếng kính vỡ ảnh hưởng rất ít đến bọn họ. Nhưng Tưởng Kiêu là một ngoại lệ, sức mạnh tinh thần của y đã xuống dưới mức 50% đáng cảnh báo.
Người thực sự bất thường chính là Kazama Takashi Sakai.
Giống như tất cả những healer khác, anh ta gần như không bị thương một chút nào, sức mạnh tinh thần cũng nằm vững ở mức cao.
Nhưng con chip của Kazama Takashi Sakai lại báo về một dòng chỉ số thứ ba.
Chip chỉ có thể phát hiện đó là một trạng thái si.nh lý quan trọng có tính tiêu hao giống như chỉ số sự sống nhưng tạm thời không thể nhận biết được cụ thể nó là gì. Vậy nên thứ xuất hiện trên màn hình là một dấu chấm hỏi màu đỏ, trạng thái hiện tại là 100%.
“Trưởng quan.” An Ngung bỗng gọi.
Tần Tri Luật dời mắt khỏi thiết bị thông tin, nhìn thoáng qua sợi tơ quấn quanh cổ tay An Ngung, nã một phát súng vào đám quái vật gương vừa được gom lại.
Thế giới vừa yên tĩnh lại một lần nữa bị âm thanh ồn ào lấp đầy. Vô số mảnh gương vỡ rơi xuống khiến không khí như được thực thể hóa, ánh mặt trời phản xạ qua lại một cách hỗn loạn, khiến người ta nhức cả mắt.
An Ngung cởi đoạn băng vải trên cổ tay ra quấn quanh mắt. Sau lớp băng vải, đôi mắt đỏ chăm chú quan sát thế giới mờ ảo bên ngoài.
Cậu cẩn thận cảm nhận rồi khẽ nói: “Đại khái còn khoảng một nửa số gương.”
Nói xong, áp lực vô hình bao trùm lên đầu tất cả mọi người.
Gương còn lại một nửa nhưng tiếng gương vỡ vẫn luôn thúc đẩy năng lực của An Ngung phát triển. Thời gian được gia tốc giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, chỉ số sự sống của An Ngung cũng theo đó mà sụt giảm càng nhanh, càng khó để những hạt bồ công anh chậm chạp kia níu giữ lại.
Kazama thu hết những hạt bồ công anh trên người những đồng đội khác lại, đưa toàn bộ tới vây quanh An Ngung, bình tĩnh nói: “Góc còn 20%, tôi cần chuẩn bị sẵn sàng mở kỹ năng khóa máu bất cứ lúc nào.”
Tần Tri Luật duỗi tay nổ súng, một lần nữa bắn nát một đám quái vật gương. Chờ đến khi tiếng ồn ào lắng xuống, hắn trầm giọng hỏi: “Chỉ số thứ ba của cậu là gì? Cơ chế khóa máu rốt cuộc sẽ tiêu hao thứ gì?”
Nghe vậy, Kazama cười cười, “Tiêu hao hạt bồ công anh.”
Anh ta dừng một lát, đôi mắt trông như mắt mèo đanh lại, thấp giọng nói: “Thực ra tôi có hai loại hạt giống bồ công anh.”
Tần Tri Luật liếc nhìn phản ứng của An Ngung. Sau khi bị bịt mắt, dường như An Ngung lại càng bình tĩnh hơn nhưng lồng ng.ực cậu vẫn phập phồng dữ dội. Rõ ràng đã có băng vải che đi nhưng lại vẫn khiến người ta cảm nhận được về đôi mắt đỏ điên cuồng đó.
Hắn đưa tay kéo chặt nút thắt của đoạn băng vải phía sau đầu An Ngung, chỉnh cho thấp xuống, lại nói trong kênh liên lạc riêng: “Thử khống chế năng lực, đừng để thời gian liên tục tăng tốc như thế. Gương vỡ quá nhanh chỉ đẩy cái chết của cậu tới sớm hơn thôi.”
Vừa dứt lời, xung quanh bất chợt dao động dữ dội chưa từng có, số lượng trẻ mồ côi bất thình lình xuất hiện nhiều gấp đôi.
Slade nhìn đám quái vật gương đông nghìn nghịt kia, khàn giọng nói: “Xem ra gương cũng sắp điên rồi.”
Động tác của An Ngung không hề chậm trễ. Cậu lập tức đưa toàn bộ quái vật gương và đám trẻ mồ côi về cùng một vị trí để Tần Tri Luật nã súng.
Tiếng ồn ào vang lên khắp nơi. Đến cả những Người Giữ Trật Tự khác cũng sắp bị tiếng nổ kinh hoàng ấy làm cho điếc tạm thời.
Nhưng ngay sau đó, không trung lại một lần nữa xuất hiện đám trẻ mồ côi mới, lần này lại tiếp tục nhiều gấp đôi lần trước.
“Không ổn.” Tưởng Kiêu chợt nhận ra vấn đề, lạnh lùng nói: “Loạt gương về sau đã bắt đầu phục chế quái vật. Nếu quái vật càng ngày càng nhiều, vậy thì thương tổn do gương vỡ gây ra cho An Ngung cũng tăng lên gấp bội, Kazama còn bảo vệ được nữa không?”
Gần như đồng thời, tiếng báo động về chỉ số sự sống của An Ngung cũng được truyền tới thiết bị thông tin của từng người trong đội.
10%.
Vô số trẻ mồ côi bước nhanh về phía cậu, đến khi tới gần lại biến thành quái vật gương khổng lồ. Qua lớp băng vải, An Ngung ngưng mắt nhìn chúng. Cậu bỗng nhiên đứng dậy, mặc kệ tiếng cảnh báo điên cuồng từ thiết bị thông tin, bước ra khỏi vòng bảo vệ của mọi người.
Trong mơ hồ, An Ngung nhìn thấy những con quái vật gương khổng lồ kia cúi xuống, gần như chạm tới chóp mũi cậu.
Giống như đang kêu gào chờ cậu tiêu diệt để rồi lại lấy tiếng gương vỡ phản đòn lại cậu.
Cậu đứng thẳng người giữa cơn cuồng phong tạo nên từ những tiếng gầm gừ kia, vươn tay ra, đón lấy một mảnh gương vỡ trong không trung.
Mảnh gương vỡ kia quay mòng mòng trong lòng bàn tay, ngón tay An Ngung khẽ cử động, điều khiển từng mảnh không gian hỗn loạn, gom hết những con quái vật khổng lồ đang kêu gào kia vào trong mảnh gương nhỏ xíu.
Những đồng đội đứng lặng im phía sau níu lấy nhau trong không gian đang dao động dữ dội, trong tiếng gào thét và chèn ép đang vang vọng khắp nơi. Thanh niên tóc trắng bịt mắt đứng giữa tâm bão lại trầm tĩnh như thể người dẫn dắt cơn bão này không phải cậu.
Sau khi đưa con quái vật gương cuối cùng vào trong, An Ngung không ra tay ngay lập tức.
Vậy nên tiếng ồn ào cũng đột nhiên ngưng bặt một giây.
Nhưng sự yên lặng ấy đã lập tức trôi đi, ngay sau đó, đoản đao Trật Tự rời vỏ. Cậu giơ cao thanh đao trên không trung, cánh tay dồn sức đâm thẳng xuống.
Mảnh gương vỡ tan, phát ra âm thanh cực kỳ nhỏ. Nhưng ngay sau đó, tiếng nổ tung của tất cả những con quái vật gương bị nhốt vào trong đó đồng loạt truyền tới, tầng tầng lớp lớp, rền xiết giữa đất trời.
An Ngung tự mình ra tay phá hủy đợt gương này.
Thế nhưng cậu vẫn đứng vững giữa cơn đau khủng khiếp, đưa tay kéo băng vải xuống, đôi mắt đỏ như lửa cháy hừng hực, không còn một chút sắc vàng nào.
Tưởng Kiêu và Slade vốn muốn tiến tới cản cậu chợt khựng lại, không dám lên tiếng.
Bọn họ cảm nhận được sự phẫn nộ đến từ một một thứ gì đó im lặng mà đáng sợ. Thứ kia đang cực kỳ tức giận, dù chỉ đứng ngoài nhìn thôi cũng khó lòng nào chống chịu nổi.
Loạt gương mới lại xuất hiện, An Ngung cảm giác rằng đây chính là loạt cuối cùng.
Mà số lượng trẻ mồ côi xuất hiện từ trong gương vô hình lần này đã không tài nào đếm hết nổi. Quái vật gương do bọn chúng hóa thành cũng nhỏ lại và yếu đi rất nhiều. Gương đã nắm được nhược điểm của cậu, muốn dùng số lượng tiếng gương vỡ nhiều hơn để kết liễu cậu trong chớp mắt.
Thiết bị thông tin điên cuồng phát cảnh báo.
“5%.” Kazama Takashi Sakai hít sâu một hơi, đứng sau lưng An Ngung. Tuy anh ta không dám nhìn thẳng vào An Ngung nhưng giọng nói vẫn rất đáng tin cậy, “Xin cứ yên tâm phá gương, tôi sẽ tử thủ lượng máu vì ngài.”
“Cảm ơn nhiều.” An Ngung khẽ nói. Dừng một chút, cậu lại nói tiếp, “Tôi cũng sẽ cố gắng tiết chế giúp cậu.”
Ngay khi tim Kazama còn đang đập loạn nhịp, An Ngung đã nhặt một mảnh gương vỡ lên.
Cậu kẹp mảnh gương ở đầu ngón tay, tiến lên trước vài bước.
Đám quái vật gương cũng bỏ qua những Người Giữ Trật Tự còn lại, chỉ bao vây một mình cậu. Tiếng thở khò khè thô lỗ phả vào người cậu theo cơn gió, những bộ đồng phục của cô nhi viện cũng gần như nát bươm, dường như từ trên xuống dưới cậu chỉ còn duy nhất đôi mắt đỏ kia vẫn kiên định, không thể bị lay chuyển.
Tần Tri Luật kéo chốt súng, lại cởi áo khoác choàng lên người An Ngung.
“Làm đi.”
Giây tiếp theo, tất cả mọi thứ trong tầm nhìn của mọi người bắt đầu vặn vẹo. Vô số không gian bị bẻ cong khiến cho không khí xung quanh cũng bị quấn vào luồng dao động kỳ dị.
An Ngung tống từng con quái vật vào trong mảnh gương như đang lạnh lùng dọn sạch mặt bàn bừa bộn.
Không biết qua bao nhiêu lâu, tạp âm biến mất, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng tiếng bước chân.
Thế giới đã sạch sẽ.
Cậu ngoảnh lại nhìn Kazama, kéo lại chiếc áo khoác màu đen trên vai, tiến lên đặt mảnh gương xuống nền đất trước mặt Tần Tri Luật.
Mời.
Cậu đưa tay ra hiệu với trưởng quan.
Súng nổ, gương vỡ. Tiếng ồn ào thấu tận trời xanh như xé toạc thần trí mỗi người.
Trên thiết bị thông tin, chỉ số sự sống đang là 5% của An Ngung lóe lên một cái, tụt xuống 2,5%.
Nhưng ngay lập tức, con số kia lại lóe lên, vẫn là 2,5%.
Rất nhiều hạt bồ công anh bỗng nhiên bay ra từ trong cơ thể Kazama Takashi Sakai. Chúng bay men theo sợi tơ nối giữa anh ta và An Ngung, nhanh chóng hướng về phía An Ngung.
Những hạt bồ công anh đó có màu hổ phách trong vắt, lớn hơn và cũng tròn hơn những hạt bồ công anh bình thường được Kazama thả ra. Những chùm lông nhuyễn mịn không ngừng đong đưa trong gió, nhanh chóng tạo thành một dòng xoáy bao trọn An Ngung bên trong.
Giữa tiếng ồn cực đoan, chỉ số sự sống của An Ngung tiếp tục nhấp nháy, nhưng mỗi lần như thế, con số xuất hiện trở lại vẫn luôn là 2,5%.
Cùng lúc đó, chỉ số có tính tiêu hao thứ ba đầy bí ẩn của Kazama Takashi Sakai cũng nhanh chóng giảm xuống. Khi giảm xuống hơn một nửa, rốt cuộc chip cũng phân tích được ý nghĩa của nó.
Năng lực biểu hiện gen biến dị.
Mọi người sửng sốt mất một lúc mới hiểu ra.
Slade giữ chặt tay Kazama, “Cậu điên rồi!”
Ý nghĩa đúng như tên gọi, nó đại diện cho khả năng biểu hiện gen biến dị của tế bào.
Chip chưa bao giờ báo cáo về chỉ số này bởi đáng lý ra nó là thứ không thể dao động, không thể hạ xuống do tiêu hao thể lực hay bị thương trong quá trình chiến đấu.
Nhưng Kazama Takashi Sakai lại mang trong mình dị năng độc đáo.
Khả năng chữa trị thứ hai luôn bị anh ta che giấu: Hồi máu nhiều, tốc độ nhanh, lập tức khóa chặt thanh máu, dựa vào loại hạt giống lợi hại hơn hẳn thứ bình thường anh ta tạo ra.
Nhưng những hạt giống đặc biệt màu hổ phách ấy lại là kết quả của việc tiêu hao gen.
Một khi chỉ số ấy về 0, anh ta sẽ mất dị năng vĩnh viễn, biến thành sinh vật biến dị vô dụng.
“Tôi không điên.” Ánh mắt Kazama Takashi Sakai vô cùng kiên định, “Tôi biết sứ mệnh của một Người Giữ Trật Tự loại hình trị liệu là gì.”
Những người thuộc hệ trị liệu trước nay luôn căn ke trong việc sử dụng sức mạnh. Dù không ảnh hưởng đến căn cơ của dị năng nhưng trị liệu quá nhiều khiến bản thân kiệt sức cũng khiến họ cảm thấy bất an. Bọn họ sẽ cẩn trọng tính toán lượng trị liệu còn lại bản thân có thể cung cấp trong từng nhiệm vụ, sẽ ngấm ngầm đánh giá lượng máu, thói quen chiến đấu của những Người Giữ Trật Tự khác rồi từ đó cẩn thận lựa chọn ra đồng đội “biết điều”.
Trong số các trị liệu, Kazama Takashi Sakai vẫn luôn thận trọng giấu giếm năng lực đặc biệt của bản thân.
Anh ta đã tham gia rất nhiều nhiệm vụ cùng Slade nhưng lại chưa một lần sử dụng cơ chế khóa máu.
An Ngung là người đầu tiên và có lẽ cũng chính là người cuối cùng.
Một bông hoa anh túc mọc ra từ lòng bàn tay Tưởng Kiêu, “Để tôi hỗ trợ.”
Nhưng vừa dứt lời, y đã bị thứ gì đó hất văng ra, nhoáng cái liền xuất hiện ở vị trí cách đó vài chục mét.
Bông hoa anh túc vừa mọc ra kia cũng bị bẻ gãy bởi dao động không gian.
An Ngung nói trong kênh liên lạc chung: “Giờ chưa dùng đến anh.”
Thế giới như lặng đi mất một khoảnh khắc.
Dường như ai cũng nghe thấy tiếng hít thở của Tưởng Kiêu trong kênh liên lạc.
Trên thiết bị thông tin của An Ngung, con số 2,5% vẫn đang không ngừng nhấp nháy. Rất nhiều hạt bồ công anh màu hổ phách đang tràn về phía cậu, đồng thời, những hạt bồ công anh nhỏ với chùm lông màu tím nhạt pha trắng vốn bay lơ lửng trên không trung cũng đang lần lượt tan biến.
Sức mạnh của Kazama sắp cạn kiệt.
Tiếng gương vỡ đang yếu dần đi nhưng chỉ số sự sống của An Ngung vẫn đang nhấp nháy.
Cậu lại mở kênh liên lạc ra, “Kazama, chỉ số thứ ba.”
Mắt Kazama giật giật, “14%… Không…”
Lời còn chưa dứt, con số đã tụt xuống còn 12%.
Lúc này, Tần Tri Luật bỗng đưa tay tới như muốn cắt đứt sợi tơ nối giữa An Ngung và Kazama nhưng lại bị An Ngung giữ lại.
Tần Tri Luật nhìn chằm chằm cậu, “Để Tưởng Kiêu thay phiên chút, sức mạnh tinh thần của cậu ta vẫn chống đỡ được một lát.”
An Ngung ngước mắt lên, đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, không chịu nhượng bộ.
“Kazama vẫn chưa tới cực hạn.”
Trong cuộc giằng co yên lặng, những người còn lại không dám hé răng nói nửa lời. Slade trợn tròn mắt nhìn Kazama, sắc mặt Kazama đã trắng bệch nhưng anh ta lại nở nụ cười, khẽ nói: “Tôi hiểu rồi.”
Chỉ số trên thiết bị thông tin của An Ngung vẫn không ngừng nhấp nháy ở con số 2,5%. Cho đến khi tiếng ồn ào biến mất, Kazama chỉ còn lại 5%.
Mọi người đang chuẩn bị thở phào một hơi, chỉ số trên thiết bị thông tin lại đột ngột lóe lên thêm một lần nữa. Tương ứng, chỉ số của Kazama cũng giảm xuống theo, chỉ còn 3%.
Tiếng gương vỡ gây tổn thương đến sinh mệnh có trì hoãn.
Không kịp cả bối rối, trước mặt tất cả mọi người, chỉ số vừa giảm xuống còn 3% kia lại giảm xuống tiếp: 1%.
Kazama mỉm cười, cảm tưởng như mình đã nhìn thấy được lần cập nhật tiếp theo trên thiết bị thông tin của An Ngung. Anh ta nhắm mắt, lại nhận thấy không gian giữa mình và An Ngung bỗng nhiên dao động một chút, sợi tơ nối giữa hai người bị cắt đứng.
An Ngung thu tay, trên thiết bị thông tin, dòng chỉ số thứ ba của Kazama dừng lại ở con số 1%, không tiếp tục giảm xuống nữa.
Gần như đồng thời, thiết bị thông tin của An Ngung nháy lên lần cuối cùng, từ 2,5% giảm xuống còn 1%.
Rồi sau đó không còn bất kỳ sự thay đổi nào nữa.
Kết thúc.
An Ngung đứng yên tại chỗ, chầm chậm khép mắt như thể hơi thở cũng bị gián đoạn.
Những mảnh gương vỡ mang theo bọt tuyết còn đang rơi trên không trung nhanh chóng đáp xuống trên chiếc áo khoác đen cậu đang khoác, phủ thành một lớp sương trắng.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự khô kiệt của cơ thể gầy guộc kia.
Nhưng đồng thời cũng cảm nhận được thứ hùng mạnh mà cái chết cũng không cản nổi đã giáng thế.
Hồi lâu sau, An Ngung chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt vẫn mang màu đỏ nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đôi mắt đỏ ấy phập phồng co rút theo nhịp thở của cậu. Cậu ngoảnh lại, lướt mắt nhìn mọi người.
Slade nhận thấy cơ bắp đang phình to của mình vậy mà cứ thế thu nhỏ lại không thể khống chế, gần như quay về trạng thái của một con người bình thường. Pat cũng vô thức lùi về sau vài bước, cúi đầu lặng lẽ thuần phục.
Kazama vẫn đứng sững tại chỗ.
Anh ta đã kiệt sức, khó lòng nào tiếp tục sử dụng cơ thể mình thêm nữa.
Anh ta cảm thấy mình phải bảo vệ dị năng thật cẩn thận. 1%, chỉ cần không cạn sạch, trở về nghỉ ngơi cho tốt, phối hợp để các nhà khoa học của Đại Não nghiên cứu và chữa trị thì vẫn có cơ hội hồi phục.
Nhưng anh ta cũng không giữ được lời đã hứa với Góc. Anh ta không thể kiên trì đến cuối cùng và cũng đã trở thành kẻ vô dụng trong nhiệm vụ lần này.
Cảm giác mất mát hệt như một ngọn núi khổng lồ vô hình đè lên vai anh ta.
Khi bị đôi mắt đỏ ấy nhìn thẳng vào, anh ta như run chân nhưng lại không dám lảng tránh, đơn giản chỉ vì An Ngung đang nhìn anh.
Một lát sau, An Ngung bước về phía Kazama, đứng đối diện.
Ngay khi anh ta không còn gắng gượng nổi nữa, muốn cúi đầu né tránh ánh mắt ấy, An Ngung bỗng thò tay vào trong túi áo, lấy ra một thanh năng lượng đã bóc.
Một thanh năng lượng tầm thường không có gì hiếm lạ, tuy nhà sản xuất đã tốt bụng biến chúng thành đồ ngọt, còn tạo ra nhiều hương vị phong phú nhưng nhiệm vụ nào cũng phải ăn thứ này, cuối cùng rất nhiều Người Giữ Trật Tự chỉ nhìn thấy nó thôi là đã buồn nôn.
Nhưng vào giờ khắc này, có lẽ do gió ở cô nhi viện quá lạnh nên mùi thơm chua ngọt kia mới có thể khiến anh cảm thấy yên tâm đến lạ kỳ ngay khi nó vừa lọt vào xoang mũi.
Thấy anh ta không nhận, An Ngung liếc nhìn thanh năng lượng kia nói: “Chocolate mâm xôi.”
Cậu dừng một lát rồi nói tiếp, “Còn một thanh yến mạch mật ong nữa, tôi thích cái đó.”
Một câu nói chẳng có chút nể nang nào.
Kazama chậm chạp đưa tay lên nhận lấy thanh năng lượng. Anh ta còn chưa kịp nói cảm ơn, An Ngung đã lên tiếng trước.
“Cảm ơn.”
Giọng cậu rất lạnh lùng nhưng không hề mang cảm giác nói cho có lệ, “Vất vả rồi.”
Khoảnh khắc An Ngung quay đi, tiếng thì thầm cách đó không xa bỗng lọt vào tai.
Tưởng Kiêu thấp giọng nói: “Thà mạo hiểm đương đầu với cái chết chứ không chịu dùng tôi lấy một lần.”
An Ngung thoáng dừng bước nhưng không ngoảnh lại, vẫn tiếp tục bước đi.
Toàn bộ gương vô hình đều đã vỡ, không còn thêm trẻ mồ côi và quái vật xuất hiện, thế giới quay về dáng vẻ giống với khi họ vừa bước vào nơi này.
Chỉ là cảm giác dao động rất khẽ trong không trung đã biến mất.
An Ngung nhìn chằm chằm không gian phía trước, khẽ nói: “Ở đây.”
Nơi cậu chỉ vào chẳng có bất kỳ thứ gì.
“Chiếc gương vô hình cuối cùng, không gian bị bẻ cong cuối cùng.”
Cậu luồn hai tay vào trong ống tay của áo khoác, cài chặt áo của trưởng quan lại.
Đôi mắt đỏ trầm tĩnh mà kiên quyết,
“Quan tài kính của A Cức nằm ở ngay đó. Gi.ết ch.ết cô bé, tiến vào khu vực trong cùng, tìm Bạch Kinh.”
Lời tác giả:
Vụn tuyết rơi: Kazama Takashi Sakai (2/3) – Quyết định mạnh mẽ
Tôi là một người luôn tôn sùng sức mạnh và mong muốn bản thân sẽ trở nên mạnh mẽ.
Trên Thang Trời, không ai không như vậy.
Khi vừa mới biến dị, tôi rất buồn với tốc độ chữa trị quá chậm của mình, cảm thấy bản thân chắc chắn chỉ là một healer cấp thấp.
Nhưng người của Đại Não nhanh chóng nói cho tôi biết dị năng độc đáo của tôi.
Ngày đó, tôi vừa mừng rỡ lại vừa phiền muộn.
Mừng là vì chưa có bất kỳ healer nào có thể khóa máu tức thời như vậy. Về một phương diện nào đó, tôi đã có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp các healer.
Nhưng phiền muộn lại là vì việc sử dụng năng lực này cực kỳ nguy hiểm. Trị liệu kiệt sức chỉ cần về ngủ vài hôm là ổn nhưng tế bào cạn kiệt năng lực biểu hiện gen sẽ khiến tôi trở thành phế nhân.
Không một Người Giữ Trật Tự nào có thể chấp nhận chuyện này.
Tôi dùng năng lực ấy báo danh tham gia rất nhiều nhiệm vụ nhưng luôn ranh mãnh né tránh việc phải thực sự dùng đến nó.
Nói thẳng ra, trước khi kề vai chiến đấu với Góc, tôi cũng chỉ nói suông lấy lệ mà thôi.
Nhưng đến khi đồng hành rồi tôi mới biết thì ra một người có thể bị thuần phục nhanh đến thế.
Có lẽ đơn giản chỉ là vì tôi đã chứng kiến ngài ấy điều khiển thời không, cũng nhìn thấy ngài ấy gục đầu mê man; nhìn thấy ngài ấy căn ke từng li từng tí vài phần trăm chỉ số sự sống, cũng chứng kiến ngài ấy vững vàng trụ vững không sợ bị thương nặng.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu được Nho, An, thậm chí hiểu được Tưởng Kiêu.
Không một healer nào chống lại được suy nghĩ muốn bảo vệ Góc.
Hoặc là nói, bảo vệ Góc an toàn chính là quyết định mạnh mẽ nhất của chúng tôi.
Vụn tuyết rơi: Kazama Takashi Sakai (3/3) – Dốc sức vì người
Thanh năng lượng đã bị bóc kia tuy trông có vẻ chưa bị cắn nhưng hiển nhiên cũng không còn mới nguyên nữa.
Nhưng nó lại có ý nghĩa cực kỳ to lớn.
Khi ngài ấy mở mắt ra, tôi biết rốt cuộc mình đã được diện kiến trạng thái “Giáng Thế”.
Nếu không tự mình cảm nhận, không một ai có thể hiểu được cảm giác mạnh mẽ đầy áp bách, lạnh lùng ấy.
Ngài ấy bước về phía tôi, chìa thanh năng lựa kia ra, nói với một kẻ vô dụng như tôi rằng “Vất vả rồi.”
Tôi tình nguyện dốc sức vì ngài ấy.
Trước khi quay người rời đi, ngài ấy liếc nhìn tôi một cái.
Tuy không có cảm xúc gì rõ ràng nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy bị khống chế, đồng thời cũng được trấn an.
Dường như ánh mắt ấy đang nói với tôi rằng ngài ấy sẽ sử dụng tôi đến tận cùng.
Nhưng vĩnh viễn sẽ không để tôi phải rơi xuống vực thẳm vì ngài ấy.