Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 48: Mảnh gương vỡ thứ ba
Chiếc gương vô hình cuối cùng, nơi cất giấu quan tài kính của A Cức.
Khi vừa chạm tay vào, An Ngung bị hất ngược ra. Một mảnh gương rơi xuống ngay cạnh chân cậu.
Như đã dự đoán, mảnh gương vỡ thứ ba.
Mảnh gương thứ ba sẽ tấn công tinh thần càng dữ dội hơn. Slade muốn bước vào trong nhưng ngay khi gã vừa chạm vào mặt gương trắng, sức mạnh tinh thần lập tức sụt giảm 20%, bắt buộc phải dừng lại.
An Ngung miết tay trên hai chữ “Bảo vệ”, “Xem ra mục tiêu của nó cực kỳ rõ ràng.”
Dựa theo suy luận trước đó, mảnh gương vỡ thứ ba sẽ một lần nữa “cắt xẻo” kẻ bước vào trong, lần này là 30% tổng lượng máu.
Trong tất cả những Người Giữ Trật Tự ở đây, chỉ có hai người có thể chịu đựng được đòn tấn công nhắm thẳng vào tinh thần của gương trắng.
An Ngung nhìn sang phía Tần Tri Luật, Tần Tri Luật đang quan sát Tưởng Kiêu. Dường như hắn đang suy nghĩ gì đó, tay mân mê ngọn nến đã cầm đi từ tay Trần Niệm.
“Trưởng quan.” An Ngung gọi hắn, “Cùng vào nhé?”
Tần Tri Luật nhìn sang phía cậu, lại lắc đầu, “Tôi và cậu cùng vào, khả năng cao vẫn sẽ bị phân chia thành 29% và 1%, chẳng có nghĩa lý gì cả.”
Pat thẳng thắn lên tiếng: “Khoảnh khắc thoát ra khỏi gương còn bị bạo kích nữa, hai người cùng vào thật sự không lời.”
An Ngung không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm Tần Tri Luật.
Tần Tri Luật lại nói: “Về mặt lý thuyết, tôi có thể vào đó một mình nhưng rõ ràng gương đã nhắm vào cậu. Dù tránh được ở chỗ này thì rồi cậu cũng sẽ gặp phiền phức ở chỗ khác. Không việc gì phải đánh cược khiến cả đội chịu tổn thất thêm.”
An Ngung vẫn lặng im. Cậu dời tầm mắt, nhìn Tưởng Kiêu một lúc rồi lại nhìn Kazama.
Mọi người im lặng đến đáng sợ. Slade hắng giọng một cái, “Góc, đến giờ chúng ta vẫn chưa gặp được Bạch Kinh, chưa biết sức chiến đấu của bản thể gương theo dõi mạnh đến đâu. Cố gắng để Luật giữ trạng thái tốt nhật thật sự sẽ…”
“Tôi biết.” An Ngung ngắt lời gã, “Xin lỗi, phiền mọi người yên lặng một lúc.”
Quả thật cậu cũng định vào gương một mình. Cậu đang tính toán cơ chế của gương và lượng trị liệu còn lại của hai healer.
Khoảnh khắc thoát ra khỏi gương, người vừa vào gương sẽ bị cắt mất một hạn lượng máu nhất định, đồng thời còn phải chịu một đợt bạo kích đáng sợ. Với trạng thái 1% của cậu hiện tại, rõ ràng không cần tính đến hạn lượng máu bị mất kia, cậu vốn không thể sống sót thoát ra.
Đôi mắt đỏ đanh lại, một lát sau, An Ngung nhìn về phía Kazama: “Trị liệu bình thường còn dùng được không?”
Kazama thoáng sửng sốt, “Cũng vẫn dùng được… Nhưng mà… thành thật xin lỗi, có lẽ tốc độ sẽ càng chậm hơn trước.”
An Ngung gật đầu, tiến về phía anh ta, “Phiền anh, hồi 1% này của tôi lên chút đã.”
Phía xa, Tưởng Kiêu siết chặt nắm tay như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Vài bông bồ công anh nhạt màu, xơ xác bay vào trong ngực áo An Ngung, bắt đầu chậm chạp chữa trị.
Dựa theo kinh nghiệm đã có, cậu không cần healer thực sự hồi đầy máu cho mình, chỉ cần giúp cậu một chút để cơ thể tiến vào trạng thái có thể tự cải thiện rồi tăng tốc thời gian là ổn. Nhưng lúc này Kazama đã quá yếu, bông bồ công anh nhỏ xíu nỗ lực làm việc suốt một lúc lâu, con số trên thiết bị thông tin mới nhảy từ 1% lên 2%.
An Ngung ngồi xuống đất.
Trong lúc chờ đợi, cậu luôn nhìn trưởng quan.
Tần Tri Luật đã cất ngọn nến kia đi, tay đang cầm nửa cành hoa anh túc bị An Ngung dùng năng lực điều khiển không gian bẻ gãy khi nãy, tùy ý vân vê.
Nhận thấy mình bị nhìn chằm chằm, hắn nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn lại.
Tai nghe của Kazama bỗng tự động chuyển kênh.
Slade kéo anh ta và Pat vào một kênh liên lạc được mã hóa, thấp giọng nói: “Hình như giữa Góc và Luật đã bắt đầu nổi sóng rồi, trông rất căng thẳng.”
Kazama vẫn đang hồi máu giúp cho An Ngung, không hé răng nói nửa lời. Pat lại lặng lẽ lùi về sau vài bước, gằn giọng cảnh cáo ở một nơi An Ngung và Tần Tri Luật không nhìn thấy, “Đừng có toan tính mấy trò mèo, anh chán sống rồi à?”
Hắn dừng một chút, ép giọng xuống càng thấp hơn, “Nhưng trước đây tôi luôn cho rằng các cấp cao nhí tuyệt đối không dám khiêu khích trưởng quan đâu.”
“Tôi cũng vậy.” Slade nói mà gần như không mấp máy môi: “Tôi chỉ muốn biết hiện tại anh cảm thấy hai người họ ai đang chiếm thế thượng phong?”
Pat là một người cực kỳ cẩn trọng.
Hắn nhìn chằm chằm Slade một hồi bằng ánh mắt đầy ẩn ý rồi im lặng rời khỏi kênh.
Kazama cũng lặng lẽ rời đi. Anh ta len lén liếc nhìn An Ngung một cái rồi lại nhanh chóng dời mắt.
Thực ra, theo anh ta quan sát, bình thường Góc rất ngoan ngoãn trước mặt Luật, thậm chí còn khá khách khí với những Người Giữ Trật Tự khác trong đa số các tình huống.
Nhưng một khi chỉ số sự sống giảm xuống quá nhanh, dị năng bùng nổ, mối quan hệ này sẽ phát sinh biến đổi.
Anh ta yên lặng quan sát hai “sếp lớn” vẫn đang đấu mắt với nhau, cảm thấy rất khó phân định mạnh yếu, có lẽ chỉ có thể nói là ngang tài ngang sức.
An Ngung bỗng nhiên thu hồi ánh mắt.
Cậu đẩy hai bông bồ công anh xơ xác kia đi, nhắm mắt suy ngẫm. Ngay sau đó, chỉ số sự sống trên thiết bị thông tin lập tức nhảy lên 70%, tạm dừng một lát rồi lại lên thành 71%.
Đã đạt ngưỡng tối đa.
“Vất vả rồi.”
Cậu lập tức đứng dậy, bước qua Tần Tri Luật, đi đến thẳng trước mặt Tưởng Kiêu.
Tưởng Kiêu ngây ra mất vài giây mới đứng phắt dậy, “Ngài…”
“Tạm không nói về chuyện bị khóa máu, hiện tại khó giải quyết nhất là bạo kích do gương gây ra.” An Ngung bình tĩnh nói: “Mảnh gương đầu tiên, đầy máu đi vào, 50% máu đi ra, chỉ số sự sống giảm 50%. Mảnh gương thứ hai, 90% máu đi vào, 30% máu đi ra, chỉ số sự sống giảm 60%. Đây là mảnh gương thứ ba, theo quy luật đó, chỉ số sự sống sẽ giảm xuống 70%.” An Ngung liếc nhìn thiết bị thông tin, “Mà hiện tại, lượng máu tối đa của tôi chỉ có 71%. Nói cách khác, khả năng cao sẽ là 1% máu đi ra.”
Tưởng Kiêu giật mình, đôi mắt đỏ run lên, “Ngài nói vậy ý là…”
“Vừa rồi đã thử, tốc độ chữa trị của anh rất nhanh. Nhưng xét theo mức độ ổn định, dù ở trạng thái sức mạnh tinh thần tốt nhất, anh cũng chỉ có thể hồi giúp tôi khoảng 10% máu.” An Ngung vừa nói vừa như đang quan sát y.
“Vâng…” Nghe vậy, đôi mắt y trông mất mát đôi chút, “Hiện tại, tác dụng của tôi đối với ngài thật sự không…”
“10% là đủ rồi.” An Ngung ngắt lời y. “Tuy 1% máu tôi cũng có thể sống nhưng chung quy vẫn quá nguy hiểm. Phiền anh ở bên ngoài gương bảo vệ mạng sống cho tôi.”
Cậu tạm dừng một lát như đang cân nhắc, lại nói tiếp: “Cũng không nhất định phải là 10%. Chú ý khống chế bản thân, một khi sức mạnh tinh thần chạm ngưỡng 31% là phải dừng lại ngay.”
Nghe vậy, Tưởng Kiêu sững sờ, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Y luống cuống xòe tay ra, nhìn hạt giống hoa anh túc đang nóng lòng muốn thử, “Nhưng tôi…”
“Nếu thật sự xuống đến 31%, mong anh sẽ không buông bỏ ý chí loài người.”
An Ngung đặt một thanh năng lượng vào tay y, quay đi, nói nhỏ: “Anh có thể tiếp tục cứng cỏi như lần ở khu 53.”
Tưởng Kiêu sửng sốt mất một lúc lâu, đến tận khi An Ngung cầm lấy mảnh gương vỡ, nhắm mắt trước mặt màu trắng, y mới cúi xuống nhìn thanh năng lượng trong tay.
Cũng đã bị bóc nhưng cũng chưa bị cắn miếng nào.
Là thanh vị yến mạch mật ong An Ngung cố tình giữ lại vì thích hơn.
Kazama Takashi Sakai lại yên lặng kéo hai người kia vào kênh liên lạc riêng, nhỏ giọng thì thầm: “Mấy anh nói xem, liệu có phải Góc định xử y không.”
“Về mặt lý thuyết, Góc không có động cơ để làm vậy.” Slade do dự trả lời, “Nhưng về mặt cảm quan, thật sự trông rất giống.”
Tiếng thông báo bỗng vang lên trong tai nghe.
Pat cẩn trọng, kiệm lời một lần nữa dứt khoát rời khỏi kênh.
***
An Ngung mở mắt ra, xung quanh tối đen như ở dưới đáy vực, đưa tay không thấy được năm ngón.
Dựa theo kinh nghiệm những lần vào gương trước, chắc hẳn cậu đã nhập vào thân phận A Cức, quan sát một đoạn hồi ức của cô bé. Nhưng ở những lần trước, bọn họ chỉ có thể lấy được mảnh gương vỡ sau khi Trần Niệm chết và sau khi Kiến Tinh ngủ say, vậy mà lần này, A Cức còn chưa chết, mảnh gương vỡ đã bất thình lình xuất hiện.
Trong bóng tối, An Ngung thậm chỉ không cảm nhận được chính bản thân mình. Cậu đưa tay sờ soạng, chạm vào một thứ phẳng phiu, là áo khoác của trưởng quan.
Xem ra lần này cậu dùng chính thân xác mình đi vào đoạn hồi ức này.
An Ngung luồn tay vào trong áo khoác, chạm phải những mảnh gương vỡ trước đó trong túi áo trợ cấp.
Chếch phía trước bống sáng lên giống như một luồng sáng từ phía trên rọi xuống đáy vực tăm tối.
Đứng giữa vầng sáng là một thanh niên mặc đồng phục của cô nhi viện đang đối diện với một chiếc gương.
Thanh niên đó là Bạch Kinh nhưng lại không hoàn toàn giống với Bạch Kinh mà An Ngung từng trông thấy trong những đoạn hồi ức trước. Vẻ mặt anh ta mang nét lạnh lùng gần như kỳ dị, tuy ngũ quan không hề thay đổi nhưng lại như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Chiếc gương bên cạnh đang run lên như nóng lòng muốn dung hợp với anh ta.
“Vậy nhé, giao hẹn rồi đấy?”
Bạch Kinh bỗng nói chuyện với gương, “Ý nguyện duy nhất của anh là bảo vệ ba người kia, tôi sẽ làm điều đó thay anh. Nếu bộ dạng hiện tại của cô nhi viện khiến anh cảm thấy đau lòng, vậy thì hãy ngủ đi.”
An Ngung lén lút tới gần, nhìn chiếc gương trước mặt.
Bạch Kinh phản chiếu trong gương cũng có ngũ quan y hệt nhưng trông lại rất khác: Trông ôn hòa, bình tĩnh, nhiều ưu tư hơn, giống như thanh niên An Ngung từng gặp trong những đoạn hồi ức trước.
Một lát sau, Bạch Kinh trong gương nói: “Nếu anh không bảo vệ thành công, chắc chắn tôi sẽ tỉnh dậy.”
“Được.” Bạch Kinh ngoài gương khẽ bật cười, “Yên tâm đi, để bảo vệ tốt ba đứa trẻ kia, toàn bộ cô nhi viện sẽ tồn tại trong gương, bị gương theo dõi và trừng phạt. Tất cả những kẻ dám đụng vào chúng, bất kể là người hay biến dị, đều sẽ phải chết.”
Bạch Kinh trong gương gật đầu, lùi về phía sau vài bước, đôi mắt chuyển động lên xuống như đang đứng trong thế giới kia, nhìn chiếc gương từ trên xuống dưới.
Trước mặt anh ta bỗng xuất hiện chiếc tủ kính được chia thành nhiều tầng, nhiều ô, mỗi ô lại chứa những hộp thuốc lớn nhỏ khác nhau.
Lát sau, Bạch Kinh trong gương cầm một ống thuốc lên, nhìn gương rồi nói: “Được. Một lời đã quyết.”
Trong phút chốc, An Ngung lập tức hiểu ra dù đang trong một đoạn hồi ức nhưng bản thân cậu hiện không ở thế giới khách quan mà thực ra đang ở thế giới trong gương.
Đây chính là ngày Bạch Kinh lấy ống thuốc đi tiêm cho A Cức. Lúc ấy, anh ta nhìn thấy một bản thân khác phản chiếu qua chiếc gương phía sau tủ thuốc, cũng hoàn thành giao kèo này.
Hiện tại, An Ngung đã bị nhốt trong gương, Bạch Kinh trước mặt cậu thực chất là hình ảnh phản chiếu khi ấy.
Bạch Kinh đã cầm ống thuốc giúp A Cức chìm vào giấc ngủ kia rời đi nhưng Bạch Kinh trước mặt An Ngung vẫn chưa biến mất theo.
Chiếc gương bên cạnh càng rung lên dữ dội hơn, anh ta khẽ cười một tiếng, đưa tay ra, khoan thai giữ chặt lấy mép gương.
Cánh tay kia nhanh chóng dung hợp với gương. Chẳng bao lâu sau, toàn thân anh ta đã bị gương hấp thụ.
Trước khi anh ta biến mất, An Ngung nghe thấy một tiếng cười khẩy.
“Nếu bảo vệ thất bại, anh còn tỉnh lại làm quái gì nữa.”
“Chuyện đến nước đó, cô nhi viện cũng chẳng cần thiết phải tồn tại.”
An Ngung đi đến trước gương. Gương đã khôi phục trạng thái bình thường, chỉ phản chiếu ra hình dáng của chính cậu.
Nhưng trong phút chốc, ảo giác như đang đối diện với người khác lại xuất hiện, giống hệt như khi soi chiếc gương phòng vệ sinh của nhà ăn ở lớp thứ nhất.
An Ngung bỗng hiểu ra tất cả.
Vào chính ngày hôm ấy, Bạch Kinh cũng đã biến dị, là biến dị dung hợp với gương.
Gương chia anh ta ra làm hai phần, một phần ngủ say, một phần dung hợp với gương tạo thành siêu dị thể, cùng hoàn thành sứ mệnh bảo vệ ba đứa trẻ mồ côi.
Mà phương thức bảo vệ chính là đưa toàn bộ cô nhi viện vào trong gương, dùng cách đó để theo dõi tất cả mọi thứ. Nhìn vào bất kỳ chiếc gương nào trong cô nhi viện cũng là đang đối diện với nó. Mà mỗi một pha giết chóc diễn ra tại cô nhi viện, người thực sự thực hiện điều ấy cũng luôn là gương.
An Ngung đang trầm tư, gương bỗng nhiên thu nhỏ lại. Cậu đanh mặt, kịp thời bước vào không gian kia trước khi gương biến mất.
Tuyết rơi lả tả.
An Ngung đứng giữa gió tuyết trắng phau phau, trước mặt là một chiếc quan tài kính.
Mọi thứ bên trong đều có thể nhìn rõ mồn một qua lớp kính: A Cức với làn da tái nhợt đang nằm trên vụn băng.
Cô bé trông không giống như đang ngủ say mà giống như đã chết từ lâu. Bộ đồng phục cô nhi viện mục nát, tay chân lộ ra cũng tái nhợt, khô quắt với đầy những bọc mủ màu đỏ thẫm, chỉ có lồng ng.ực còn hơi phập phồng là còn chút sức sống.
An Ngung muốn dùng thiết bị thông tin kiểm tra xem đây là biểu hiện của loại hình biến dị gì nhưng lần mò khắp người vẫn không tài nào tìm được.
Không chỉ thiết bị thông tin, cả đoản đao Trật Tự và mấy miếng bánh quy nén đã cầm đi từ phòng ăn đều không thấy đâu nữa. Vào trong gương cùng cậu chỉ có ba mảnh gương vỡ kia.
Cậu đành phải từ bỏ, đôi mắt đỏ thoáng nhắm lại. Giây tiếp theo, chiếc quan tài kính bị di chuyển ra xa.
Rốt cuộc A Cức cũng thấy được ánh mặt trời.
An Ngung muốn tiến tới quan sát cho kỹ, những bọc mủ trên tay chân A Cức bất thình lình phồng lên. Từng bọc mủ như một hạt giống chứa đầy máu tươi, chúng nhanh chóng nứt mầm, phát triển.
Khoảnh khắc những bọc mủ vỡ, lồng ng.ực A Cức ngừng phập phồng.
Nắp quan tài kính bung ra, hiệu lực bảo vệ biến mất, cô bé tự động tử vong.
Có lẽ năm đó, khi Bạch Kinh giấu cô bé đi, cô bé cũng chỉ còn lại một hơi tàn cuối cùng.
Không phải ai cũng chịu được biến dị. Loài người chỉ biết đến những Người Giữ Trật Tự ít ỏi và hằng hà sa số những sinh vật biến dị mất trí, lại quên rằng còn có rất nhiều sinh mệnh đã rơi vào hỗn loạn, vặn vẹo, tan nát trong quá trình biến dị.
An Ngung nhìn cơ thể tuy nhỏ bé nhưng đã biến dị vô cùng nặng kia, đôi mắt đỏ không hề bị ảnh hưởng một chút cảm xúc nào.
Dường như cậu chỉ lẳng lặng đứng trước quan tài kính, ngơ ngẩn một hồi dưới bầu trời đầy tuyết rơi.
Đến khi hoàn hồn, cậu cởi áo khoác của Tần Tri Luật ra, phủ lên người cô bé.
Che đi những bọc mủ đẹp đẽ mà quái đản kia.
An Ngung dự định sẽ rời khỏi mảnh gương này nhưng khi thu tay lại, cậu bỗng chạm vào một thứ gì đó cứ rắn, lạnh băng.
Mảnh gương thứ tư.
Tất cả mọi người đều cho rằng mảnh gương thứ ba chính là mảnh gương cuối cùng, không một ai ngờ rằng còn có mảnh thứ tư.
Mảnh gương này nhỏ hơn hẳn so với những mảnh gương khác, cũng có hai mặt đen và trắng. Mặt đen khắc chữ “Ồn ào” nhưng mặt trắng không còn là “Bảo vệ” nữa mà thay bằng hai chữ “Tâm gương”.
Dựa theo quy luật trước đó, khoảnh khắc An Ngung rời khỏi mảnh gương thứ ba, ngưỡng máu tối đa của cậu sẽ giảm từ 71% xuống còn 41%. Nếu sau đó lại vào thêm mảnh gương thứ tư, đương nhiên ngưỡng máu sẽ chỉ còn 1%.
Hơn nữa, còn có một đợt tấn công.
Bất kể bạo kích của mảnh gương thứ tư có thấp đến mức nào đi chăng nữa, khi đã chỉ còn 1% máu tối đa, người bước vào gương sẽ không thể còn sống đi ra.
Lời tác giả:
Vụn tuyết rơi: Bạch Kinh (3/4) – Giao dịch
Tôi đã thực hiện một giao dịch với gương.
Vậy nên tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Khi việc bảo vệ thất bại, tôi sẽ tỉnh dậy, đó cũng là thời điểm gương rời đi.
Tôi chấp nhận giao dịch này.
Trước khi ngủ say, dường như giữa tôi và gương đã nảy sinh một ý niệm tương đồng.
Dù sao nó cũng giống như một “tôi” điên cuồng khác.
Ý niệm ấy nói với tôi rằng nếu thực sự có một ngày tôi phải tỉnh dậy, có lẽ gương sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ trước một bước.
Tôi đã có một thoáng dao động nhưng rồi vẫn ngầm đồng ý cho khả năng này phát sinh.
Dù chẳng bao lâu sau, vào một khoảnh khắc nào đó, trong lòng tôi quả thật đã từng vang lên câu nói tàn tệ ấy:
Thế giới này đã không còn cứu được nữa rồi.
Nếu nhất định phải gi.ết ch.ết những đứa em trai, em gái của tôi, vậy thì để những đứa trẻ mồ côi mà loài người quan tâm kia cùng rơi xuống vực thẳm cả đi.