Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 51: Cấu trúc của phòng tuyến
Số liệu trên màn hình cho biết thời gian diễn ra đoạn hồi ức này.
Năm 2130, khi Tần Tri Luật 8 tuổi.
Trong phòng thí nghiệm, tiếng hít thở dồn dập dần lắng xuống, nhân viên y tế đã ổn định được các chỉ số s.inh lý của hắn.
Một nghiên cứu viên mở kho lưu trữ thông tin về 0930 trong máy tính ra, đó là thông tin tuyệt mật của Tháp Đen. Từng dòng ghi chép nhanh chóng lướt qua màn hình, An Ngung đọc từng dòng chữ lạnh lùng như băng ấy.
[Tháng 2 năm 2122:
Đường Như, vợ của Thượng tướng Tần Tranh, mang thai 1 tháng, bại lộ tại cánh đồng tuyết Yogg. Kiểm tra thai nhi không thấy có gì bất thường, cho phép sinh nở.
]
[Tháng 9 năm 2122:
Thai nhi được sinh ra, số hiệu #0930, đưa vào danh sách thí nghiệm đo lường entropy gen đợt đầu tiên.
Báo cáo lâm sàng:
Entropy gen của #0930 đã vượt qua ngưỡng tối đa có thể đo lường của thiết bị (trên 1 triệu), không kiểm tra thấy triệu chứng biến dị, đề nghị phòng thí nghiệm tiếp nhận, tiến hành cách ly quan sát trường kỳ.
]
[Tháng 9 năm 2126:
Trong 3 năm quan sát, không phát hiện dị thường ở #0930, đánh giá cấp bậc sức mạnh tinh thần mới nhất là “Xuất sắc”. Được sự đồng ý của Thượng tướng Tần Tranh, cho phép tiến hành thí nghiệm tiêm gen đối với #0930.
Ghi chú:
Thí nghiệm sẽ sử dụng các mẫu mà con người thu thập được trong quá trình dọn dẹp sinh vật biến dị để tạo thành gen vi lượng tiêm vào cơ thể. Có khả năng đối tượng thí nghiệm sẽ biến dị nhờ sự cảm ứng đó.
]
Thí nghiệm tiêm gen là tiền thân của thí nghiệm dẫn dắt. Khi đó, khoa học kỹ thuật còn chưa đủ hoàn thiện, thí nghiệm vẫn chưa thể dùng tần số mô phỏng quá trình biến dị mà trích xuất gen vi lượng đã thu thập được từ các biến dị trên thế giới rồi tiêm thẳng vào cơ thể người một cách đơn giản, thô bạo nhất.
Năm ấy, Tần Tri Luật mới vừa tròn 4 tuổi, là thời điểm hắn bắt đầu có nhận thức riêng.
Đó cũng là giai đoạn loài người phát hiện ra nhiều loại biến dị nhất. Những ghi chép thí nghiệm lướt nhanh trên màn hình, vào thời điểm thí nghiệm nhiều nhất, số liệu của riêng một ngày đã đủ phủ kín vài chục trang. An Ngung yên lặng quan sát một lát rồi ngoảnh lại nhìn Tần Tri Luật đang nằm trên bàn thí nghiệm.
Trên người Tần Tri Luật cắm rất nhiều ống dẫn, hắn khó nhọc nghiêng đầu sang, nhìn chỉ số trên màn hình.
Rõ ràng chỉ có vài con số nhưng hắn lại nhìn rất lâu, đến tận khi nhân viên y tế nhỏ giọng ngăn cản đồng thời quay đầu hắn nằm thẳng trở lại.
Trong đôi mắt đen ấy là sự trống rỗng An Ngung chưa thấy bao giờ.
Ý thức của An Ngung cúi xuống từ trên cao, ôm lấy phiên bản thiếu niên của trưởng quan dù không thể. Sau đó, cậu một lần nữa chìm vào trong đôi mắt đen ấy, chậm rãi quan sát những thứ từng diễn ra trong đoạn hồi ức đã bị dỡ bỏ hàng rào phòng bị.
Trong vòng 4 năm từ năm 2126 đến năm 2130, Tần Tri Luật gần như chỉ qua lại giữa hai nơi là Đại Não và Tháp Đen.
Tần Tri Luật nhỏ tuổi không hề có khái niệm về việc sống như một con người bình thường, chỉ biết số hiệu của mình là 0930, sứ mệnh duy nhất là phối hợp thực hiện các thí nghiệm và học cách chịu đựng đau đớn.
Trong nhận thức của hắn, mỗi thí nghiệm đều có nguy cơ khiến hắn vĩnh viễn rời khỏi thế giới này nhưng nếu có thể hoàn thành thuận lợi, trong khoảng thời gian trước khi tới thí nghiệm tiếp theo, tất cả mọi người sẽ ngoan ngoãn phục tùng hắn. Hắn có thiết bị thông tin của riêng mình, người lớn chưa bao giờ ngăn cản hắn quan sát thế giới sôi động bên ngoài. Nghiên cứu viên của hắn sẽ đi xếp hàng mua loại trà sữa đang hot nhất cho hắn, cùng xem chương trình ti vi với hắn, giúp hắn săn lùng những đĩa nhạc đã ngừng phát hành, còn tặng hắn một cây đàn guitar gỗ để giải trí.
Ngay từ nhỏ, hắn đã có thể thoải mái qua lại giữa Đại Não và Tháp Đen, còn được gọi là bạn của Người Giữ Trật Tự. Những người thuộc “thế hệ đầu tiên” năm đó luôn thích trêu đùa hắn, còn có một người trông như con chim tên là Billy mỗi khi rảnh rồi sẽ nghe hắn đánh đàn, còn xử lý những vết thương nhỏ ngoài da do thí nghiệm để lại giúp hắn.
Trong 4 năm ấy, cảm giác của Tần Tri Luật đối với thế giới rất khác biệt. Hắn cảm thấy tất cả xung quanh mình đều là thiện ý nhưng đồng thời cũng rất khó ép buộc bản thân quên đi những đau đớn mà thí nghiệm gây ra.
Nghiên cứu viên rất thẳng thắn với hắn, sẽ cho hắn biết mọi sự cố lâm sàng có thể diễn ra. 4 năm, có tổng cộng 185 sự cố đã xảy ra, trong đó có 4 lần rơi vào tình trạng nguy kịch, tuy không khiến hắn tàn tật nhưng đã để lại di chứng thần kinh vĩnh viễn: Mất ngủ, đau đầu và tim đập nhanh.
Mỗi lần khó chịu, những Người Giữ Trật Tự thế hệ đầu tiên và Billy sẽ tới bầu bạn với hắn, còn lén tiết lộ cho hắn rằng chỉ cần hoàn thành tất cả các thí nghiệm, hắn sẽ có tên gọi của riêng mình, sẽ được bước ra thế giới bên ngoài.
Tháng 9 năm 2130, Tần Tri Luật nhận được toàn bộ báo cáo thí nghiệm gen biến dị vào đúng sinh nhật tròn 8 tuổi.
Báo cáo viết rằng không một loại gen biến dị nào dẫn dắt hắn thành công. mặc dù hắn có entropy gen siêu cao nhưng lại được nhận định là một con người an toàn, ổn định.
Ngày đó, hắn nghe được cái tên mà cha đã chuẩn bị từ lâu: Tần Tri Luật.
Trên đường được xe của Bộ Quân Sự đưa về nhà, hắn luôn áp mặt lên tấm kính chắn gió, quan sát thế giới bên ngoài. Tuy không khác gì so với những điều đã thấy qua thiết bị thông tin nhưng đó vẫn là ngày hắn hào hứng nhất.
Năm ấy, hắn chính thức gặp được cha mẹ mình. Cha hắn, Tần Tranh, nghiêm túc kiệm lời nhưng sẽ đề cử cho hắn những cuốn sách đáng đọc, kiên nhẫn nhận xét những điều hắn ghi chép lại khi đọc sách, còn dạy hắn tháo lắp súng lục. Mẹ hắn, Đường Như, là một tác giả ôn hòa, hiền lành, dùng hơn nửa tháng để tìm ra sở thích của cậu rồi ngày ngày vào bếp nấu các món ngon cho cậu ăn dù bản thân đang mang thai.
Tần Tri Luật lúc nhỏ thích ăn khoai tây chiên nhất vì đó là món chưa bao giờ xuất hiện trong thực đơn dinh dưỡng của Đại Não.
Cũng trong năm ấy, Tần Tri Luật có một người em gái, cha giao nhiệm vụ đặt tên cho em cho hắn. Khi đó, hắn đang đọc một tập thơ mẹ mình viết khi còn trẻ, vậy nên đã đặt tên cho em là Tần Tri Thi.
Hắn được tiếp nhận phương pháp giáo dục tinh anh cường độ cao, chẳng mấy đã vượt qua tiến độ học tập của những đứa trẻ đồng trang lứa. Chịu ảnh hưởng từ mẹ, hắn cũng rất thích văn thơ và âm nhạc. Tần Tranh cho hắn sống trong căn phòng lớn nhất ở nhà, nơi đó có một mặt tường kính và một giá sách gỗ rất lớn. Hắn thích ngồi trên thang gỗ phơi nắng, ngẩn người, đọc sách, đánh đàn guitar cho đến khi ngủ thiếp đi.
“Tất cả các nội dung rèn luyện tính xã hội đã sắp xếp cho con đều đã được hủy bỏ. Các cô vốn không nghĩ rằng con sẽ hòa nhập với gia đình nhanh và tự nhiên đến thế.” Chuyên gia tâm lý vui vẻ tán dương cậu, ánh mắt rất hiền hòa: “Tri Luật, không phải ai cũng được sinh ra với trái tim mạnh mẽ như vậy. Cảm xúc của con ổn định hơn hầu hết tất cả mọi người trên thế giới này, bao hàm cả lý trí gần như đáng sợ và tấm lòng bao dung. Tuy entropy gen của con rất khó giải thích nhưng con cũng có nhân cách hoàn hảo nhất cô từng được thấy. Con trai, chúc cuộc đời con sau này sẽ luôn hạnh phúc, vui vẻ.”
Tần Tri Luật mỉm cười với chuyên gia tâm lý, “Cảm ơn cô. Con hoàn toàn hiểu những thí nghiệm tiêm gen vào cơ thể đó. Đó là điều mà người ra quyết định của nhân loại nên làm. Là một thành viên trong xã hội loài người, con cũng nên gánh vác trách nhiệm ấy hết sức có thể.”
Hắn ngoảnh lại nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Quả thật con cũng rất thích cha mẹ và Tri Thi… Nhất là Tri Thi, em ấy rất đáng yêu.”
Chuyên gia tâm lý nhìn hắn như thất thần mất một lúc,
Lát sau, cô nhẹ nhàng nói: “Nhưng nghe nói con vẫn thường xuyên bị mất ngủ và tim đập nhanh.”
“Vâng.” Tần Tri Luật gật đầu, “Con đang thử vài phương pháp để cải thiện tình trạng này, cũng đã có một chút kinh nghiệm rồi. Nhất là tim đập nhanh, cơ bản thì con có thể thông qua khống chế nhịp thở để bình ổn nhịp tim.”
Nụ cười của bác sĩ vừa hiền hòa, vừa thương xót: “Vậy là tốt lắm rồi. Nhưng chung quy vẫn phải khuyên con là nên cố gắng quên 4 năm đó đi. Ký ức của con người trong giai đoạn từ 4 đến 8 tuổi khá dễ lãng quên, con nên thực sự bước vào một cuộc sống mới.”
Tần Tri Luật mỉm cười: “Con sẽ cố gắng.”
Khi rời khỏi phòng tư vấn tâm lý, ánh nắng chan hòa, màn ảnh ở ngã tư đường còn đang chiếu tin tức, nữ MC nở một nụ cười tiêu chuẩn trước ống kính, “Hôm nay là tròn 9 năm kể từ ngày thảm họa phát sinh. Loài người đã dùng 8 năm để quét sạch sinh vật biến dị và đã không phát hiện bất kỳ gen biến dị nào mới trong vòng 1 năm liên tục. Trước tình hình ấy, các nhà nghiên cứu của Đại Não nhận định trận bão tuyết năm 2122 là một đợt thiên tai đặc biệt có xác suất xuất hiện cực kỳ nhỏ. Tuy vô cùng khốc liệt nhưng nó đã hoàn toàn kết thúc.”
Tần Tri Luật dừng chân trước màn hình lớn hồi lâu rồi mới đeo tai nghe lên, nghe một khúc guitar du dương, ấm áp, vòng qua siêu thị mua phô mai ăn dặm cho em gái.
Trong tầm mắt hắn, cuộc sống đã không còn gì đau đớn nhưng mất ngủ vẫn chưa thể chữa khỏi hoàn toàn.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ mơ thấy thí nghiệm tiêm gen trong 4 năm kia nhưng hắn không chắc liệu đó có nên định nghĩa là ác mộng hay không bởi vì hắn chưa lần nào mơ thấy nỗi đau trên bàn thí nghiệm. Tất cả các giấc mơ đều bắt đầu từ khoảnh khắc hắn bước ra khỏi phòng thí nghiệm, từng lớp cửa cơ giới mở ra trước mặt hắn. Hắn một mình ký tên, để cho các thiết bị tự động chiếu các loại tia khử trùng, thay quần áo bình thường, lấy món điểm tâm ngọt nhân viên hậu cần đã để sẵn trong tủ ra rồi rời đi.
Bên ngoài phòng thí nghiệm là một hành lang hẹp mà dài. Vì căn phòng thực hiện các thí nghiệm đối với hắn có cấp độ bảo mật quá cao nên trong suốt 4 năm, hắn chưa một lần gặp bất kỳ ai khác trên hành lang.
Trong vô số giấc mơ, Tần Tri Luật luôn nghĩ nếu có thể có một ai đó chờ hắn bên ngoài cánh cửa kia sau khi hắn hoàn thành thí nghiệm thì thật tốt.
An Ngung yên lặng tua nhanh ký ức, nhìn thiếu niên Tần Tri Luật từ từ lớn lên.
Từ lúc Tần Tri Luật 8 tuổi đến khi hắn 16 tuổi, xã hội loài người nhanh chóng hồi phục, cuộc sống của hắn cũng càng ngày càng tươi đẹp, thoải mái hơn. Vì có entropy gen đặc biệt, hắn được phê chuẩn cho phép tự do ra vào Tháp Đen và Đại Não, chơi với những người biến dị thế hệ đầu, trêu chọc rằng họ trông càng ngày càng xấu, còn đùa rằng Billy là tên vô dụng nhất trong số những Người Giữ Trật Tự đầu tiên.
Mọi bình yên đột ngột kết thúc vào năm 2138.
16 năm sau khi thảm họa giáng xuống, khi con người những tưởng cuộc sống đã quay trở về trật tự bình thường, đã quên đi vết sẹo cũ, trận bão tuyết dị thường thứ hai một lần nữa ập đến mà chẳng hề báo trước.
Rất nhiều sinh vật biến dị kiểu mới xuất hiện, cùng với đó là những siêu dị thể có thể gây hỗn loạn trật tự không gian, thời gian. Qua đánh giá, những thứ kia không tự nhiên sinh ra mà đã được gieo mầm mống xuống từ thảm họa 16 năm trước. Sau 16 năm ngủ đông, đến giờ chúng mới bùng phát.
Thỏa thuận thí nghiệm đã niêm phong từ lâu được mở lại, Tần Tri Luật được Đại Não triệu tập, tiếp nhận thí nghiệm tiêm các loại gen biến dị mới phát hiện gần đây nhất.
Tính k.ích th.ích của loạt gen này cực kỳ cao. Chỉ trong một tuần thí nghiệm ngắn ngủi, hắn đã rơi vào tình trạng nguy kịch 3 lần, di chứng thần kinh nghiêm trọng đến mức không thể ngủ được trong suốt hai tuần lễ.
Sau khi về nhà, Tần Tri Luật rầu rĩ suốt một thời gian dài. Nhưng loài người đã không còn thời gian cho hắn từ từ loại bỏ những cảm xúc ấy nữa, chẳng bao lâu sau, một loạt gen biến dị mới lại được phát hiện, hắn một lần nữa bị triệu tập về làm thí nghiệm.
Lúc này đây, đừng nói đến chuyện bố trí người đón hắn về sau khi thực hiện thí nghiệm, ngay cả những Người Giữ Trật Tự có thể an ủi, động viên hắn khi trước đều không còn ở đây, mỗi người đang hối hả ở mỗi góc khác nhau của thế giới. Loài người chật vật không thôi bởi những hiện tượng biến dị bất thình lình xuất hiện ở khắp mọi nơi, trật tự và danh dự đã chẳng còn lại gì.
Kể từ thời điểm đó, Tần Tri Luật càng ngày càng im lặng, cuối cùng, kể cả khi ở cạnh anh bạn dở hơi Billy cũng chẳng chịu nói nhiều thêm mấy chữ, chỉ lạnh mặt mở hộp y tế của anh ta ra, lấy hộp thuốc mỡ bôi vết thương ngoài da thường dùng rồi bỏ đi thẳng.
Mãi đến cuối năm, tình hình biến dị mới tạm yên ổn được vài ngày. Cuối cùng hắn cũng được Đại Não cho về nhà nhưng rồi ngay chính đêm ấy, hắn đột ngột dùng khẩu súng tùy thân của cha mình, tự tay bắn chết ông.
An Ngung nhìn chằm chằm thiếu niên đang đứng cạnh thi thể cha, rất muốn nhìn rõ vẻ mặt hắn nhưng hắn lại cúi gằm đầu khiến người ta không tài nào thấy được.
Khi chết, Tần Tranh vẫn chưa xuất hiện bất kỳ dấu hiệu biến dị nào, chỉ có entropy gen đã tăng lên thành 25 thể hiện rằng đang trong giai đoạn ẩn nấp.
Không một ai biết Tần Tri Luật đã phát hiện ra như thế nào.
Chỉ ít hôm sau, Tần Tri Luật lại chĩa súng về phía Đường Như, mẹ hắn, và sau đó là em gái Tần Tri Thi.
Khi Đường Như và Tần Tri Thi tử vong, entropy gen của hai người lần lượt chỉ là 20 và 12, chứng tỏ khả năng phát hiện biến dị của Tần Tri Luật đã nhạy bén hơn.
Hắn bình tĩnh gi.ết chế.t ba người thân thiết nhất với mình chỉ trong một tuần mà không hề biểu hiện ra bất kỳ sự tuyệt vọng, bi thương nào.
Đến khi một lần nữa ngồi đối diện chuyên gia tâm lý, nữ bác sĩ kia mỉm cười nhìn đôi găng tay da hắn đeo, hỏi: “Tri Luật, tay con bị làm sao vậy, sao không chịu cởi găng ra? Cô cảm thấy đôi găng tay này không hợp với con lắm.”
Tần Tri Luật im lặng suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cuối buổi tư vấn tâm lý, rốt cuộc hắn cũng cúi xuống nhìn đôi tay mình, nói ra: “Tội lỗi.”
Cụm từ kia như xé thủng bức màn cảm xúc, hắn bỗng nhiên trở nên cực kỳ không phối hợp. Rồi trong một lần tiêm gen thí nghiệm, hắn giãy giụa kịch liệt, suýt chút nữa làm gãy cả bàn thí nghiệm bền chắc chỉ bằng cơ thể con người. Mười mấy nam thanh niên cũng không kìm nổi một thiếu niên 16 tuổi, cuối cùng chỉ có thể dùng xích sắt trói chặt cậu trên bàn thí nghiệm suốt một thời gian dài, hằng ngày lại phái người vào đó nói chuyện, bón cơm cho hắn.
Trong năm ấy, ký ức của Tần Tri Luật biến thành một hành lang tăm tối, chật hẹp và dài dằng dặc, từng phần ký ức bị giấu sau từng cánh cửa. An Ngung dùng ý thức lặng lẽ mở từng cánh cửa ra, sau mỗi cánh cửa đều là hắn đang phát điên và bị trói trên bàn thí nghiệm.
Hắn gào thét, chửi bới nghiên cứu viên đã làm bạn với hắn từ nhỏ bằng những lời lẽ thậm tệ nhất, nguyền rủa 5 Người Giữ Trật Tự thế hệ đầu tiên chết đi, nguyền rủa Billy vĩnh viễn không thức tỉnh được dị năng hữu dụng, đau khổ mắng nhiếc người cha mình đã tự tay bắn chết, mỉa mai Tháp Đen và Đại Não vô dụng… Nghiên cứu viên khóc đỏ cả mắt, khi đút thì cơm đến bên miệng Tần Tri Luật, hắn lại dùng răng hung ác cắn đứt cả một miếng thịt trên tay đối phương.
An Ngung sững sờ trước những hình ảnh đằng sau cánh cửa.
Cậu hoang mang, khó lòng nào tin nổi thiếu niên cuồng loạn kia và trưởng quan sau này là cùng một người. Trưởng quan chính là phòng tuyến cuối cùng của loài người, không ai ngờ được rằng hắn đã từng ngang ngược, tăm tối đến thế.
Nhưng chuyện đó không quan trọng. An Ngung đứng ngoài cửa, chỉ muốn bước vào trong ôm lấy hắn.
Nhưng cậu không thể bước vào.
Dù đã đánh mất lớp phòng bị nhưng dường Tần Tri Luật sắp kiệt quệ sức mạnh tinh thần vẫn không cần bất kỳ sự an ủi nào.
Cánh cửa thứ hai từ cuối đếm lên trong hành lang xuất hiện vào Đông chí năm đó.
Sau cánh cửa ấy là một khung cảnh yên bình hiếm thấy. Đứng bên ngoài, An Ngung mơ hồ nghe thấy Tần Tri Luật đang nói chuyện với một giọng nói khác nhưng không thể nghe rõ rốt cuộc họ đang nói gì.
Khi thử đẩy cánh cửa kia ra, cậu bỗng phát hiện nó đã bị khóa lại, dù có cố gắng thế nào cũng không thể vặn mở được khóa cửa.
Cậu tưởng rằng lớp phòng bị trong tâm trí trưởng quan đã bị phá, hắn sẽ mặc kệ cậu tùy ý lật xem từng đoạn ký ức mà nào có ngờ trong tình huống như vậy, vẫn có bí mật bị giấu kín ở nơi sâu hơn nữa, không chịu phơi bày ra cho bất kỳ ai được biết.
An Ngung đứng trước cánh cửa đó một lúc rồi quay đi, bước về phía cánh cửa cuối cùng.
Trong cánh cửa cuối cùng ấy, Tần Tri Luật bỗng nhiên trở nên rất ôn hòa. Đầy bất ngờ, hắn đã quay trở lại dáng vẻ trước khi những chuyện không may xảy ra.
Hắn nhận lỗi với nghiên cứu viên, thành thật kể ra sự đau thương khi tự tay gi.ết ch.ết người nhà của mình, cũng bày tỏ sẵn sàng chấp nhận đạo luật phân cấp gen loài người đầy khó khăn mà Tháp Đen đang thi hành khi ấy.
“Tôi sẽ đi nói chuyện với năm người kia. Nhưng họ đều là những người có ý chí rất kiên định, nếu họ nhất quyết phải đoạn tuyệt với Tháp Đen, vậy thì thực sự không ai ngăn cản được.” Hắn khẽ nói. “Nghe nói Người Giữ Trật Tự chuẩn bị triển khai một đợt càn quét lớn. Cha tôi mất rồi, có thể cho tôi tham gia chiến đấu không? Tuy tôi chỉ có cơ thể con người nhưng chí ít tôi biết bắn súng, hơn nữa còn không bị lây nhiễm.”
Trong cuộc đại càn quét đó, Tần Tri Luật không chỉ đơn thuần là biết bắn súng mà thôi.
Trên chiến trường, hắn bỗng nhiên thức tỉnh một năng lực biểu hiện gen. Càng bị sinh vật biến dị tấn công, entropy gen của hắn lại càng tăng lên không gì cản nổi. Hơn nữa, sau vài lần mò mẫm trong thực chiến, hắn đã nắm vững cách thức để phục chế dị năng của kẻ địch.
Trong cuộc đại càn quét kéo dài nửa năm ấy, một mình Tần Tri Luật đã tiêu diệt hơn một vạn sinh vật biến dị, chỉnh đốn 30 khu vực bị hỗn loạn thời không.
Sau lần thí nghiệm thứ hai, Đại Não chính thức xác nhận năng lực mang tên “biểu hiện lại gen đã thu hoạch” này hoàn toàn cho Tần Tri Luật chủ động khống chế. Tuy cũng có dao động nhưng sức mạnh tinh thần của hắn ổn định hơn những Người Giữ Trật Tự khác rất nhiều. Ngoài ra, bộ gen hỗn loạn mức độ cao của hắn vẫn không lây nhiễm cho bất kỳ người nào khác, tuyệt đối an toàn. Hình thái biến dị cuối cùng được xác định là: Con người.
Hắn là nghịch lý của khoa học nhưng lại là cơ hội cuối cùng để loài người chống chọi với thảm họa.
Ngày 30 tháng 9 năm 2140, sinh nhật tròn 18 tuổi của Tần Tri Luật, hắn chính thức trở thành trưởng quan tối cao đời thứ hai của Tháp Nhọn, bước lên tầng chót của nơi này với chiến công vang dội trên mình.
Đến ngày hôm ấy, một lớp phòng tuyến kiên cố nhất của loài người đã hoàn thành.
Chỉ là khi đó, chuyên gia tâm lý lúc xưa đã mất vì biến dị.
Không còn ai chú ý rằng hắn luôn đeo đôi găng tay da màu đen ấy mà không bao giờ tháo ra.
“Vĩnh viễn trung thành với loài người, bất kể tôi tồn tại dưới hình hài nào.
Tôi chấp nhận mọi sự tín nhiệm có điều kiện.
Tôi chấp nhận mọi sự lợi dụng đến tột cùng.
Tôi chấp nhận mọi phán quyết mà không cần biết lý do.
Tôi vĩnh viễn trung thành với loài người bất kể tôi bị hủy diệt bằng phương thức nào đi chăng nữa.
Người Giữ Trật Tự tự ràng buộc bản thân.”
Tần Tri Luật đứng trước bức tượng cha mình, trầm giọng đọc lời thề của những Người Giữ Trật Tự giống như tất cả mọi người.
Hắn đứng lặng một hồi lâu rồi lại nói tiếp: “Tôi tuân thủ những quy tắc để ứng phó với thảm họa của loài người nhưng đồng thời, tôi cũng luôn quan sát chúng.”
“Để trật tự quay về, nguyện dâng hiến hết thảy.”
An Ngung nhìn thang máy của Tháp Nhọn đi thẳng lên trên, phía sau cánh cửa kính, bóng người kia kiên định mà trầm lắng.
Hệt như hiện tại.
Ý thức mãnh liệt dao động, An Ngung mở mắt, trở về thế giới hiện thực.
Tâm gương vỡ nát dưới đất, mọi âm thanh không còn, xung quanh tối đen, trước mắt vẫn là trưởng quan tay cầm một ngọn nến trắng đang nhìn cậu.
Dường như Tần Tri Luật đã khá hơn chút, ánh lửa trên đầu ngọn nến đã ổn định hơn trước khá nhiều.
Sáp nến giọt xuống, đọng trên găng tay, phản chiếu trong đôi mắt đen như mực kia.
“Trưởng quan.” An Ngung nghe thấy mình gọi khẽ, “Tôi có thể…”
Tần Tri Luật nhìn cậu, lúc lâu sau mới khoan thai lên tiếng, “Có thể gì…”
Lời còn chưa dứt, An Ngung đã dang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy con người cao lớn, lạnh lẽo kia.
Giữa gió tuyết lạnh lùng và nến cháy nóng bỏng, cậu im lặng ôm lấy trưởng quan của mình.
Không ai dạy cậu nên nói gì vào thời điểm này, cậu chỉ cảm thấy đây là thứ trưởng quan cần.
Dù cho Tần Tri Luật chưa từng mở miệng đòi hỏi bất kỳ ai.
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 29 – Cấu trúc của phòng tuyến
Phòng tuyến kiên cố nhất của loài người.
Cấu trúc của nó không phải ý trời, cũng không phải sự tích lũy của bất cứ nỗ lực nào.
Không liên quan đến không gian, thời gian, xã hội hay bất kỳ ai khác.
Từ đầu đến cuối, đó chỉ là tín ngưỡng và sự kiên định của một người duy nhất.
Là luồng sáng được sinh ra cùng với vũ trụ.