Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 52: 1% bị mất
« Trước Sau »
Tần Tri Luật bị An Ngung ôm chầm lấy, hắn rũ mắt, nhìn cậu một lúc lâu rồi mới ghé sát vào tai cậu, thấp giọng hỏi: “Cậu đang làm gì thế hả.” Tiếng hắn nói nghe rất khẽ, cảm tưởng sẽ bị gió cuốn đi ngay. An Ngung rất hiếm khi nào cảm thấy người mình đang ôm lại yếu ớt một cách rõ ràng đến thế. Cậu im lặng hồi lâu không đáp, Tần Tri Luật lại hỏi, “Nhìn trộm được gì rồi?” “Chẳng gì cả, trưởng quan.” An Ngung lập tức trả lời, nói dối gần như đã trở thành bản năng. “Tôi chỉ vô tình tiến vào ký ức của ngài hai lần thôi. Cả hai lần ấy, thế giới kia tối đen, chỉ có một tòa tháp cao lạnh lẽo, chẳng còn gì nữa cả.” Tần Tri Luật nhìn mái tóc trắng đang bay trong gió, một lúc lâu sau mới đưa tay đè sát chúng xuống đầu cậu, không tiếp tục truy hỏi nữa. “Găng tay của ngài toàn sáp nến thôi.” An Ngung buông hắn ra, giữ chặt lấy những ngón tay kia, tiện thể lấy đi cả mảnh gương vỡ trong tay phải hắn, đồng thời cởi cả chiếc găng tay cũ kĩ tìm được ở cô nhi viện. Tần Tri Luật nhíu mày, “Cậu…” Lời còn chưa dứt, An Ngung đã nâng bàn tay phải thường cầm súng của hắn lên, nhẹ nhàng chạm môi vào. Tần Tri Luật sững người. Tay hắn giật giật như muốn rụt lại ngay lập tức nhưng không biết có phải vì mất sức quá nhiều hay không, cuối cùng hắn vẫn không rụt được tay khỏi bàn tay An Ngung. “Còn bảo không nhìn thấy gì hết.” Giọng Tần Tri Luật khàn khàn, “Đã nhìn thấy gì rồi?” “Thật sự chưa nhìn thấy gì cả.” An Ngung bình tĩnh buông tay hắn ra, “Chỉ là tôi cảm thấy găng tay của cô nhi viện quá đơn giản, không hợp với ngài. Chẳng phải ngài đã hứa lúc về sẽ tặng tôi một bộ quần áo phân tử cao à? Vậy để tôi tặng ngài một đôi găng tay mới đi, coi như cảm ơn sự hỗ trợ của ngài.” Tần Tri Luật nhìn thẳng vào cậu, “Găng tay đặt làm riêng của tôi đắt hơn bộ quần áo đó nhiều.” “Không sao.” An Ngung trả lời ngay, “Tôi sẽ bán thêm bánh mì.” Nói xong, cậu vứt mảnh gương vỡ thứ tư xuống đất, rút thanh đoản đao đeo bên hông ra. Lưỡi đao trắng sáng như tuyết, phản xạ ánh nến trong bóng tối. Tần Tri Luật giữ tay cậu lại, bàn tay tr.ần tr.ụi trong không khí tiếp xúc với da thịt An Ngung. Hắn im lặng một lát rồi lên tiếng: “Cứ để tôi làm đi. Đã nói với cậu rồi, trước khi cánh đủ cứng cáp, phải biết trân trọng từng chiếc lông vũ.” An Ngung đứng bên cạnh, không nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nhưng cả ngài và Lăng Thu đều nói rằng tôi giống một con sói con hơn.” Tần Tri Luật hơi nhướng mày, “Vậy thì sao?” An Ngung cầm đao, nhìn chằm chằm thanh niên trong mảnh gương vỡ phía xa, “Sói không phải chim, không cần trân trọng từng chiếc lông vũ. Móng vuốt của sói phải dính máu mới có thể khiến kẻ khác biết sự sắc bén của chúng.” “Sau này, xin ngài hãy nhường hết cơ hội “ấn nút” đó cho tôi đi.” Cậu lấy luôn ngọn nến trong tay Tần Tri Luật đi, cầm dao bước tới trước khu vực đầy mảnh gương vỡ. Mùi tanh nồng thấm vào gió, máu của Bạch Kinh chảy đầm đìa, tránh khỏi từng mảnh gương, vẽ nên một bức tranh kỳ dị mà đau khổ trên tuyết. Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm bầu trời trên cao, tuy chỉ là một màu đen nhưng gương bao phủ toàn bộ cô nhi viện cuối cùng đã biến mất. Dường như thế giới bỗng nhiên trở nên thật sạch sẽ, quay về giống như những năm tháng đã phai mờ trong hồi ức. “Trần Niệm và A Cức đều chết cả rồi.” Anh ta lẩm bẩm, “Những người muốn níu lại nhất, cuối cùng chẳng thể giữ được ai ở lại.” Một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt, rơi vào trong vũng máu. Từ trên người thanh niên đã hóa thành siêu dị thể này, An Ngung cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của con người. Điều này có vẻ trái ngược với nhận thức của mọi người nhưng lại là lẽ đương nhiên. Cậu dựng thẳng lưỡi đao trước tầm mắt Bạch Kinh, bình tĩnh trần thuật: “Anh không hề bảo vệ được Trần Niệm và A Cức nhưng Trần Niệm đã bảo vệ được Tư Tư đúng như mong muốn, đó là lựa chọn của cậu ta. Còn A Cức…” Cậu tạm dừng, “A Cức vẫn luôn biết cô bé có một người anh trai ở cô nhi viện.” Trong một khoảnh khắc, ánh mắt gần như vô định kia chợt khựng lại. Bạch Kinh run rẩy nhìn về phía cậu, hồi lâu sau mới cười đau đớn: “Những đứa trẻ khác trong cô nhi viện đều sẽ trách tôi.” An Ngung ngẫm nghĩ một lúc lâu. Cậu nhớ đến Lăng Thu. Thực ra Lăng Thu đã nhận ra bệnh ngủ của cậu có vấn đề từ lâu nhưng vẫn chọn giúp cậu giấu giếm nhiều năm như vậy. Thật may mắn rằng khu 53 không xảy ra chuyện vì sự bao che ấy. Một khi chuyện không may xảy ra… “Sẽ trách anh, bọn họ hận anh vô cùng.” Cậu khẽ nói rồi tạm dừng một chút, cuối cùng lại khẳng định: “Nhưng A Cức thì không.” Trên thế giới này, dù là một kẻ không có nhân tính đến đâu, chắc chắn kẻ đó cũng sẽ không trách cứ người đã dốc hết sức để bảo vệ mình. An Ngung nhìn đôi mắt thất thần ấy, “Có lẽ ý chí loài người của anh chưa bị chôn vùi hoàn toàn nhưng sai lầm ở đây đều do anh gây ra. Vậy nên thành thật xin lỗi, tôi vẫn phải đại diện cho loài người xử quyết anh.” “Ừ. Tôi biến mất, có lẽ sẽ giúp xua tan đi những tăm tối cuối cùng của cô nhi viện. Đây là tất cả những gì tôi có thể bù đắp.” Bạch Kinh quay đi, tiếp tục nhìn bầu trời đen kịt, lẩm bẩm: “Dường như thời gian bị ngưng đọng đang nhanh chóng phục hồi. Không biết là ai có bản lĩnh lớn đến vậy… Nếu cậu có thể gặp được người kia, xin hãy gửi lời cảm ơn thay tôi.” Thanh đao Trật Tự cắt đứt yết hầu thanh niên. Để đảm bảo chắc chắn chết, An Ngung còn chém phanh lồng ng.ực anh ta ra, đâm thêm một đao thẳng vào tim. Khi làm tất cả những điều ấy, hành động của cậu vô cùng gọn gàng, trôi chảy, gương mặt không hề biểu lộ bất kỳ sự thương hại nào. Cậu khẽ nói với sinh mệnh đã mất đi kia: “Thành thật xin lỗi, tôi không biết dùng súng, chỉ có thể làm như vậy.” Tần Tri Luật phía sau lưng cậu nói: “Cậu quả nhiên là sát khí trời sinh.” An Ngung kéo góc áo lên, lau sạch máu trên lưỡi đao, “Tôi chỉ nghe lời ngài dạy thôi. Ngài từng dạy tôi đừng chìm vào quá khứ của kẻ khác…” “Lòng nhân từ phải dành cho người xứng đáng được cứu vớt.” Tần Tri Luật nói tiếp nửa câu sau, cuối cùng ý cười cũng xuất hiện trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy. Hắn đưa tay về phía An Ngung, tra thanh đao lại vỏ giúp cậu, bình thản nói: “Xem ra cậu không chỉ học được về bánh mì mà cũng đã hiểu được về lòng tốt từ lâu.” Sau khi Bạch Kinh chết, vùng tăm tối bao trùm cô nhi viện cũng biến mất theo, thế giới quay trở về ban ngày, trận tuyết rơi suốt 10 năm cuối cùng cũng đã ngừng. Thời gian 10 năm trôi qua chỉ trong chớp mắt, dường như chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Tần Tri Luật ngồi dưới đất, thong thả nhai miếng bánh quy nén An Ngung bẻ cho mình. Theo như lời An Ngung nói, cậu vốn để dành hai thanh năng lượng làm “thuế bảo kê” nộp cho trưởng quan nhưng lúc nãy chưa nghĩ ngợi kỹ càng đã cho Kazama và Tưởng Kiêu mất, vậy nên hiện tại chỉ còn một khẩu phần bánh quy nén thuận tay cầm đi từ nhà ăn. Mà An Ngung cũng chỉ chia cho Tần Tri Luật một nửa khẩu phần bánh quy nén, nửa còn lại đang được cậu cầm chắc trong tay nhai răng rắc. Tần Tri Luật không nói gì, vừa chọc vào những hạt bồ công anh đang bay quanh mình, vừa mở kênh liên lạc với Tháp Đen bằng thiết bị thông tin của An Ngung. Trật tự thời không khôi phục, tín hiệu thông tin được nối lại, đầu bên kia đầy những tiếng bước chân hối hả trong Tháp Đen. “Có hai người biến dị cần được giám sát trọng điểm là Tư Tư và Kiến Tinh. Thông tin cụ thể tôi đã gửi về cùng với ghi chép chiến đấu.” “Phải, cô nhi viện còn rất nhiều sinh vật biến dị cần dọn dẹp nốt. Thành viên đội chúng tôi đã tổn hại khá nặng, phái tiếp viện tới đây đi.” “Không thấy số liệu của tôi là bình thường, tôi bất cẩn giẫm vỡ thiết bị thông tin của mình rồi.” “Tôi vẫn ổn. Chỉ số sự sống hiện tại khoảng 6%, sức mạnh tinh thần 33%, đều đang hồi phục từ từ.” Bên kia bỗng nhiên biến thành tiếng la hét om sòm, Billy rít lên như một con chim bị dọa sợ: “Như thế mà còn bảo là vẫn ổn?! Chừng ấy năm rồi mà tôi chưa bao giờ thấy ngài thê thảm đến vậy đâu! An Ngung thì sao? An Ngung chưa chết đấy chứ?” Tần Tri Luật lạnh lùng nói: “Cậu ấy rất ổn. Chẳng phải mọi người đều thấy được số liệu của cậu ấy à.” “Tại vì thấy nên mới không dám tin đấy… Ai mà biết hai người sẽ phát điên thành như thế nào cho được. Tôi cứ cảm thấy không phải anh đang dạy dỗ cậu ta mà là cậu ta dẫn anh đi chệch đường…” Billy thở phào một hơi, lầm bà lầm bầm một tràng dài rồi lại nói: “À thì, Tháp Đen đang bố trí mấy phụ trợ trị liệu đi đón để giúp anh hồi phục trên máy bay luôn, hai người bay thẳng đến khu bình đẳng nhé?” Giọng Tần Tri Luật trầm xuống, “Khu bình đẳng có chuyện gì?” “Nói cho đúng thì không phải khu bình đẳng mà là ở gần khu bình đẳng.” Billy đè thấp giọng xuống: “Nhiệm vụ ở bảo tàng hạt giống thực vật, Chúc Đào gặp chuyện rồi.” Nghe thấy nội dung cuộc gọi của trưởng quan trong tai nghe, An Ngung sửng sốt, “Nho xảy ra chuyện gì?” Billy vội nói: “Không chết, không mất trí, vậy nên đừng cuống. Chỉ là cậu ấy đột nhiên … haizz, đột nhiên dở chứng, cứ nhất quyết làm theo ý mình, đối đầu với Tháp Đen, đến Đường Phong nói cũng không chịu nghe. Hai người tới đó xem tình hình nhé.” Ban đầu, khi nghe Chúc Đào xảy ra chuyện, Tần Tri Luật không hề phản ứng gì nhưng hiện tại lại nhíu mày. Hắn cầm thiết bị thông tin hồi lâu mới “Ừ” một tiếng. “Vậy bố trí hai máy bay, đón đám Tưởng Kiêu về trước.” “Tôi biết rồi. Lực lượng tiếp viện đã xuất phát rồi, sẽ tới đó nhanh thôi.” Billy nghiêm mặt nói: “Vất vả rồi.” Cùng với việc không gian và thời gian ở cô nhi viện được phục hồi dần dần, những mảnh gương vỡ rơi đầy dưới đất lần lượt biến mất. Bốn mảnh gương kia vẫn nằm đó, sau khi gương chủ thể vỡ tan, hai mặt đen và trắng của nó đều biến mất, dường như chúng đã biến thành những mảnh thủy tinh tầm thường, vô dụng. Khi thời không được chữa trị đến một mức độ nhất định, mảnh gương đầu tiên cũng biến mất. Mọi người kiệt sức ngồi dưới đất chờ tiếp viện. Sau khi thấy nó biến mất, tất cả không hẹn mà cùng nhìn sang mảnh gương thứ hai. Nhưng thời gian và không gian do mảnh gương thứ hai nắm giữ dường như phải chữa trị lâu hơn hẳn, đợi suốt một lúc lâu mà vẫn chưa thấy nó biến mất. An Ngung buồn chán ngơ ngẩn nhìn nó một lát, tầm mắt lơ đễnh liếc sang Tưởng Kiêu đang hôn mê bên cạnh rồi lại lập tức lảng đi. Cậu thấy hơi hối hận vì đã đưa cho Tưởng Kiêu thanh năng lượng cuối cùng, không phải vì trưởng quan không vui sau khi nghe về chuyện “thuế bảo kê” đã bị mất của hắn mà là vì hiện tại cậu thật sự rất đói bụng, đói đến mức chỉ vài phút chờ đợi tiếp viện tới thôi cũng không chịu nổi. Đang ngơ ngẩn, một luồng gió lạnh bất thình lình phả xuống từ trên cao, mảnh gương vỡ thứ hai cũng đã biến mất. Slade búng tay, “Cuối cùng cũng mất.” Kazama Takashi Sakai ngáp dài, uể oải than thở: “Hay thật đấy, chờ mãi không chịu biến mất, đến khi biến mất lại đột ngột như vậy.” An Ngung lơ đãng hỏi: “Cái gì đột ngột?” “Mảnh gương đầu tiên biến mất từ từ đó.” Kazama đang nói, mảnh gương thứ ba cũng dần biến mất. Anh ta lập tức chỉ vào nó: “Nhìn đi, mảnh này cũng từ từ trở nên trong suốt rồi biến mất nhưng mảnh thứ hai thì đùng một cái đã mất tăm, cứ như có một bàn tay vô hình lấy nó đi mất vậy. Có phải bởi vì người được bảo vệ ở lớp thứ hai vẫn chưa chết không?” Pat nở một nụ cười hiếm hoi: “Cậu để ý kỹ ghê. Tôi chỉ quan tâm khi nào quân tiếp viện mới tới đây thôi, đói sắp chết rồi.” Nói xong, hắn quay sang phía Slade, “Phải rồi, tôi nhớ anh mang nửa ba lô thanh năng lượng mà.” Nghe vậy, Slade yên lặng nhìn An Ngung. An Ngung lập tức dửng dưng ngoảnh đi, nhìn sang trưởng quan đang ngồi cạnh mình. Tay Tần Tri Luật vẫn còn cầm một mẩu bánh quy nén. Hắn cứ cầm mẩu bánh đó suốt hồi lâu mà không có hành động gì khác giống như đang nhìn chăm chú vào không khí. “Ngài làm sao vậy?” An Ngung hỏi. Tần Tri Luật yên lặng một lát, cuối cùng cũng ăn nốt mẩu bánh quy, “Trong cơn gió ban nãy… hình như có một luồng hơi thở rất quen thuộc vừa thổi qua.” Hắn im lặng, lại lắc đầu, “Đã lâu lắm rồi tôi không rơi vào tình huống bị cảnh báo về sức mạnh tinh thần, có lẽ là xuất hiện một vài ảo giác.” Đang nói chuyện, bầu trời trên cao bỗng nhiên bị che khuất, mười mấy Người Giữ Trật Tự có cánh bay vòng quanh cô nhi viện. Vì số lượng sinh vật biến dị quá nhiều, lần này Tháp Nhọn tiếp tục phái Đấu dẫn quân đi, để nhóm có cánh tiến hành càn quét. Đấu lao thẳng xuống từ trên cao, lần lượt chào Tần Tri Luật và An Ngung, xác nhận lại thông tin về Tư Tư và Kiến Tinh với Tần Tri Luật. Tần Tri Luật thản nhiên hỏi, “Cider về rồi à?” “Về rồi ạ. Nhiệm vụ của trưởng quan rất thuận lợi, chỉ là trạng thái tinh thần không tốt lắm nên không đích thân tới đây.” Đấu lưu loát báo cáo, “Ngài ổn chứ? An và Ninh đang chờ trên máy bay, họ sẽ tới chỗ Nho cùng với ngài.” Tần Tri Luật không trả lời vấn đề hắn có ổn hay không, chỉ gật đầu, “Giám sát tình hình biến dị của Tư Tư thật cẩn thận. Nếu sức mạnh tinh thần không ổn thì cứ xử lý bình thường như quy định.” Đấu gật đầu, “Đương nhiên rồi ạ.” Đám Kazama đã lên máy bay trở về Tháp Nhọn, An Ngung theo Tần Tri Luật lên một máy bay khác. Khi Tần Tri Luật đi sát qua Đấu, An Ngung nghe thấy hắn thấp giọng hỏi: “Lúc tới đây, cậu có nhìn thấy thứ gì kỳ quái trên bầu trời không?” “Dạ?” Đấu thoáng sửng sốt, “Ý ngài là sinh vật biến dị sao? Không có, bầu trời xung quanh cô nhi viện rất sạch sẽ, thiết bị thông tin của tôi cũng không báo động.” Tần Tri Luật gật đầu, lên máy bay. An Ngung đang định lên theo thì bỗng bị Đấu gọi lại. Đấu xòe tay ra với cậu, “Cho ngài này, trưởng quan dặn tôi mang theo. Ngài ấy nghĩ ngài cũng sẽ thảm như lần trước, không ngờ Luật mới là người bị thương nặng. Trong tay Đấu là hai chai dịch dinh dưỡng, thứ bị Cider mỉa mai là “chỉ trẻ con mới uống”. “Cảm ơn.” An Ngung chỉ lấy một chai, để lại một chai cho anh ta, “Chú ý an toàn.” Đấu thoáng sửng sốt nhưng rồi vẫn cất chai dịch dinh dưỡng kia vào túi, môi hơi cong lên mỉm cười, “Ngài cũng vậy.” *** Máy bay cất cánh, cô nhi viện tan hoang bên dưới nhanh chóng thu nhỏ lại trong tầm mắt rồi bị mây trời thay thế. Bên trong khoang máy bay, vô số bướm Morpho trắng và xanh đang nhẹ nhàng vỗ cánh, An và Ninh đang chữa trị cho Tần Tri Luật, hắn đắp áo khoác trên người, lưng tựa vào thành cabin nhắm mắt nghỉ ngơi. An Ngung mở thiết bị thông tin ra, những lời hỏi thăm đến từ Đầu Lĩnh và thông tin trên diễn đàn Tháp Nhọn sắp khiến thiết bị bốc cháy nhưng cậu không rảnh quan tâm tới những chuyện đó. Cậu gấp rút mở nhóm tiệm bánh mì ra, xem tình hình buôn bán và lợi nhuận của tiệm bánh mì mấy ngày nay xong xuôi mới mãn nguyện ấn vào biểu tượng của diễn đàn Tháp Nhọn. Thiết bị của đồng đội đã tự động chuyển bản ghi hình chiến đấu trong nhiệm vụ lần này về Tháp Nhọn, các thông tin liên quan cũng đã được công bố. Vì trong vài trận đánh chính, An Ngung đã sử dụng cả năng lực bẻ cong không gian và gia tốc thời gian một cách quá rõ ràng, vậy nên cứ đến những đoạn đó, hình ảnh sẽ tự động bị làm mờ. Trong băng ghi hình chiến đấu dài mấy tiếng đồng hồ có vô số phân đoạn bị làm mờ, trông vô cùng thê thảm. Những Người Giữ Trật Tự xem chúng cũng choáng luôn. – Gấp gấp gấp, nghe nói nhiệm vụ lần này khiến Luật suýt chết? – Về mặt lý thuyết thì đúng là vậy nhưng mà… ặc… – Lú quá, rốt cuộc tôi đang xem cái quái gì vậy… – Thật chẳng hiểu bọn họ đang cho chúng ta xem cái quái gì nữa… – Đây… Chẳng lẽ là nhiệm vụ ấy ấy gì gì đó hả?? – Sinh vật biến dị xuất hiện, bị làm mờ, sinh vật biến dị chết. Slade gặp nguy hiểm, bị làm mờ, Slade thoát hiểm. – Với bản ghi hình này, tôi chỉ có 3 điểm muốn nói: …* * Điểm: dấu chấm – Hình như những đoạn bị làm mờ đều là dị năng Góc mới thức tỉnh, mọi người hiểu rồi ha. – Tôi cũng đoán vậy. Có thể khiến quan trên phải che che đậy đẩy thế này cũng chỉ có thể là Góc lại làm ra hành động cấp thần nào đó thôi. – Nghe nói Góc chiến đấu điên lắm, chẳng lẽ quan trên sợ chúng ta học theo. – Cười chết, làm như chúng ta học được thật không bằng. – Ê kéo thẳng đến đoạn gần cuối, đệt mọe nó mắt tôi sang vành rồi hay sao ấy, hình như Luật đang làm healer? – Hả?? Sao lại nói thế? – Không chắc nữa, tôi chỉ biết ngọn nến kia hình như là một năng lực tự tiêu hao bản thân còn hoa anh túc là lấy từ gen của Tưởng Kiêu. – Nhưng ngài ấy làm healer cho ai? – Cái này thì chịu, đứng phía trước ngài ấy là một cái gì đó bị làm mờ. – … – … An Ngung lướt xem qua cuộc thảo luận của mọi người rồi tắt thiết bị thông tin đi. Thực ra nhiệm vụ ở cô nhi viện có thể coi là cậu bị trưởng quan lừa tham gia. Nhưng trong nhiệm vụ lần này, cậu lại tình cờ biết được rất nhiều chuyện đã bị chôn vùi từ mười mấy năm trước. Lăng Thu chưa bao giờ nói với cậu quan điểm của anh ta về “sự trùng hợp”. Chung quy, thế giới của đám dân nghèo không có thứ gọi là “trùng hợp”, chỉ có đói no bận lòng mãi chẳng hết. Chỉ là trong thoáng chốc cậu bỗng cảm thấy những sự tình cờ ấy có lẽ đã được định sẵn từ lâu. Giống như trước khi xuất phát, trong bức tranh của thi sĩ, chiếc bánh răng kim loại thứ ba đã lờ mờ xuất hiện. Cậu chắc chắn sẽ bước lên chuyến xe trung chuyển tới thành phố chính vào ngày Đông chí đó, khu 53 chắc chắn sẽ gặp chuyện, cậu chắc chắn sẽ tới cô nhi viện, làm sáng tỏ bí mật đã bị phủ bụi, thức tỉnh dị năng thời gian… Cũng chắc chắn sẽ nhìn thấy quá khứ của trưởng quan. Giữa tiếng động cơ êm ả vang vọng trong ca bin, cậu nhìn về phía Tần Tri Luật đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy Lăng Thu từng nói quá tò mò những chuyện riêng tư của những người có máu mặt sẽ hại chết cậu nhưng cậu lại cực kỳ trăn trở về quá khứ bị ý chí khóa chặt phía sau cánh cửa thứ hai từ cuối đếm lên của Tần Tri Luật. Tần Tri Luật bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt đen kia đã trở về trạng thái lạnh lùng, sắc bén thường ngày. “Nhìn thiết bị thông tin của cậu đi.” Tần Tri Luật nói. An Ngung ngơ ngác, “Sao cơ ạ?” “Xem chỉ số sự sống của tôi.” Trong lúc hắn nói chuyện, An vẫn luôn rũ mắt dùng ý thức điều khiển bướm Morpho trắng cũng ngẩng lên, nét mặt lộ rõ vẻ khó tin hoặc cũng có thể là đang tự nghi ngờ bản thân. An Ngung mở các chỉ số của trưởng quan trên thiết bị thông tin ra, sau đó cũng ngây người. Chỉ số sự sống của Tần Tri Luật: 99%. Bướm Morpho trắng vẫn đang nỗ lực làm việc, dựa theo năng lực của An Ngung, đáng ra phải đầy máu từ lâu rồi. Trong khoảnh khắc, lòng An Ngung trùng xuống, “Nguy rồi.” Mảnh gương vỡ thứ hai đồng thời khóa chỉ số sự sống của cả cậu và trưởng quan. Tuy chỉ là một chút xíu nhưng thực sự 1% của Tần Tri Luật đã bị khóa trong mảnh gương kia, đồng thời biến mất vĩnh viễn theo nó. Lời tác giả: Vụn tuyết rơi: Bạch Kinh (4/4) – Quỹ đạo định sẵn Có lẽ tôi đã dự liệu được trước kết cục này khi lựa chọn ngủ say. Hết thảy rồi sẽ trở lại dáng vẻ mà chúng nên có. Người phải chết chung quy sẽ chết. Người được thiên vị cho sống sót sẽ có được cuộc sống mới. Thời gian đã bị ngưng đọng rồi sẽ một lần nữa trôi đi. Đây chính là quỹ đạo đã được định sẵn từ thuở ban sơ khi vũ trụ vừa xuất hiện.
« Trước Sau »