Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 58: Đồng loại an ủi (1)
Tiếng ù ù trong tai càng lúc càng to hơn, An Ngung cảm giác giữa ngón tay mình và cò súng ướt đẫm một lớp mồ hôi, làn da trở nên trơn trượt, bất kể lúc nào cũng có thể bất cẩn cướp cò.
Nhận thức được điều ấy khiến trái tim khó khăn lắm mới khống chế được nhịp đập một chút của cậu lại đột ngột đập thình thịch. Cậu cuống quýt buông ngón tay ra như bị điện giật.
Bàn tay đang nắm lấy tay cậu bóp chặt hơn, chiếc găng tay da ma sát trên khớp ngón tay.
Tần Tri Luật bình tĩnh nói bên tai: “Dẹp bỏ tạp niệm. Nhớ kỹ, khẩu súng này là quyền lực của cậu, hướng họng súng chĩa vào là kẻ cậu muốn giết.”
An Ngung hít một hơi thật sâu, ngưng mắt nhìn hồng tâm cách đó cả trăm mét, thử cố gắng ngoắc tay lên cò súng.
“Tốt lắm.” Tần Tri Luật giảm bớt một chút lực, để cho tay cậu có không gian cử động. “Khi bóp cò phải thật dứt khoát, không được chần chừ.”
Qua lớp mồ hôi, An Ngung một lần nữa cảm nhận được bộ phận nhỏ bé làm bằng kim loại kia.
Mà ngay khoảnh khắc cảm giác ấy xuất hiện, ngón tay cậu lại cứng còng.
Bắp thịt hoảng hốt bên dưới làn da, căng chặt thành cơn đau nhức khó chịu.
“Chuột rút rồi.”
Nói xong, Tần Tri Luật hoàn toàn buông bàn tay cậu ra, chuyển sang nắm lấy cổ tay cậu. “Thả lỏng, đưa súng cho tôi.”
An Ngung không nghe rõ trưởng quan đang nói gì. Tiếng ù ù trong tai biến thành những tiếng rít sắc lẻm. Tay chân cậu như nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy ướt cả người, trái tim đập thình thịch mất kiểm soát trong lồng ng.ực.
Tay trái Tần Tri Luật vu.ốt ve trên đầu cậu, tay phải thì bẻ ngón tay cậu ra. Thân súng linh hoạt trượt sang bàn tay đeo găng da, hắn lập tức cầm gọn khẩu súng.
Hắn bình tĩnh lau sạch súng rồi đặt về chỗ cũ, lại liếc nhìn thiết bị thông tin đang đặt trên bàn của An Ngung, “Nhìn đi, cả chỉ số sự sống và sức mạnh tinh thần của cậu đều không dao động. Súng trong tay người khác là mối nguy, còn trong tay mình cũng chỉ là một công cụ thôi. Thời gian cầm súng lần này là 4 phút 12 giây, lần tới sẽ khá hơn.”
An Ngung chống hai tay trên đầu gối, há miệng thở d.ốc. Một lúc lâu sau, tiếng ù ù dần lắng xuống, cậu run rẩy nói: “Xin lỗi trưởng quan… nhưng tôi… không muốn có lần sau…”
Cậu không thể nào vượt qua được nỗi sợ đối với súng bởi đó là phương thức giết chóc vô lý nhất.
Tay Tần Tri Luật vẫn đặt trên đầu cậu mà không rời đi, một lúc sau, hắn khẽ thở dài, “Tôi gây ám ảnh cho cậu?”
An Ngung im lặng, cúi gằm đầu xuống, gật nhẹ một cái.
“Có sợ tôi không?”
An Ngung chần chừ như muốn lắc đầu nhưng rồi lại do dự. “Cảm xúc của tôi đối với ngài rất phức tạp, trước đó vẫn có chút sợ hãi.” Cậu dùng cổ tay quẹt mồ hôi đọng dưới cằm đi, chân vẫn đang run rẩy, chỉ có thể cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn trưởng quan, “Nhưng sau khi biết ngài cũng là người phải làm thí nghiệm dẫn dắt, tôi không còn sợ nữa.”
Tần Tri Luật nhướng mày, “Sao lại như vậy?”
“Bởi vì tôi tin chắc rằng ngay từ ban đầu, ngài không hề có ý định giết tôi. Ngài đã tự mình trải qua, biết thí nghiệm đó sẽ khiêu chiến sức mạnh tinh thần của đối tượng thí nghiệm đến mức nào nhưng sức mạnh tinh thần của tôi chưa bao giờ giảm xuống trong suốt quá trình đó. Về phương diện ý chí, tôi chính là trật tự tối cao ngài luôn tôn thờ.”
Từ đầu đến cuối, An Ngung nói bằng ngữ điệu rất cẩn trọng, dè dặt nhưng khi đôi mắt vàng vẫn đang run rẩy ấy nhìn vào Tần Tri Luật, trong đó lại là vẻ cực kỳ chắc chắn.
Cậu run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hồi lâu sau, Tần Tri Luật bật cười. Hắn quay người, rút khẩu súng đang đeo bên hông ra, lên đạn, nòng súng nhắm thẳng vào tấm bia xa nhất cách vị trí đức 800 mét.
Toàn bộ chuỗi động tác liền mạch, lưu loát ấy diễn ra cực kỳ nhanh. Khoảnh khắc kéo cò súng, hắn ung dung lên tiếng: “Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ bia ngắm.”
An Ngung còn chưa kịp hiểu vấn đề, cách đó vài trăm mét, trong một tích tắc, dường như không khí vừa xảy ra một dao động khó tả. Khi tiếng súng lắng xuống, bia ngắm không hề bị tổn hại, vẫn đứng im lìm ở nơi đó.
Mà trên phần tường lệch sang phải một chút, một lỗ đạn sâu hoắm đã xuất hiện.
“Thấy không, việc bẻ cong không gian đã trở thành bản năng của cậu. Mà tốc độ bản năng ấy có thể thắng cả tốc độ đạn bay trong khoảng cách 800 mét.”
Tần Tri Luật bình tĩnh nhìn cậu, đưa tay đổi sang băng đạn huấn luyện không tạo ra âm thanh lớn, chuyển hướng sang tấm bia cách đó 700 mét. “Kế hoạch huấn luyện thay đổi, chúng ta sẽ thử lần lượt từng tấm bia, xem xem bản năng cực hạn của cậu có thể thắng được viên đạn ở khoảng cách bao xa.”
An Ngung không hiểu ý đồ của trưởng quan cho lắm nhưng Tần Tri Luật không hề cho cậu cơ hội để suy nghĩ mà đã bóp cò súng ngay lập tức.
Tiếng súng kết thúc, tấm bia 700 mét vẫn còn nguyên vẹn.
Dư chấn của tiếng súng vẫn còn quanh quẩn trong trường bắn. An Ngung sợ hãi thở hổn hển, lại thấy trưởng quan nhếch môi cười.
Tiếp đó, cánh tay thẳng băng kia tiếp tục dịch sang bên cạnh, “Bia tiếp theo, 600 mét.”
Khi ra khỏi trường bắn, dường như bên tai An Ngung vẫn còn văng vẳng tiếng súng.
Cuối cùng, cậu thua bởi viên đạn bay trong khoảng cách nằm giữa 100 mét và 110 mét. Tính toán theo tốc độ bay của đạn, tốc độ phản ứng sử dụng năng lực bẻ cong không gian của cậu là khoảng 0,13 giây.
Lúc ra khỏi cửa, Tần Tri Luật bỗng nói, “0,13 giây đã là ngưỡng rất khó vượt qua rồi, trừ khi có thể khiến thời gian trôi chậm lại hoặc tạm ngừng. Việc này khó hơn tăng tốc thời gian rất nhiều, bởi vì tăng tốc thời gian là thúc đẩy entropy tăng lên, thuận theo quy luật của vũ trụ. Nhưng dừng thời gian là dừng entropy, quay ngược thời gian là giảm entropy, đều là trái với xu thế thông thường.”
An Ngung vốn tưởng trưởng quan đang an ủi cậu nên định nói rằng thực ra cậu không bận tâm đâu, không ngờ Tần Tri Luật lại quay sang liếc nhìn cậu, bâng quơ nói: “Trong những nhiệm vụ tiếp theo, cậu phải tiếp tục khám phá năng lực của mình. Tuy loài người vẫn chưa thể giải thích được khả năng phá hoại trật tự thời không của siêu dị thể rốt cuộc đến từ đâu nhưng với những gì đã làm được, cậu không có lý do gì lại thua kém chúng.”
An Ngung: “…”
Giờ huấn luyện thể lực nối ngay sau giờ học bắn súng. Trong khi Cider vô tư lắp hai quả tạ 100 pound vào hai bên thanh tạ trống, An Ngung vẫn đang nghĩ về câu nói lúc trước của trưởng quan.
Đầu tiên, cậu cảm thấy trưởng quan đã lỡ miệng: Quả nhiên hắn vẫn luôn coi cậu là siêu dị thể.
Tiếp theo, cậu cảm thấy trưởng quan không phải là con người… về mặt đạo đức.
Lăng Thu nói đúng, kẻ có quyền có thể chẳng một ai lương thiện. Tất cả lợi lộc đều là củ cà rốt treo ở đầu cây gậy còn số mệnh của đám dân đen đã được định sẵn rằng hoặc là bị đánh chết, hoặc là lựa chọn cun cút chạy theo kẻ cầm quyền. Một khi bước lên con đường thứ hai, cuộc đời sau này sẽ là vòng tuần hoàn chết của ăn cà rốt, chịu đòn, lại ăn cà rốt,…
An Ngung còn chưa kịp cảm thán xong, hai bên vai đã bị đè nặng rồi ngã rầm xuống đất.
Cậu ngơ ngác nhìn hình ảnh quỳ gối trong gương của bản thân, mảng màu đỏ đang lan rộng ra từ phần da ở gáy.
Trong gương, Cider đứng sau lưng cậu, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay móc cả thanh tạ nặng hơn 200 pound suýt nữa đè bẹp cậu lên, kinh ngạc nói: “Sao cái thân tàn của cậu vẫn yếu quá vậy? Không không không, hồi ở khu 53 tôi cảm thấy cậu đâu có yếu đến mức này.”
An Ngung: “…”
Cider trông gầy hơn một chút so với lần gặp trước nhưng đôi mắt anh lại càng sáng và sắc bén hơn. Anh hoang mang cúi xuống nhìn An Ngung, nhìn một lát thì bỗng thình lình bật cười lớn, đặt thanh tạ xuống đất nhẹ bẫng như đặt một đôi đũa, “Bảo sao Luật lại thay Tưởng Kiêu đi. Tên đó cho cậu tập luyện cái quái gì vậy hả?”
An Ngung chống đầu gối, miễn cưỡng đứng dậy, “Chắc là ý chí.”
Là khả năng chịu đựng biến thái.
Cậu vừa đứng dậy, vừa liếc nhìn cánh tay Cider. Khi anh nhấc và thả thanh tạ, những khối cơ bắp lớn trên cánh tay chỉ chuyển động một chút mang tính tượng trưng, thậm chí có thể coi như không hề chuyển động.
Cider nhìn thấu suy nghĩ của cậu, bèn nhướng mày, cười nói: “Đừng có so với tôi. Loại hình biến dị của tôi là phượng hoàng, dù không để cánh hiện ra thì cũng đã giúp tăng rất nhiều về sức lực rồi.”
An Ngung yên lặng nhìn Cider. Cider suy tư một lát rồi nói, “Thực ra cậu rèn luyện cơ bắp chẳng để làm gì. Cậu chỉ là một con người yếu ớt, có cố luyện nhiều đến mấy cũng vậy thôi. Chi bằng rèn luyện thể lực đi, tăng cường sức bật và khả năng chịu đựng.”
An Ngung thở phào một hơi, “Được.”
Nghe đơn giản hơn hẳn.
10 phút sau.
“Phù… hộc hộc hộc, phù phù…”
An Ngung nằm ngửa trên sàn, hai mắt đờ đẫn nhìn chiếc gương trên trần nhà.
Nơi đó có một con chó sắp chết.
Tim của con chó sắp chết đó như vọt lên tận cổ họng mà đập thình thịch.
Cider cười tủm tỉm lấy thiết bị thông tin của cậu ra, “Chỉ số sự sống không biến động nhưng hệ thống cảnh báo rằng cậu bị tụt huyết áp. Tôi phát hiện cậu kiệt sức nhanh hơn người bình thường đấy. Với thể trạng thế này, đội hình có cả chục healer cũng không đủ.”
An Ngung nằm dưới sàn, khó nhọc nghiêng đầu nhìn Cider bước về phía máy bán hàng tự động phía bên ngoài.
Trưởng quan từng nói Cider là một người hiếm hoi cực kỳ tán thành và ỷ lại vào sự biến dị, vậy nên anh cũng không cố gắng che giấu biểu hiện biến dị. Những lúc tâm trạng tốt, chỉ bước đi thôi, quanh người Cider cũng từng đám lửa đỏ bập bùng cháy theo nhịp thở. Rõ ràng không để cánh hiện ra nhưng nhìn đôi vai đó, người ta cảm tưởng như trông thấy được một đôi cánh lớn đang đập một cách đều đặn.
An Ngung không kìm được mà nhớ đến đôi cánh lửa khổng lồ bay lượn trên bầu trời ở khu 53, không biết ngọn lửa nóng rẫy ấy liệu có làm tan chảy được một góc sông băng ở vùng địa cực hay không.
Vài phút sau, An Ngung ngồi trong góc phòng tập thể hình, cẩn thận tìm chỗ xé vỏ que kem.
Cider thật quá đáng, thế mà lại dùng thiết bị thông tin của cậu để mua đồ ăn trong khi không thèm hỏi ý cậu.
Mà hệ thống thanh toán lại càng quá đáng hơn, giao dịch dưới 20 điểm có thể trừ thẳng mà không cần xác nhận mật khẩu.
Rồi cái món đồ ngọt nhỏ xiu xíu trong lòng bàn tay thế này mà cũng ngốn tận 14 điểm?!
Lớp vỏ chocolate giòn vỡ ra, trượt đi một đoạn, phần kem sữa bên trong chảy xuống, An Ngung vội vàng đón lấy bằng miệng.
Đôi mắt vàng trợn tròn lên vì kinh ngạc.
“Sao thế?” Cider nhướng mày, “Cậu không thích ăn kem à?”
Kem sữa mát lạnh chảy xuống cổ họng, An Ngung nhẹ nhàng li.ếm lớp vỏ chocolate giòn tan bằng đầu lưỡi, yên lặng thưởng thức.
“Ngon quá.” Cậu khẽ cảm thán, mắt vẫn nhìn chằm chằm que kem đã cắn một góc đang cầm. Sức sống lan tràn trong mắt, qua hình ảnh phản chiếu trong gương, đôi mắt vàng ấy được ý cười thỏa mãn hiếm thấy lấp đầy.
“Lăng Thu… Hàng xóm cũ của tôi, đến thành phố chính rồi, chắc hẳn anh ấy cũng từng ăn thứ này. Chắc chắn anh ấy cũng thích.” An Ngung khẽ nói, “Sau này tiệm bánh mì của tôi phải bán thêm vài loại kem mới được.”
Cider đánh giá cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên, tùy tiện tựa người vào mặt tường ốp đầy gương, “Đấu nhà tôi cũng thích món này, mỗi khi cậu ta không vui, tôi sẽ dùng nó để dỗ dành. Đám nhóc các cậu đứa nào cũng như nhau.”
An Ngung há miệng cắn một miếng kem, lèm bèm nói: “Hình như Đấu bằng tuổi ngài mà, An và Ninh cũng thế, chỉ là bọn họ tới muộn hơn ngài vài năm thôi.”
“Thế hả?” Cider tặc lưỡi một tiếng, cười cười không mấy bận tâm: “Vậy thì tại bọn họ quá ngây thơ. Để giám sát bọn họ cho tốt, tôi cũng quên bẵng mất tuổi tác của mình.”
Khí thế của Cider quá mạnh, quả thật sẽ làm phai nhạt cảm nhận về tuổi tác của mọi người dành cho anh.
An Ngung nhìn lon đồ uống có cồn trên tay Cider, cảm thấy khá tức.
Thứ đó cũng mua bằng điểm của cậu, 18 điểm.
“Ngài không ăn kem à.” Cậu thở dài một hơi, tuy kem khá đắt nhưng vẫn rẻ hơn thứ kia vài đồng.
Nghe vậy, Cider ngừng cười, thản nhiên lắc đầu, “Tôi ghét những thứ lạnh lẽo.”
An Ngung đột nhiên nhớ đến lời đồn rằng hồi bé, Cider bị lão cha dượng mở tiệm đồ uống lạnh nhốt dưới hầm chứa đá ngược đãi nên anh căm hận tột độ tất cả những gì lạnh lẽo, kể cả các món ăn lạnh.
“Phải rồi.” Cảm giác không vui ấy chỉ thoáng lướt qua người Cider, sau đó, anh lại thoải mái bật cười, “Để chào mừng Điển, tối ngày kia có một buổi liên hoan cấp cao đấy, Luật nói với cậu chưa? Tới tầng của Điển ăn lẩu, nóng hôi hổi, xông phòng cho cậu ta luôn.”
“Xông phòng?” An Ngung ngây ra mất một lúc mới tìm ra được tập tục lâu đời này trong trí nhớ, “Nhưng Điển đã dọn vào từ mấy hôm trước rồi mà.”
Cider gật đầu, “Vốn là đợi mọi người về đông đủ, dự định tổ chức vào tối nay. Nhưng hôm nay thành phố chính bất ngờ thông báo sẽ tắt tiếng toàn thành phố, kể cả Tháp Nhọn nằm ở vùng rìa, vậy nên chỉ đành hoãn lại. Tối mai… à, tối mai là đêm cầu nguyện cho cô nhi viện ở nhà thờ, Điển nói muốn tới tham dự nên cuối cùng quyết định gác đến ngày kia.”
An Ngung hoang mang, “Tắt tiếng là sao?”
“Chính là cắt toàn bộ điện năng, cắt tín hiệu thông tin và mạng internet, tạm dừng tất cả hoạt động, mọi người ai về nhà nấy ngủ thật say.” Cider ngáp một cái, “Có hai thành phố “mồi” nằm gần thành phố chính nhất mới bị sinh vật biến dị xâm nhập. Theo lệ thường, thành phố chính sẽ đẩy công suất hoạt động của mái vòm lên tối đa đồng thời tắt tiếng toàn thành phố. May mà lần này không có siêu dị thể, chỉ là một ít sinh vật biến dị gây rối thôi, người bên Bộ Quân Sự đã cơ bản dọn dẹp xong cả rồi.”
“Cắt điện?” An Ngung sửng sốt, “Sẽ phải tắt đèn sao.”
“Ừ, sao thế?” Cider bóp lon nước đã uống hết sạch rồi ném vào thùng rác ở đằng xa, “Đằng nào cũng là ban đêm, tắt đèn đi ngủ, chẳng ảnh hưởng gì hết.”
An Ngung nhìn que kem đã ăn hết nhẵn, chần chừ “Ồ” một tiếng.
***
9 giờ tối, 9 tiếng chuông vang vọng khắp bầu trời thành phố chính rồi ngay sau đó, cả thành phố chính lập tức chìm vào bóng tối.
Bên ngoài vẫn còn ánh trăng mờ tỏ, An Ngung lần mò đi lên đỉnh tháp, nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Dưới bầu trời đêm, thành phố chính gần như hoàn toàn ẩn nấp. Những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn không còn trông thấy bóng dáng, những con người qua lại trên đường dường như cũng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Rõ ràng chỉ là cắt điện nhưng toàn bộ âm thanh của thành phố chính cũng ngưng bặt, cảm giác trống rỗng đè nặng xuống trong im lặng.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, cậu ngoảnh lại, Đấu đang leo lên đây với hai lon Coca trong tay, khá bất ngờ khi trông thấy cậu.
“Ngài ở đây sao?” Đấu khựng lại, “Vậy tôi…”
“Tôi đi đây.” An Ngung vội nói, nhường vị trí bên cạnh cửa sổ có ánh trăng lại, “Anh ở đó đi.”
Đấu cung kính cúi đầu chào. An Ngung vừa bước xuống cầu thang được vài bước thì bỗng nhiên bị Đấu gọi lại.
Cả Tháp Nhọn đều im ắng, Đấu cũng vô thức nói nhỏ đi, “Nghe nói hôm nay trưởng quan tôi huấn luyện cho ngài, tâm trạng ngài ấy thế nào?”
An Ngung ngẫm nghĩ, “Xin lỗi, tôi không thấy ngài ấy có gì khác thường.”
“Vậy là tốt rồi.” Đấu cười cười, đưa một lon Coca cho cậu, đồng thời quơ quơ lon của mình trong không khí, “Vậy nhờ ngài trò chuyện với ngài ấy nhiều hơn trong lúc huấn luyện nhé, làm phiền rồi.”
“Được.” An Ngung gật đầu, “Ngài ấy mua kem cho tôi.”
Dừng một lát, cậu lại nói thêm: “Bằng tiền của tôi.”
Đấu thở phào một hơi, “Tốt quá, cảm ơn ngài đã nói cho tôi biết.”
Nói xong, anh chào An Ngung rồi quay lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vừa uống Coca vừa ngẩn người.
An Ngung đứng lại một lát, nhận thấy đối phương không hề có ý định trả lại tiền thay trưởng quan nên chỉ có thể rầu rĩ xuống tầng.
Thiết bị thông tin đã hoàn toàn mất tín hiệu, dựa vào ánh sáng lờ mờ phát ra từ màn hình, cậu về đến cửa phòng. Ngoài cửa có một chiếc hộp, là găng tay mới cậu đặt mua cho trưởng quan.
Toàn bộ tầng 199 cũng tối om, cửa phòng của trưởng quan đóng chặt, bên trong không có bất kỳ âm thanh nào lọt ra ngoài.
An Ngung do dự một lát rồi mới mở cửa phòng mình ra.
***
Trong bóng tối, Tần Tri Luật yên lặng nằm trên giường.
Thiết bị thông tin mới của hắn đã hết sạch pin. Hiển nhiên đối tượng giám sát không có chút thường thức nào về việc sử dụng sản phẩm điện tử đã quên không sạc nó sau khi nghịch rất rất lâu. Giờ phút này, trong phòng không có bất kỳ nguồn sáng nào, chỉ có thể nhắm mắt nghe tiếng hít thở của bản thân.
Bên cạnh gối đầu là mùi thuốc mỡ quen thuộc. Tần Tri Luật nhắm mắt, nằm nghiêng người, găng đã cởi ra, ngón tay vặn mở nắp, lấy một lượng lớn thuốc mỡ bôi lên phần bị rách da trên tay.
Thí nghiệm dẫn dắt sẽ gây ra rất nhiều vết xuất huyết dưới da, dù nhân viên y tế của Đại Não luôn sơ cứu cẩn thận sau khi thí nghiệm kết thúc nhưng vẫn có một vài vết bầm sẽ đột ngột nứt ra thành vết thương hở trong vào một vài ngày sau đó.
Hồi trước, Tần Tri Luật cho rằng đây là một hiện tượng tự nhiên nhưng sau khi gặp An Ngung, suy nghĩ của hắn bắt đầu dao động. Ở khu 53, hắn luôn để ý tới vết bầm lớn trên bụng An Ngung, những mảng tụ máu tím đỏ ấy nằm ngay bên dưới lớp da mỏng tang. Hắn vốn tưởng An Ngung sẽ bị nứt da, chảy máu bất cứ lúc nào nhưng cho đến tận cùng, chuyện đó vẫn không xảy ra. Mọi vết thương trên người cậu đều xuất hiện trong quá trình chiến đấu, cơ thể loài người và linh hồn bên trong nó giống hệt nhau, thoạt trông vô cùng yếu ớt nhưng lại bền bỉ lạ thường.
Hắn nhắm mắt, nắm thẳng người lại, nhớ đến tiếng hít thở đều đặn như con thú nhỏ đã ngủ say của An Ngung, cố gắng bỏ qua cảm giác đau đớn, dỗ cơn buồn ngủ tìm tới.
Tiếng gõ cửa dè dặt bỗng vang lên.
Cốc cốc…
Tần Tri Luật đang nhắm mắt nhíu mày. Có một khoảnh khắc, ý thức hắn bỗng tưởng đâu hắn đã quay trở lại phòng thí nghiệm.
“Trưởng quan.” Một giọng nói nhỏ xíu vang lên phía ngoài cửa như sợ bị hắn nghe thấy.
Tần Tri Luật nằm im vài giây rồi mới ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn ra phía cửa.
“Ngài đã ngủ chưa.” Hình như con thú nhỏ bên ngoài đang áp tai lên cửa, tạo thành âm thanh lần mò sờ soạng.
Tần Tri Luật mở cửa ra, An Ngung đang cầm một ngọn nến đứng ngoài đó, tay kia cầm một cái thùng lớn màu đen, dưới nách cắp theo con bạch tuộc bông ru ngủ.
“Trưởng quan, tôi không ngủ được.”
Trong đôi mắt vàng là ánh nến đang nhẹ nhàng lắc lư, trông nó vừa ngoan ngoãn, vừa vô tội. Cậu lí nhí hỏi như đang cầu xin: “Có thể cho tôi ở chung một lúc không?”
Nếu là lần đầu tiên quen biết cậu, Tần Tri Luật sẽ tin.