Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 67: Vô vàn thời không
« Trước Sau »
“Từng bất ngờ rơi vào bóng tối Người lại chẳng thể nào ngủ ngon Dưới vực thẳm, con kiến tí hon Không biết nông sâu, thỏa thuê gặ.m cắn Đau khổ hóa thành tiếng nỉ non Hòa cùng với ồn ào trong tĩnh lặng…” Thành phố chính. Thi sĩ nâng cuốn “Thơ tiên đoán” trên tay, bước ra khỏi cổng lớn nhà thờ, nhìn về phía trung tâm thành phố cùng với những người tới đây tìm sự an ủi. Molly đang livestream trên màn hình lớn, chiếu tất cả những hiện tượng hỗn loạn thời gian mà camera thu được trên phạm vi toàn thế giới lên, cô ta lo lắng nói: “Một tai họa lớn trước nay chưa từng có đang tới gần nhưng thành thật xin lỗi, máy chủ của tôi không thể tính toán ra được một cách thức hóa giải hoàn hảo…” Một người hoang mang hỏi: “Thi sĩ, liệu chúng ta có còn được cứu rỗi không?” Mắt gật nhẹ đầu, “Phải chờ xem.” “Chờ gì?” Mắt nâng cuốn “Thơ tiên đoán” lên, tiếp tục đọc… “Mơ thấy bị kẻ hèn đùa bỡn Quên bản thân, hoang đường, khuất nhục Chấp nhận chết, lần nữa quay lại Vực sâu bèn cất giọng gọi to Từng tiếng lớn khiến Người thức giấc Cùng chư thần lần nữa gặp mặt.” Đọc xong, Mắt ngẩng đầu nhìn trời cao, nghiêm túc nói khẽ: “Người cứu rỗi như cầm đuốc đi ngược gió, ắt phải chịu nỗi đau bỏng lửa.” “Ngọn đuốc đầu tiên, vạch trần những đau khổ chưa từng nhớ đến.” Ý thức của An Ngung trở nên rất yếu ớt, chỉ còn lại một sợi mong manh. Cậu không mở được mắt ra, trong hỗn loạn, cậu chỉ nghe thấy tiếng lẩm bẩm rời rạc không thuộc về bất kỳ ngôn ngữ nào nhưng cậu lại hiểu. Đó là một người phụ nữ đang nói lời xin lỗi vì không thể làm tròn trách nhiệm che chở của một người mẹ. Bà ấy khuyên cậu nhẫn nại và chờ đợi, cố gắng sinh tồn. Cảm giác hoang mang đánh úp vào cậu, cậu bị ép phải rời khỏi chốn an toàn, ngơ ngác tồn tại giữa hư không. Rất đau, linh hồn rách nát bị ném vào xoáy nước hỗn loạn. Cảm giác thiếu thốn và rối ren trở thành vực thẳm dành riêng cho cậu. Cậu yếu ớt đến mức chỉ giữ vững được sợi lý trí mỏng manh ấy thôi cũng đã cực kỳ gian nan. Chi bằng ngủ đi, cậu chợt nghĩ theo bản năng, đau quá. Vô số mảnh vụn thời không xoay vần, phủ lên người cậu. Cậu tìm thấy một chút cảm giác an toàn để cuộn người lại ngủ say giữa tiếng gió rít. Không biết trôi qua bao nhiêu lâu, cậu bỗng phát hiện hình như sợi ý thức kia đã mạnh hơn một chút, giống như một đốm lửa đang tụ lại, tuy nhỏ xíu nhưng cực kỳ sáng đang lặng lẽ di chuyển giữa hỗn loạn. Ngọn lửa li.ếm đi một chút đau khổ, cậu bỗng nảy sinh một suy nghĩ điên cuồng. Cậu muốn ngọn lửa ý thức ấy nhanh chóng lớn mạnh, cho đến khi thiêu rụi khổ đau. Khoảnh khắc ý nghĩ ấy sinh ra, cậu bỗng nhiên cảm nhận được một loại chất môi giới nào đó như ngưng đọng lại, chậm chạp lan rộng ra như vân nước rồi lại bất thình lình thu vào. Cảm giác đảo lộn bất thình lình xuất hiện suýt chút nữa mài vụn ý chí chỉ vừa manh nha vun vào được của cậu. Thời gian và không gian như bị nén lại vô hạn, đau đớn đột phá một ngưỡng giới hạn mới, cậu lại bất chợt cảm thấy rõ ràng chưa từng có, cảm nhận được ánh sáng và xúc giác. Một người đàn ông ngơ ngác nói: “Sao bỗng nhiên mình lại ngẩn người nhỉ.” Cậu được nhấc bổng lên, nghe thấy người nọ lẩm bẩm: “Xác nhận thu lưu. Trẻ sơ sinh, trạm đốt rác phụ cận thành phố chính. Thời gian thu lưu: 22 tháng 12 năm 2122… Hở? Quái lạ, sao máy tính lại hiển thị năm 2130…” Những ký ức hỗn loạn như cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong đầu An Ngung. Thế giới nhanh chóng xoay vần, những thứ khổng lồ thu nhỏ lại, tầm mắt cậu dần dần ngang bằng với những con người cao lớn. Cô nhi viện, khu 53, Lăng Thu, quản lý trợ cấp, xe trung chuyển, bọ ngựa khổng lồ, phòng thí nghiệm, cánh đồng tuyết, nòng súng, găng tay da… Khi đôi mắt lạnh lùng, trấm lắng kia hiện lên trong trí nhớ, An Ngung chợt cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, rốt cuộc nhớ ra bản thân đang làm gì. Khu 34, đài kiểm soát thời gian, cậu đang truy bắt Chung Khắc. Ý thức lập tức thu hồi. Thế giới hiện thực. Tháp Đen đã rối tung hết cả lên. “Đã xác định được màn hình này không hề tồn tại trước đó, rất có thể là màn hình của Góc do Chung Khắc tạo ra! Hắn đang dẫn dắt Góc tự bước vào màn hình của ngài ấy! “Nếu Góc không phát hiện ra bản thân đang đi tới thời không khác, rất có thể ngài ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại.” “Đầu Lĩnh, sức mạnh tinh thần của Góc đang dao động nhiều lần giữa 0 và 100%. Đại Não không thể đảm bảo khi tỉnh lại ngài ấy vẫn còn giữ vững ý chí con người.” “Nếu khi tỉnh lại, Góc hoàn toàn đánh mất lý trí, vậy thì chẳng khác nào một siêu dị thể hùng mạnh khác với dị năng không gian và thời gian.” “Loài người không thể cáng đáng phiêu lưu nhường ấy. Nếu sức mạnh tinh thần tiếp tục dao động, tôi đề nghị xử quyết trước khi Góc tỉnh lại!” “Không được. Sự trung thành của Góc đáng để loài người mạo hiểm nguy cơ này, chí ít phải đợi ngài ấy tỉnh lại rồi nói tiếp.” … Đầu Lĩnh bận tối mắt tối mũi, một quyết sách viên chần chừ nói: “Nhưng chung quy chúng ta cũng phải có sự phòng bị. Tổng Lĩnh, tôi đề nghị những Người Giữ Trật Tự khác ở khu 34 sẵn sàng tinh thần xử quyết Góc ngay lập tức.” Tần Tri Luật vốn im lặng hồi lâu lập tức lên tiếng: “Bác bỏ.” Quyết sách viên đáp lời ngay tắp lự: “Mong Tháp Nhọn không can thiệp vào quyết sách của Tháp Đen.” “Mọi phán quyết sống hay chết liên quan đến biến dị, tôi luôn có một phiếu phủ quyết.” Tần Tri Luật lạnh lùng nói, “Có lẽ vì rất hiếm khi sử dụng nên rất nhiều người đã quên mất quyền này của tôi. Nhắc lại một lần nữa, tôi giám sát Góc, tôi sẽ không để bất kỳ ai có quyền phán xử cậu ấy sống hay chết, kể cả chính bản thân tôi.” Kênh liên lạc chìm vào sự im lặng ngột ngạt. Tổng Lĩnh không nêu ý kiến, Tần Tri Luật đợi một lát, giọng càng trầm hơn, “Viêm.” Viêm nhìn chằm chằm An Ngung đang nhắm nghiền hai mắt, “Tôi hiểu.” Hắn nhanh chóng tháo móng sắt trên tay xuống, khi thu tay lại còn chạm vào thắt lưng Lumen, đầu ngón tay móc khẩu súng lên, ném hết ra xa cùng vũ khí của mình. Lumen thản nhiên nói: “Thành phố chính, chúng tôi sẵn sàng cùng Góc truy bắt Chung Khắc bất cứ lúc nào. Việc giải quyết Người Giữ Trật Tự mất trí xin hãy điều động lực lượng khác hỗ trợ.” Quyết sách viên ban nãy lạnh lùng nói: “Đừng quên lời thề của Người Giữ Trật Tự. Người Giữ Trật Tự chấp nhận mọi phán quyết mà không cần biết lý do, bất kể…” “Thật ngại quá.” Lumen ngắt lời người kia, “Tôi chưa bao giờ ký vào bản tuyên thệ quái quỷ đó. Đừng quên, tôi bị bắt về Tháp Nhọn.” Anh ta dừng một lát, “Hơn nữa, có tuân thủ lời thề hay không, anh cứ chờ Góc tỉnh lại rồi đàm phán với chính cậu ấy đi.” Giọng của Nghiêm Hi vang lên, “Các vị, xin hãy chờ chút đã. Sức mạnh tinh thần của An Ngung đã giữ yên ở mức 100% được hơn 1 phút rồi, không còn phát sinh dao động nữa, xin hãy cho ngài ấy một chút thời gian.” Người nằm sải lai dưới sàn như đã chết bất thình lình mở choàng mắt. Kênh liên lạc im phăng phắc, cả vạn người đang nhìn chằm chằm An Ngung qua màn hình theo dõi. Thiết bị thông tin cho thấy sức mạnh tinh thần của An Ngung vẫn đang là 100% nhưng đôi mắt vàng kia đã hoàn toàn tan rã. Cậu thất thần nhìn không khí, suốt một hồi lâu mà biểu cảm vẫn chưa thay đổi chút nào. Sau mười mấy giây như dài đằng đẵng, cuối cùng An Ngung cũng chớp mắt, nói bằng âm thanh khản đặc: “Tôi vẫn ổn.” Kênh liên lạc lập tức hỗn loạn, hàng loạt câu hỏi kiểm tra trí nhớ và thần trí cậu lũ lượt kéo tới nhưng An Ngung quá mệt cũng quá đau, thật sự không còn sức để trả lời. Cậu như vừa trải qua một trận khổ hình xoắn nát ý thức, dù đã tỉnh lại nhưng cảm giác đau đớn vẫn khiến cậu vô cùng yếu ớt. Cậu chậm chạp trở mình, lại kiệt sức nhắm nghiền hai mắt, nghe thấy mình gọi người kia theo bản năng. “Trưởng quan? Ngài còn ở đó không.” “Tôi đây.” Tần Tri Luật lập tức lên tiếng. An Ngung hít sâu một hơi, “Hình như màn hình này là của tôi, suýt chút nữa tôi đã không thoát ra được.” “Thứ trong đó khiến cậu quên mất hiện thực sao?” An Ngung “Vâng” một tiếng, “Nó cho tôi thấy một số thứ vốn không tồn tại trong ký ức của tôi, sai một ly đi một dặm, tôi sẽ vĩnh viễn kẹt lại đó. May mà có vẻ tôi vẫn còn giữ lại được một chút bản năng cầu sinh.” “Vất vả rồi.” Giọng Tần Tri Luật rất dịu dàng, “Nếu lần sau còn giữ lại được một chút bản năng, cậu cứ gọi tôi giống như lúc cậu vừa tỉnh dậy ấy, gọi thêm vài lần nữa.” An Ngung thoáng sửng sốt, cậu mở mắt ra hỏi: “Gì cơ ạ?” “Dù sao cũng là trưởng quan của cậu, chung quy sẽ không để mặc cậu gọi trong đau đớn.” Ngữ điệu Tần Tri Luật hiền hòa mà kiên định, “Lấy tôi làm mỏ neo, nếu khi đau đớn mà gọi thế nào cũng không tìm được tôi, vậy thì tất cả đều là giả dối.” Hơn mười nghìn người đang căng như dây đàn trong kênh liên lạc im thin thít. Thiết bị ghi hình cẩn thận bay tới gần An Ngung, thành phố chính đang quan sát cậu thông qua chiếc camera bé tí xíu ấy. Trên màn hình lớn, đôi mắt vàng mờ mịt kia thoáng dao động. Lát sau, An Ngung giơ tay lên che mắt. Dường như từ trước tới nay cậu chưa bao giờ nói với trưởng quan rằng cậu cảm thấy thế giới này là một vùng biển mênh mông, đen ngòm, cũng không biết phải đi đâu về đâu. Lăng Thu từng neo giữ cậu trong một thời gian ngắn rồi sau đó chỉ còn mình cậu phiêu lưu. Giọng cậu vẫn không vương một chút cảm xúc nào hệt như ngày thường nhưng dưới cảm giác khô khốc ấy, dường như cậu đang run rẩy rất khẽ. “Lấy ngài làm mỏ neo sao…” “Cậu phải tin rằng mỏ neo của cậu đủ chắc chắn.” Tần Tri Luật rất kiên định, “Bất kể sóng to gió lớn đến đâu, mỏ neo chìm sâu dưới đáy nước vẫn không xê dịch.” Yết hầu An Ngung giần giật, “Tôi hiểu rồi.” Lát sau, cuối cùng cậu cũng thở ra một hơi thật dài, chậm rãi ngồi dậy, đứng dậy. Cảm giác yếu đuối dần dần rời khỏi cơ thể nhân loại, đôi mắt vàng tụ lại từng chút, cho đến khi ánh mắt hoàn toàn lấy được tiêu cự mới nhìn thẳng vào màn hình trước mặt. Màn hình cậu vừa bước vào giờ đã tắt chứng tỏ chủ nhân của nó đã tử vong. Nhưng cậu vẫn đang đứng đây, hoàn toàn lành lặn. Hiển nhiên sức mạnh của Chung Khắc đang tăng trưởng một cách đáng sợ, không chỉ có thể nhanh chóng tạo ra những màn hình thời không của những người sống bên ngoài khu 34 mà còn có thể tùy ý bóp méo vị trí của chúng. Hắn rất hưởng thụ trò trốn tìm này. An Ngung nhìn vô số sợi dây cáp màu trắng đang tụ về một điểm, ngưng mắt nhìn con số không ngừng tích lũy trên màn hình trung tâm, nói ra: “Bể thời gian khổng lồ này không chỉ là chất dinh dưỡng Chung Khắc tích lũy cho bản thân mà còn là đầu mối then chốt giúp hắn qua lại giữa các màn hình. Hắn không thể xuyên qua thời không của những người khác mãi mãi, chắc chắn hắn phải có một màn hình của riêng mình.” Một khi cắt đứt sợi dây liên kết giữa màn hình đó và bể thời gian, hắn sẽ không thể bay nhảy và khống chế được nữa. Tổng Lĩnh nói: “Góc, việc cậu đánh mất lý trí tạo thành mối uy hiếp cực kỳ lớn đối với loài người. Qua bàn bạc, Tháp Đen quyết định kể từ giờ phút này, cậu chỉ phụ trách việc định vị màn hình, Người Giữ Trật Tự khác sẽ bước vào. Số lượng Người Giữ Trật Tự ở đây có lẽ không đủ, lực lượng tiếp viện đang trên đường…” “Bác bỏ.” An Ngung nhíu mày: “Không chỉ có tôi đang truy bắt hắn, hắn cũng đang dẫn dụ tôi. Hắn đã chọn được đối thủ của mình rồi.” Giọng của Đấu vang lên, “An Ngung, khi nãy sức mạnh tinh thần của ngài liên tục dao động giữa 0 và 100%. Chúng ta đã có hàng nghìn người chết vì mất lý trí rồi nhưng chưa bao giờ xuất hiện con số cực đoan đến như vậy. Là bạn bè, tôi xin ngài hãy cẩn trọng.” Nghe vậy, An Ngung khựng lại, chạm nhẹ lên tai nghe, “Chỉ dao động giữa hai con số này thôi?” “Đúng vậy?” “Dao động bao nhiêu lần?” Một nghiên cứu viên trả lời: “Trong vòng chưa đầy 5 phút ý thức của ngài vào trong màn hình, sức mạnh tinh thần đã rơi xuống 0 rồi quay trở lại 28 lần.” “Tôi biết rồi.” An Ngung hít một hơi thật sâu, “Cho tôi thêm một cơ hội. Một lần không được thì thêm lần nữa.” “Nhưng…” “Tôi sẽ từng bước áp sát cho đến khi đối đầu trực diện với Chung Khắc.” Đầu Lĩnh do dự nói: “Có lẽ việc vào trong màn hình sẽ đem đến đau khổ tột độ cho ngài.” Thần sắc An Ngung lạnh tanh, “Không chết là được rồi.” Cậu chợt nhớ đến lời trưởng quan từng nói: Chỉ có không ngừng ép bản thân đến cực hạn trong đau khổ mới sinh ra được giác ngộ mới. Đây thật sự là số mệnh của cậu sao. Tiếng phản đối vẫn chưa lắng xuống trong tai nghe, cậu đã quyết đoán rút thanh đao đeo bên hông ra. “Góc, cậu muốn làm gì?” Cậu…” Đôi mắt vàng đanh lại, cậu quay phắt sang bên phải, ném con đao đi thật nhanh. Mũi đao xé gió lao thẳng về phía màn hình trung tâm. Bay được nửa đường, thanh đao đứng im bất động. Ngoài sự tĩnh mịch trong tai nghe, An Ngung chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân mình. Hồi lâu sau, có người dè dặt lên tiếng: “Những Người Giữ Trật Tự khác đang có mặt tại đó, mọi người vẫn…” “Ồ…” Viêm nhíu mày nhìn chằm chằm thanh đao, “Thời gian của chúng tôi vẫn bình thường, chỉ là…” Giờ khắc này, ai cũng như mất khả năng ngôn ngữ. Ánh mắt An Ngung tập trung cao độ, thanh đao lơ lửng giữa không trung bất thình lình bay ra ngoài cho đến khi chịu tác động của lực cản rồi rơi xuống đất. Trước và sau khi đứng im, tốc độ của nó không hề thay đổi, hệt như chỉ đơn thuần bị ấn nút tạm dừng. An Ngung thản nhiên nói: “Quả nhiên tìm được chút cảm giác rồi.” Cậu ngẩng đầu, “Tiếp tục thôi.” Hai màn hình đã tắt bỗng nhiên sáng lên, gương mặt Chung Khắc xẹt qua chúng, cười rất kiêu ngạo. An Ngung đối diện với sự khiêu khích của hắn, đanh mặt, lập tức xuất hiện trước một màn hình, xâm nhập ý thức vào đó không chút do dự. *** Người dân thành phố chính chờ mãi mà chưa thấy thông cáo từ Tháp Đen. Họ không thể cảm nhận được sự lo âu của người đưa ra quyết định vào giờ khắc này, chỉ những hiện tượng bất thường ở khắp mọi nơi mà Molly công bố đã đủ khiến những con người bình thường ấy sụp đổ. “Bất thường càng ngày càng nhiều.” Cô bé vừa khóc vừa ôm cứng lấy chân mẹ mình, “Rốt cuộc chúng ta đang chờ ai tới cứu vậy? Còn phải chờ bao nhiêu lâu nữa?” Không một ai đáp lời. Mắt hơi chau mày, nói khẽ: “Cây đuốc thứ hai, một lần nữa trải qua bi thương nặng nề nhất trong quá khứ.” Dịch máu đặc quánh chảy xuống từ trên đỉnh đầu An Ngung. Từng giọt bẩn thỉu giọt theo ngọn tóc, cậu ngã xuống từ trên cao, lăn tròn dưới đất, đau đớn lan khắp cơ thể hết như toàn thân đã vỡ tan sau cú ngã. Âm thanh hấp hối của sinh vật khổng lồ kia quanh quẩn trong container, luồng khí thở bạch tuộc màu đồng thau tạo thành từng đợt gió vừa nóng vừa tanh tưởi, phả thẳng vào mặt An Ngung. Hồi lâu sau, cậu chậm chạp giật giật ngón tay giữa con đau nhức, mười ngón chống xuống đất để bản thân nhổm dậy. Lăng Thu ngã xuống nền đất la liệt xác người bạch tuộc đã nổ tung, nửa thân dư.ới đã hóa thành xúc tu, anh đang nhìn thẳng vào cậu. An Ngung cúi đầu ngơ ngác trước cảnh tượng máu me ấy một lúc mới từ từ nhớ ra chuyện ngoài ý muốn trên chuyến xe trung chuyển, khu 53 bị sương mù bao phủ và bản thân cùng với những người mang dị năng ở Tháp Nhọn truy vết đến tận nơi này. Đau đớn nhói lên từ nơi sâu nhất trong tim, cậu nhìn Lăng Thu, luống cuống tiến tới. Nét cười xán lạn khi xưa đã vĩnh viễn biến mất khỏi đôi mắt đen, Lăng Thu đau đớn thở hổn hển, lời nói ra miệng lại lạnh lùng thấu xương. “An Ngung, anh che chở cậu 10 năm, cậu lại muốn gi.ết ch.ết anh không một chút do dự ư.” Bước chân đang nhấc lên của An Ngung chợt khựng lại rồi chần chừ hạ xuống. “Nhanh như vậy đã coi anh là sinh vật biến dị, khinh không thèm làm bạn với anh.” Lăng Thu cười trào phúng, bọt máu văng ra từ trong cổ họng. Anh ngưng mắt nhìn chăm chú An Ngung, “Giết anh sẽ giúp cậu đứng vững chân trong Tháp Nhọn đúng không?” Trái tim đang quặn thắt đau đớn bỗng bình tĩnh trở lại. Lăng Thu sẽ không nói ra những lời như vậy. An Ngung dừng lại ở khoảng cách vài mét, rũ mắt nhìn người đang nằm dưới đất. Máu tươi nhuộm lên đôi mắt quen thuộc kia nhưng đôi mắt ấy cũng không trong trẻo như những gì cậu nhớ. Cậu cả kinh, ngoảnh phắt đầu lại, tầm mắt lướt qua Ryan, Tưởng Kiêu, Chúc Đào đang hấp hối… Hình như thiếu mất ai đó, thiếu mất một người cực kỳ quan trọng. Cậu vốn không nên một mình ngã xuống từ nơi cao như thế. Cậu chỉ là một con người nhỏ nhoi, yếu ớt, chắc chắn phải có thứ gì đó nâng cậu lên thì cậu mới có thể… Đầu cậu đau như búa bổ, An Ngung thảng thốt gọi: “Trưởng quan?” Nụ cười quái đản bỗng nhiên xuất hiện trên gương mặt Lăng Thu, những cái xúc tu vùng vẫy lao về phía cổ An Ngung. Gần như đồng thời, An Ngung quay lại, đồng tử dựng đứng. Thời gian xói mòn cực kỳ nhanh khỏi cơ thể đang hấp hối, nụ cười quái đản kia cứng lại, Lăng Thu bàng hoàng cúi xuống nhìn những xúc tu bạch tuộc đã sắp vươn đến cổ lại bất thình lình nổ tung. “Thì ra mày còn có bản lĩnh này.” Giọng nói âm hiểm vang lên sát bên tai, An Ngung lập tức đẩy ý thức mình ra ngoài. Trên thiết bị thông tin, sức mạnh tinh thần đã đứng yên ở con số 0 suốt một phút đồng hồ nháy mắt trở về 100%. An Ngung mở mắt ra, sắc đỏ tán loạn trong đôi mắt vàng. Gương mặt Chung Khắc biến mất khỏi màn hình, An Ngung tập trung tinh thần, những vệt nhiễu hỗn loạn trên chiếc màn hình đó lập tức đứng yên. Đình trệ thời gian Nhưng đáng tiếc, vẫn chậm một bước. Ngay khoảnh khắc hình ảnh bị dừng lại, gương mặt Chung Khắc xuất hiện trên một màn hình khác. Trong tai nghe, mọi người hô hoán: “Góc, ngài ổn chứ?” “Kiểm tra trạng thái bản thân, ngài…” An Ngung làm ngơ, sự phẫn nộ tràn khỏi đáy mắt. Cậu bỗng nhiên quay lại, nhìn vào màn hình tiếp theo. “Tiếp tục.” Vẫn là container đó, An Ngung ngơ ngác nhìn Lăng Thu ngã vào trong vũng máu. Một búng máu lớn sủi bọt tràn ra từ miệng Lăng Thu, sự sống của anh đang trôi đi có thể cảm thấy rõ ràng nhưng anh vẫn mỉm cười hiền hòa với An Ngung hệt như khi xưa. “Lại đây. Mới mấy ngày không gặp, sao đã gia nhập lực lượng Người Giữ Trật Tự rồi?” Tim An Ngung quặn thắt vì đau, cậu bớt chút thời gian nhớ lại xem tại sao mình lại xuất hiện ở đây. Cậu chậm rãi tới gần Lăng Thu, nghẹn ngào nói: “Em tới thành phố chính… tìm anh.” Tầm mắt Lăng Thu xuyên qua cậu, chầm chậm nhìn vào tầng không bị sương mù bao phủ, “Sao khu 53 lại xảy ra biến cố lớn như thế này chứ.” An Ngung luống xuống nói: “Vài sinh vật biến dị xâm nhập…” Lăng Thu ngắt lời cậu, tiếp tục lẩm bẩm: “Anh cố gắng suốt bao nhiêu năm mới vào được thành phố chính, cuộc sống chỉ vừa bắt đầu này sẽ tan biến sao…” “Không nên tham gia nhiệm vụ này… Không nên quay về…” Bước chân đang đi về phía Lăng Thu của An Ngung một lần nữa dừng lại. Cậu vẫn đứng im lìm trên nền đất, bi thương và cảnh giác như hai hồi chuông ồn ào cùng kêu vang trong đầu cậu. Lăng Thu không hề oán giận nhưng người nằm dưới đất đó lại khiến cậu cảm thấy lạ lẫm. Cậu hoang mang nhìn chằm chằm Lăng Thu, trong thoáng chốc, cậu cảm thấy dường như mình từng chứng kiến cảnh tượng này nhưng ở nơi đó, Lăng Thu không nói những lời như vậy, đáng ra anh phải nói “May mà quay trở về.” Lăng Thu nhìn cậu, cầu xin: “Cậu có thể đừng giết anh không? Cậu…” Anh còn chưa nói hết câu, vẻ cầu xin đã biến mất khỏi gương mặt. Vì anh nhìn thấy sự thấu triệt và lạnh lùng trong ánh mắt An Ngung. “Nếu mày nhất định muốn sắm vai anh ấy.” An Ngung lạnh lùng nhìn hắn, “Mong mày cứ thành thật diễn đúng như những gì xảy ra trong ký ức tao, đừng tự cho rằng bản thân thông minh.” Trước màn hình, An Ngung lại mở mắt, một lần nữa dùng ý thức dừng hình chiếc màn hình kia. Lần này, hành động của cậu càng quả quyết hơn, thứ bị dừng lại không chỉ là một màn hình duy nhất mà cả mười mấy màn hình xung quanh cũng đình trệ chỉ trong khoảnh khắc. Trên màn hình trung tâm, thời gian đã tích lũy bất thình lình giảm đi một lượng. Tuy Chung Khắc vẫn may mắn trốn thoát nhưng một phần thời gian của hắn vẫn mất đi khi những thời không kia bị đóng lại. An Ngung cười khẩy một tiếng, không quan tâm tới những tiếng thảo luận ồn ào trong tai nghe, lập tức tiến vào màn hình tiếp theo. *** Cảnh Lăng Thu chết tái diễn vô hạn. Mỗi một lần, tiến độ thời gian lại nhích thêm một chút, khoảng cách giữa cậu và Lăng Thu sau mỗi lần mở mắt càng ngày càng gần, thời gian để cậu thức tỉnh cũng càng ngày càng ngắn. Cậu tỉnh ngộ càng lúc càng nhanh nhưng nỗi đau trong lòng chưa bao giờ nguôi bớt. Lăng Thu trước mắt là giả nhưng ở thế giới khách quan, Lăng Thu thực sự đã chết, chết trong tay cậu. An Ngung không nhớ nổi mình đã truy đuổi Chung Khắc qua bao nhiêu màn hình. Lại thêm một lần nữa, khi mở mắt ra, cậu đã nhặt thanh đao lên. Khoảnh khắc trái tim quặn lại, tầm mắt cậu liếc thấy con chữ khắc trên thanh đao. Trật tự. Thời không này chỉ thiếu duy nhất người luôn tôn sùng trật tự kia. Đôi mắt vàng đang run rẩy vì đau thương lập tức đanh lại. Cậu bỏ đao xuống, ngưng mắt nhìn Lăng Thu. Lăng Thu khẽ nói: “Còn nhớ không, cậu đã từng nhờ anh nhắc nhở cậu rằng người dám đánh cược cơ hội sống cuối cùng sẽ không thua.” An Ngung im lặng rất lâu rồi mới nhẹ giọng nói: “Lần này diễn giống đấy.” Trong container yên ắng chỉ có tiếng trò chuyện của hai người. Gương mặt Lăng Thu bỗng nhiên vặn vẹo, biến thành mặt của Chung Khắc. Chung khắc nghiêng đầu cười với cậu, “Có vẻ mày rất mạnh nhưng rốt cuộc phải tốn bao nhiêu thời gian nữa mày mới hiểu trừ khi mày cam tâm bị giam giữ trong thời không này với tao vĩnh viễn, không thì mày không bao giờ bắt được tao. Ngay khi mày có suy nghĩ muốn thoát ra ngoài thì đã định sẵn mày chắc chắn chậm hơn tao một bước rồi.” “Tôi biết.” An Ngung cúi đầu, tiêu hao sức mạnh tinh thần lặp đi lặp lại khiến cậu vô cùng mệt mỏi, cậu khẽ thều thào, “Nhưng anh thật sự cảm thấy lần này tôi vẫn chỉ bước vào bẫy rập của anh một cách vô ích thôi sao.” Ý thức lập tức thoát ra, lúc này đây, ngoại trừ màn hình dẫn dụ cậu vào trong, một nửa số màn hình xung quanh cũng đã bị tạm dừng rồi ngay sau đó lại hồi phục như cũ. Thời gian trên màn hình trung tâm mất đi hẳn một nửa, lần này Chung Khắc đã phải ăn một đòn rất đau nhưng vẫn chưa thể bắt được. Ngay sau đó, con số thời gian vừa giảm mạnh một lần nữa tăng vọt lên. Trên phạm vi toàn thế giới, những hiện tượng bất thường hòng cướp đoạt thời gian lại phát sinh. Tổng Lĩnh suy tư: “Chung Khắc là một thứ không có thực thể. Chỉ cần có một phần nhỏ thoát được ra ngoài, hắn sẽ có thể hồi phục bằng cách cướp đoạt thời gian của người khác.” Có người ở Tháp Nhọn hỏi: “Nếu cưỡng chế cắt đứt tất cả những sợi dây cáp nối giữa các màn hình và đài kiểm soát trung tâm thì sẽ như thế nào?” Tần Tri Luật lên tiếng, “Cậu không nhanh hơn hắn. Nếu bị hắn nhìn thấu, có lẽ hắn sẽ ngay lập tức cướp đoạt thời gian của mọi người.” Đôi mắt đen đang chăm chú nhìn màn hình kia vô cùng lạnh lùng, hắn trầm giọng nói: “Trước khi bắt được cần phải chơi cùng hắn. Một khi hắn đột ngột không muốn chơi nữa, cả thế giới sẽ gặp tai vạ.” Đài kiểm soát thời gian. Đôi mắt An Ngung nhuộm máu, mồ hôi lạnh lăn xuống theo sườn mặt tái nhợt, cậu nghiến răng hỏi: “Bao nhiêu lần rồi?” Nghiêm Hi trả lời: “Đây là lần thứ 8.” “Được.” An Ngung hít vào một hơi, “Đại khái tôi còn phải chơi cùng hắn ta 2 lần nữa.” Không một ai lên tiếng trả lời, không một ai dám. Trong Tháp Đen sừng sững kia từ lâu đã không còn ai có thể lay chuyển quyết định của cậu. Tần Tri Luật vào kênh liên lạc riêng, “Vẫn ổn chứ?” “Trưởng quan yên tâm.” An Ngung vuốt mồ hôi đầm đìa trên mặt đi, khẽ cười một tiếng, nói nhỏ: “Đã rất gần rồi.” An Ngung mở mắt ra trong container lần thứ 9. Lần này, khi mở mắt, ý thức cậu đã hoàn toàn tỉnh táo. Cậu quỳ gối trước mặt Lăng Thu, đoản đao trong tay giơ cao quá đầu. Dưới thân, đôi mắt hiền hòa mà kiên định hệt như những gì cậu nhớ đang chăm chú nhìn cậu, nở nụ cười nhẹ nhõm với cậu, khẽ nói: “Lần này tới phiên cậu bảo vệ danh dự cho anh.” Lòng An Ngung đau như cắt nhưng bàn tay nắm đao lại càng siết chặt hơn, chặt đến mức gân xanh gồ hết lên. “Đây là lần cuối cùng anh có cơ hội dùng Lăng Thu tra tấn tôi.” Cậu nâng đao lên chém thẳng xuống cổ Lăng Thu. Mặc kệ có phải là vai diễn của Chung Khắc hay không, cảnh tượng này đã diễn ra từ lâu trong thế giới khách quan. Khoảnh khắc máu tươi phun ra tung tóe, cậu vẫn nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Ngủ ngon, anh trai.” Lần này, Chung Khắc đã bỏ đi khá lâu, An Ngung mới đứng dậy, chậm rãi thả ý thức của mình ra, thoát khỏi màn hình. Chung Khắc đã biến mất từ lâu, màn hình trước mặt cũng đã tắt ngấm. Cậu ngẩn người đối diện với màn hình ấy rất lâu rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn vô số màn hình trong không gian này. Chung Khắc gần như đã liên kết tất cả mọi người trên thế giới. Điều này khiến việc hồi phục của hắn trở nên cực kỳ dễ dàng, cũng khiến việc tìm kiếm màn hình của hắn trở thành nhiệm vụ bất khả thi. An Ngung nhắm mắt lại, cảm nhận sự diễn dịch của thời gian. Lát sau, tất cả màn hình bỗng nhiên dừng lại, chỉ một tích tắc, thoáng qua giống như ảo giác. Trung tâm thành phố chính, trong màn hình khổng lồ trên bức tường, Molly bỗng nhiên nhíu mày. Trong quá trình livestream vừa rồi có khoảng nửa giây cô hoàn toàn không nhận được bất kỳ tim, bình luận hay món quà nào, điều này cực kỳ bất thường. Từ khi bắt đầu livestream cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng mất hoàn toàn tương tác. Tuy chỉ có nửa giây, người bình thường không thể cảm nhận được nhưng máy chủ vẫn tính toán rất rõ ràng. Do dự hồi lâu, Molly vẫn nói ra: “Tháp Đen, tôi nghi ngờ vừa rồi xảy ra đình trệ thời gian trên phạm vi toàn thế giới, tuy chỉ có một tích tắc.” Tháp Đen không trả lời. Bên ngoài nhà thờ, Mắt vốn im lìm bỗng nhiên nhìn lên bầu trời thêm một lần nữa, thấp giọng nói: “Ngọn đuốc cuối cùng, thức tỉnh trong khuất nhục.” *** An Ngung một lần nữa mở mắt ra nhưng lần này cậu không tiếp tục xuất hiện ở container nữa. Cậu đứng ở đầu một hành lang u ám, dài và hẹp. Cậu thoáng chần chừ giây lát với cảnh tượng xa lạ trước mắt rồi mới nhấc bước. Giày giẫm trên sàn nhà lạnh băng phát ra những âm thanh trống rỗng. Cậu cúi đầu nhìn bộ đồ bảo hộ cồng kềnh đang mặc, phù hiệu trên tay áo in thông tin cá nhân. [Đơn vị:  Đại Não Nhiệm vụ:  Nghiên cứu viên chuyên trách của #0930 Họ tên:  … Số hiệu:  … ] Hai dòng cuối đã bị làm mờ. Cậu nhìn xung quanh, thử tìm một chiếc gương để soi khuôn mặt mình lại phát hiện nơi này không có bất kỳ thứ gì có thể phản quang. Cậu ngơ ngác chốc lát với từng cánh cửa kim loại nằm hai bên hành lang, tim bỗng hẫng một nhịp. Đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện trong thời không của chính mình bằng thân phận người khác bởi lẽ đây không phải chuyện cậu từng tự trải qua mà chỉ là một đoạn ký ức bị cậu đọc được. Khi đọc ký ức của trưởng quan, cậu biết trưởng quan luôn có một nghiên cứu viên chuyên trách nhưng khi đó, toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn vào trưởng quan, hoàn toàn không để tâm tới họ tên và diện mạo của người nọ. Giờ phút này, cậu đang trở thành chính nghiên cứu viên ấy. An Ngung chợt nhớ ra việc “bản thân” cần làm, bèn lấy hai ống nghiệm được niêm phong cẩn thận trong túi ra. Đó là hai dịch gen biến dị kiểu mới để tiêm cho #0930. Cậu chậm rãi bước về phía cánh cửa cuối hành lang. Khi cửa mở ra, cậu nghe thấy tiếng nức nở bên trong giống như tiếng một con thú nhỏ đang tự li.ếm láp vết thương. Thiếu niên Tần Tri Luật co ro trong góc tường, đầu gục sâu xuống đầu gối, không ngừng khóc thút thít vì đau đớn. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, vai hắn hơi rụt lại, hắn run rẩy ngẩng đầu nhìn người đang bước vào. Gương mặt non nớt ấy dù trắng bệch nhưng hắn vẫn cố gắng nâng khóe môi lên, mỉm cười với An Ngung, khẽ nói: “Ngài nghiên cứu viên, hình như lần này phản ứng giác quan của tôi không quá nghiêm trọng.” Hắn lặp đi lặp lại câu ấy tận mấy lần như đang tự thôi miên bản thân. Hắn chống tay xuống đất, chật vật đứng dậy, lảo đảo bước về phía bàn thí nghiệm. “Đây chẳng phải hai ống hôm qua đã đề cập đến sao?” Hắn nhìn ống nghiệm trong tay An Ngung, sắc mặt càng tái hơn nhưng vẫn gắng gượng mỉm cười nói tiếp: “Dung dịch môi giới có màu đỏ, xem ra lần này không phải loại gen hiền hòa.” Hắn ngoan ngoãn nằm xuống bàn thí nghiệm, do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay phải cài sợi xích lạnh tanh vào tay trái, thấp giọng nói: “Cứ xích lại đi, tôi sợ mình mất kiểm soát sẽ khiến ngài bị thương. Tay kia phiền ngài làm giúp.” An Ngung như bị thứ gì đó giữ cứng tay chân lại, mãi vẫn không nhúc nhích. Thứ duy nhất còn chuyển động chỉ là trái tim, mỗi một nhịp đập đều như đâm một dao vào, gợi lên khuất nhục vô hạn. Rõ ràng đó là những năm tháng cậu đã bỏ qua. Nhưng giờ khắc này, cậu lại thống hận sự vô dụng của bản thân. Chung Khắc không dừng lại ở thời không này, dường như hắn cũng đã nhận ra rằng An Ngung đang mạnh hơn. Tuy không đoán được An Ngung rốt cuộc muốn làm gì nhưng hắn rất xảo quyệt, vừa lừa được An Ngung vào đã lập tức rời đi. Nhận thức được điều ấy, An Ngung càng đau lòng hơn bởi cậu biết người trước mắt là người thực sự tồn tại trong thế giới khách quan, là trưởng quan của cậu hồi mười mấy năm trước. Tần Tri Luật nằm thẳng băng trên bàn thí nghiệm khó nhọc nghiêng đầu sang, “Sao vậy? Từ nãy đến giờ ngài chẳng nói gì cả, có phải vì… số liệu thí nghiệm của tôi hôm qua bất thường không?” Sự sợ hãi chợt lóe qua đôi mắt đen ấy, thiếu niên Tần Tri Luật bàng hoàng nói: “Không thể nào… Tôi không hề cảm thấy bất kỳ…” “Không có gì bất thường cả.” An Ngung rốt cuộc cũng lên tiếng, “Không có đâu, tình hình của cậu rất ổn, đừng lo lắng.” Cậu chầm chậm tiến tới, ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn theo bản năng. Thì ra hồi niên thiếu, tóc trưởng quan đã từng mềm như vậy. “Đau đúng không.” An Ngung khẽ hỏi. Thiếu niên Tần Tri Luật hơi sửng sốt, “Vẫn chịu được.” An Ngung dời mắt, cậu bật các thiết bị lên một cách máy móc, đặt ống nghiệm vào vị trí chỉ định. Đầu ngón tay chần chừ một lát rồi mới ấn nhẹ xuống nút tiến hành tiêm. Tiếng kêu thảm thiết, điên dại dội thẳng vào màng nhĩ. Không thể dự đoán trước, cậu cảm thấy một giọt lạnh lẽo lăn xuống theo gò má. Cậu lập tức quay người, vừa rảo bước rời đi vừa cố gắng đẩy ý thức thoát khỏi đây. “Ngài nghiên cứu viên…” Chất giọng khàn đặc bỗng vang lên sau lưng, là sự yếu ớt cậu chưa bao giờ nghe thấy. “Có thể… Ở lại cùng tôi một lát không…” Thiếu niên Tần Tri Luật nhìn theo bóng người bị những lớp đồ bảo hộ dày cộp quấn kín, tầm mắt trở nên nhòe nhoẹt, ngập ngừng nói: “Chắc hẳn tôi sẽ không biến dị đâu, tôi không có cảm giác gì khác thường… Tay chân tôi đều bị xích lại rồi, sẽ không khiến ngài bị thương đâu… Ở lại cùng tôi một lát đi, cầu xin ngài…” An Ngung ngoảnh lại gần như theo bản năng. Nhưng chỉ vừa nhấc chân, cậu lại lùi lại. Đây là chuyện đã xảy ra. Bất kể có ở lại hay không, chung quy đều không thay đổi được nỗi đau người kia đã phải trải qua. Một khi tùy tiện làm bừa, rất có thể sẽ gây ra biến cố thời không không thể đoán trước. An Ngung thở hổn hển từng hơi, cảm giác đau như trái tim bị xé rách càng lúc càng nặng nề hơn theo từng nhịp thở. Hồi lâu sau, cậu mới nói, giọng nghẹn ứ: “Thành thật xin lỗi, tôi phải đi rồi.” Phía sau, đôi mắt thiếu niên Tần Tri Luật dại ra. “Ồ… Cũng đúng.” Hắn gắng gượng nói nốt, “Tôi hiểu mà, vậy thí nghiệm sau lại…” Lời còn chưa dứt, người đang quay lưng về phía hắn bất chợt quay lại. An Ngung đã hoàn toàn không còn biết được mình đang làm gì. Cậu nhanh chóng quay trở lại, đứng trước mặt thiếu niên Tần Tri Luật, cúi xuống ngay trước đôi mắt đen vừa kinh ngạc, vừa bất lực kia. Khoảnh khắc môi cậu chạm vào vầng trán lạnh lẽo kia, cảm giác đau đến thắt lòng cuối cùng cũng vơi đi một chút. An Ngung không hiểu tại sao mình lại làm chuyện chẳng có nghĩa lý gì đối với hiện thực như thế này. Gần đây cậu rất kỳ lạ, thường xuyên có những hành vi mà chính bản thân cũng chẳng thể lý giải. Có lẽ chỉ là cậu không nỡ nghe giọng nói yếu ớt đó của trưởng quan, không nỡ nghe âm thanh thất vọng của hắn, cho dù đó chỉ là “hắn” đã sớm trôi đi theo dòng sông thời gian dài đằng đẵng. An Ngung ôm trưởng quan thật chặt, ghé vào tai hắn, thấp giọng nói: “Rồi sẽ tốt hơn thôi, tôi cam đoan.” Thiếu niên Tần Tri Luật ngây ngẩn một hồi lâu mới đờ đẫn nói: “Tôi tin.” Trước màn hình, An Ngung yên lặng mở mắt. Tất cả màn hình đều rơi vào hỗn loạn chưa từng có, gương mặt Chung Khắc tán loạn trên đó, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Tiếng tranh cãi trong tai nghe đã ầm ĩ đến mức không thể nghe rõ giọng của bất kỳ ai. Cậu chầm chậm giơ thiết bị thông tin lên, chuyển sang màn hình của Tháp Nhọn, nhìn bản thân được quay cận mặt qua thiết bị ghi hình. Mắt như muốn nứt ra, đồng tử đỏ như nhuộm máu. Đây là cơn thịnh nộ lặng lẽ mà đáng sợ. Tai nghe tự động chuyển sang kênh liên lạc riêng, Tần Tri Luật thấp giọng nói: “Lần này cậu vào lâu hơn hẳn.” Lâu lắm sao? Thực ra An Ngung cảm thấy không chênh lệch quá nhiều so với những lần trước, thậm chí còn nhanh hơn. “Gần 10 phút trong thế giới khách quan.” Tần Tri Luật tạm dừng, thấp giọng nói tiếp: “Cậu khóc gần 10 phút.” “Khóc?” An Ngung kinh ngạc, bấy giờ mới nhìn gương mặt trắng bệch đầm đìa nước mắt trên thiết bị thông tin. Giọng Tần Tri Luật hiền hòa khác lạ. Cách xa ngàn dặm, hắn không đề cập đến nhiệm vụ dù một chữ, chỉ trấn an hỏi thăm: “Nhìn thấy gì, vẫn là cái chết của Lăng Thu à?” An Ngung im lặng một lúc lâu, “Không phải. Là… một người khác.” Tần Tri Luật khá bất ngờ, “Một người quan trọng với cậu hơn cả Lăng Thu? Tôi hoàn toàn không biết.” “Ngài biết, thưa trưởng quan.” An Ngung nghe thấy giọng mình lạc đi. Cậu hít sâu mấy hơi, lẩm bẩm nói: “Sao người bạch tuộc tí hon của tôi không ở trên màn hình?” Nghe vậy, dù bận rộn, Tần Tri Luật vẫn khoan thai “Ồ” một tiếng, “Tiện ích AI này còn có rất nhiều chức năng làm màu làm mè. Trong lúc chờ cậu tỉnh lại tôi thấy hơi chán, bèn cho AI tôi nuôi gửi một lá thư mời cho nó, không ngờ lại gọi được nó sang thật. Giờ nó đang ở trên màn hình tôi.” Nói xong, Tần Tri Luật chụp ảnh màn hình gửi đi. Vài giây sau, tấm hình đó xuất hiện trên thiết bị thông tin của An Ngung. Thỏ tai cụp An Ngung đang bày một bàn bánh mì xấu xí ra chiêu đãi khách, nhét vào mỗi chiếc xúc tu của người bạch tuộc một cái. Người bạch tuộc đang bình thản nhét bánh mì vào miệng. An Ngung yếu ớt nhếch môi, “Thực ra ngài không thích ăn bánh mì ngũ cốc nhỉ.” “Cũng tàm tạm.” Tần Tri Luật thản nhiên nói, “Đúng là trước kia không thích nhưng sau khi ăn ở khu 53 thì thấy cũng được.” An Ngung mở dữ liệu do Đầu Lĩnh gửi tới. Khoảng thời gian ở trong màn hình khi nãy, sức mạnh tinh thần của cậu chỉ nằm yên ở ngưỡng 100% khoảng 1 phút rồi lập tức xuống 0 cho đến tận trước khi tỉnh lại mới hồi phục. Hắn khẽ nói: “Trưởng quan, thì ra sức mạnh tinh thần cũng dao động.” Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Tôi thấy rồi.” “Hồi trước ngài từng nói vì sức mạnh tinh thần của tôi tuyệt đối ổn định nên ngài mới giữ tôi lại.” “Đúng vậy.” “Vậy hiện tại, tôi trong lòng ngài sẽ bị giảm giá trị sao?” Tần Tri Luật im lặng vài giây, “Không đâu.” Ngữ khí của hắn ôn hòa mà chắc chắn, “Mỗi lần con số ấy tụt xuống giúp tôi biết được cậu đang phải chịu đựng đau khổ dữ dội, nặng nề đến thế nào. Mà mỗi lần con số ấy quay trở lại, cậu chứng minh với tôi rốt cuộc ý chí cậu kiên cường ra sao.” “Nếu nhất định phải đánh giá, tôi chỉ có thể nói cậu đã khiến tôi phải chấn động hết lần này tới lần khác.” Đôi mắt đỏ dao động. Hồi lâu sau, An Ngung thì thầm: “Có lẽ là vì tôi đã nhìn thấy một người khác cũng không chịu khuất phục… bắt đầu từ rất lâu về trước.” Trong khi Tần Tri Luật đang giật mình hoang mang, cậu chậm rãi đứng dậy, tầm mắt nhìn về phía gương mặt Chung Khắc đang liên tục chớp tắt trên màn hình. “Trò chơi kết thúc rồi.” Cậu khẽ nói. Ký ức đau khổ chưa từng tồn tại bất thình lình bị vạch trần. Hết lần này tới lần khác chìm vào bi thương sâu nặng nhất. Rơi vào khuất nhục vì bản thân bất lực chẳng thể cứu rỗi. Trong đôi mắt đỏ, những điểm sáng ngưng tụ lại biến mất cho đến khi đồng tử dựng đứng lên, hệt như thần linh lạnh lùng, vô cảm đang ngưng mắt nhìn thế giới. Khoảnh khắc đầu ngón tay An Ngung khẽ cử động, tiếng ồn ào trong tai nghe lập tức lắng xuống. Tháp Đen, Tháp Nhọn, Đại Não đều yên lặng. Tiếng hít thở của Tần Tri Luật biến mất khỏi kênh liên lạc. Những người đồng đội xung quanh như bị ấn nút tạm dừng. Đau khổ, mong đợi và kinh hoàng của tất cả mọi người thoáng chốc biến mất khỏi thế giới. Ở thành phố chính, hàng ngàn hàng vạn người đang ngước mắt nhìn màn hình phát sóng trực tiếp dại ra. Thi sĩ giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn bầu trời, bất động rất lâu. Hàng ngàn hàng vạn màn hình đang đan vào nhau mà trình chiếu đồng thời yên lặng. An Ngung đứng một mình ở đó, tầm mắt lẳng lặng nhìn vào một màn hình nằm tít trong góc chưa một lần sáng lên. Giờ phút này, màn hình ấy cũng im lìm, không có một chút bất thường. Nhưng cậu cảm nhận được động tĩnh bên trong đó ngay lập tức. Người không có năng lực khống chế thời gian sẽ bị dừng hình hoàn toàn nhưng người có năng lực sẽ giãy giụa. Giờ phút này, không một thời không nào còn vận hành, hắn đã không có đường tẩu thoát. An Ngung chậm rãi bước về phía chiếc màn hình đã tắt ấy. Khuôn mặt dữ tợn của Chung Khắc thình lình xuất hiện trên màn hình, nhìn chòng chọc vào cậu. Cậu rũ mắt liếc nhìn Chung Khắc, dịch mũi chân ra, bình thản nói: “Sinh vật hèn kém cũng có chấp niệm sinh tồn, điều này rất hợp lý. Anh đã thích thời gian như vậy, chi bằng…” Nói rồi, cậu đưa mắt nhìn sợi cáp màu trắng nối giữa chiếc màn hình đó với màn hình trung tâm. Chung Khắc bắt đầu điên cuồng phát hình ảnh như muốn tìm cách thoát khỏi đó, xé nát cậu. Thần sắc An Ngung vô cùng hờ hững, trong cái nhìn chòng chọc cực kỳ cay nghiệt, cậu chậm rãi đưa tay cầm lấy sợi dây cáp màu trắng đó. Gân xanh nổi lên trên cánh tay mảnh khảnh, sợi cáp lập tức đứt đôi, chỉ còn sợi cáp đen nối màn hình của Chung Khắc với đồng hồ cát đặt lại thời gian. Khoảnh khắc nâng mắt lên, không gian dao động, đồng hồ cát quay ngược, gương mặt dữ tợn của Chung Khắc lập tức biến mất khỏi màn hình. Màn hình bắt đầu rung lắc dữ dội, thể hiện rõ nỗi đau đớn tột độ của chủ nhân nó. “Tất cả những đau đớn đã trải qua đáng để trải nghiệm lại. Đừng lãng phí thời gian anh vất vả cướp đoạt.” Đầu ngón tay An Ngung khẽ nhúc nhích, vô số màn hình trong không gian tiếp tục hoạt động trở lại. Cậu cũng ngay lập tức kiệt quệ, cả sức lực và tâm bị đào rỗng, rốt cuộc không gắng gượng để tỉnh táo nổi nữa. Giữa lúc ý thức mơ hồ, An Ngung thử gọi một lần cuối cùng: “Trưởng quan?” Kênh liên lạc riêng lập tức hoạt động. Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Tôi đây. Tôi đang định cho người bạch tuộc tí hon quay về, cậu lại dừng hình tất cả mọi người.” An Ngung thấp giọng hỏi: “Vậy giờ nó đã về rồi sao?” “Đuổi không đi, chờ cậu tỉnh rồi tự nói chuyện với nó.” Tần Tri Luật bật cười, thấp giọng nói: “Muốn ngủ thì cứ ngủ đi. Nhiệm vụ kết thúc rồi, tôi tới đón cậu.”
« Trước Sau »