Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 69: Dải Mobius
« Trước Sau »
Có lẽ hiệu ứng mệt mỏi sau nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, được trưởng quan ôm lấy khiến An Ngung cảm thấy mơ mơ màng màng. Khi trán được hôn lên, cậu một lần nữa cảm nhận được vết sẹo tồn tại trên đỉnh môi Tần Tri Luật. Găng tay da chạm vào sau tai, cảm giác tồn tại của hai vết sẹo trên người cậu và hắn bỗng nhiên rõ rệt hơn hắn, khiến nơi nào đó nằm sâu trong ký ức dâng lên cảm giác chao đảo trong im lặng. An Ngung đứng dưới bóng Tần Tri Luật, thấp giọng nói: “Kể cả trong ký ức, tôi luôn nhìn thấy vết sẹo của ngài.” Tần Tri Luật gật đầu, “Là thứ vừa sinh ra đã có. Có lẽ không nên gọi là sẹo mà nên gọi là một dấu ấn.” “Vậy nó có ý nghĩa gì?” An Ngung mím môi, “26 năm trước, Đường Như và Chiêm Tuyết, hai thai phụ bại lộ trên cánh đồng tuyết Yogg, sau đó sinh ra ngài và tôi. Gen của ngài hỗn loạn đến mức không thể đo lường mà gen của tôi lại có trật tự tuyệt đối, chúng ta tiến về hai hướng cực đoan.” Giọng Tần Tri Luật trầm mà ôn hòa, “Tôi không biết nó có ý nghĩa gì.” Găng tay da nhẹ nhàng vu.ốt ve sườn mặt An Ngung, “Thế giới này có rất nhiều chân tướng nhưng không phải chân tướng nào cũng được biết đến. Bất kể thế nào đi nữa, cậu chỉ có thể kiên định với sứ mệnh của mình.” Nói xong, hắn cởi từng vòng băng vải khỏi cổ và cổ tay giúp An Ngung, “Nhiệm vụ kết thúc rồi, ngủ một giấc thật ngon, quên hết những đau khổ lặp đi lặp lại trong màn hình đó đi.” An Ngung gật đầu, “Trưởng quan ngủ ngon.” Sau khi trở về xong, An Ngung bỗng nhiên mất ngủ. Kể từ khi bước lên chuyến xe trung chuyển trong ngày Đông chí cho đến bây giờ, nhoáng cái đã hơn 4 tháng trôi qua. Tất cả mọi thứ thay đổi đến long trời lở đất, cuộc sống đơn giản trước kia đã bỏ cậu mà đi. Kỳ diệu chính là trước đây cậu ghét nhất những chuyện phức tạp, giờ lại chủ động đặt bước chân đầu tiên vào thế giới gập ghềnh này một cách vừa ngây thơ, vừa tò mò. Cái chết của Lăng Thu lặp lại 9 lần, cậu giật mình ý thức được rằng ngày đó trong container, cậu không chỉ tự tay gi.ết ch.ết Lăng Thu mà còn gi.ết ch.ết chính cậu, gi.ết ch.ết một con ký sinh trùng sống bám vào Lăng Thu. Trong căn phòng không bật đèn, máy chiếu chiếu bản ghi hình nhiệm vụ lên tường, An Ngung lẳng lặng nhìn những hình ảnh ấy. Khu 53, họng súng đen ngòm tì lên ngực cậu, Tần Tri Luật bình thản hỏi: “Muốn giết tôi?” Nhấc cậu khỏi lưng Cider ngay giữa trời cao, cúi đầu cắn lên cổ cậu, thức tỉnh cậu bằng cách lây nhiễm. Ở cô nhi viện, che kín đôi mắt cậu rồi dắt cậu đi: “Không cần nhìn cũng không cần nghe, quá nhiều thông tin chỉ quấy nhiễu cảm giác của cậu thôi. 10 năm trước, có người đã nói với tôi thời gian và không gian có phương thức diễn dịch đặc biệt của riêng chúng.” Sau đó lại đứng sau lưng cậu dưới vòm trời đầy mảnh gương vỡ và tuyết rơi, dùng cả sinh mạng lẫn sức mạnh tinh thần tạo thành một vùng sương khói nhu hòa cho cậu. Cậu đứng giữa làn khói, giằng co với trời cao. Những hạt bụi nhỏ tí xíu bay lơ lửng trong luồng sáng do máy chiếu chiếu ra, hệt tuyết rơi bên ngoài mái vòm. An Ngung tắt tiếng đi, nhìn những hình ảnh lần lượt xuất hiện giống như đang chăm chú quan sát vận mệnh được trải ra trong im lặng. Mãi đến rạng sáng cậu mới cuộn tròn trong chăn mà ngủ. Thiết bị thông tin để bên cạnh gối lẳng lặng phát sáng, nhóm chat tiệm bánh mì xuất hiện vài dòng tin nhắn. Trên màn hình, người bạch tuộc tí hon luôn làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật lại chưa đi ngủ mà đang nghiêm mặt xem tivi. Trên màn hình là phim hoạt hình “Nhà trẻ siêu biến dị” dạo gần đây rất được loài người ưa thích. Nó nhíu mày với nhân vật vừa xuất hiện có ngoại hình cực kỳ giống mình. Hồi lâu sau, nó chủ động gửi tin nhắn cho An Ngung. – Chúng ta có nên kiện công ty Happy Rhino Animation xâm phạm quyền hình ảnh không? An Ngung ngủ thẳng đến chạng vạng, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy tin nhắn này. Cậu đau đầu trả lời: “Thôi bỏ đi, không thắng kiện được đâu.” Người bạch tuộc tí hon lập tức phản bác. – Người bạch tuộc mới xuất hiện trông giống y hệt tôi. Tin tôi đi, khởi tố có thể giúp cậu thắng được một khoản bồi thường đấy. An Ngung cầm màn hình lên sát tầm mắt hơn, cẩn thận so sánh một hồi lâu, “Chẳng phải tất cả bạch tuộc trên đời đều trông như nhau cả à?” Người bạch tuộc lập tức lộ rõ vẻ không vui. – Xem ra cậu hoàn toàn không phân biệt được mặt của bạch tuộc. – Tôi có trách nhiệm phải nói cho cậu biết: Nó giống tôi một cách nghiêm trọng. Thậm chí, tôi nghi ngờ bản thảo gốc của nó được hoàn thành dưới sự chỉ đạo của cậu. Trước giờ An Ngung chưa bao giờ cãi thắng nó vậy nên cậu chỉ đành chấp nhận ngừng tranh luận, trả lời qua loa vài câu rồi vội vàng ra ngoài. Ra ngoài làm nhiệm vụ vài ngày, việc trang hoàng lại tiệm có khá nhiều vấn đề cần cậu quyết. Đêm qua Hứa Song Song còn gửi báo cáo lợi nhuận đầu tư tới, bác gái Maddie cần cù chăm chỉ cũng sáng tạo ra món mới. Đề cập tới chuyện làm ăn và tiền bạc, bao nhiêu mệt mỏi của nhiệm vụ đều bị cậu vứt ra sau đầu. Thang máy dừng lại ở tầng có nhà ăn. Hiện tại đang đúng giờ cơm tối, An Ngung rảo bước đi ra, dự định sẽ ăn no bụng chỉ trong 5 phút. Cider yêu cầu cậu bữa nào cũng phải ăn thịt, không thì cậu đã đi thẳng tới tiệm gặm bánh mì cho xong chuyện. Khoảnh khắc An Ngung vừa xuất hiện, nhà ăn vốn đông đúc và huyên náo lập tức lặng ngắt như tờ. Cậu khựng lại, ngơ ngác nhìn những Người Giữ Trật Tự đang ở kín trong này. Những người kia cũng nhìn cậu, lát sau, bọn họ lũ lượt cúi đầu. “Góc.” “Chào ngài.” An Ngung há hốc miệng, một chữ cũng không thốt được ra. Hiển nhiên, kỹ năng giao tiếp của cậu vẫn chưa đạt đến trình độ có thể nói chuyện phiếm với mấy trăm người cùng một lúc. Điều này khiến cậu bỗng nhiên thấy kính nể Molly. Cậu nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, cầm một chiếc đĩa lên. Những Người Giữ Trật Tự đang xếp hàng phía trước ăn ý tránh ra, lần lượt hết người này đến người khác, nhoáng cái đã đẩy cậu lên vị trí đầu tiên. Đầu bếp lập tức bưng hai khay đồ ăn lớn với đủ loại bánh mì và thịt nướng thơm phúc ra, rõ ràng đã có sự chuẩn bị sẵn. An Ngung đang định lấy đồ ăn lại chợt nghe một ai đó bên cạnh gọi: “Trưởng quan Góc.” Cậu không quá để tâm, mãi đến khi người nọ gọi liền bảy, tám lần mới cảm thấy là lạ. Cậu chầm chậm ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một bộ ngực to lớn, cơ bắp cuồn cuộn. “Xin hỏi, ngài có nhận đối tượng giám sát không ạ?” Quái vật khổng lồ ngoan ngoãn cúi đầu trước cậu, “Tôi tên Mulder, xếp hạng 24 trên Thang Trời, loại hình biến dị là gấu ngựa. Xin ngài hãy tin tưởng, tối có sức mạnh tuyệt đối.” An Ngung tin chứ, cực kỳ tin luôn. Mulder như vừa bật mở một chiếc chốt ẩn trong không gian này. Vừa dứt lời, vài tên điên điên khùng khùng trong đám biến dị kia lập tức không chịu thua kém mà nhao nhao lên tiếng theo. “Alfred, hạng 84 Thang Trời, thành viên cực mạnh của hệ tình báo, loại hình biến dị là chim ưng, nguyện tra xét bầu trời của mọi thời không vì ngài.” “Đàn Lai, hạng 6 Thang Trời, tôi có ba loại hình biến dị thuộc họ chim, tảo và mèo, có thể khai thác chiến trường ở mọi loại địa hình vì ngài.” “Arlo, hạng 18 Thang Trời, hiện là một người biến dị có dị năng tinh thần mạnh với địa vị cực cao trên Thang Trời, sẵn sàng sóng vai đối phó với mọi loại hình biến dị mới cùng ngài.” Thiết bị thông tin rung lên, người bạch tuộc tí hon gửi một tin nhắn tới. – Nhắc nhở thân thiện: Đừng để hư vinh làm lạc lối. Ở ngoài chọn bừa đối tượng giám sát sẽ phá hủy hoàn toàn mối quan hệ giữa cậu và trưởng quan. An Ngung tắt màn hình đi. Hai giây sau, cậu lại bật lên, kinh ngạc gõ chữ: “Ngài bật quyền nghe lén?” Người bạch tuộc tí hon nghiêm túc lắc đầu. – Không, tôi là một AI có đạo đức, có giới hạn. – Tôi chỉ liếc qua diễn đàn Tháp Nhọn trong lúc tạm nghỉ tay khỏi công việc. An Ngung im lặng với nó một hồi rồi bình tĩnh đặt khay đồ ăn xuống. “Xin lỗi, vừa nhận được tin nhắn từ trưởng quan.” Cậu lấy một chiếc túi giấy lớn, duỗi tay về phía chồng sandwich xếp cao bên cạnh: “Việc nhận đối tượng giám sát đã bị cấm. Nếu mọi người có thắc mắc gì, xin hãy liên hệ trực tiếp với ngài ấy.” Nói xong, cậu nhét đầy bánh sandwich vào túi rồi quay đầu đi thẳng. Mãi đến khi ngồi lên chiếc xe chở mình tới tiệm bánh mì, An Ngung mới mở đường link diễn đàn người bạch tuộc đã thân thiện gửi cho. Chỉ mới vài ngày trôi qua, từ một bài đăng,  [Phỏng đoán thần năng của An Ngung]  đã biến thành một chủ đề, nội dung mới được đăng tải liên tục, không thảo luận về dị năng không gian – thời gian của cậu thì lại phỏng đoán sở thích cá nhân. Trạng thái tinh thần của những người biến dị thật đáng lo ngại. Cứ đọc được vài đoạn, An Ngung lại phải đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ để thư giãn đầu óc một lát. Bài đăng hot nhất có tên  [1001 tư thế tiếp cận thần linh] . An Ngung mở ra xem một lát, kinh ngạc nhận ra rằng hóa ra Tưởng Kiêu mới là người bình thường nhất Tháp Nhọn. Cầu nguyện, tụng kinh, quỳ li.ếm vẫn chỉ là những cách thức tương đối ý nhị. Khiến An Ngung hoang mang nhất vẫn là “Nếu không được thần chiếm lấy thì không ngại chiếm lấy thần”. Bình luận này cực kỳ hot, Người Giữ Trật Tự điên cuồng đòi người đăng giải thích, người đăng lại bỏ đó một câu hỏi: “Còn nhớ dáng vẻ của Góc trong lần đầu tiên xuất hiện tại Tháp Nhọn không? Nói ra thì đại nghịch bất đạo nhưng hiển nhiên thần cũng đắm chìm vào những thú chơi nho nhỏ của loài người.” Bên dưới là một chuỗi biểu cảm “đã được khai sáng”. – Suýt thì quên quan hệ giữa Góc và Luật. – Bảo sao ban nãy Góc nói Luật đã thẳng thừng cấm ngài ấy chọn đối tượng giám sát. – Nhưng thú chơi có nhiều kiểu lắm, kiểu Luật thạo là kiểu nào? – Hm… Trong mấy nhiệm vụ gần đây, Luật thường biểu hiện lại gen của loài nào? – Nghe nói là bạch tuộc? – Ồ… – Ồ… – Ồ… An Ngung vô cùng hoang mang, bèn chụp màn hình gửi Luật. – Trưởng quan, ngài thạo thú chơi nào? Chúng ta đang chơi gì đó sao? Tin nhắn được đọc ngay lập tức nhưng chờ mãi vẫn chưa nhận được câu trả lời. An Ngung buồn bực quay trở lại diễn đàn lại thấy không còn vào được bài đăng kia nữa. Ấn vào đường liên kết chỉ thấy được bốn chữ lớn màu đỏ tươi: Máy chủ trục trặc. Nghiêm Hi đánh lái, cười cười: “Tình huống rầm rộ như này trước đó chỉ xảy ra đúng 2 lần. Lần đầu tiên là khi Luật vừa nhậm chức ở Tháp Nhọn, chỉ trong một đêm, ngài ấy nhận được đề nghị được giám sát của tất cả Người Giữ Trật Tự. Lần thứ hai là khi Cider vừa tới, đặc điểm biến dị của sinh vật huyền thoại như phượng hoàng quá nổi bật, tất cả những Người Giữ Trật Tự thuộc loài chim đồng loạt xuất hiện.” An Ngung hỏi: “Lúc ấy trưởng quan không chọn ai sao?” “Ngài ấy không chọn, nghe nói tất cả những tin nhắn ấy đến giờ vẫn đang hiển thị trạng thái chưa đọc. Vậy nên không khó đoán Tổng Lĩnh đã chấn động đến mức nào khi nghe nghe nói ngài ấy muốn chọn ngài làm đối tượng giám sát. Lúc đó, Đại Não và Tháp Đen đều biết ngài là dị loại nhưng không một ai dám nghĩ ngài lại quan trọng đến như vậy. Không thể không nói, mắt Luật thật sự quá tinh.” Nghiêm Hi thở dài, cảm thán, “Dù ở khu 53 ngài ấy đã dự đoán rằng ngài sẽ có năng lực liên quan đến thời gian nhưng Đầu Lĩnh và Đại Não chưa bao giờ dám ôm kỳ vọng. Luật lựa chọn ngài có thể nói là một con đường sống của loài người. Nếu không phải là ngài, cục diện khó nhằn ở cô nhi viện và khu 34 sợ rằng chẳng ai có thể giải quyết nổi, kể cả chính bản thân Luật.” Nghe vậy, An Ngung nói: “Nếu không có tôi, trưởng quan vẫn có thể giải quyết.” Nghiêm Hi mỉm cười với cậu qua gương chiếu hậu bên trong xe, “Giải quyết thế nào chứ? Luật từng tiếp nhận dẫn dắt gen của người biến dị phi sinh vật nhưng lại không cách nào biểu hiện được dị năng tương ứng. Đối kháng với những siêu dị thể kiểu mới như vậy, áp chế bằng gen đã không thể trông cậy được nữa.” An Ngung không phản bác, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa kính xe. Sau khi vạch trần bí ẩn về thân thế, cậu càng tin chắc rằng dù cậu và trưởng quan thoạt trông như hai thái cực đối lập nhau nhưng cậu và hắn là đồng loại. Xe chạy đến khu trung tâm, con phố chỗ tiệm bánh mì vẫn có hàng dài người đang xếp hàng như mọi khi. An Ngung xuống xe, đưa mắt nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, bỗng thấy có gì đó khang khác, lại nhìn thêm một lúc lâu nữa mới buồn phiền hỏi: “Màn hình lớn kia đi đâu mất rồi?” “Đang bảo trì thiết bị.” Nghiêm Hi trả lời, “Đó là thông tin được công bố ra ngoài.” An Ngung kinh ngạc, “Molly gặp trục trặc?” Nét mặt Nghiêm Hi nghiêm túc hơn, anh ta lắc đầu, “Không bị trục trặc, cô ta vẫn không ngừng tự cải tiến. Cô ta rất xuất sắc nhưng mà… hình như đã xuất sắc quá mức.” Khi khu 34 gặp chuyện bất trắc, Molly chiếm được quyền điều khiển camera trên toàn thế giới, công bố tất cả những hình ảnh bất thường trên nền tảng phát sóng trực tiếp khi chưa được Tháp Đen cho phép, khiến mọi người hoảng loạn, tạo nên một trận phong ba dư luận trên phạm vi toàn thế giới. An Ngung hoang mang nói: “Nhưng cô ta cũng… đâu có lừa ai.” “Không nên vạch trần chân tướng một cách thô bạo như vậy. Thời cơ, cách diễn đạt, đối tượng, tất cả đều phải cân nhắc kỹ càng. Đương nhiên, Đầu Lĩnh không hài lòng không phải vì cô ta làm không hoàn hảo mà là cô ta không nên làm vậy. Quả thật cô ta đã có ý thức riêng không gì sánh kịp nhưng chính điều này cũng khiến cô ta quên mất mình chỉ là một AI. Nghiêm túc mà nói, cô ta không được đứng ngang hàng với loài người chứ đừng nói đến chuyện chung sống với một vị thế cao hơn.” An Ngung nửa hiểu nửa không, “Vậy nên cô ta bị tiêu hủy rồi?” “Cũng không phải thế.” Nghiêm Hi cười cười, “Công ty sản xuất đang kiểm tra lại thuật toán cơ bản của cô ta, đảm bảo rằng 3 nguyên tắc vận hành AI vẫn còn hoạt động. Trong trường hợp tất yếu, bọn họ sẽ tiến hành một số can thiệp thủ công. Đến khi kiểm tra xong, cô ta sẽ lại lên mạng như bình thường.” Nói xong, nét cười dần dần biến mất khỏi gương mặt, anh ta nói nhỏ: “Dù sao hiện tại cô ta cũng nổi đình nổi đám trên phạm vi toàn cầu, có hàng triệu người hâm mộ, rất khó để tiêu hủy ngay.” An Ngung không quan tâm tới mối quan hệ giữa con người và AI, cậu chỉ xác nhận đi xác nhận lại với Nghiêm Hi rằng kể cả Molly có bị cấm sóng thì cũng không gây ảnh hưởng đến người bạch tuộc tí hon của cậu xong liền yên tâm, về thẳng tiệm bánh mì như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Trong cửa tiệm vẫn chật ních người như mọi ngày, cậu khó khăn lắm mới chen được vào bếp bánh, vừa đúng lúc Maddie đang làm món mới. “Nguyên liệu chính là lúa mạch đen và hoa bia, bánh mì ăn vào miệng sẽ có vị hơi chua và đắng nhẹ nhưng cho thêm mứt táo, quế, đậu đỏ nghiền và một số gia vị khác xen kẽ, mỗi một miếng lại cảm nhận được mùi vị khác nhau.” Nói xong, Maddie cầm dải bột đã được vê tròn lên vặn một vòng rồi chập hai đầu bột vào với nhau, “Hình dạng bánh mì vẫn chưa thiết kế, chờ lát nữa là nướng xong. Cậu cứ thử hương vị trước.” Dải bột được ghép lại thành hình dạng tương tự như số 8, tạo nên một kết cấu độc đáo chỉ có một mặt biên. An Ngung cảm thấy giống thứ gì đó mình đã từng biết, nghĩ mãi mới nhớ ra được ký hiệu Lăng Thu từng cho cậu xem. Cậu chỉ vào bánh mì, hỏi: “Đây chẳng phải là dải Mobius sao?” “Dải gì cơ?” Maddie xoay núm điều chỉnh nhiệt độ của lò nướng, lắc đầu: “Tôi chỉ xoắn bừa thôi mà.” Hứa Song Song cầm một cái khay bước vào từ bên ngoài, “Đúng vậy, uốn cong một dải dài một lần rồi chập hai đầu vào nhau là ra hình một dải Mobius. Ký hiệu vô cùng của toán học cũng từ chính dải này mà ra.” Nói xong câu đó, cô vội vàng bưng khay bánh mì chạy ra ngoài. Maddie mỉm cười: “Phải ha, tôi quên bẵng mất Song Song là sinh viên trường top, là nữ thanh niên thiên tài đó.” Quay lại, thấy An Ngung đang ngơ ngẩn với những ổ bánh mì trên bàn, bác gái lại nói: “Nếu cậu có ý tưởng tạo hình gì đó thì cứ nói với tôi. Thay đổi hình dạng bánh không phải chuyện gì to tát.” An Ngung cầm ổ bánh đã hoàn thành lên nhìn hồi lâu, “Chi bằng cứ để như vậy đi.” Maddie sửng sốt, “Cứ để như vậy?” An Ngung đặt ổ bánh xuống, “Vâng, dùng luôn hình này, dải Mobius.” An Ngung ngồi trước lò nướng, vừa nhìn chằm chằm những ổ bánh đang phồng lên trong lò, vừa lật xem báo cáo đầu tư Hứa Song Song viết. Cậu chưa từng được học về những thứ này, rất nhiều thuật ngữ chuyên môn phải vừa tra cứu vừa tự lý giải. May mà người bạch tuộc đều hiểu hết, chỉ cần đọc lướt qua là nắm rõ. Những con số chi chít khiến người ta choáng đầu, An Ngung đọc từ khi mặt trời lặn đến lúc bầu trời tối đen, lại đọc tiếp đến khi tất cả những ngọn đèn trong thành phố chính đều đã bật sáng. Khi bánh mì ra lò cũng vừa lúc đã qua giờ cao điểm buổi chiều. Cách một bức tường, bên ngoài lại trở nên ồn ào. Người ở thành phố chính vô cùng lo lắng vì chuyện Molly tạm dừng livestream. An Ngung ngồi đây suốt cả buổi chiều nghe thấy tất cả những vị khách ghé tiệm đều thảo luận về điều ấy. Molly mới xuất hiện trên thế giới này được hơn một tháng nhưng tất cả mọi người đã cực kỳ ỷ lại vào sự tồn tại của cô ta. Molly biến mất 3 ngày, có rất nhiều người cảm thấy cuộc sống trở nên bồn chồn bất an. An Ngung vừa bẻ từng miếng bánh mì nóng hôi hổi cho vào miệng, vừa ấn vào nội dung tìm kiếm đang hot trên mạng xã hội. Vài dòng đầu tiên quả nhiên bị chuyện Molly biến mất chiếm trọn. Sau 3 ngày ngừng livestream, cảm xúc mất mát của quần chúng bắt đầu trở nên u ám, đủ loại thuyết âm mưu liên tục được đưa ra. #Người biết chuyện tiết lộ Tháp Đen đã bí mật tiêu hủy Molly# #AI được hoan nghênh khiến những người ra quyết sách lo ngại?# #AI khó thoát vận mệnh phải chết# An Ngung ấn vừa vào bài bài đăng, sự phẫn nộ che trời lấp đất và những lời thóa mạ không thương tiếc khiến cậu phải thay đổi cách nhìn đối với thế giới này. “Đừng đọc những thứ trên mạng.” Maddie cầm sổ nghiêm túc ghi lại nhiệt độ nướng bánh, cười nói: “Tôi vốn không có cảm xúc gì quá rõ rệt đối với chuyện này nhưng đọc một hồi cũng cảm thấy hỗn loạn, tức giận theo. Cái thứ được gọi là dư luận ấy à, cũng giống y hệt sinh vật biến dị, biết lây lan, biết ăn thịt người.” An Ngung gật đầu, thoát khỏi ứng dụng, “Tôi chỉ xem chơi thôi.” Khác với Maddie, cậu rất khó lý giải được sự phẫn nộ của những người đó. Trên thế giới này, dường như cả những con người bình thường lẫn Người Giữ Trật Tự với dị năng khác thường, hầu như cảm xúc của ai cũng rất cực đoan, dễ dàng từ chán ghét chuyển sang cuồng nhiệt hoặc ngược lại. Cậu rất hiếm khi có những cảm xúc mạnh đến vậy. Trừ khi thứ nằm sâu trong tâm trí bị kí.ch th.ích, bằng không, trong đại đa số tình huống, cậu luôn dửng dưng như không. An Ngung lại bẻ thêm một miếng bánh mì nữa cho vào miệng, từ tốn nhai nuốt. “Cậu cảm thấy hương vị thế nào?” Maddie ngẩng đầu hỏi: “Tôi đã thử mười mấy lần rồi, cách nướng như hiện tại có thể cân bằng vị của lúa mì đen và quế ổn nhất, thớ bánh cũng dai nhất.” An Ngung gật đầu, “Rất ngon. Chuẩn bị bày bán thôi.” Cậu kéo tấm bảng đen bên cạnh lại, vừa suy nghĩ vừa viết giới thiệu món mới lên đó. “Bánh mì vòng ảo giác. Kéo dài dải bột mì, xoắn một lần, tạo thành một dải Mobius. Lúa mì đen chua và đắng, mứt táo ngọt lịm, quế thơm ngào ngạt, nhiều loại gia vị hòa trộn, nhân bánh nhiều tầng nhiều lớp, hương vị tuần hoàn lặp lại. Một con kiến có thể bò hết toàn bộ mặt cong trong tình huống không vượt qua cạnh biên, vậy nên nó cứ bò mãi bò mãi, bò hết vòng này đến vòng khác, mãi mãi không thấy điểm kết. Nếu phải ăn loại bánh mì này cả đời, xin đừng so sánh hương vị của từng lần cắn. Dù có khác so với trí nhớ thì hãy cứ chấp nhận ảo giác do thời gian tạo ra này.” Maddie ngơ ngẩn nhận xét: “Hình như phong cách không giống hồi trước cho lắm. Không quá bi thương, còn có chút gì đó lãng mạn khó diễn tả thành lời.” An Ngung bình tĩnh ngước mắt lên, “Lãng mạn?” “Sự lãng mạn của thời gian.” Nói xong, Maddie hoàn hồn, mỉm cười với An Ngung, “Chỉ là cảm giác thôi, tôi không hiểu mấy thứ này. Giờ tôi đăng thông báo, cuối tuần chính thức bày bán.” “Vâng.” Đã khuya, An Ngung đứng dậy gói vài ổ bánh mì mới ra lò, định bụng đem về để trưởng quan nếm thử món mới. Nghiêm Hi đã đứng chờ sẵn ở đầu phố. Cậu ôm túi bánh mì to bự ra khỏi tiệm, vừa bước qua ngạch cửa lại chợt nghe tiếng huyên náo từ phía nhà thờ đằng xa. Tiếng la hét vang vọng phân nửa thành phố chính. An Ngung ngẩng đầu nhìn sang, dưới màn đêm, ô cửa sổ duy nhất trên đỉnh tháp nhà thờ đang mở toang, hai cánh cửa được đẩy sang hai bên. Một người đang đứng ở nơi đó. Thi sĩ vẫn mặc một chiếc áo sơ mi cắt may cầu kỳ như mọi khi, tay áo dài khẽ lay động trong gió. Mảnh trăng lưỡi liềm trắng bệch, nhọn hoắt như dao yên lặng chiếu vào đỉnh tháp phía sau nhà thờ, cũng soi lên bóng người gầy gò kia. Rõ ràng cách nhau khá xa nhưng An Ngung lại có thể thấy rõ nụ cười tuyệt vọng trên gương mặt thi sĩ. Có một khoảnh khắc, cậu thậm chí tưởng đâu hai người đang đứng đối diện nhau. Một tin nhắn bỗng xuất hiện trên thiết bị thông tin. Đây là lần đầu tiên Mắt chủ động nhắn tin cho An Ngung. “Kết thúc mọi căn nguyên của tai họa chỉ là ảo giác. Vòng lặp thảm họa chắc chắn sẽ tuần hoàn mãi mãi.” “An Ngung, chúng ta không thoát được đâu.” An Ngung kinh ngạc ngẩng đầu lên liền trông thấy giữa bầu trời cao, Mắt bình tĩnh tiến lên trước một bước. Bóng người kia vẽ lên bầu trời một quỹ đạo tao nhã và tự do. Rơi xuống. Lời tác giả: Những trang sổ rời rạc: 32 – Tự cảm động Có người vì sợ bị vực sâu đồng hóa mà lựa chọn cái chết. Nhưng cái chết không phải sự cứu rỗi. Ý chí mới là sự cứu rỗi. Phản kháng cho đến khi bị đồng hóa. Tôi luôn muốn khuyên bảo những kẻ tự cho mình là vĩ đại kia ngưng tự cảm động vì bản thân mình đi.
« Trước Sau »