Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 71: Phòng tuyến thứ hai
« Trước Sau »
Biển sâu. Đàn sứa khói khổng lồ lướt ngang tầm mắt An Ngung. Những chiếc mũ sứa giãn ra rồi co lại trong nước, những sợi tua đong đưa, sương khói ngập tràn giữa những điểm sáng lập lòe. “Cẩn thận nọc độc.” Tần Tri Luật nhắc nhở trong tai nghe. Một chiếc xúc tu chầm chầm tiến lại gần An Ngung từ phía sau, quấn quanh thắt lưng, kéo cậu lùi lại. Một dòng chất lỏng có màu sắc kỳ lạ chảy qua sát bên người An Ngung rồi nhanh chóng hòa tan vào với nước biển. Vì bị có lực nước cản lại, động tác kéo An Ngung lùi về của Tần Tri Luật trở nên cực kỳ thong thả. An Ngung nhìn nọc độc đang trôi xa khỏi mình như đang xem một thước phim quay chậm. Đàn sinh vật biến dị khổng lồ càng lúc càng xa, phía sau đàn sứa là một đàn cá có hình dạng thuôn nhọn, chúng mới là mục tiêu chính của nhiệm vụ này. Một đàn cá dưới biển sâu đẻ trứng vào nguồn nước gần thành phố “mồi” khiến rất nhiều phụ nữ sinh ra sinh vật biến dị loại hình cá, một cái thai lên tới cả chục, cả trăm con. Mang cá mọc xuất hiện ở hai bên má của những sinh vật dị dạng kia. Những chiếc vây và những hàm răng sắc nhọn phản xạ ánh sáng do sứa phát ra, tạo thành những gợn sóng lóng lánh sắc màu giữa lòng biển. Hàng ngàn hàng vạn sinh vật biến dị nhưng người chấp hành nhiệm vụ chỉ có Tần Tri Luật và An Ngung. An Ngung hít sâu một hơi phía sau mặt nạ dưỡng khí. Trong tai nghe, giọng trưởng quan như cách một tầng sương mù dày: “Rất đẹp đúng không?” “Vâng.” Tần Tri Luật xoắn lũ sứa lại bằng xúc tu, nói tiếp: “Chân tướng về thế giới này rất sâu xa, “loài biến dị” chỉ là một khái niệm tương đối mà thôi. Mọi sinh vật đều đang bảo vệ trật tự của riêng mình.” Đèn pha chiếu xuống trán An Ngung, trong luồng sáng đó, cậu thấy được một con bạch tuộc khổng lồ màu đen đang thong thả di chuyển, hàng trăm chiếc xúc tu to lớn hết thu vào rồi lại giãn ra trong làn nước. Tần Tri Luật giống như một con yêu quái khổng lồ mà đẹp mắt của đại dương. Vừa bơi trong nước, hắn vừa thu những chiếc xúc tu lại, khôi phục hình hài con người. Sau đó, hắn nhẹ nhàng quẫy chân, đôi giày lặn tuột ra, hai chân khép vào nhau đạp trong nước, yên lặng nhắm mắt lại. Đôi chân đang khép vào nhau từ từ biến thành đuôi cá. Những chiếc vảy đen tuyền dần xuất hiện theo luồng nước chảy, thầm lặng mà mạnh mẽ. Khi hắn mở mắt ra, đôi mắt đen ấy có một thoáng thất thần nhưng rồi hắn lập tức quẫy đuôi, bơi về phía đàn sinh vật biến dị. An Ngung chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó từ đằng xa. Lũ sinh vật biến dị dưới nước bị xua đuổi chạy tứ tán, chỉ riêng trưởng quan của cậu vẫn quẫy chiếc đuôi cá, một mình bơi thẳng đến nơi sâu hơn, tăm tối hơn, tạo thành một xoáy nước ngay giữa chúng. Vô số mảnh xác và vảy cá xoay tròn theo xoáy nước. Chiến trường dưới biển tĩnh lặng mà không kém phần máu me, giữa một vùng màu sắc sặc sỡ, xoáy nước kia càng cuốn càng lớn. Cho đến khi nó ngừng lại, trung tâm dòng xoáy chỉ còn một người cá. Tần Tri Luật thảnh thơi quẫy đuôi, để nước biển gột sạch chút dơ bẩn không may dính trên đó. Chẳng bao lâu sau, hắn đã trở về với màu đen tuyền hoàn hảo. Hắn thở một hơi rất khẽ trong tai nghe, “Đi thôi.” An Ngung khẽ nói theo bản năng: “Biến dị của ngài khác với những người khác.” Đang chờ cậu tới gần ở cách đó không xa, Tần Tri Luật bâng quơ hỏi, “Khác thế nào?” “Rất đẹp.” An Ngung vẫn chưa học được cách nói chuyện vòng vo uyển chuyển, chỉ thành thật biểu đạt cảm nhận trong lòng, “Không phải cái đẹp của bất kỳ lại hình biến dị nào mà là một vẻ đẹp cực kỳ thuần túy khiến người ta muốn chạm vào.” Phía xa, người cá kia thoáng khựng lại. Tần Tri Luật bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn cậu, đuôi cá rẽ nước biển sang hai bên, bơi tới cạnh cậu. Đuôi cá lớn thuôn dài nhẹ nhàng gập lại, miết qua thắt lưng, bắp đùi cậu. Cảm giác rắn chắc, đàn hồi siết lấy cậu mà cảm tưởng như lúc gần lúc xa. Đôi mắt đen ngưng lại nhìn cậu, sâu thẳm hơn cả đáy biển, “Giống như vậy à?” Lòng biển rất yên tĩnh, An Ngung nghe thấy tiếng đập của chính trái tim mình, rất vang, rất mạnh. “Trưởng quan.” Cậu nói ra như bị ma xui quỷ khiến, “Nếu tôi cũng có thể biến dị tùy ý thì thật tốt.” Qua lớp mặt nạ dưỡng khí, dường như cậu nhìn thấy Tần Tri Luật nhướng mày. “Cậu muốn gì?” “Đuôi cá.” An Ngung nói, “Giống như ngài vậy.” Vừa dứt lời, Tần Tri Luật bỗng nhiên vươn tay về phía cậu. Cậu không biết trưởng quan muốn làm gì nhưng vẫn cứ vươn tay về phía hắn theo bản năng. Chiếc găng tay da nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cậu, cởi găng tay lặn ra thay cậu, kéo tay cậu chậm rãi chạm lên đuôi cá của mình. Lòng bàn tay An Ngung thoáng run lên, đầu ngón tay lại vu.ốt ve thuận chiều những chiếc vảy. Vừa trơn vừa dai nhưng vẫn rất kiên cố, chọc vào còn nảy lại rất đàn hồi. Cậu sờ tiếp xuống dưới, vu.ốt ve. Bỗng nhiên cậu cảm thấy hình như trưởng quan đang vô thức né ra xa, ngước mắt lên liền thấy thần sắc đối phương hơi kỳ lạ. Tần Tri Luật cởi một bên găng ra, tóm lấy tay cậu, nắm chặt: “Đi thôi, sang khu vực kế tiếp.” Biển sâu vô tận. Hết khu vực này đến khu vực khác. Tần Tri Luật có thể biểu hiện ra vô số đặc thù biến dị khác nhau nhưng hắn ghét biến dị, gen thường dùng chỉ có vài loại. Ở dưới biển, hắn thích xuất hiện trong hình dáng bạch tuộc hoặc người cá. Ở đầm lầy, hắn sẽ hóa thành cây dây leo um tùm, trên những nhánh dây leo còn có các loại hoa cỏ khác. An Ngung đưa mắt nhìn nhiều lần, hắn sẽ tiện tay ngắt một bông hoa xuống cho cậu. Ở hoang mạc, hắn giang rộng đôi cánh đen tuyền. An Ngung yên lặng ngồi trên lưng hắn, híp mắt trong luồng gió nóng rực trên bầu trời cao. Mỗi khi quay trở về thành phố chính nghỉ ngơi, An Ngung sẽ lén lút nhìn trưởng quan đã khôi phục hình dạng con người. Vai rộng, eo thon, chân dài, hệt như một thanh đao thẳng tắp, sắc bén yên tĩnh nằm trong vỏ, chờ lần rút đao tiếp theo. Mồ hôi chảy xuống theo sườn mặt, giọt xuống cổ. Theo nhịp hô hấp và hành động, cơ bắp chuyển động một cách tao nhã mà khỏe khoắn bên dưới làn da nhẵn nhụi. Lăng Thu từng nói loài người chung quy không thể tránh được việc mê đắm những thứ đẹp đẽ. Động vật, thực vật, sao trời, biển sâu và cả những cơ thể đẹp mắt. An Ngung bất chợt nhận ra trưởng quan bên cạnh cậu có thể đồng thời sở hữu mọi vẻ đẹp. Nhiệm vụ không có siêu dị thể làm loạn đều rất nhẹ nhàng, một ngày Tần Tri Luật có thể hoàn thành cả chuỗi. Diễn đàn Tháp Nhọn nói rằng sếp lớn lại bắt đầu càn quét rồi, khiến ta nhớ đến hồi hắn 16 tuổi. Tần Tri Luật 16 tuổi quả thật đã dựa vào sự máu lạnh đầy hiệu suất ấy khiến cả Tháp Nhọn phải kính phục. Nhưng An Ngung luôn ở bên hắn lại không cảm thấy trưởng quan máu lạnh. Trái lại, cậu cảm thấy trưởng quan càng ngày càng cười nhiều hơn khi đi làm nhiệm vụ, không lạnh lùng, u ám như hồi mới gặp, đã gần quay trở lại trạng thái giống như giai đoạn từ 8 đến 16 tuổi. Trở lại là thiếu niên Tần Tri Luật vừa bước vào xã hội loài người và chưa ngã xuống vực thẳm. Sau khi hồi phục hoàn toàn khỏi sự mệt mỏi từ nhiệm vụ trước đó, An Ngung bắt đầu hỗ trợ trưởng quan. Dường như sự phối hợp giữa hai người có một sự ăn ý trời sinh, Tần Tri Luật nhanh chóng quen với việc những sinh vật biến dị vốn ở phía xa bỗng nhiên xuất hiện trong tầm tấn công, bình tĩnh nhìn vết thương tự động lành lại. Khoảnh khắc một con ong độc có kích thước tương đương một chiếc máy bay chiến đấu cỡ nhỏ phun nọc độc về phía hắn, nọc độc sẽ đứng yên giữa không trung còn hắn có thể thản nhiên vung tay đấm vỡ cái bụng tròn vo của con ong nọ. Nọc độc rơi xuống đất, Tần Tri Luật rũ mắt nhìn, An Ngung đứng bên dưới ngẩng đầu lên nhếch môi cười với hắn. Nhiệm vụ tạm ngừng, An Ngung vừa bóc một thanh năng lượng ra, vừa nói: “Gần đây cậu rất hay cười, có mối quan hệ xã giao mới à?” Nghe vậy, An Ngung đang nói chuyện với người bạch tuộc tí hon ngơ ngác ngẩng đầu lên khỏi màn hình, “Gần đây tôi luôn đi làm nhiệm vụ cùng ngài. Ngoại trừ ngài và AI của ngài, gần như tôi chẳng giao lưu với ai cả.” Tần Tri Luật nhìn cậu một lát, bật cười, “Vậy chắc là ảo giác của tôi.” Người bạch tuộc tí hon bỗng gửi một tin nhắn tới. – Thực ra tôi không lạnh lùng như cậu tưởng đâu. Cậu cũng có thể nói vài điều, làm vài chuyện thú vị với tôi. An Ngung hỏi: Với ngài hay với đối tượng ngài học tập? – Cả hai. Tuy ý của tôi vốn là với tôi nhưng rõ ràng cậu để tâm tới đối tượng tôi học tập hơn. An Ngung sửng sốt với thiết bị thông tin. Trực giác nói với cậu rằng cậu đang đối mặt với khốn cảnh xã giao trước nay chưa từng có. Gần đây, hình như người bạch tuộc tí hon khá kiêng dè đối tượng học tập của nó mà ngọn nguồn của sự kiêng dè này là do sự đối đãi khác biệt của cậu. Cậu đang rối rắm gõ chữ, xóa đi, lại gõ chữ, người bạch tuộc tí hon đã quay người đi vào phòng ngủ. – Đừng nghĩ nhiều quá, tôi chỉ là AI mô phỏng ngài ấy để cậu giao tiếp thôi. – Tuy không phải AI nào cũng có tự giác bản thân chỉ là một công cụ nhưng tôi thì có. Ngủ đây. An Ngung ngẩng đầu, trưởng quan đã rời khỏi cát vàng, quay trở lại trời cao, tiếp tục giết chóc với lũ ong độc. Trong tai nghe, hắn lạnh lùng nói: “Cậu còn có thể thờ ơ hơn nữa được không?” “Thành thật xin lỗi.” An Ngung lập tức cất thiết bị thông tin đi. Tần Tri Luật vỗ cánh, khoảnh khắc chuẩn bị đập nát một con ong vàng đang bay tới, con ong kia bỗng nhiên xuất hiện ở vị trí cách đó mấy trăm mét. Đập trượt. Tần Tri Luật và ong vàng đều hoang mang. Chiến đấu kết thúc, một chiếc xúc tu thò ra từ sau lưng Tần Tri Luật, quất về phía An Ngung. Đến khi tới sát bên cạnh cậu lại bỗng nhiên thu lực, chỉ quấn chặt lấy cậu hết vòng này sang vòng khác, nhấc đến trước mặt mình. Hắn sầm mặt chất vấn: “Cậu muốn làm gì, tạo phản?” An Ngung chật vật rút tay ra khỏi xúc tu bạch tuộc đang quấn chặt, giơ thiết bị thông tin lên: “AI của ngài khuyên tôi nên nói đùa với ngài nhiều hơn.” Tần Tri Luật nhướng mày: “Xem ra nó dạy hư cậu rồi.” An Ngung nhỏ giọng nhắc nhở. “Mọi lời nói, hành động của nó đều được học tập từ ngài thưa trưởng quan.” Khi nói ra câu đó, cậu thấy hơi căng thẳng nhưng Tần Tri Luật không hề tỏ ra tức giận, chỉ cười nhạt một tiếng, xúc tu càng siết chặt eo cậu hơn. An Ngung đã sớm quen với các hình thái khác nhau của trưởng quan, đặc biệt là bạch tuộc. Nhưng đôi khi, siết quá chặt hoặc tiếp xúc quá sâu vẫn khiến cậu nảy sinh suy nghĩ muốn tránh né theo bản năng, cuối cùng vẫn sa vào những kí.ch thí.ch cơ thể mới lạ này. *** Những đàn sinh vật biến dị khổng lồ xuất hiện ở khắp mọi nơi trên thế giới, ngày nào Tần Tri Luật cũng cau mày với những nhiệm vụ ùn ùn không ngớt trên thiết bị thông tin. Cuối cùng An Ngung không chịu nổi nữa, chủ động nhận một nhiệm vụ. Đây là lần đầu tiên cậu đi làm nhiệm vụ một mình. Khi lũ thú biến dị khổng lồ trên thảo nguyên lao về phía mình, cậu đùa nghịch không gian một lát rồi dễ dàng kết thúc trận chiến bằng vài viên đạn nhiệt năng. Bản ghi hình trận chiến đó chỉ dài 3 phút rưỡi nhưng lại leo thẳng lên vị trí đầu của bảng tin Tháp Nhọn vào ngay ngày hôm sau. “Như vậy rất hợp lý.” Billy vừa xem đi xem lại vừa bình luận: “Tiết tấu nhanh rất phấn khích, những video ngắn hot cũng chính vì lý do này.” Người mang dị năng thời gian và không gian thể hiện ra hiệu suất không gì sánh bằng khi dọn dẹp những sinh vật biến dị thông thương. Qua những lần luyện tập lặp đi lặp lại, khả năng điều khiển thời không của An Ngung đã thuần thục hệt như dòng suy nghĩ lưu chuyển. Tuy cậu vẫn mang thân xác nhân loại yếu ớt có thể bị sinh vật biến dị bóp chết cực kỳ dễ dàng nhưng những thứ dơ bẩn đó căn bản không thể tới gần cậu. Nếu không có Tần Tri Luật đi cùng, cậu sẽ dẫn An và Ninh theo nhưng hầu hết thời gian, hai người họ chỉ đứng chơi sau lưng cậu, bươm bướm xanh và trắng nhàn nhã bay bên cạnh cậu. Sau khi những video tư liệu được công bố, diễn đàn gọi những con bướm đó là đội bối cảnh chuyên biệt của An Ngung. Trong thoáng chốc, An Ngung nhận ra rằng loài người thực sự thay đổi rất nhanh. Lăng Thu từng nói con người là sinh vật phụ thuộc vào hoàn cảnh, hoàn cảnh đảo điên sẽ khiến con người đảo điên. Khi phải thích ứng với sự biến đổi đột ngột của hoàn cảnh, tâm lý và hành vi có không gian điều chỉnh rộng hơn nhiều so với cơ thể, đó cũng là ưu thế của con người khi so sánh với những sinh vật khác. Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã không còn sợ những nhân vật lớn nữa. Khi ra vào Tháp Đen cùng trưởng quan, từ những tấm kính, cậu nhìn thấy ánh mắt mình cũng lạnh lùng, trầm tĩnh giống như trưởng quan. Đôi khi đưa bánh mì tới cho trưởng quan vào ban đêm, thấy hắn ngủ gật trước màn hình, cậu sẽ mở thiết bị thông tin của trưởng quan lên, chuyển vài khu vực trưởng quan sẽ dọn dẹp vào ngày mai sang cho mình trong tiếng cảnh báo xâm nhập của thỏ tai cụp. Điểm chiến tích tăng nhanh như bão táp, doanh thu của tiệm bánh mì và lợi nhuận đầu tư đều rất khả quan, Hứa Song Song bắt đầu đề nghị cậu thuê xưởng, sản xuất ra những ổ bánh mì công nghiệp với giá bán thấp hơn. Cậu vốn không muốn phiền phức nhưng hôm sau, khi trở về khu 53 trong một nhiệm vụ thường, dưới tầng mây, những tòa nhà cao tầng của khu trợ cấp đang được xây dựng lại, An Ngung yên lặng ngắm nhìn hồi lâu qua ô cửa kính của máy bay, cuối cùng cũng nói về ý tưởng xây xưởng sản xuất với Nghiêm Hi. Cậu vẫn nhớ trong nhiệm vụ hồi mấy tháng trước, cậu từng đứng trên đống phế tích, nói với những con người lẫn lộn trong đội quân sinh vật biến dị rằng thành phố chính không thể hứa hẹn quá nhiều, chỉ có thể cam đoan rằng còn sống sẽ có bánh mì ăn. Của cải và danh vọng nhanh chóng tăng lên, danh hiệu “Góc” nhanh chóng vượt ra ngoài Tháp Nhọn và thành phố chính, lan rộng ra toàn thế giới. Mùa xuân năm 2149, loài người phải đối mặt với sự xâm nhập của biến dị phi sinh vật, với hiện tượng bất thường về thời gian và với một cơn sóng dữ của những đội quân sinh vật biến dị quy mô lớn. Nhưng cũng chính mùa xuân ấy, loài người có được phòng tuyến vững chắc thứ hai: Đối tượng giám sát do Tần Tri Luật thu nhận và dạy dỗ, Góc. Nhưng có vẻ Góc rất thu mình. Khi những đội quân sinh vật biến dị ít dần, cậu lại bắt đầu từ chối nhiệm vụ. Đầu Lĩnh đề nghị cậu và Tần Tri Luật cùng tham gia vào các quyết sách của Tháp Đen nhưng lại bị Tần Tri Luật từ chối quả quyết. “Nói một cách nghiêm khắc, Góc vẫn chưa có quá nhiều nhân tính.” Tần Tri Luật bình thản nói với Tổng Lĩnh: “Chỉ là một con thú nhỏ chịu gần gũi với một số người nhất định mà thôi, lâu lâu lại còn có khuynh hướng tự hại, vậy nên đừng ôm kỳ vọng quá lớn đối với cậu ấy.” *** Một ngày nọ, khi mùa hạ cuối cùng cũng tới, An Ngung lẳng lặng gặm bánh mì trong phòng tập bắn chờ trưởng quan. Hôm nay vừa đúng buổi học bắn súng thứ 100 của cậu. Thật bất hạnh, cậu vẫn không thể vượt qua nỗi sợ khi cầm súng. Lăng Thu từng nói con người sớm muộn gì cũng sẽ phải chấp nhận chuyện bản thân chắc chắn không thể làm được. An Ngung cực kỳ tán thành quan điểm này, cậu hy vọng trưởng quan có thể nhìn nhận được sự thật ấy nhanh một chút, đừng tiếp tục bắt cậu ngày ngày tới đây nghe tiếng súng nổ nữa. Hiện tại, thời gian ngủ của cậu đã giống như người bình thường nhưng cậu cực kỳ nghi ngờ rằng đó là hậu quả của việc mất ngủ do quá sợ tiếng súng. Tần Tri Luật bước tới nhưng không cầm súng lên mà lại nói: “Nhiệm vụ mới, đi cùng tôi.” An Ngung kinh ngạc: “Không phải làn sóng sinh vật biến dị lần này đã dần lắng xuống rồi sao? Sảnh nhiệm vụ đã quay về với đèn tín hiệu màu xanh lục, nhân lực cũng dư dả.” Tần Tri Luật gật đầu, “Là cầu cứu của khu bình đẳng. Những Người Giữ Trật Tự khác đều không thể đi, cậu đi cùng tôi một chuyến.” Khu bình đẳng nằm rất gần cánh đồng tuyết Yogg, tuyết bay ngợp trời chiết xạ ra những vầng cực quang đẹp mắt. Cú tuyết Bắc Cực biến dị có kích thước lớn đến đáng sợ. Khi chúng đồng loạt vỗ đôi cánh màu xám trắng đồng loạt bay về khu vực sinh sống của loài người, trời cao cũng như bị kéo xuống thấp. Chúng vừa phát ra tiếng kêu quái dị gai người, vừa quay đầu 360 độ không hề bị hạn chế ngay giữa không trung. Những người bình thường sống ở khu bình đẳng chỉ nhìn thấy cảnh đó thôi liền suy sụp, hiện tại đã có vài chục người sợ đến mức phát điên. Nhưng với An Ngung, những sinh vật biến dị không có dị năng kỳ lạ như thế này chẳng có gì đáng nói. Cậu chỉ cần đứng yên suy nghĩ, những con cú tuyết đang bay khắp nơi lập tức bị gom vào một chỗ. Tưởng Kiêu vừa chạy tới giương pháo đồng lên không chút do dự, bắn quả pháo nhiệt năng bay vút đi. Ánh lửa hừng hực từ vụ nổ nuốt trọn cả cực quang, Misi kinh ngạc nhìn An Ngung, đôi cánh lớn giang rộng sau lưng run rẩy vì căng thẳng. Misi là một người đàn ông luống tuổi, làn da chằng chịt những nếp nhăn thoạt trông hơi già nhưng thân hình ông ta vẫn rất cao to, khỏe mạnh. Nhìn từ đặc điểm biến dị, có lẽ ông ta mang gen biến dị của chim ưng và mãnh thú nào đó. Thiết bị thông tin của An Ngung xuất hiện tin nhắn của người bạch tuộc tí hon. – Hình như đó là tiền bối của đối tượng tôi học tập. Vì thế, An Ngung chủ động lên tiếng, “Xin chào. Đừng quá kinh ngạc, đây là một trong những năng lực của tôi, có thể điều khiển vật thể di chuyển xuyên không gian.” “Cậu ấy tên là An Ngung, tôi từng kể với ngài rồi.” Tần Tri Luật bình thản tiếp lời, “Người điều khiển cả không gian và thời gian.” Đôi mắt Misi run lên, hồi lâu mới lên tiếng, “Thời gian… Vậy cậu ấy có thể…” “Không thể.” Tần Tri Luật dừng lại một nhịp, “Hiện giờ vẫn chưa thể, sau này thì không biết.” Một lúc sau, Misi dời ánh nhìn sâu xa của mình lại, thấp giọng nói: “Đừng để Tháp Đen trông mong quá nhiều.” “Tôi hiểu. Sau khi người mù nhìn thấy được ánh sáng, chuyện đầu tiên kẻ đó làm chính là vứt bỏ cây gậy chống trước đó luôn giúp đỡ mình. Vậy nên An Ngung phải là một lá bài tẩy chứ không phải cây gậy chống thứ hai.” Tần Tri Luật im lặng giây lát, “Trên đời này có một Tần Tri Luật là đủ rồi.” An Ngung bay lên cao nhờ sự trợ giúp của đôi cánh máy. Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tần Tri Luật và Misi, cậu vô thức nhíu mày. Dường như cậu càng ngày càng có nhiều tâm trạng, đôi khi sẽ tự làm rối bản thân. Xác định được con đầu đàn giữa bầy cú tuyết biến dị, cậu chẳng thèm cho Tưởng Kiêu chút thời gian để phản ứng đã xé phanh xác nó ra bằng rung động không gian tần số cao, để lại những mảnh vụn tan tác trên bầu trời. Những mảnh xác rơi xuống, người dân khu bình đẳng ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc, mừng rỡ, hoảng sợ. An Ngung ấn nút điều khiển đôi cánh máy để bản thân chầm chậm đáp đất. “Trưởng quan, tôi mệt rồi.” Cậu nói, “Về thôi.” Trước khi lên máy bay, Tưởng Kiêu đuổi theo, “Thật vui vì được gặp lại ngài tại đây! Xem ra ngài đã thực sự trưởng thành rồi.” Y tạm dừng, đôi mắt đỏ kích động đến run rẩy, “Hiện tại khí thế của ngài rất mạnh, quả nhiên ngài là người lãnh đạo trời sinh.” An Ngung liếc nhìn cánh tay lộ ra khỏi chiếc áo cộc, “Anh thật sự không lạnh à?” Cậu mặc đến ba lớp đồ chống rét, đắt gần chết, hơn 5000 điểm một món. May mà người thanh toán là trưởng quan. Tưởng Kiêu thở dài, “Ngài còn nhớ loại hình biến dị thứ tư của tôi không? Tôi có viết trong thư gửi ngài rồi đấy, là liễu Bắc Cực, năng lực duy nhất là chịu rét.” An Ngung nhớ ra rồi. Nhìn vẻ thất vọng của y, cậu an ủi một cách sứt sẹo: “Về sau, nếu có tủ lạnh biến dị, chắc chắn Cider không chịu nhận nhiệm vụ đó đâu, vừa khéo có thể phái anh đi.” Tưởng Kiêu nở một nụ cười gượng gạo, “Cảm ơn sự tín nhiệm của ngài.” An Ngung nhìn gương mặt gầy rộc đi của y, “Khi nào thì về?” Tưởng Kiêu nghiêm mặt nói: “Chờ đến khi khu bình đẳng qua được đợt bùng nổ biến dị bất thường này. Tuy chuyến này không có được gen củng cố sức mạnh tinh thần nhưng trạng thái tâm lý của tôi đã tốt hơn nhiều rồi, hy vọng có thể cống hiến nhiều sức lực cho Tháp Nhọn hơn.” An Ngung gật đầu rồi đi về phía máy bay, “Tháp Nhọn chờ anh. Tôi vẫn còn một vị trí phụ trợ cố định đang để trống.” Tưởng Kiêu kinh ngạc. Ngay sau đó, sự hưng phấn tràn ra khỏi đôi mắt đỏ kia, y lập tức chạy theo An Ngung. An Ngung bắt đầu chạy bước nhỏ, tiếng nói được gió tuyết thổi về sau lưng: “Điều kiện tiên quyết là anh phải kiểm soát được những lời nói và hành vi biến thái của mình đã!” Cuối tháng 8, những người dân sống dưới mái vòm của thành phố chính chính thức đón đợt nóng mạnh nhất mùa hè. Hiện tượng bùng nổ biến dị đã hoàn toàn chấm dứt, An Ngung tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, ngoại trừ về Tháp Nhọn tập luyện và ngủ, những thời gian còn lại trong ngày cậu luôn ở trong tiệm. Món bánh mì đặc trưng của tiệm Góc đã được tung ra thị trường với phiên bản đóng gói sẵn. Có sự trợ giúp của dây chuyền sản xuất công nghiệp và hệ thống hậu cần, người dân thành phố “mồi” trên toàn thế giới có thể mua chúng với giá rẻ bất cứ lúc nào, hiệu suất tiêu thụ cực cao dù lợi nhuận thấp. Tiệm bánh mì cũng sắp lên kệ món bánh bích quy thủ công đầu tiên như một sản phẩm mùa hè chỉ bán trong thời gian giới hạn. An Ngung đã lấy được trước bản mẫu thiết kế của hộp đựng: Một chiếc hộp giấy hình vuông màu đen kèm thêm một miếng da mỏng tặng kèm. Hứa Song Song vu.ốt ve miếng da, cảm thán: “Sờ thích tay thật đấy, vừa mỏng vừa dai, chắc đắt lắm nhỉ.” Thấy An Ngung không trả lời, cô nghiêng đầu hỏi lại: “Sếp, thứ này không đội chi phí lên à? Hay là nhà đầu tư lớn của chúng ta tài trợ?” An Ngung hoàn hồn, ngơ ngác hỏi: “Nhà đầu tư lớn của chúng ta là ai?” “Tập đoàn họ Tưởng đó.” An Ngung lập tức lắc đầu, “Không phải.” Cậu thực sự không mất tiền cho những miếng da đó nhưng người thanh toán là trưởng quan. Ban đầu, cậu chỉ nói với trưởng quan là muốn làm một chiếc hộp đen tuyền bằng chất liệu gì đó tạo cảm giác bí ẩn một chút, không ngờ trưởng quan lại mạnh tay chi tiền mua luôn loại da thường dùng làm găng tay. Đúng là lắm tiền. Mùi kem đường và bơ thơm nức mũi tỏa ra từ bếp bánh, Maddie bưng khay nướng, cười nói: “Bánh ăn thử tới rồi đây!” Có tổng cộng 4 vị bánh bích quy trong hộp. An Ngung vừa nhấm nháp, vừa vui vẻ viết mô tả sản phẩm. “Hộp bánh quy thảm họa. Trông có vẻ không được may mắn cho lắm nhỉ? Hộp bánh bích quy nằm yên lặng một góc được chia thành 2 tầng và 4 hương vị khác nhau trong chiếc hộp màu đen. Bánh bích quy bạch tuộc:  Bột bánh được làm rất kỳ công, vừa xốp vừa giòn. Bạn chạm nhẹ vào nó bằng răng nanh, nó sẽ dùng xúc tu đáp lại bạn. Bánh bích quy đuôi cá:  Chiếc bánh màu đen được phủ kẹo nổ vị muối biển tạo thành những bọt khí trên đầu lưỡi, là nhịp điệu kỳ ảo đến từ biển sâu. Bánh bích quy cánh chim:  Là loại bánh bích quy cứng nhất trong 4 loại, bên ngoài được áo một lớp kem đường vị bạc hà. Tuy gió trên bầu trời cao rất lạnh giá nhưng bên dưới đã có sức mạnh vững vàng có thể tiếp nhận. Bánh bích quy cành hoa:  Là loại bánh bích quy ngọt nhất trong 4 loại với nhân kem tươi được bơm bên trong ruột bánh. Không có gì đặc biệt, hương vị ngọt ngào chính là món quà của nó.” “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, trông nó có vẻ không được may mắn cho lắm nhỉ?” Sau khi An Ngung viết kín cả tấm bảng đen, Maddie và Hứa Song Song phía sau cậu đều đang ăn bánh, tiếng nhai nuốt vang vọng cả căn phòng. An Ngung quay lưng về phía hai người, hỏi: “Liệu có dài quá không nhỉ?” “Không đâu.” Một giọng nữ khàn khàn nghe khá lạ tai trả lời cậu. An Ngung kinh ngạc ngoảnh lại. Ở lì trong tiệm suốt nửa tháng trời, cô gái này mới chỉ xuất hiện khoảng 1 tuần trở lại đây. Cậu có ấn tượng rất rõ rệt về cô vì cô luôn đội một chiếc mũ lưỡi trai cũ màu vàng che khuất diện mạo, cũng không chịu lên tiếng. Chiều nào tiệm bánh mì cũng có vài chục phút đóng cửa tạm nghỉ không cố định trong khoảng thời gian từ sau giờ cơm trưa đến trước giờ cơm tối, ấy thế mà hôm nào cô gái này cũng đến đúng lúc tiệm vừa mở lại, vào mua vài ổ bánh mì vừa ra lò rồi ăn hết trong ngày, hôm sau lại tiếp tục tới. Dáng người của cô gái này rất đẹp, mượn lời của Lăng Thu để miêu tả chính là ngực nở eo thon chân dài, gầy nhưng không xương xẩu, tỉ lệ cơ bắp và lượng mỡ rất chuẩn. Bất kể thế giới này có biến đổi ra sao, thảm họa có khiến nhân cách trở nên tàn tệ cỡ nào, loài người luôn luôn yêu thích cái đẹp như thế này. An Ngung không có khái niệm về vóc dáng chuẩn, cậu chỉ cảm thấy thân hình cô gái này trông có vẻ quen quen, đặc biệt là khi cô quay lưng về phía cậu chọn bánh trên giá, cảm giác quen thuộc ấy như đập thẳng vào mặt cậu. Nhưng cậu có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được đó là ai. Cô gái đứng sau lưng cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dè dặt nói: “Tôi rất thích những câu chuyện về các loại bánh đó. Thực ra thành phố chính có rất nhiều món bánh mì cầu kỳ, ngon miệng hơn nhưng đọc những tấm thẻ giới thiệu đó, tôi lại có thể cảm nhận được những hương vị khác từ những chiếc bánh mì đơn giản. Ông chủ, anh là một người rất thú vị.” An Ngung lịch sự trả lời: “Cảm ơn cô đã thích.” Hứa Song Song vốn nên quét mã thu tiền lại đứng sững ở đó, suốt hồi lâu vẫn chưa cử động. Mãi đến khi An Ngung quay sang nhìn, cô mới “Á” một tiếng, bối rối nhận tiền, gói bánh mì lại rồi đưa sang. Tiếng chuông gió vang lên, cô gái nọ rời đi. Bên ngoài cửa sổ, bóng người xinh đẹp kia từ từ biến mất. “Không ngờ…” Hứa Song Song nuốt nước bọt, “Cô ấy lại trông như thế.” Gương mặt cô gái đầy những vết sẹo. Có sẹo bỏng, có cả sẹo do bị vật sắc cắt, da thịt và những cục bướu nằm lẫn lộn với nhau khiến ngũ quan trở nên méo mó. “Không phải tôi kỳ thị gì đâu nhưng thật sự trông hơi đáng sợ ấy. Sao anh chẳng có chút phản ứng nào thế, không như tôi…” Hứa Song Song hoàn hồn, chán nản nói: “Có phải ban nãy tôi bất lịch sự quá rồi không? Rốt cuộc sao mà anh có thể hoàn toàn bình tĩnh như thế được vậy?” An Ngung không biết cậu nên có phản ứng gì. Cậu vốn không có kỳ vọng gì về diện mạo của cô gái, còn về chuyện xấu đẹp… Đã gặp quá nhiều sinh vật biến dị với hình hài dị dạng, gương mặt kia vẫn có thể coi là ngay ngắn. Cậu quay đi, tiếp tục đăm chiêu với tấm bảng đen, thuận miệng nói: “Dáng người cô ấy trông quen lắm, hình như đã thấy ở đâu rồi.” Cậu chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Hứa Song Song cũng đồng tình: “Nhỉ? Chẳng hiểu sao tôi cũng thấy quen lắm, nếu không thấy gương mặt, tôi còn nghĩ cô ấy là siêu sao nào đó. Mà nói chứ, chắc chắn cô gái kia sống quanh đây thôi, có thể nhìn thấy tiệm chúng ta qua cửa sổ chẳng hạn. Đúng rồi, sống quanh đây chắc phải giàu lắm? Có khi là con cháu của một gia tộc giàu có nào đó cũng nên.” An Ngung gật đầu, “Chắc vậy.” Viết xong mô tả sản phẩm, cậu tự tay đóng gói một hộp bánh bích quy đầu tiên, dự định sẽ đưa về mời trưởng quan nếm thử, lại quay sang hỏi Hứa Song Song: “Tiêu bản làm khuôn đã được gửi lại chưa?” Hứa Song Song bê một chiếc hộp kính từ dưới quầy ra, “Anh quý mấy tiêu bản này quá cơ, nhất quyết không cho mở hộp, chỉ được ước lượng bằng mắt, người bên xưởng đúc khuôn mắng liền mấy bận luôn đó.” An Ngung kiểm tra tỉ mỉ xúc tu bạch tuộc, vảy cá, lông chim và cánh hoa trong hộp tiêu bản, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới cẩn thận cất lại, nói: “Không thể làm hỏng được, không thì cái mạng nhỏ của tôi đi tong mất. Tan làm rồi, hẹn mai gặp lại.” Hứa Song Song rì rầm sau lưng, “Tan làm quái gì chứ, có mỗi anh tan làm thôi. Ca đêm của bọn tôi còn chưa bắt đầu đây này…” An Ngung bỏ ngoài tai lời than thở của cô, một mình đẩy cửa, bước vào màn đêm tràn ngập ánh đèn của thành phố chính. Những con người ở thành phố này đang chậm rãi hồi phục từ đau thương. Những cửa hàng mở bán trở lại, những phố bar lần nữa huyên náo, Molly được Tháp Đen thả ra đợt trước cũng đã vượt qua giai đoạn hậm hực, tràn trề sức sống trên sóng trực tiếp mỗi ngày. Sau một khoảng thời gian dài im lặng của nhà thờ dưới bóng đêm, thành phố chính chỉ hơi tiếc nuối vì thi sĩ bị liệt nên không thể quay trở lại nhưng rồi rất nhanh đã dời sự chú ý sang những điều khác. Không còn đêm cầu nguyện, gần đây, những vở kịch mang chủ đề tôn giáo nhận được rất nhiều sự hoan nghênh. Nghiêm Hi gửi tin nhắn tới: “Thật ngại quá, đường hơi đông, tôi sẽ tới chậm vài phút.” An Ngung trả lời: “Không sao, tôi chờ anh ở đầu phố.” Ngã tư đường, người qua người lại như nước chảy. An Ngung đứng giữa đám người, lặng lẽ ngắm nhìn sự yên bình và tĩnh lặng của những con người ở thành phố chính.
« Trước Sau »