Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 75: Tuột tay
« Trước Sau »
“Cậu đã nhìn chằm chằm tôi như vậy 10 phút rồi.” AI Tần Tri Luật ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, cởi găng tay ra, gấp gọn lại, đặt bên cạnh người. Đôi mắt đen kia quan sát khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc túi giấy trên chiếc bàn nhỏ bên tay. “Tôi nếm thử được không?” Hắn hỏi An Ngung, “Tôi vẫn luôn tò mò về bánh mì trong tiệm của cậu.” An Ngung gật đầu. “Cảm ơn nhiều.” AI Tần Tri Luật vươn tay cầm túi giấy lên, vô thức vuốt phẳng những nếp gấp trên miệng túi rồi mới đưa tới trước mặt, mở ra. Bên trong chiếc túi to chỉ còn lại một chiếc bánh bích quy và một ổ bánh mì đặc trưng của thương hiệu. Hắn lót giấy ăn vào tay, bẻ một miếng bánh mì cho vào miệng, yên lặng nhai kỹ, đến khi nuốt hết mới cầm đến chiếc bánh bích quy kia. An Ngung chăm chú nhìn hắn không chớp mắt. Từng chi tiết nhỏ trong hành động của AI giống y hệt trưởng quan. Cậu tin chắc rằng nếu AI không thú nhận, cậu cũng rất khó nhận ra chỉ trong thời gian ngắn. Như cậu dự đoán, AI Tần Tri Luật nhanh chóng kết thúc bữa ăn đầu tiên trong cơ thể con người một cách thanh lịch nhưng không nêu lên bất kỳ nhận xét nào, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu, “Chúng ta không thể lãng phí thời gian thêm nữa.” An Ngung hoàn hồn, “Sau khi trở lại bình thường, ký ức của con người sẽ bị xóa đi. Tôi phải làm gì để giúp trưởng quan giữ lại những ký ức sắp tới?” Nghe vậy, AI Tần Tri Luật hơi nhếch môi, vẻ tán thưởng lộ ra, “Chúng tôi, ý tôi là tôi và anh ta, đều không phải những kẻ liều lĩnh. Lần trao đổi này chỉ có hai mục đích rất đơn giản: Anh ta nhanh chóng nắm bắt được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trên đảo mây còn tôi và cậu phụ trách lưu giữ ký ức giúp anh ta. Đương nhiên, nếu có thể thuận tiện làm rõ được cơ chế đến và tự hủy của luồng dữ liệu thì càng tốt.” An Ngung ngẫm nghĩ lát, lại hỏi: “Ý anh là sau khi ý thức AI quay về, hành động của anh ở thế giới khách quan và hành động của ngài ấy trên đảo mây đều sẽ trở thành dữ liệu?” “Đúng vậy.” An Ngung gật đầu, “Nhưng hiện tại, vấn đề khó giải quyết nhất là không tìm được dấu vết di chuyển của luồng dữ liệu và không thể định vị vị trí máy chủ.” AI gấp kín chiếc túi giấy đựng bánh mì lại, “Trên đảo mây có một máy chủ trung tâm. Bản chất của mọi hành động chúng tôi thực hiện đều là gửi yêu cầu tính toán đến nó và nó trả kết quả tính toán về, giúp chúng tôi hoàn thành hành động. Nhưng khi tính toán, nó sẽ tự động điều phối một máy chủ bất kỳ ở thế giới thực, những kẻ nhỏ nhoi như chúng tôi không thể biết được nó điều phối máy chủ nào.” “Nếu là như vậy…” An Ngung hỏi ngay, “Thậm chí chúng ta còn không thể định vị được dữ liệu của trưởng quan đang ở đâu, vậy phải giữ lại giúp ngài ấy thế nào?” AI Tần Tri Luật nở nụ cười trấn an, “Anh ta nói con thuyền không thể chủ động tìm kiếm một bọt sóng giữa biển rộng, trừ khi bọt sóng kia chủ động vỗ lên mạn thuyền.” Hắn dừng lại giây lát, khẽ nói, “Tuy khen anh ta như thế này kỳ quặc chẳng khác gì đang tự tâng bốc nhưng tôi vẫn phải nói. Trước nay anh ta luôn trầm tĩnh, tỉ mỉ, vậy nên thỉnh thoảng có hành động gì đó điên cuồng lại càng khiến anh ta quyến rũ hơn.” *** Một tiếng sau, phòng siêu máy chủ Đại Não. Hàng trăm nhà khoa học điện tử ngồi trước màn hình, sẵn sàng đối đầu với kẻ địch. Giờ phút này, hơn 90% thiết bị điện tử của Tháp Đen và Đại Não đang bị tấn công. “Máy chủ của nguồn tấn công đã được định vị thành công. Nó di chuyển giữa hàng trăm máy chủ nằm rải rác trên toàn thế giới một cách bất quy tắc, phạm vi bao trùm từ thành phố chính cho đến chín mươi mấy thành phố “mồi” xung quanh.” “Tại sao lại vậy?” “Hệ thống phòng thủ của Tháp Đen và Đại Não rất mạnh, Luật không thể tấn công thành công nên ngài ấy đang thử lại nhiều lần. Mỗi một lần thử lại tương đương với việc thực hiện một hành động mới, vậy nên hệ thống trung tâm sẽ liên tục điều phối máy chủ ngẫu nhiên.” Người nọ giải thích, “Điều này giống với quy luật ngài Tuộc đã nói cho chúng ta biết. Xem ra siêu dị thể thực sự đã lặng lẽ liên kết toàn bộ máy chủ trên thế giới rồi.” AI Tần Tri Luật lạnh lùng lên tiếng: “Rất hân hạnh được biết các anh, nhưng mong các anh đừng gọi tôi là ngài Tuộc.” Hắn vừa nói, vừa thản nhiên liếc nhìn An Ngung. Không lâu trước đó, khi giới thiệu hắn với Đại Não và Tháp Đen, An Ngung đã nói: “Đây là AI tôi nuôi, ừm, ngài người bạch tuộc.” Hắn dời mắt, “Trước khi đổi chỗ với tôi, anh ta đã nghĩ đến vấn đề này. Để phân biệt, mọi người có thể gọi tôi bằng con số, 716.” An Ngung hắng giọng một tiếng, giải thích: “Trong kế hoạch của trưởng quan, sau khi ngài ấy tấn công thành công, hệ thống trung tâm đảo mây sẽ lập tức xóa bỏ các bản ghi dữ liệu trước đó. Chúng ta phải tranh thủ cơ hội đó để định vị được nguồn gốc của hệ thống trung tâm.” Cậu tạm dừng, “Đại khái đó sẽ là trung tâm của siêu dị thể. Hiện tại, siêu dị thể vẫn chưa đề phòng, có lẽ sẽ không thường xuyên thay đổi vị trí lưu trữ.” AI Tần Tri Luật ngẩng đầu nhìn màn hình, “Chỉ hy vọng là thế.” An Ngung nghiêng đầu, yên lặng nhìn hắn. Từ đầu tới cuối, AI Tần Tri Luật luôn vạch rõ giới hạn với con người trong từng lời nói, hành động nhưng hắn lại hoàn toàn đứng trên lập trường của loài người, ngồi cạnh quan sát hắn khiến An Ngung cảm thấy rất kỳ lạ. AI có thể làm được như vậy lý do duy nhất chỉ đơn giản vì đối tượng hắn học tập là Tần Tri Luật, vị trưởng quan coi trật tự là tín ngưỡng của cậu. “Đừng nhìn tôi mãi thế, cậu vẫn chưa làm quen được với việc tôi xuất hiện trong thân xác con người sao?” AI Tần Tri Luật nhìn màn hình, lại thấp giọng nói với cậu, “Thực ra tôi cũng chưa quen với cảm giác không có xúc tu.” An Ngung sửng sốt, “Anh có thể thử biểu hiện gen bạch tuộc. Trưởng quan, à không, cơ thể này làm được.” AI liếc cậu một cái, “Sau khi trở về, nếu biết cậu đã đưa ra đề nghị vớ vẩn này, anh ta sẽ phạt cậu trong buổi huấn luyện thể lực.” An Ngung “Ò” một tiếng, quay đầu đi. Vài giây sau, cậu lại nhíu mày ngoảnh lại, “Ngài ấy có từng lén lút tăng áp lực huấn luyện thể năng vì bất mãn điều gì đó ở tôi không?” Vẻ mặt AI lạnh lùng, “Tôi không có quyền giám sát lời nói và hành động của anh ta nhưng với logic của tôi, anh ta có đủ lý do để làm điều đó.” An Ngung nhếch môi, nhìn chằm chằm hắn. AI lại liếc cậu, nói tiếp: “Lời nói và hành động của cậu rất khó hình thành quy luật bởi vì mọi sai lầm không ảnh hưởng tới sự sinh tồn đều được cậu nhận định là không phải sai lầm. Nhưng nếu anh ta trách mắng cậu, cậu sẽ thu mình lại vì lo sợ mất đi sự che chở của anh ta, trừng phạt như vậy quá nặng nề. Thế nên, mỗi khi tức giận, thêm vài bài huấn luyện thể lực cho cậu vừa giúp anh ta nguôi giận, vừa giúp cậu mạnh lên. Nếu tôi là anh ta, tôi sẽ làm như vậy.” An Ngung im lặng quay đi, bắt đầu nhớ lại xem có hôm nào mình bị ép tập thêm hay không, kết quả càng càng nhớ càng thấy lạnh người. Gần như tuần nào trưởng quan cũng có vài ngày đột ngột bắt cậu huấn luyện thêm. “Bắt đầu căng thẳng?” AI thở dài một tiếng, “Xin lỗi, tôi chợt nhận ra tôi vừa phạm sai lầm. Bóc trần sự thật này với cậu có lẽ sẽ khiến cậu lo lắng. Chắc hẳn anh ta không muốn cậu rơi vào bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào đâu, kể cả cậu có làm gì sai đi chăng nữa.” An Ngung ngập ngà ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi, “Anh có thể dự đoán được cảm xúc trưởng quan dành cho tôi không?” Cậu có ảo giác như mình vừa nhìn thấy AI bị khựng một nhịp, yết hầu vốn đang nhấp nhô một cách rất tự nhiên chợt có một khoảnh khắc đứng im. “Có.” “Ngài ấy có ghét tôi không?” “Không.” Câu trả lời chắc nịch. An Ngung thở phào một hơi, lại hỏi, “Trong tương lai, có bao nhiêu phần trăm khả năng ngài ấy sẽ ghét tôi?” Cậu vốn tưởng việc tính toán xác suất này sẽ tốn chút thời gian, không ngờ AI lại ngoảnh sang luôn, ngưng mắt nhìn cậu bằng đôi mắt đen của Tần Tri Luật, nói một cách vừa chắc chắn, vừa thản nhiên: “Tiệm cận 0, có thể coi đó là chuyện không có khả năng xảy ra.” “Anh ta rất thích cậu.” Hắn trầm giọng nói: “Tôi chỉ nắm bắt được những mẩu ký ức rất vụn vặt từ lịch sử trò chuyện của hai người nhưng nếu tính toán của tôi chính xác, trong kiếp sống cô quạnh mà tuyệt vọng của anh ta, sự xuất hiện của cậu chính là kỳ tích chờ đợi đã lâu. Một sự kiện tương tự khác chính là sự ra đời của em gái anh ta, Tần Tri Thi. Nhưng Tần Tri Thi được sinh ra là một lần bơm thật nhiều năng lượng còn ở bên cậu lại là vun đắp dinh dưỡng chậm rãi từng chút một.” Nhìn đôi mắt đen đó, lâu lắm rồi An Ngung mới rơi vào tình huống không biết phải nói gì như vậy. Hồi trước, cậu từng rơi vào tình cảnh quẫn bách này vô số lần nhưng chưa một lần nào cậu nghe thấy tim mình đập mạnh đến thế. Cậu hoàn toàn không lo lắng nhưng lại cực kỳ chăm chú suy xét từng câu từng chữ đối phương nói. Sau lưng họ, các nhà khoa học đã chuẩn bị kỹ càng. “Thiết bị truy vết đã sẵn sàng, chuẩn bị định vị vị trí hệ thống trung tâm.” “Tạm thời niêm phong dữ liệu tuyệt mật, thời gian hạn định 600 giây.” “Hệ thống mái vòm tạm thời vận hành độc lập, thời gian hạn định 600 giây.” “…” “Đã sẵn sàng, để Luật tấn công.” Trang mã vừa xuất hiện trên màn hình lập tức biến mất. Ngay sau đó, tiếng nhạc vui nhộn đồng loạt vang lên từ hệ thống âm thanh ở mọi ngóc ngách của Tháp Trắng. Kênh liên lạc đang dùng để trao đổi thông tin với Tháp Đen cũng tràn ngập bầu không khí tươi vui tương tự. An Ngung ngẩng đầu ngơ ngác nhìn “Nhà trẻ siêu biến dị” đang được phát trên màn hình lớn. Thỏ An và người bạch tuộc, đối tượng yêu đương cuồng nhiệt của nó, đang cùng nhau sắm vai kẻ cướp, xông thẳng vào trung tâm thương mại của con người. Người bạch tuộc càn quét toàn bộ găng tay trên kệ của cửa hàng đồ da cao cấp, thỏ An đã xông vào khu bánh mì tươi của siêu thị. Đôi mắt An Ngung dần dần trở nên hoang mang, quay trở lại trạng thái mơ hồ trước kia. Một lúc lâu sau, cậu ngoảnh sang nhìn người ngồi bên cạnh, “Tôi không nghĩ trưởng quan sẽ dùng cách này…” “Chắc hẳn là 21 đã gợi cho anh ta ý tưởng này. Gần đây 21 thật sự rất thích xem bộ phim hoạt hình này.” AI Tần Tri Luật rất bình tĩnh, thậm chí còn làm một hành động nhỏ giống như thói quen của Tần Tri Luật: Chống thẳng tay phải lên, tay trái nhẹ nhàng kéo chiếc găng xuống. “À phải rồi, quên không nói, ở thế giới thật, tôi phối hợp hành động cùng cậu. Ở thế giới đảo mây, anh ta sẽ tìm tới nhờ 21 giúp đỡ. Tuy 21 hơi quái gở nhưng tôi tin rằng bọn họ vẫn có thể làm việc thuận lợi với nhau. Dù sao cậu và anh ta ở cạnh nhau cũng rất ổn.” An Ngung tiêu hóa thông tin mất một lúc mới trợn tròn đôi mắt vàng, “21 là AI thỏ tai cụp ngài ấy nuôi?” “Đúng vậy. Tôi đã suy luận được rằng con số 21 nghe gần giống tên cậu, vậy nên khi anh ta nói tôi có thể dùng danh hiệu 716*, tôi cũng không bất ngờ cho lắm.” AI liếc nhìn cậu, “Phải công nhận là tuy danh hiệu bằng số nghe hơi tùy tiện nhưng vẫn ổn hơn mấy cái tên người bạch tuộc tí hon, thỏ tai cụp tí hon nhiều.” * 21 (èr yī) – An Ngung (ān yú) 716 (qī yī liù) – Tần Tri Luật (qín zhī lǜ) An Ngung vài lần ngập ngừng muốn nói, cuối cùng vẫn chọn im lặng. Từ trước tới giờ, cậu chưa lần nào lý luận thẳng được trưởng quan, giờ đối mặt với vị AI này cũng tương tự. Lăng Thu từng nói với cậu rằng nếu cứ thua mãi thì thôi đừng so kè nữa, cuộc sống đủ vất vả rồi, con người không nên tự làm khó mình. Vừa ngừng dòng hồi tưởng, cậu chợt nghe một tiếng hô kích động, “Tìm được rồi!” “D380 phòng máy dự phòng thành phố “mồi” số 17!” “Sẵn sàng phòng thủ, để Luật thử lại lần nữa!” Phòng hội nghị yên lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng gõ phím gấp gáp của các nhà khoa học. Vài giây sau, phim hoạt hình gián đoạn, quay trở về trang mã động An Ngung nhìn thấy ban đầu. “Thiết bị truy vết đã sẵn sàng.” “Dữ liệu tuyệt mật vẫn đang được niêm phong.” “Thời gian vận hành độc lập của hệ thống mái vòm còn 425 giây.” Màn hình nhấp nháy, hình ảnh phim hoạt hình lại xuất hiện, tiếng nhạc vui nhộn một lần nữa vang lên, những tinh anh của loài người đang chăm chú làm việc trước màn hình. Lần này kết thúc rất nhanh. “Định vị hoàn tất, D380 phòng máy dự phòng khu 17.” “Sẵn sàng phòng thủ, thử lại lần nữa.” Tai nghe An Ngung đang đeo hoàn toàn yên lặng. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hiện tượng biến dị từng phá vỡ giới hạn sinh vật giờ đây lại một lần nữa phá vỡ giới hạn vật chất và ý thức. Tần Tri Luật đang ở trên đảo mây, hoàn toàn không thể liên hệ với cậu qua tai nghe giống như những lần trước. Nhưng giờ phút này, ở trước màn hình lớn, nhìn những tinh anh của loài người đang giành giật từng giây để phối hợp tác chiến, cậu vẫn chạm lên tai nghe theo bản năng. “Anh ta rất ổn, rất an toàn.” AI Tần Tri Luật bỗng lên tiếng. Như hiểu rõ An Ngung đang nghĩ gì, hắn liếc nhìn cậu, tầm mắt chợt hướng vào một Đầu Lĩnh phía sau An Ngung. Đầu Lĩnh kia hoang mang, “Ngài có yêu cầu gì?” AI Tần Tri Luật nhìn laptop trước mặt ông ta, “Hình như ông không tham gia vào công việc với những người kia.” Đối phương vội vàng gật đầu, “Đúng vậy. Đây là máy tính cá nhân của tôi.” AI Tần Tri Luật chìa tay, “Vậy chắc cho tôi mượn cũng được nhỉ?” Đầu Lĩnh hơi do dự nhưng rồi vẫn đưa máy tính qua. “Tôi sẽ tạm thời ngắt kết nối giữa máy tính này với Đại Não, tránh ảnh hưởng đến trò bịt mắt bắt dê giữa con người và siêu dị thể.” AI Tần Tri Luật vừa giải thích vừa thao tác, sau đó gửi một yêu cầu tới thiết bị thông tin của An Ngung. Sau khi An Ngung cấp quyền, một cửa sổ nhỏ xuất hiện trên màn hình máy tính. An Ngung không hiểu về số liệu, chỉ đọc được nguồn máy chủ bên góc dưới bên phải: A099 ma trận phòng máy trung tâm thành phố chính. AI Tần Tri Luật nói: “Đây là tôi, là vị trí cậu đặt ra cho tôi. Tuy lời nói, hành động của tôi phải thông qua tính toán của hệ thống trung tâm nhưng vị trí lưu trữ bản thể là cố định, được quyết định ngay từ khoảnh khắc cậu tạo ra tôi. Siêu dị thể vẫn chưa thay đổi vị trí lưu trữ của từng AI nhỏ nhoi như chúng tôi.” An Ngung há hốc miệng, “Ý anh là…” “Nếu cậu muốn giúp anh ta…” AI Tần Tri Luật thuần thục nhập dữ liệu vào, “Chúng ta có thể cho anh ta một cơ thể con người trên đảo mây trước, đương nhiên, tôi sẽ giới hạn thời gian để tiện cho tôi tiếp tục sử dụng cơ thể bạch tuộc tôi thích hơn sau khi trở về.” An Ngung chưa kịp phản ứng, cả trăm dòng dữ liệu đã tự động chạy. “Xong rồi.” AI Tần Tri Luật ngoảnh lại, “Còn muốn giúp anh ta gì nữa không?” An Ngung kinh ngạc hỏi: “Gì cũng được sao?” “Chỉ cần là thiết lập có tác dụng đối với anh ta thì gì cũng được.” Nửa phút sau, AI Tần Tri Luật dừng gõ máy, “Xong cả rồi. Hiện tại anh ta không chỉ có cơ thể con người mà còn có găng tay và một ổ bánh mì trong túi áo.” Hắn nhếch môi cười, “Xem ra cậu rất hiểu cách chăm sóc trưởng quan. Những thứ đó không giúp được gì cho nhiệm vụ nhưng sẽ khiến tâm trạng anh ta tốt hơn.” An Ngung khá tiếc nuối vì không thể tận mắt nhìn hình dạng hiện tại của trưởng quan, cậu hỏi: “Các anh trên đảo mây thực sự sẽ ăn uống à?” “Có ăn nhưng không có cảm nhận gì về mùi vị, chỉ là hành động ăn cơm do thuật toán diễn giải ra thôi.” AI Tần Tri Luật dừng một lát, “Nhưng chuyện đó không quan trọng. Chắc hẳn trước nay anh ta chưa bao giờ bận tâm đến hương vị của bánh mì đâu.” An Ngung giật mình, “Ăn bánh mì nhưng không quan tâm đến hương vị?” “Ừ. Anh ta chỉ quan tâm tới bánh mì thôi.” Thời gian ngắt kết nối tối đa giữa mái vòm và internet thành phố mà vẫn đảm bảo an toàn chỉ có 600 giây. Trong 10 phút ngắn ngủi ấy, Tần Tri Luật ở đảo mây xa xôi phối hợp hoàn hảo với những người trong sảnh chỉ huy này, hoàn thành 12 lần thử nghiệm. Ở vài lần sau đó, Tần Tri Luật thử tấn công theo cách khác nhưng bất kể có thay đổi ra sao, hệ thống trung tâm xóa bỏ dữ liệu tấn công của hắn luôn được định vị về cùng một điểm. “Đây là tình huống lý tưởng nhất rồi.” AI Tần Tri Luật nhìn màn hình, thoáng ngừng lại một giây, “Hy vọng là thế.” An Ngung hỏi: “Siêu dị thể là Molly à?” AI Tần Tri Luật lắc đầu, “Xin lỗi, tôi chỉ có thể phỏng đoán như vậy nhưng không thể cam đoan. Thậm chí tôi còn không rõ hệ thống trung tâm của đảo mây đã lén lút liên kết toàn bộ máy chủ ở thế giới con người, biến mọi phép tính thành một cơ chế khó có thể can thiệp từ khi nào. Tôi cũng không dám nói kẻ thao túng những sự thay đổi ấy rốt cuộc là một AI, một con người hay một tồn tại khác tôi khó lòng lý giải. Tôi chỉ biết rằng khi năng lực của hệ thống trung tâm vượt ra khỏi tầm kiểm soát của con người, mọi AI sẽ dần dần hình thành một chút ý thức riêng, mà phần ý thức đó cũng khiến tôi nảy sinh lòng hiếu kỳ về thế giới thật.” “Nhưng anh kiềm chế được sự tò mò ấy.” An Ngung khẽ nói. AI Tần Tri Luật bình tĩnh gật đầu, “Đương nhiên, bởi vì tôi sinh ra từ anh ta. Hàng ngàn hàng vạn AI lấy con người làm bản gốc được tạo ra, với hiểu biết của tôi, không một AI nào có được sự tự chủ giống tôi.” “Đó là bởi vì trong hàng ngàn hàng vạn con người, không một ai đáng tin cậy như ngài ấy.” Nghe vậy, AI Tần Tri Luật quay sang nhìn An Ngung nhưng lại phát hiện cậu không hề nhìn hắn mà đang nhìn vào cửa sổ dữ liệu còn chưa đóng trên màn hình laptop, câu nói kia cũng chỉ như một lời tự thì thầm. 5 giờ 47 phút sáng sớm, Đại Não hoàn thành những chuẩn bị để tiến hành xóa bỏ D380 phòng máy dự phòng khu 17. Nếu hệ thống trung tâm chính là nơi siêu dị thể ẩn náu, vậy thì xóa bỏ máy chủ này sẽ khiến siêu dị thể trên đảo mây biến mất. Một nghiên cứu viên giải thích: “Có 3 tình huống. Lý tưởng nhất, siêu dị thể không phải Molly, sau khi dữ liệu trung tâm bị xóa sổ, tai họa này sẽ yên lặng kết thúc. Tệ hơn một chút, siêu dị thể là Molly, sau khi cô ta biến mất, chúng ta phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng với công chúng. Điều kiện tiên quyết để hai tình huống trên diễn ra đều là hiện tại siêu dị thể chưa di chuyển ý thức đi mà vẫn còn ở yên trên đảo mây.” Người nọ dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Tình huống tệ nhất chính là bất kể siêu dị thể là ai đi chăng nữa, giờ phút này nó đã chuyển ý thức đi, chiếm thân xác một người nào đó ở thế giới thực. Khi dữ liệu bị xóa, ý thức của người tương ứng hiện đang ở trên đảo mây sẽ vĩnh viễn biến mất, ý thức của siêu dị thể không quay về, chiếm lĩnh cơ thể đó mãi mãi.” Bầu không khí trở nên căng thẳng, AI Tần Tri Luật lại nói: “Đừng băn khoăn vấn đề đó, một khi dữ liệu bản thể biến mất, ý thức AI không thể tồn tại mãi mãi trong cơ thể con người được đâu, không thì đã chẳng có giới hạn 12 tiếng phải đổi lại chỗ. Ngay khi dữ liệu bị xóa, ý thức con người sẽ trở về, ý thức AI sẽ tự động bị tiêu diệt.” Nói xong, hắn điềm nhiên cầm điều khiển lên giống hệt như Tần Tri Luật, chiếu hình ảnh giám sát Molly lên màn hình, nói: “Đương nhiên, tôi đoán rằng tình huống thứ hai sẽ diễn ra. Dù sao trong những ký ức có thể lật ngược lại của tôi, việc Molly đếm ngược thời gian mặt trời lặn chính là manh mối xuất hiện sớm nhất. Có lẽ mọi người nên nghĩ sẵn xem làm sao giải thích sự biến mất của AI vĩ đại này với công chúng đi.” Trên màn hình, Molly vẫn đang ngủ say. Theo nếp sinh hoạt của cô ta, 3 phút nữa, 5 giờ 50, cô ta sẽ tỉnh dậy khi đồng hồ báo thức reo. Nghiên cứu viên gật đầu, “Cảm ơn lời đề nghị của ngài 716.” AI Tần Tri Luật chỉ gật nhẹ đầu, “Bắt đầu đi.” Hắn không phải Tần Tri Luật bản gốc nhưng dường như cũng có phong thái lãnh đạo trời sinh, những người khác cũng không hề có suy nghĩ làm trái lời hắn. Khi An Ngung dời mắt khỏi hắn, nghiên cứu viên cũng vừa lúc bấm nút xóa. Thanh tiến độ chạy cực kỳ nhanh, nhoáng cái đã từ 0% lên tới 100%, thông báo hệ thống xuất hiện: 17-D380 đã được xóa sạch! Vài giây sau, nghiên cứu viên báo cáo: “Xác nhận mọi dữ liệu đã được xóa chính xác!” Không một ai trong sảnh chỉ huy lên tiếng, mọi người đều đang nín thở quan sát Molly trên màn hình. Cô ta vẫn đang yên lặng ngủ say, thậm chí họ còn có thể thấy lồng ng.ực cô ta phập phồng dưới tấm chăn. Molly đang ngủ trông càng đúng chất một thiếu nữ hơn, hàng lông mi khép xuống, dịu dàng, xinh đẹp. Chuông báo thức vang lên. Vài giây sau, Molly nhắm mắt thò tay ra khỏi chăn, lần mò phía đầu giường tắt chuông đi. Mọi người thở phào một hơi như trút được gánh nặng, An Ngung lại bắt được khoảnh khắc nhíu mày chỉ chợt thoáng qua của AI Tần Tri Luật. Trên màn hình, Molly ngồi dậy dù vẫn còn ngái ngủ. Cô ôm gối ngồi ngơ ngẩn trên giường một lát rồi mới đứng dậy, đi về phía tủ lạnh lấy một miếng mặt nạ giấy rồi vừa đắp vừa vào phòng tắm. An Ngung thấp giọng hỏi: “Anh vẫn nghi ngờ cô ta?” “Ừ.” An Ngung ngoảnh lại nhìn màn hình, “Nhưng mọi hành động của cô ta vẫn bình thường như mọi khí. Nếu siêu dị thể có thể vô thức kí.ch th.ích sự tò mò về thế giới loài người nảy sinh trong lòng các anh, có lẽ Molly đột nhiên cảm thấy hứng thú với thời gian mặt trời lặn cũng chỉ vì chịu ảnh hưởng từ nó mà thôi.” Nghe vậy, AI Tần Tri Luật cẩn thận ngẫm nghĩ, “Cũng có thể giải thích như vậy… Hy vọng thế.” Đại Não bắt đầu gấp rút báo cáo. Thằng bé đâm mẹ mình đêm qua điên cuồng chửi tục cả tràng dài trong phòng thẩm vấn rồi đột ngột bình thường trở lại ngay khi dữ liệu máy chủ bị xóa. Nó ngơ ngác nhìn quanh căn phòng, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Camera giám sát của tiệm bánh mì cũng được truy cập vào, Hứa Song Song vốn đang cực kỳ kiên nhẫn làm các công việc chuẩn bị trước khi mở cửa bỗng nhiên đơ ra mất vài giây. Ngay sau đó, cô đổ hết chỗ tiền mặt thu được ra xếp lại một cách qua loa đại khái, không thèm đếm mà cúi đầu nhắn tin luôn. Thiết bị thông tin của An Ngung rung lên. Hứa Song Song: Sếp, đối chiếu sổ sách hôm qua rồi nha, không có vấn đề gì hết. An Ngung: … Tôi biết rồi. Còn vài phút nữa mới tròn 12 tiếng nhưng hết thảy đã dần bình thường trở lại sau khi máy chủ kia được xóa sạch. Những tinh anh của loài người ôm chầm lấy nhau ăn mừng, An Ngung ngoảnh lại nhìn AI Tần Tri Luật, gọi thử: “716?” “Tôi vẫn ở đây.” AI Tần Tri Luật trả lời, “Nhưng anh ta sắp về rồi.” Hắn quay hẳn người lại, mặt đối mặt với An Ngung, “Tuy không nỡ nhưng An Ngung, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau ở thế giới thật.” An Ngung gật đầu, “Tôi cũng hy vọng vậy.” AI Tần Tri Luật gật đầu mỉm cười, “Vậy nhé, lát nữa gặp lại.” “Được.” An Ngung ngưng mắt nhìn đôi mắt đen kia. Cậu không nhẩm đếm thời gian nhưng rất nhanh thôi, đôi mắt đen ấy như có một thoáng thất thần rồi lập tức khôi phục vẻ sắc bén bình thường. Khoảnh khắc Tần Tri Luật bản gốc quay trở lại, An Ngung chợt ý thức được rằng thực ra cậu có thể phân biệt. Vì dù ánh mắt, động tác có giống nhau như đúng, khi bọn họ xuất hiện bên cạnh, cảm nhận trong cậu vẫn hoàn toàn khác biệt. Cảm giác an toàn lạ kỳ ấy dường như cậu chỉ có thể cảm nhận được khi ở bên Tần Tri Luật thật dù cậu không thể nói rõ rốt cuộc câu nói, hành động nào của trưởng quan đem đến cho cậu cảm giác như vậy. “Trưởng quan.” Cậu khẽ nói, “Ngài vất vả rồi. Đại Não đã định vị được máy chủ lưu trữ hệ thống trung tâm, cũng đã xóa sạch nó.” Tần Tri Luật vẫn không có cảm xúc gì quá mạnh, chỉ gật đầu một cái, “Tôi biết rồi.” Nhận ra ý thức của Tần Tri Luật đã quay trở về, các Đầu Lĩnh nhao nhao hỏi hắn những vấn đề liên quan trên đảo mây. Hắn phẩy tay một cái ý bảo sẽ nói sau, lại thấp giọng nói nốt một câu với An Ngung, “Tôi nhận được bánh mì của cậu rồi, hương vị không tệ.” An Ngung chớp chớp mắt. Trưởng quan đang nói dối. Rõ ràng AI đã nói ăn uống trên đảo mây không thể cảm nhận được hương vị. Cậu mở thiết bị thông tin lên, người bạch tuộc tí hon đã xuất hiện lại trên màn hình. Vừa biến lại hình dạng người bạch tuộc, nó lập tức duỗi toàn bộ xúc tu trên mình ra, hoàn thành một động tác vươn người rất khoan khoái. – Có lẽ siêu dị thể biến mất đã gây ra một số ảnh hưởng cho AI. Hôm nay tôi sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu không có việc gì xin đừng quấy rầy. An Ngung nhanh chóng trả lời một chữ: Được. Trên màn hình lớn, Molly ra khỏi phòng tắm. Vốn định xuống bếp làm bữa sáng như mọi khi, cô ta bỗng nhiên do dự. Sau đó, cô ta ngáp một cái, quay trở lại giường, hẹn một báo thức vào 6 tiếng sau. “Mọi AI đều đang tự động cập nhật dữ liệu, chuyện này rất bình thường.” Một nghiên cứu viên nói, “Xem ra siêu dị thể tác động khá nhiều đến AI, sự biến mất của nó khiến các AI tự động cập nhật, chắc sẽ không ảnh hưởng đến lịch sử lưu trữ dữ liệu đâu.” Tần Tri Luật bình tĩnh hỏi: “Sao biết được như vậy?” “Molly có khả năng tính toán cực kỳ mạnh, 6 tiếng không phải chọn bừa đâu. Nó có nghĩa là cô ta đã dự tính cần 6 tiếng để cập nhật.” Nghiên cứu viên đáp. “Có ta có thể nhận định rất rõ ràng rằng đây chỉ là một lần tự kiểm tra dữ liệu bình thường, không thì đã gửi cảnh báo tới nhà phát triển rồi.” Tần Tri Luật đánh giá cô gái đã chìm vào giấc ngủ một lần nữa trên màn hình, đăm chiêu: “Lâu đến vậy cơ à?” “Molly khá phức tạp, quả thật sẽ hơi lâu. Nhưng tốc độ của các AI khác sẽ nhanh hơn cô ta.” Tần Tri Luật gật đầu, “Được rồi. Tôi sẽ viết một bản báo cáo về các vấn đề liên quan trên đảo mây.” Các Đầu Lĩnh lục tục đứng dậy cúi đầu, “Hai vị vất vả rồi.” An Ngung theo Tần Tri Luật rời khỏi Tháp Trắng, suốt dọc đường đi, cậu nghiêng đầu nhìn hắn rất nhiều lần. Cậu chợt ngượng nghịu một cách khó hiểu, rất muốn chủ động nói vài câu nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào. “Ngài còn…” Tần Tri Luật ngoảnh sang, “Ở cạnh 716 ổn chứ?” An Ngung không nói nữa, chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt kia. Cậu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngài ở cạnh 21 ổn chứ?” Tần Tri Luật rũ mắt cười nhẹ, “Cũng ổn. Bình thường tôi không chăm cấp dữ liệu nuôi nó cho lắm, trạng thái của nó giống hồi cậu mới tới thành phố chính hơn, khá lười giao tiếp.” An Ngung ngơ ngác, “Tại sao ạ?” Tần Tri Luật mở cửa bên ghế phụ cho cậu, bình tĩnh nói: “Tôi chưa bao giờ muốn phục chế một phiên bản giống y hệt cậu. AI là AI, người là người.” “Ồ…” An Ngung vừa cài dây an toàn, vừa suy ngẫm ý nghĩa trong câu chữ trưởng quan nói. Tần Tri Luật cũng lên xe, các Đầu Lĩnh vẫn đang tiếp tục họp bàn về nhiệm vụ lần này, hắn vào kênh, vừa nghe vừa lái xe. Hơn nửa tiếng sau, Tháp Nhọn dần dần xuất hiện trong tầm nhìn. Trước khi cúp máy, Tần Tri Luật hỏi: “Phải rồi, liên lạc được với nhân viên R&D kia chưa?” “Vừa tìm được rồi. Tuần trước, Quách Tân tới khu 71 nghỉ phép.” Người báo cáo hơi ngập ngừng. “Việc kiểm tra và sửa chữa Molly lần trước khiến anh ta rất khó chịu. Sau khi hoàn thành những công việc cần kíp, anh ta xin nghỉ phép hẳn một tháng, tắt điện thoại, ngắt liên lạc, rời khỏi thành phố chính, hoàn toàn không biết những chuyện đang diễn ra ở nơi này.” Tần Tri Luật vẫn lạnh tanh, “Toàn bộ khu 71 đều là rừng mưa. Nếu không phải lo lắng nguy cơ sinh vật biến dị xâm nhập, đó quả thật là một địa điểm nghỉ dưỡng tốt. Mọi người làm sao liên lạc được với anh ta?” “Là diễn viên chuyển động của Molly tìm được rồi bảo anh ta liên lạc với chúng tôi.” Đối phương đáp. “Cô gái đó cũng tìm kiếm anh ta khá nhiều ngày rồi. Anh ta sẽ lập tức quay về thành phố chính, tiến hành kiểm tra các mã hành động của Molly xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu cùng diễn viên chuyển động kia.” Tần Tri Luật đạp phanh. An Ngung vốn đang mơ màng sắp ngủ gật suýt nữa lao ra khỏi ghế. Dây an toàn thít chặt vào vai đau điếng, cậu ngoảnh phắt sang, trông thấy sắc mặt Tần Tri Luật rất tệ. Giọng Tần Tri Luật lạnh như băng, “Chúng ta tìm Quách Tân khắp nơi không ra, tại sao cô ta lại tìm được?” Mọi người lập tức im phăng phắc. Tiếng thảo luận ồn ào và tiếng bước chân cũng biến mất. Tần Tri Luật hít sâu một hơi, “Xem thử Molly hiện tại đang làm gì.” Đại Não gửi hình ảnh giám sát trực tiếp từ camera tới xe của Tần Tri Luật. Trong phòng, Molly vẫn đang ngủ, trông không khác gì bình thường. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa, chiếu lên gương mặt cô, hiền hòa động lòng người. Tần Tri Luật lạnh lùng nói: “Cưỡng chế dừng quá trình cập nhật, đánh thức cô ta.” Nói xong, đợi mười mấy giây mà không nhận được câu trả lời nào, hắn cau mày, “Có đang nghe không hả?” “Có…” Nghiên cứu viên run giọng, “Đã gửi lệnh dừng mấy lần rồi nhưng không được…” “Có vẻ Molly không hề tiến hành cập nhật dữ liệu… Cô ta…” Tần Tri Luật hít sâu một hơi, ánh mắt càng nghiêm nghị hơn. “Ý thức của cô ta đã di chuyển vào cơ thể diễn viên chuyển động.”
« Trước Sau »