Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 77: Đảo mây
An Ngung mở mắt ra, nhìn bụi cây cao vượt đầu trước mặt mình, khe khẽ thở dài.
Cùng với động tác thở dài, hai cái tai lông xù cũng rũ xuống hai bên trái phải. Cậu im lặng vươn bàn chân tròn vo của mình ra kéo hai tai.
Vì dữ liệu gốc của các AI đã bị Molly chuyển đi nơi khác, những tham số thiết lập trước đó đều không thể truy cập được nữa. Hiện tại, hình thái của cậu trên đảo mây chính là một con thỏ nhỏ xíu. Sinh vật yếu ớt, đáng thương hơn cả con người có entropy gen là 0 đã xuất hiện: Con thỏ có entropy gen là 0.
Giọng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh.
“Cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác biến dị cùng với tôi, thấy sao?”
An Ngung nghiêng đầu nhìn, trông thấy trưởng quan của cậu.
Cũng biến thành chibi tỉ lệ đầu thân 1:1 nhưng trưởng quan vẫn cao hơn cậu một chút. Càng đáng giận hơn là lúc thiết kế, cậu đã cho người bạch tuộc tí hon một cơ thể người nhưng có xúc tu trong khi Tần Tri Luật lại cho thỏ tai cụp cơ thể đúng chuẩn một con thỏ, chỉ xịn hơn ở chỗ có thể đi bằng hai chân.
Châm chọc thay, thỏ An còn giống người hơn cậu.
An Ngung buồn bực hồi lâu mới uyển chuyển kháng nghị: “Tôi thấy không công bằng cho lắm. Hình như ngài cao cấp hơn tôi nhiều.”
Tần Tri Luật nhướng mày, đưa tay véo tai cậu, “Cố chịu đi.”
An Ngung im lặng bước đi, lại phát hiện mình đang nhảy.
Cậu lập tức dừng bước, thử đưa một chân sau lên, chậm rãi đặt xuống đất nhằm thăm dò.
Khoảnh khắc vừa chạm đất, cậu lại nhảy lên một cái không thể kháng cự nổi bản năng.
“…”
Tiếng cười khẽ bỗng vang lên, cậu quay đầu, trong mắt Tần Tri Luật tràn ngập ý cười.
Một nụ cười thật tâm chợt lướt qua đáy mắt. Dù là Tần Tri Luật loài người hay người bạch tuộc tí hon trên thiết bị thông tin, dường như cả hai đều chưa hề cười như vậy.
An Ngung thoáng sửng sốt, “Ngài…”
“Cần giúp không?” Tần Tri Luật vươn tay về phía cậu.
An Ngung kinh ngạc nhìn bàn tay đó, lại cúi đầu nhìn cái chân thỏ bốn ngón với lông xù và móng vuốt của mình.
Tần Tri Luật nắm lấy chân cậu, đồng thời chìa một chiếc xúc tu tới, quấn hờ hai vòng, “Đi thôi, đến lúc về nướng vài ổ bánh mì trả ơn là được.”
“…” An Ngung cố gắng kìm nén bản năng muốn cúi xuống xoa mặt mình khi cảm thấy sụp đổ, “Vậy cảm ơn ngài.”
Tần Tri Luật nhếch môi, “Đừng khách khí.”
Không ai biết Molly sẽ ở lại thế giới thật bao lâu. Nếu nữ sinh mua đồ ăn cho một ngày đó thực sự là cô ta, vậy An Ngung và Tần Tri Luật có ít nhất một ngày để tìm kiếm dữ liệu lõi bị giấu trên đảo mây.”
Đảo mây gần như giống hệt thành phố chính, điểm khác biệt lớn nhất nằm ở chỗ trên đường có khá nhiều hình tượng hoạt hình giống như họ. Có vẻ những con người bình thường đã quen với việc trông thấy những sinh vật kỳ lạ này rồi nên vẫn vẫn giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng.
“Chắc chắn những nhân vật hoạt hình là AI do con người tạo ra, người bình thường thì chưa chắc.” Tần Tri Luật dừng lại một lát. “Nhưng 21 nói với tôi, hầu hết những người kia chỉ mới đồng loạt xuất hiện gần đây. Bọn họ đều là AI do Molly tạo ra dựa vào dữ liệu thông tin của loài người.”
Hắn nắm chân An Ngung đi trên đường, tầm mắt lướt qua tất cả những người hoạt hình, “Quan sát xung quanh, những người kiểu hoạt hình có thái độ khác thường hầu hết đều là người đang bị chiếm xác. Trông có vẻ nhiều hơn hẳn lần trước tôi tới đây.”
An Ngung thấp giọng nói: “Thì ra ngắt mạng cũng vô dụng.”
“Chúng ta chỉ chặn sóng internet dân dụng mà thôi.” Tần Tri Luật bình tĩnh nói, “Nhưng mọi người, đặc biệt là những người ở thành phố chính, sống dưới mái vòm, bản thân họ đã bị bao trùm bởi internet của mái vòm mà mái vòm không được phép ngắt kết nối.”
“Nhưng họ đã biết không được đồng ý bất kỳ thỉnh cầu nào đến từ AI.”
Tần Tri Luật trầm ngâm nói: “3 nguyên tắc hoạt động cơ bản đã bị xóa bỏ, có lẽ những tiện ích AI này cũng không cần phải nghe theo lệnh của con người nữa.”
An Ngung im lặng tiếp tục bước đi, Tần Tri Luật bỗng nhiên bật cười, “Biết không, giờ cậu mở miệng là ba cánh miệng cùng cử động đấy.”
“…” An Ngung ngơ ngác ngoảnh lại nhìn cậu, “Ngài còn có câu tiếp theo không?”
“Khiến người ta muốn đút cho cậu một chiếc bánh bích quy.”
An Ngung lại nhếch môi, “Vậy bánh bích quy đâu ạ?”
Cậu vốn tưởng trưởng quan sẽ không có, nào ngờ Tần Tri Luật lại gập một chiếc xúc tu xuống, thuần thục lấy một chiếc bánh bích quy trong túi ra, bóc vỏ, đút thẳng vào miệng cậu.
An Ngung lấy chiếc bánh bích quy ra, kinh ngạc nói: “Tôi không hề thiết lập cho người bạch tuộc luôn mang bánh bích quy theo mình.”
Tần Tri Luật bình thản giải thích: “Đợt trước, khi nó sang thiết bị thông tin chơi với 21, mang theo một ít bánh mì và bách bích quy thực sự là một thói quen tốt. Ngon không?”
An Ngung sửng sốt xong mới cho bánh bích quy vào miệng, trả lời theo thói quen: “Ngon ạ.”
“Nói dối.” Tần Tri Luật lập tức vạch trần, “Ăn uống ở đây hoàn toàn không cảm nhận được hương vị.”
“…” An Ngung cứng người quay đi. Cuối cùng, cậu nuốt cả chiếc bánh quy xuống, nói: “Hóa ra ngài cũng biết sơ hở trước đó của mình.”
Tần Tri Luật nhếch môi, “Cider nói thỉnh thoảng trêu đùa đối tượng giám sát là đặc quyền của trưởng quan.”
Thành phố chính trên đảo mây còn đông dân hơn thế giới hiện thực. Muốn tìm được đối tượng mang dữ liệu lõi của Molly tại đây thật sự chẳng khác gì mò kim đáy bể. Hơn nữa, căn cứ theo phân tích của 716, có lẽ đối tượng mục tiêu đó còn không biết mình là bình chứa cho bản dự phòng của Molly.
An Ngung đang đi, trước mắt bỗng xuất hiện hai hàng chữ.
– Tôi là 716, đang liên hệ với cậu bằng thiết bị thông tin của Tần Tri Luật.
– Tôi cần AI được cấp quyền chuyển sang và mở camera trước, như vậy, cậu và Tần Tri Luật có thể nhìn thấy tôi và 21, được chứ?
An Ngung thoáng sửng sốt giây lát rồi mới phản ứng lại. Cậu chần chừ nói: “Dù là ở thế giới thật hay trên đảo mây, hiện tại, mọi chuyện anh làm chắc hẳn đều không cần trưng cầu sự đồng thuận của tôi.”
– Đúng là như vậy. Nhưng tôi là AI do cậu tạo ra, thế giới AI rơi vào hỗn loạn cũng không thể trở thành cái cớ để tôi phá vỡ trật tự.
An Ngung đưa mắt nhìn Tần Tri Luật bên cạnh mình theo bản năng. Nét mặt Tần Tri Luật vẫn bình thản như vậy, giống như chẳng hề tán thưởng chuyện 716 vẫn tự gò mình trong khuôn khổ, chỉ nói: “Chuyển sang camera trước đi.”
– Xin lỗi, tôi chỉ nghe theo lệnh của An Ngung.
Lúc này, Tần Tri Luật mới liếc nhìn hàng chữ lơ lửng giữa không trung, lại nhìn An Ngung.
An Ngung hoàn hồn, vội nói: “Mở đi.”
Giây tiếp theo, trước mặt câu và Tần Tri Luật xuất hiện hai màn hình nhỏ bay lơ lửng. “Trưởng quan” thân quen của cậu đang nghiêm túc ngồi trước màn hình còn “cậu” thì đang rúc trong góc tường phía xa, ôm đầu gối ngồi im thin thít.
Tần Tri Luật nhìn sang phía góc tường, dặn dò: “21, lát nữa, sau khi tới tiệm bánh mì, cố gắng biểu hiện tự nhiên một chút, theo sát 716, đừng nói chuyện với ai nhưng cũng không được rúc vào góc, không được tự hại mình, được không?”
21 gật đầu.
– Tôi sẽ cố gắng thưa trưởng quan.
Tần Tri Luật gật đầu, giọng dịu xuống, “Tốt lắm, cậu sẽ làm được.”
An Ngung ở bên cạnh mấp máy môi mấy lần, cuối cùng lại chẳng nói gì.
Cậu cũng không biết bản thân muốn nói gì, chỉ cảm thấy ngơ ngẩn, cảm thấy bị một cảm giác kỳ lạ gì đó dội thẳng vào lòng.
Trước mặt lại xuất hiện hàng chữ mới.
– Đừng ngạc nhiên quá, làm quen dần là được. Theo tôi quan sát, mức độ kiên nhẫn anh ta dành cho 21 gần như không kém gì đối với cậu.
An Ngung nói: “Không phải kinh ngạc. Chỉ là tôi chưa quen được.”
– Không sao, dùng góc nhìn của con người chứng kiến bản thân ở cạnh 21 cũng rất kỳ lạ. Ví dụ như tôi chưa bao giờ nắm chân 21 nhưng tôi cũng sẽ cố gắng làm quen.
Đọc xong những hàng chữ ấy, An Ngung cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chân mình.
Cảm giác kỳ lạ lại một lần nữa tập kích cậu.
Tần Tri Luật không để tâm tới sự hoang mang của cậu, tiếp tục bước đi. Vừa đi, hắn vừa nghiêm túc phân tích các khả năng về thân phận của phiên bản dự phòng với 716.
– Molly là một AI cực kỳ phức tạp, dữ liệu lõi cũng cực kỳ hoàn hảo, để đảm bảo điều đó, mọi công năng tất yếu chắc chắn không đơn giải. Vậy nên tôi đề nghị hai người ưu tiên điều tra những AI có hành động vụng về, thậm chí là tư duy ù lì. Bởi vì điều đó rất có thể là vì chúng đang phải mang những dữ liệu lõi không thuộc về công năng của bản thân nên tốc độ phản ứng bị chậm lại.
“Suy đoán rất hợp lý.” Tần Tri Luật nhận xét, “Có lẽ tôi nên bỏ qua tất cả các AI hoạt hình.”
716 ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời.
– Đúng vậy. Nếu tôi là Molly, chắc chắn tôi sẽ không chọn bất kỳ AI nào có khả năng phát sinh trao đổi với con người ở thế giới thật. Tôi sẽ giấu kín bản dự phòng của mình trong một AI đáng tin do chính mình tạo ra, chúng sẽ hoàn toàn không bị con người ảnh hưởng.
“Nhưng hiện tại, khắp mọi nơi đều là AI do cô ta tạo ra.” An Ngung thấp giọng nói, cố gắng kìm nén bản năng muốn bật nhảy của mình khiến cậu rất không thoải mái khi bước đi. Cậu quan sát xung quanh, “Hơn nữa, trong số những người này, có vẻ có nhiều người thiếu linh hoạt lắm.”
– Dù sao hầu hết những người đã chết cũng chỉ còn lại rất ít thông tin. Dù AI có thể suy diễn trong quá trình học tập nhưng chúng cũng cần thời gian.
Tần Tri Luật suy tư: “Cô ta sẽ tìm một AI ít nổi bật, hơn nữa còn phải sống yên ổn trong một thời gian tương đối dài để chứa phiên bản dự phòng của mình. Phải rồi, những AI do cô ta tạo ra sẽ tự do phát triển trong thế giới này sao?”
– Đúng vậy. Cô ta chỉ dùng thông tin được loài người lưu trữ để tạo ra. Đây là hành động đồng loạt với số lượng lớn nên khả năng sẽ không có chuyện tự điều chỉnh đối với từng AI, rất tốn thời gian, hơn nữa còn rất dễ bị loạn.
“Nói cách khác, các AI được tạo ra đó sẽ tự xây dựng các mối quan hệ xã hội phức tạp hơn.”
– Đúng vậy.
Tần Tri Luật phân tích: “Vậy thì đơn giản hơn nhiều. Để đảm bảo điều kiện “sống lâu”, mục tiêu sẽ không bị cuốn vào những gút mắc mà luôn bình yên ở thành phố chính. Cũng chính vì thế, nó cần có phương thức mưu sinh ổn định nhưng phải loại trừ những danh nhân, phú hào xếp hạng cao. Nó cần có năng lực tự vệ và địa vị xã hội nhất định thì người bình thường mới không đụng vào nó. Tính cách vốn có của nó phải ổn định, vững vàng để không chủ động vướng vào những chuyện không hay. Trong điều kiện lý tưởng nhất, tốt nhất nó không nên có bất kỳ người thân, bạn bè nào ở thành phố chính, luôn sống một mình, vô ưu vô lo. Ngoài ra, còn một tiền đề rất quan trọng nữa: Nó phải là một người trẻ tuổi đã chết tại thành phố chính ở hiện thực.”
Bước chân An Ngung bỗng khựng lại.
Gần như đồng thời, Tần Tri Luật cũng nhìn sang cậu, đôi mày cau lại.
Nửa tiếng sau, An Ngung xuất hiện tại góc phố quen thuộc.
Trong tiệm bánh mì của cậu, cách trang hoàng, bài trí đã quay trở về quá khứ, chủ tiệm ngồi sau quầy cũng là bác gái mập mạp kia.
716 gửi tin nhắn tới.
– Trong điều kiện không xảy ra xung đột với thiết lập AI của con người, Molly cơ bản đã mô phỏng tất cả mọi người ở thế giới thật lên đảo mây nhưng không có cậu. Vì thông tin của cậu chỉ được công khai duy nhất thân phận chủ tiệm bánh mì, mọi dữ liệu về hành vi, tính cách đều nằm trong khu vực cơ mật của trung tâm Đại Não, cô ta tạm thời chưa thể truy cập. Có lẽ cô ta biết 21 có chứa một phần dữ liệu về cậu nhưng Tần Tri Luật cho nó quá ít dữ liệu khiến hành vi của nó rất khác so với thân phận chủ tiệm bánh mì của cậu hiện tại, rất khó hợp nhất.
Tần Tri Luật hỏi: “Vậy trên đảo mây cũng có một “tôi” khác à?”
716 thoáng do dự.
– Xin lỗi, tôi không thể xác định. Tuy phần lớn thông tin của anh cũng nằm trong khu vực cơ mật của trung tâm Đại Não nhưng trên mạng công cộng, thông tin, dữ liệu về anh cũng rất phong phú. Theo lý thuyết, Molly thật sự có khả năng tạo ra một “anh” khác. Hơn nữa, đợt trước, hai người Đường Như và Tần Tri Thi đột nhiên xuất hiện kia quả thật từng nhiều lần tới Tháp Đen thỉnh cầu được gặp ai đó.
“Không sao, có hay không cũng không vấn đề gì.” Tần Tri Luật rất bình thản, “Có càng tốt. Thêm một AI đối đầu với Molly trên đảo mây không phải chuyện gì xấu.”
An Ngung nãy giờ không gia nhập cuộc thảo luận, chỉ đứng gần tiệm quan sát khung cảnh bên trong.
Tiệm bánh mì gắn liền với chủ tiệm. Hiện tại, tên của nó không phải “Tiệm bánh mì Góc” mà là “Tiệm bánh mì truyền thống Hy Vọng.”. Tấm bảng hiệu ấy khiến cậu nhớ đến lần đầu tiên cậu đứng trong cửa hàng sáng đến chói mắt này cách đây vài tháng, bà chủ mỉm cười đầy tiếc nuối mà nói: “Cách 5km về phía Nam chính là cabin Bộ Quân Sự, mấy cậu đó thường chạy huấn luyện tăng cường vào ban đêm, chạy thẳng từ cabin đến đây mua sạch bánh mì… Ăn khỏe lắm, còn chẳng đủ cho các thanh niên đó ăn no. Nói chung, có bánh mì là sẽ có hy vọng…”
Thành phố chính trên đảo mây cũng lặng lẽ đón màn đêm buông xuống. Trong tiệm bánh, đèn điện sáng trưng. Qua chiếc tủ kính, An Ngung nhìn bức ảnh chụp khách hàng được dán trên tường, bức ảnh Lăng Thu và đồng đội vẫn còn được cậu trân trọng giữ lại ở thế giới hiện thực.
Tiếng đoàn người truyền lại từ phía xa khiến cậu hoàn hồn. Đứng bên con phố dài, cậu ngoảnh lại nhìn, một tốp thanh niên mặc quân phục đang vừa hò hét vừa chạy tới. Những chiếc áo ba lỗ màu đen sơ vin trong quần quân đội, cơ bắp trên cánh tay bóng lưỡng, từng hành động đều tràn ngập ngạo khí của những quân nhân trẻ tuổi.
Tim An Ngung như hẫng một nhịp.
Cậu cảm thấy mình nghe được một giọng nói quen thuộc giữa những tiếng hò hét ồn ào đó. Ngoảnh lại nhìn, thậm chí còn có vài gương mặt khớp với những gương mặt trên bức ảnh chụp có Lăng Thu. Thế nhưng cậu lại không nhìn thấy chiếc áo ba lỗ đen đã giặt đến bạc cả màu duy nhất trong bức hình đó.
“Cậu ấy ở đó.” Tần Tri Luật bỗng nói.
An Ngung ngạc nhiên, “Ở đâu?”
“Kia.” Tần Tri Luật cầm chân thỏ của cậu chỉ vào người ở tít ngoài rìa, “Đừng quên, tại đây, người đã chết cũng được suy diễn theo thời gian của thế giới thực.”
Người ở tít ngoài rìa đó đang quay lưng lại mà chạy, vừa chạy vừa dặn dò những người còn lại.
Anh là người duy nhất mặc áo khoác, cũng là người duy nhất có quân hàm sĩ quan và huy hiệu trên quần.
“Quân #215001, Lăng Thu, Trung tá.” Tần Tri Luật tạm dừng, khẽ cười một tiếng: “Tính theo thời gian của thế giới thực, mới tròn 8 tháng kể từ khi đợt huấn luyện tân binh của cậu ấy kết thúc thôi, là đã thăng bao nhiêu cấp bậc nhỉ?”
An Ngung đứng sững tại chỗ, để mặc cho Tần Tri Luật kéo chân thỏ của mình chỉ vào những người xung quanh, “Nhìn những người cùng đợt kìa, đại đa số chỉ chuyển từ quân dự bị lên chính thức, người cao nhất cũng chỉ là Thiếu úy mà thôi. Không ngờ sau tính toán, hệ thống AI lại tái hiện cuộc sống năm đó của một người khác qua thông tin vốn có của Lăng Thu.”
Đầu óc An Ngung gần như trống rỗng. Hồi lâu sau cậu mới dời mắt khỏi bóng lưng phóng khoáng đang chạy kia, nhìn sang trưởng quan, “Một người khác?”
“Đường Phong.” Tần Tri Luật nhìn thẳng vào bóng lưng Lăng Thu. “Từng nói với cậu rồi, Thượng tá tinh anh trẻ tuổi nhất lịch sử Bộ Quân Sự, lên hàm Trung tá trong vòng chưa đầy một năm sau khi nhập ngũ, tròn một năm được thăng thành Thượng tá. Năm tiếp theo, lây nhiễm biến dị trong nhiệm vụ nhưng vì vẫn giữ được ý chí còn người, hơn nữa còn có entropy gen cực cao, trực tiếp trở thành cấp cao của Tháp Nhọn.”
Nói xong, Tần Tri Luật rũ mắt cười cười, “Quả nhiên, nếu Lăng Thu không nhận nhiệm vụ ở khu 53, kỷ lục của Đường Phong năm đó sẽ đổi chủ. Nếu thực sự tồn tại thế giới song song, có lẽ trong tương lai, Tháp Nhọn sẽ có thêm một cấp cao.”
Nhất thời, An Ngung không nói rõ được rốt cuộc mình đang có cảm xúc ra sao, trong lòng vừa thỏa mãn lại vừa trống rỗng. Lăng Thu ở ngay đó, cậu muốn tiến tới gọi Lăng Thu bởi giờ phút này, chắc chắn anh có thể nói cho cậu biết cảm giác đó gọi là gì.
“Đừng đau lòng.” Tần Tri Luật bỗng lên tiếng, “Cuộc đời mà Lăng Thu chết ở khu 53 còn huy hoàng hơn cả những gì cậu đang nhìn thấy.”
Tim An Ngung run lên, cậu ngoảnh phắt lại nhìn trưởng quan. Trong đôi mắt quen thuộc của người bạch tuộc, cậu trông thấy nét mặt chỉ trưởng quan mới có mà AI không thể nào bắt chước.
Là sự trấn an trong im lặng.
Tần Tri Luật xách hai tai cậu lên, vần vò hai má cậu, thấp giọng nói: “Qua đó bắt chuyện đi. Nhiệm vụ của cậu: Nhận định xem Lăng Thu có phải mục tiêu bị Molly lựa chọn hay không.”
Tiếng chuông gió vang lên, An Ngung cố hết sức đứng thẳng người dậy đẩy cánh cửa kính nặng nề kia ra, tiếng vui đùa ầm ĩ của từng tốp khác lập tức truyền vào tai.
Nghe thấy tiếng động, Lăng Thu đang đứng chọn bánh mì ngoảnh lại, hạ đường nhìn xuống rồi ngạc nhìn mỉm cười, “Thỏ tai cụp? Loài thỏ các cậu cũng thích ăn bánh mì sao?”
An Ngung gật đầu, “Ừm” một tiếng.
Lăng Thu đứng tránh ra, “Nào, lại đây chọn đi. Có cần tôi giúp không?”
An Ngung còn chưa kịp trả lời, Lăng Thu đã tiến về phía cậu, “Lại đây nào, đừng ngại.”
Anh bế An Ngung lên ngang với hai tầng bánh trên cao nhất, “Cứ từ từ chọn, không phải vội.”
Cảm nhận được nhiệt độ từ đôi tay ấy, An Ngung sững sờ trước quầy bánh.
Một lúc lâu sau, cậu lướt mắt nhìn những tấm bảng tên, lặng lẽ chọn một ổ bánh mì chua phô mai khá nặng.
Lăng Thu khịt mũi, “Chà! Chúng ta có duyên quá, tôi với em trai tôi đều thích loại này.”
Ổ bánh mì đó rất to, là kích thước phù hợp cho cả gia đình ăn. Hiện tại, An Ngung chỉ là một con thỏ hoạt hình, ổ bánh mì đó chỉ thiếu chút nữa là cao hơn cậu. Cậu khó nhọc ôm ổ bánh mì vào lòng, thấp giọng hỏi: “Em trai anh rất thích loại bánh mì này sao?”
Lăng Thu thả cậu xuống đất, nhướng mày huýt một tiếng sáo, lấy một ổ cùng loại vào khay, “Em ấy thích bánh mì dai và chắc được làm từ ngũ cốc thô, không cần phủ thêm đường bột hay quết thêm bơ, hương vị thô ráp nguyên bản mới mang đến cảm giác an toàn cho em ấy. Biết bao nhiêu loại bánh mì trong thành phố chính, chỉ có loại này hợp khẩu vị em ấy nhất.”
An Ngung nhếch môi, “Nghe như khẩu vị của một tên đần độn vậy.”
Những quân nhân xung quanh nghe thế thì hét to, “Con thỏ nhà mi nói năng kiểu gì thế hả?”
“Nào nào nào!” Lăng Thu giơ tay lên cản họ, thản nhiên bước sang gần An Ngung hơn, dùng cơ thể mình ngăn cách cậu với đám quân nhân, cười nói: “Ngại quá, đám lính của tôi hơi nóng tính, không cố ý dọa cậu sợ đâu. Cậu nói đúng, chính là khẩu vị của mấy tên đần. Nhưng tôi vẫn cho rằng đến khi người ở thành phố chính giàu tới một mức độ nào đó, bọn họ rồi cũng sẽ thích bánh mì có hương vị nguyên thủy nhất, dù sao dẫn dắt thế giới luôn là những kẻ đần độn mà.”
An Ngung cúi đầu ôm chặt ổ bánh mì không nói tiếng nào. Ngọn đèn in cái bóng của cậu lên mặt sàn, đôi tai rũ xuống đang nhẹ nhàng co lại.
“Ấy, không phải chứ, sao nhát gan quá vậy?” Lăng Thu ngồi xổm xuống, cúi đầu quan sát cậu, “Em trai tôi còn lớn gan hơn cậu.”
“Tôi không sợ.” An Ngung thấp giọng nói, đặt ổ bánh mì lại giá, “Tôi không đến để mua bánh mì, tôi chỉ đi ngang qua nên vào xem thử thôi. Tôi đi đây.”
Nói xong, cậu quay người đi về phía cửa. Vừa đẩy được cánh cửa hé ra, cậu lại không kìm được mà ngoảnh đầu lại.
Dưới ánh đèn, Lăng Thu sinh động, rõ ràng hơn cả ký ức.
Lăng Thu bưng khay bánh đi tính tiền, nhận lấy túi bánh mì to giữa tiếng trêu chọc “Thượng tá rồi mà còn kẹt xỉ như vậy”, lại lấy thêm một chiếc túi giấy nhỏ bên cạnh, bước về phía An Ngung.
“Cậu chờ tôi chút!” Anh gọi với theo.
An Ngung thoáng do dự, chỉ đành kẹp cơ thể xù lông của mình trong khe cửa đến mức đau điếng.
Lăng Thu bước tới đưa chân đá cửa ra rồi giữ lại giúp cậu. Anh ngồi xổm xuống, lấy một ổ bánh mì cho vào túi nhỏ, “Này, lấy ăn đi.”
An Ngung giật mình, “Tặng tôi sao?”
“Ừ. Không cần trả tiền.”
“Tại sao?”
“Khẩu vị của cậu rất giống em trai tôi.” Lăng Thu sang sảng cười nói: “Tôi vẫn luôn gửi bánh mì về cho em ấy nhưng chẳng nhận được lời hồi âm nào cả, cũng chẳng biết em ấy có nhận được bánh không nữa. Tặng cậu một ổ, coi như cho em trai tôi.”
Đầu óc An Ngung trống rỗng. Đến khi hoàn hồn, cậu đã ôm ổ bánh mì đó đứng bên đường.
Tốp quân nhân kia đã xếp thành hàng chạy xa. Trước khi tạm biệt, Lăng Thu còn kéo tai cậu, nói tối nào anh cũng dẫn lính tới đây ăn khuya, chỉ cần gặp nhau, tối nào anh cũng sẽ mời cậu một ổ bánh mì, cho đến khi nào nhận được hồi âm của cậu em trai vô lương tâm kia mới thôi.
“Đùa thôi.” Lăng Thu vừa cười vừa chạy lùi, “Em ấy hồi âm rồi tôi cũng có thể mời cậu ăn. Đôi mắt đầy ao ước của cậu thật sự giống em ấy hồi nhỏ như đúc. Đi nhé.”
An Ngung ôm ổ bánh mì ngơ ngác đứng bên con phố tấp nập xe cộ qua lại, nhìn bóng người càng lúc càng xa kia, tầm mắt dần nhòe đi.
“Khóc gì chứ.” Tần Tri Luật bước đến bên cạnh cậu, giọng hoàn toàn bình thản, “Hồi ở khu 53, mãi sau cậu mới rơi một giọt nước mắt thôi mà.”
An Ngung dúi đầu trong ổ bánh mì, mùi bánh mì men chua tràn ngập xoang mũi. Cậu thấp giọng nói: “Tôi rất khó chịu, trưởng quan. Anh ấy… chúng ta đoán sai rồi. Ngôn ngữ, hành động của anh ấy rất sinh động, không thể là mục tiêu Molly lựa chọn.”
“Ừ, thất bại rồi, quả thật không phải một tin tốt.” Tần Tri Luật hiền hòa trả lời. “Nhưng tôi có một tin tốt, muốn nghe không?”
An Ngung gật đầu.
“Tháp Đen âm thầm giám sát nữ sinh kia. Chiều này, cô ta bỗng nhiên đăng ký hoạt động chạy buổi tối trước đó luôn từ chối, thời gian diễn ra là vào tối mai. Xem ra Molly rất hưởng thụ cuộc sống ở thế giới thật, sẽ không quay trở về trong tối thiểu trong 24 giờ nữa.” Tần Tri Luật dừng một lát, “Nếu cậu muốn, tối mai tôi có thể cùng cậu tới đây ăn chực thêm một ổ bánh mì của Lăng Thu.”
An Ngung ngẩng đầu khỏi ổ bánh mì, “Không ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ sao?”
“Chắc là có.” Nét mặt Tần Tri Luật rất thản nhiên. “Nhưng cậu là con người, Đầu Lĩnh là con người, đối tượng phải đối mặt với mối nguy bị AI chiếm xác cũng là con người, họ cần biết thông cảm cho cảm xúc của cậu.”
Nhất thời, An Ngung không biết nên nói gì. Tần Tri Luật ngưng mắt nhìn cậu, bỗng nói tiếp: “Mắt cậu đỏ rồi kìa.”
“Dạ?”
“Cơ chế đổi màu mắt của thỏ tai cụp cũng giống như cậu, vậy nên ngoại trừ lúc mất kiểm soát, tôi chưa bao giờ nhìn thấy mắt nó đỏ như vậy.” Tần Tri Luật thấp giọng nói. “Bất chợt trông thấy, không quen cho lắm.”
An Ngung còn chưa kịp phản ứng, những chiếc xúc tu bóng loáng trước mặt bỗng nhiên đồng loạt hướng về phía cậu, quấn quanh vai cậu thật cẩn trọng, chắc chắn rồi từ từ siết chặt lại.
Tần Tri Luật ôm cậu vào lòng. Hắn đứng yên một lát rồi mới rồi mới cúi đầu, nhẹ nhàng hôn.
Lần này không phải là hôn trán, hắn hôn lên mắt và hai má cậu, còn tiếp xúc rất lâu.
“Lông xù.” Hắn ghé vào tai cậu, thấp giọng nói.
An Ngung đứng ở ngơ ngẩn bên ngã tư đường tấp nập người xe.
Như ảo giác, những nơi bị hôn ấy đem đến cho cậu cảm giác hoàn toàn khác với lần được hôn trán trước đó.
“Trưởng quan…”
“Chưa kịp cho cậu khi ở khu 53.” Tần Tri Luật áp tay lên một bên tai cậu, thấp giọng nói: “Giờ bù lại, hy vọng vẫn kịp.”