Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 78: Cảm tính
« Trước Sau »
n Ngung cảm giác mình được hôn rất rất lâu. Những chiếc xúc tu đang ôm lấy cậu ấm dần lên, sự ấm áp dễ chịu bao quanh cậu, khiến cậu bất chợt tưởng như mình đang ở thế giới thực. Cậu cũng giống như tất cả những con người bình thường mà cao sang ở thành phố chính, có được chút phồn hoa cuối cùng của nhân loại và được yêu. Được yêu. Tim cậu bỗng đập loạn nhịp. “Lạnh?” Tần Tri Luật đưa tay véo mũi An Ngung, “Chóp mũi cũng lạnh ngắt rồi.” Hắn dùng bàn tay con người nắm lấy chân thỏ của An Ngung, dắt cậu đi, “Đại Não đã thống kê tất cả những người dân ở thành phố chính đã báo tử, đưa ra danh sách 5 người có khả năng bị Molly lựa chọn cao nhất, Lăng Thu chỉ là một trong số đó. Loại trừ được cậu ấy, chúng ta phải đi tìm 4 người còn lại.” An Ngung thấp giọng đáp một tiếng. Cậu vốn muốn tránh khỏi bàn tay kia nhưng vừa đi một bước, bản năng muốn bật nhảy lại khiến cậu từ bỏ suy nghĩ ấy. Cơ thể 21 khó dùng hệt như một cỗ máy bị khô dầu, đến cả việc ngăn cản bản năng bật nhảy cũng như một nhiệm vụ khó hoàn thành. Cậu vừa đi vừa buồn bực, hóa ra thỏ lại là sinh vật cấp thấp đến vậy sao. Tần Tri Luật liếc nhìn cậu, “Đang nghĩ gì?” An Ngung ngẩng đầu, đôi mắt vàng của thỏ trông càng hoang mang, luống cuống hơn mắt người. Con ngươi khẽ chuyển động, cậu nhỏ giọng đáp: “Bình thường trưởng quan chơi với 21 trên thiết bị thông tin cùng thường ôm và hôn nó sao?” “Không.” Tần Tri Luật tiếp tục nhìn đường, bước đi, “Sao cậu lại nghĩ vậy?” Đầu óc An Ngung như bị đứng máy. Dữ liệu để 21 học hỏi quá ít, cậu cũng như quay trở lại trạng thái ban đầu, khó lòng nào ứng phó được với việc bị hỏi ngược như thế này. Tần Tri Luật cũng không chờ đợi câu trả lời từ cậu, hắn bình tĩnh giải thích: “21 chỉ là một AI được nuôi trên máy chủ. Người rung động vì tôi trong nhiệm vụ không phải nó, xem trộn ký ức của tôi không phải nó, cùng tôi giải quyết những đàn sinh vật biến dị không phải nó, bảo vệ tôi trước Tháp Đen không phải nó, nợ tôi một khoản tiền lớn và một xe bánh mì mềm cũng không phải nó…” Tần Tri Luật nghiêng đầu, cúi xuống nhìn An Ngung, “Chẳng lẽ Lăng Thu không dạy cậu những mối quan hệ xã giao thường thường không thể dùng ôm và hôn để bày tỏ sự quan tâm?” An Ngung dùng bộ não giật lag của 21 suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Anh ấy không dạy. Có lẽ anh ấy cho rằng tôi sẽ không bao giờ gặp chuyện đó.” Tần Tri Luật không đưa ra bình luận gì. An Ngung lại thấp giọng hỏi: “Thế nào là mối quan hệ không phải xã giao thường thường?” “Mỗi người có một tiêu chuẩn riêng.” Tần Tri Luật đáp, “Trong tiêu chuẩn của tôi, là như những gì diễn ra ban nãy.” Đôi chân thỏ kém linh hoạt của An Ngung như bị chôn chặt xuống đất. Ngay sau đó, cậu tiếp tục nghe thấy Tần Tri Luật nói nhỏ: “Đương nhiên, tôi cũng không ngờ rằng mình sẽ có bộ tiêu chuẩn này.” An Ngung không hiểu câu đó của trưởng quan có nghĩa là gì. Đầu óc của 21 thật sự không giỏi suy nghĩ những đạo lý đối nhân suy nghĩ. Nếu cứ cố gắng nghĩ, cậu sẽ cảm thấy não mình chết máy một cách rất rõ ràng, tư duy rơi vào trạng thái mờ mịt. Sau khi vứt bỏ Ngô Tụ, lần này, Molly chuyển ý thức của mình lên một nữ sinh đại học tên Bạch Vũ. Hiển nhiên, cô ta không hề dự đoán được rằng loài người sẽ nhìn thấu thân phận mới của cô ta nhanh đến thế, vẫn đang say sưa trải nghiệm thế giới thực. Sau khi đăng ký tham gia hoạt động chạy buổi tối, cô ta bị bạn học kéo tới tiệm mua bánh mì. Lần này, cô không thể tính toán được tình hình xếp hàng, ước chừng phải chờ bên ngoài tiệm gần 2 tiếng. Khoảnh khắc cô vừa bước vào tiệm, An Ngung và Tần Tri Luật trên đảo mây lập tức dừng bước, quan sát hình ảnh theo dõi ở thế giới thực. “Chào buổi tối…” Hứa Song Song ngẩng đầu lên khỏi sổ sánh, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Vũ một giây rồi vươn vai bước ra cửa, lật tấm bảng “Bánh mì sắp hết” sang mặt còn lại để dòng chữ “Đã hết bánh mì, cảm ơn quý khách đã chờ đợi” xuất hiện. Những vị khách xếp hàng phía sau ai oán tản đi. Bạch Vũ và bạn học đưa mắt nhìn nhau, cô bạn kia cười nói: “Hôm nay hên thật đấy.” Bạch Vũ khẽ cười, nháy mắt, “Chắc là cậu được hưởng ké tớ đấy, tớ luôn may mắn mà.” Tin nhắn do 716 gửi qua thiết bị thông tin hiện lên trước mặt An Ngung. – Cách nháy mắt, cách nói chuyện này đều là hành động, lời nói cực kỳ điển hình của Molly. Chắc chắn là cô ta, không thể sai được. An Ngung thấp giọng nói: “Đừng để cô ta phát hiện ra bất thường của 21.” – Yên tâm. Cô ta chỉ biết 21 là AI do Tần Tri Luật tạo ra nhưng không thể xác định 100% 21 là hình ảnh phản chiếu của cậu. Trên giá chỉ còn lẻ tẻ vài ổ bánh mì, Bạch Vũ để cô bạn học chọn trước rồi cô mới lấy nốt chỗ bánh còn lại. Cô ta bưng khay bánh mì tới trước mặt Hứa Song Song, lại ngoảnh sang liếc nhìn sô pha khu vực bàn ăn tại chỗ của tiệm. 21 đang ngồi đó, quay lưng về phía quầy thu ngân, nhoài người trên bàn chọc ngón tay lên thiết bị thông tin. “Hôm nay ông chủ vẫn ở tiệm à.” Cô đưa thẻ ID cho Hứa Song Song ghi sổ, “Không phải đã quay trở lại buôn bán theo thời gian như bình thường rồi sao?” Hứa Song Song cúi đầu cầm thẻ ID, lười biếng đáp: “Anh ta giúp tôi đối chiếu sổ sách. Mấy hôm nay bán cháy cả hàng, sổ nợ mà không chép đúng, anh ta đừng hòng trốn!” Bạch Vũ bật cười, hạ giọng thì thầm: “Tôi nghe nói ông chủ tiệm chị có liên quan với Tháp Đen và Tháp Nhọn đó, bình thường luôn ở Tháp Nhọn.” Hứa Song Song nhướng mày kinh ngạc, hạ giọng, “Tôi cũng không biết cụ thể, sao bạn biết được vậy?” “À thì…” Bạch Vũ đảo mắt, cười nói: “Lướt thấy tin đồn trên diễn đàn đó. Hình như anh ta rất hay được xe của Tháp Đen và Tháp Nhọn đưa đón.” “Hóa ra đó là xe của Tháp Đen và Tháp Nhọn à…” Hứa Song Song thuần thục gói từng chiếc bánh mì vào túi giấy, giọng càng hạ xuống thấp hơn nữa: “Bảo sao cái người hay tới đón anh ta trông đáng sợ vậy. Chậc, đúng là không nên dây vào.” Bạch Vũ “Hả” một tiếng, “Người nào cơ…” Lời còn chưa dứt, tấm mành vải phía sau quầy bánh bỗng nhiên bị xốc lên, một người mặc áo khoác đen bước từ bên trong ra. Đôi mắt đen lướt qua Bạch Vũ mà không hề dừng lại. Bàn tay đeo găng da cầm mấy cuốn sổ viết tay dày cộp từ chỗ Hứa Song Song đi. “Đây à?” Giọng hắn rất lạnh lùng nhưng không phải kiêu căng mà là một cảm xúc kín đáo đến mức tận cùng rồi tự động chuyển thành xa cách. Hứa Song Song vội vàng gật đầu, “Vâng, đúng rồi, mấy ngày nay đều ở đây cả.” “Ừ.” Giày quân đội giẫm rất vững trên sàn nhưng không hề phát ra tiếng ồn. Người kia bước nhanh về phía sô pha, đứng trước mặt 21. Hắn đưa tay lấy thiết bị thông tin của 21 đi, dịu dàng nhưng không cho phép phản kháng. “Đọc cho xong rồi về ngủ.” Nội dung giống như mệnh lệnh nhưng giọng vẫn rất hiền hòa. Bạch Vũ lẳng lặng quay người, chăm chú quan sát phản ứng của 21. Vài giây sau, người đang nằm nhoài ra bàn kia mới chậm chạp ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn người cao lớn trước mặt. “Trưởng quan…” 21 buồn bực nhìn theo thiết bị thông tin bị cầm đi xa. Trên đảo mây, Tần Tri Luật bình thản nói: “Tôi không đọc mấy thứ đó được không? Lăng Thu chưa dạy tôi soát sổ sách.” Trong tiệm bánh mì, tầm mắt 21 dời khỏi thiết bị thông tin, ngáp một cái, “Tôi không đọc mấy thứ đó được không? Lăng Thu chưa dạy tôi soát sổ sách.” 716 nhướng mày, bất đắc dĩ trả thiết bị thông tin lại cho cậu, “Vậy thì từ chối thẳng với nhân viên của cậu kìa, nhờ tôi làm gì?” Trên đảo mây, Tần Tri Luật tiếp tục trả lời lạnh tanh như không: “Tôi cãi không lại cô ấy.” 21 thở dài một hơi, rì rầm than thở: “Cãi không lại cô ấy.” Bạch Vũ phì cười, quay lại nhỏ giọng nói với Hứa Song Song: “Xem ra tin đồn không hề sai.” “Hả?” Hứa Song Song ngơ ngác, “Tin đồn còn nói gì nữa?” “Nói ông chủ tiệm bánh mì là một tên quái gở, chỉ lạnh lùng với người lạ còn trước mặt người quen lại rất ngoan, rất dễ bắt nạt.” Bạch Vũ xách túi bánh mì lên, nháy mắt với cô, “Tôi đi nhé, mai lại tới.” Chuông gió kêu leng keng, cánh cửa tiệm mở ra rồi khép vào, hai nữ sinh xách túi bánh mì kéo tay nhau nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Trên ghế sô pha, 21 hít sâu một hơi rồi lập tức co gối lên ngồi xổm. “Cảm ơn ngài, trưởng quan.” Cậu như đang nói chuyện với không khí, “Tôi có thể cảm nhận rất rõ ánh mắt soi xét của cô ta. Có phải nãy giờ cô ta luôn nhìn tôi không?” Tần Tri Luật còn chưa gõ chữ xong đã thấy 716 ngồi xuống cạnh 21, thấp giọng an ủi: “Đúng là cô ta luôn quan sát nhưng cậu biểu hiện rất tốt, không hề sơ hở.” 21 ngẩng đầu, “Thật không? Tôi chỉ đọc lại hai câu của trưởng quan thôi.” 716 gật đầu mỉm cười, đưa tay lên trên đầu 21 bóp bóp như đang nắm lấy tai thỏ không tồn tại, “Tuy chỉ hai câu thôi nhưng đã đủ cho Molly đưa ra phán đoán rồi. Dù sao chắc chắn cậu cũng không học được cách làm nũng từ những dữ liệu ban đầu đó nhưng An Ngung thì quá quen với việc này.” 21 ngơ ngác, “Hai câu khi nãy là làm nũng?” Cùng lúc đó. An Ngung tròn mắt nhìn Tần Tri Luật, “Tôi biết làm nũng?” Tần Tri Luật tắt hình ảnh theo dõi ở thế giới thực, tiếp tục bước đi, không trả lời. An Ngung nhảy đuổi theo, “Tôi biết làm nũng sao?” “Không thế thì sao.” Giọng Tần Tri Luật thản nhiên như không. Hắn liếc nhìn cậu, “Mấy câu ban nãy không phải làm nũng với trưởng quan thì còn có thể là gì?” An Ngung ngơ ngác, “Nhưng hai câu khi nãy là do ngài bịa ra…” “Vậy nếu đổi thành cậu ở trong tiệm thì sao?” Tần Tri Luật bĩnh tĩnh nhướng mày với cậu, “Cậu sẽ nói gì?” “Tôi sẽ…” An Ngung lập tức cứng họng. Không thể không nói, Tần Tri Luật dự đoán quá chuẩn xác lời nói và hành động của cậu. Nếu đổi thành cậu, quả thật khả năng cực kỳ cao cậu cũng sẽ phản ứng giống hệt như vậy. Nhưng… An Ngung cúi đầu dụi gương mặt đầy lông của mình, “Đó làm nũng sao?” “Đúng vậy, đó là làm nũng.” Tần Tri Luật dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Đừng lo, từ khi ở khu 53, cậu đã có rất nhiều biểu hiện làm nũng rồi, tuy là đến giờ tôi vẫn khó lòng phân biệt được rốt cuộc đó là phản ứng tự nhiên hay cố tình diễn trò.” An Ngung: “… Thành thật xin lỗi, tôi cũng không biết.” Tần Tri Luật không nói gì, chỉ nắm chân thỏ của cậu lên, còn hơi nhếch môi. Trưởng quan luôn bất thình lình nghĩ ra rất nhiều ý xấu. – An Ngung thầm nghĩ. Bị nắm chân kéo về phía trước vài bước, cậu lại hỏi: “Vậy nên 21 không học được chuyện làm n… cách thức giao tiếp này sao?” “Đương nhiên là không, tôi cũng không cho nó ăn những dữ liệu khi cậu làm nũng.” Tần Tri Luật trả lời điềm như một lẽ thường: “Nó thực sự là một tờ giấy trắng đúng nghĩa, bên trong cũng không cất giấu bất kỳ mánh lới gì để tự cao tự đại hay xảo quyệt.” An Ngung, “… Tôi nghe hiểu ngài đang mắng tôi bằng bộ não như tờ giấy trắng của nó đấy.” Khóe môi Tần Tri Luật càng cong lên hơn, “Cậu hiểu lầm rồi, nó chỉ là tờ giấy trắng trên phương diện tình cảm con người còn đầu óc nó vẫn rất thông minh, điểm này thì giống y hệt cậu.” “…” An Ngung không hề cảm thấy bộ não này có thể dùng tốt nhưng cậu đã chẳng còn muốn tranh luận với Tần Tri Luật nữa, đành tập trung vào đọc bản danh sách do Đại Não sàng lọc ra. Người đầu tiên trong số 4 người là một nghệ sĩ Cello. “Franz Jones, nam, 35 tuổi, 4 tháng trước chết vì xuất huyết não. Anh ta là một nghệ sĩ diễn tấu vô cùng tài hoa. Trước năm 30 tuổi, anh ta thường xuyên biểu diễn trên những sân khấu lớn nhưng vì một tai nạn xe cộ mà phải ngồi xe lăn, anh ta dần trở nên mờ nhạt đối với công chúng. Tư liệu viết rằng anh ta có là người điềm tĩnh, chín chắn, suốt 5 năm sau khi bị tai nạn luôn sống trong nhà, nhận hai học trò.” Tần Tri Luật nhanh chóng tóm tắt thông tin, “Anh ta sống khá kín tiếng, phạm vi hoạt động bị hạn chế, các mối quan hệ xã hội khá đơn giản, quan trọng nhất là liệt nửa người có thể che giấu sự chậm chạp do phải gánh trên mình nhiều dữ liệu dư thừa rất tốt. Vậy nên khả năng anh ta là đối tượng được Molly chọn để giấu dữ liệu lõi là rất cao.” Đại Não không thể định vị AI Franz ở đâu nhưng cũng rất dễ để tìm ra anh ta. Tần Tri Luật và An Ngung tới khu vực anh ta cư trú khi còn sống, theo thói quen vốn có, mỗi tối từ 9 đến 11 giờ, anh ta luôn nói chuyện với học trò ở quán pub – coffee dưới tầng. An Ngung đứng trước cửa quán, Tần Tri Luật sau lưng vươn một chiếc xúc tu tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra giúp cậu. Tiếng nhạc nhẹ và tiếng trò chuyện khe khẽ đan vào nhau trong căn phòng mờ tối, An Ngung không ngửi được mùi gì nhưng một nhận định lại xuất hiện trong đầu: Nơi này có mùi rượu, mùi phô mai và mùi thuốc lá. Đây là trải nghiệm sống đặc biệt của AI. An Ngung đưa mắt nhìn nhưng không thấy ai ngồi xe lăn. Hai người đi đến trước quầy bar, phục vụ quan sát nhanh xúc tu và cách ăn mặc của Tần Tri Luật, tiến tới ân cần chào hỏi: “Hai vị muốn uống gì?” Tần Tri Luật gọi Whisky cho mình và gọi một tách cà phê cho An Ngung. Chiếc găng tay da nâng ly rượu lên, hắn uống cạn chỉ trong một hơi. Phục vụ thu chiếc ly rỗng rồi nhanh chóng rót đầy lại. An Ngung rũ mắt nhìn tách của mình, thấp giọng hỏi, “Ngài cảm nhận được hương vị sao?” “Không.” Tần Tri Luật trả lời thẳng thắn, ánh mắt chậm rãi quan sát toàn bộ không gian. An Ngung cúi đầu nhấp một hớp cà phê, ba chữ “đắng mà thơm” lập tức xuất hiện trong đầu nhưng lưỡi cậu thật sự không có bất kỳ cảm giác gì. “AI không có khứu giác và vị giác nhưng sau khi uống rượu, cơ thể vẫn sẽ tiến vào trạng thái thả lỏng vì say nhẹ.” Tần Tri Luật ngửa cổ uống tiếp ly rượu thứ hai, ly rượu khẽ hướng về một góc, “Ở bên kia.” Hắn nhíu mày, lại đưa ly rượu đã hết cho nhân viên phục vụ, thấp giọng nói: “Xem ra không phải anh ta.” Người đàn ông trong góc đúng là Franz, ngồi quây quanh anh ta chính là hai học trò được nhắc đến trong tư liệu. Nhưng Franz không ngồi xe lăn. Anh ta cầm một cây gậy chống, đứng giữa đám người từ tốn nói chuyện. Tuy cách nói năng của anh ta rất điềm đạm nhưng không khó để cảm nhận được sự nhanh nhẹn về ngôn ngữ, sự linh hoạt trong tư duy. Rất nhanh, 716 gửi tin nhắn tới. – Xin lỗi, Đại Não vừa điều tra được rằng một tháng trước khi Franz chết, anh ta từng gọi video vài lần cho một bác sĩ khoa ngoại chỉnh hình ở khu 25. Hai ngày trước khi bị xuất huyết não, anh ta đã đặt vé xe tới khu 25. Xem ra AI đã dự đoán rằng lần này anh ta phẫu thuật thành công, thoát khỏi kiếp sống liệt nửa người. An Ngung thở dài, đành phải cúi đầu uống cạn tách cà phê, lại ăn thêm một viên chocolate nhân rượu chẳng có hương vị gì. Lúc gần đi, Tần Tri Luật định mua thêm ít chocolate cho cậu cầm theo nhưng An Ngung lại ghìm chiếc thẻ đang đưa ra của trưởng quan lại. “Không có mùi vị gì cả.” Cậu ghé vào tai Tần Tri Luật, nhỏ giọng nói, “Không muốn ăn.” Hình ảnh theo dõi cho thấy 21 và 716 đã trở về Tháp Nhọn. Vì lần đổi chỗ này là bí mật cấp cao, bọn họ phải giấu tất cả những Người Giữ Trật Tự khác ở Tháp Nhọn thế nên vừa về đến nơi, cả hai đã lên thẳng tầng chót, 716 từ chối đề nghị gặp mặt báo cáo của vài Người Giữ Trật Tự cấp cao. 21 không quen với phòng ngủ của An Ngung, cả ngày hôm nay phải tiếp xúc với quá nhiều nhân loại xa lạ càng khiến cậu bồn chồn lo lắng. Cậu rúc vào góc tường, ngồi im thin thít, 716 cầm bánh mì tới dỗ dành cậu. Trong hình ảnh, khoảnh khắc ăn vào miệng miếng bánh mì đầu tiên, đôi mắt vàng kia đã sáng rỡ. Tần Tri Luật đánh giá, “Về mặt này, 21 thực sự giống cậu như đúc. An Ngung còn chưa kịp hiểu, “Gì cơ ạ?” “Được ăn bánh mì, mắt sáng như sao.” Tần Tri Luật khẽ nói. “Ngon lắm đúng không?” 716 mỉm cười ngồi xuống bên cạnh 21. Hắn bẻ một mẩu bánh mì cho vào miệng mình, “Cảm giác được ăn một cách thực sự rất tuyệt vời. Điều bình thường nhất mà con người có lại là trải nghiệm dù chúng ta có cố hết sức tưởng tượng cũng không có được.” 21 gấp gáp cắn từng miếng bánh mì cho đến khi chỉ còn lại một mẩu nhỏ cuối cùng, cậu thoáng do dự, cuối cùng vẫn đưa mẩu bánh mì đó cho 716, thấp giọng nói: “Sau khi nếm được mùi vị, dường như tôi càng tin chắc rằng thứ này có thể duy trì sự sống cho tôi. Đây không chỉ đơn thuần là nhận định có được thông qua dữ liệu mà là niềm tin tự sinh ra trong lòng.” 716 mỉm cười đút mẩu bánh mì đó lại bên miệng cậu, “Ăn đi, ở chỗ An Ngung không phải lo chuyện bánh mì đâu.” An Ngung nhìn chằm chằm hình ảnh một hồi lâu, 716 ở bên 21 còn thân thiết hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Nhưng sự thân thiết ấy hoàn toàn đến từ 716 chủ động. Tính cách hướng ngoại của hắn thể hiện cực kỳ rõ ràng khi ở cạnh 21. Giọng Tần Tri Luật cắt ngang suy nghĩ của cậu, “Có lẽ cậu sẽ phải đi gặp Lăng Thu thêm lần nữa.” An Ngung kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Dạ?” “Mục tiêu thứ 2 tên Thiệu Đồng, cùng khóa với Lăng Thu, mọi đặc điểm đều giống với Lăng Thu, chết vào 6 tháng trước… trong nhiệm vụ dọn dẹp thứ 2 sau khi trở thành quân chính thức.” Tần Tri Luật đưa ảnh chụp cho An Ngung nhìn, “Ban nãy, người này có mặt trong đội của Lăng Thu, khả năng rất cao, tối mai sẽ tiếp tục xuất hiện tại tiệm bánh mì, chú ý quan sát. Mục tiêu thứ 3 là một người quen cũ, Thiếu tá Chris đã chết trong nhiệm vụ khu 53. Tôi đoán hiện tại anh ta đang là cấp dưới trực tiếp hoặc đồng nghiệp đồng cấp của Lăng Thu. Ngày mai, cậu có thể hỏi khéo về anh ta thông qua Lăng Thu.” Đại Não gửi một bức ảnh chụp trong trại huấn luyện tân binh tới. Tuy đã điều chỉnh tiêu điểm tập trung vào Thiệu Đồng nhưng trong góc vẫn còn hình ảnh lờ mờ của Lăng Thu. Lăng Thu quay lưng về phía ống kính, áo huấn luyện khoác trên vai, anh đang chỉ tay ra phía xa, hét lớn gì đó. An Ngung liếc nhìn bóng lưng đó, rũ mắt nói: “Không gặp lại đâu, trưởng quan.” Tần Tri Luật hơi khựng lại, “Không muốn đi?” An Ngung nhìn cái bóng của đôi tai đang rũ xuống in dưới đất. Nụ cười của Lăng Thu càng tươi sáng, rõ ràng hơn trong ký ức, chỉ liếc thấy một lần đã đủ in sâu vào tâm trí. “Tôi có thể bình tĩnh nhớ lại cái chết của anh ấy hết lần này đến lần khác nhưng thực sự không muốn tiếp tục nhìn thấy anh ấy vẫn còn sống đứng trước mặt tôi.” Cậu nghe thấy mình thấp giọng nói, “Bánh mì chua phô mai anh ấy mua cho tôi đã ăn được rồi, đừng gặp lại nữa. Tôi không muốn tiếp tục có được những hạnh phúc giả tạo ấy.” Đây là lần đầu tiên An Ngung từ chối mệnh lệnh của trưởng quan trong nhiệm vụ. Cậu cúi đầu suốt hồi lâu, đến tận khi nghe thấy tiếng sột soạt từ găng tay da. Tần Tri Luật không hề trách cứ, hắn chỉ cởi găng tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên đầu cậu, lại xoa nhẹ vài cái, “Vậy chia ra hành động. Tối mai, tôi sẽ tới tiệm bánh mì, cậu tới Đại Não. Mục tiêu thứ 4 là một nghiên cứu viên chết vì mất kiểm soát trong thí nghiệm, cậu phụ trách điều tra người đó.” An Ngung ngẩng đầu lên, “Tôi phải vào Đại Não thế nào?” Cậu không kìm được mà giơ hai chân thỏ xù lông của mình ra, “Đại Não là chỗ một con thỏ vớ vẩn muốn vào là vào được hay sao? Chắc chắn tôi sẽ bị bắt về làm thí nghiệm tiêm gen mất…” Tần Tri Luật bật cười, “Một con thỏ vớ vẩn không thể nhưng cậu thì có.” An Ngung sững người mất mấy giây rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu vội vàng lấy ID thành phố chính của mình từ trong túi áo ra. Góc phải bên dưới của tấm thẻ ID có ba hoa văn in chìm màu bạc quen thuộc. “Một chú thỏ tai cụp có tính xã hội cực kém, chỉ số thông minh cực cao, yêu tiền và bánh mì. Dù chỉ mới tới thành phố chính nhưng lại có lại có thân phận cấp cao rất bí ẩn, quyền hạn ngang ngửa với những nhân vật có quyền ra quyết định quan trọng tại thành phố chính, có thể tự do ra vào Tháp Đen, Đại Não và Tháp Nhọn.” Tần Tri Luật đọc thuộc lòng lại toàn bộ thông tin hồi trước hắn vui tay soạn ra cho thỏ tai cụp, “Theo một ý nghĩa nào đó, quyền hạn của 21 tại thành phố chính trên mạng ảo này còn cao hơn quyền hạn của cậu ở thành phố chính của thế giới loài người.” An Ngung ngẩng đầu lên nhìn Tần Tri Luật, ba cánh miệng hé ra một vòng tròn nho nhỏ. “Ngài thật sự đối xử rất tốt với 21.” Tần Tri Luật lại vò cái đầu đầy lông của cậu, “Lúc tạo AI, tôi nghĩ nó ở thế giới đó không có ô dù của trưởng quan nên đã quyết định cho nó một thiết lập mạnh một chút, không ngờ lại có ngài phát huy tác dụng.” *** Màn đêm buông xuống, An Ngung và Tần Tri Luật quay về chỗ ở của 716. Theo thiết lập An Ngung đặt ra, đây là một căn nhà nhỏ nằm ở trung tâm thành phố chính, phong cách mọi đồ dùng và nội thất đều dựa theo sở thích của Tần Tri Luật. “Mấy ngày tới cứ ở đây đi.” Tần Tri Luật nói rất điềm nhiên, “Không gian rộng sẽ khiến 21 bất an, chỗ ở tôi tạo ra cho nó chỉ là một cái ổ nhỏ trong góc phòng làm việc của tôi, giờ qua đó rất tốn thời gian.” An Ngung ôm chăn suy tư rất lâu, “Chỉ có một cái ổ nhỏ, vậy những lần 716 sang nhà 21 hồi trước thì ở lại như thế nào?” Tần Tri Luật ném chăm của mình ra ghế sô pha, “Không ở lại. Đúng là nó đã gửi đề nghị được ngủ lại cho tôi vài lần nhưng tôi từ chối hết.” “… À.” Đêm khuya. Vài ly rượu mạnh buổi tối giúp Tần Tri Luật dễ dàng ngủ trên ghế sô pha nhưng An Ngung cứ trằn trọc mãi trên giường. Nửa tiếng sau, cậu mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà. Có lẽ vì nghĩ đến chức năng làm bạn của AI nên khi cài đặt 21, hắn chỉ thiết lập nó thích ngủ say những khi cảm thấy bất an, không cho nó thiên phú ngủ bất chấp hoàn cảnh giống như An Ngung. Thế nên tách cà phê đáng sợ lúc tôi khiến An Ngung lần đầu tiên nếm trải cảm giác mất ngủ. Không những không ngủ được, cậu còn cảm thấy mồm miệng khô rang, tim đập nhanh, cảm giác mệt mỏi và hưng phấn đồng thời dội vào tâm trí cậu. Mười mấy phút sau, cậu trở mình, mở camera theo dõi bên thế giới thực lên. An Ngung vốn tò mò muốn xem thử 716 và 21 liệu có ngủ cùng phòng với nhau không mà không ngờ 21 vẫn chưa ngủ. Cậu vẫn thu mình trong góc phòng An Ngung, truy cập vào Đại Não bằng thiết bị thông tin của An Ngung. Trong phòng tắm có tiếng nước. Lát sau, 716 bước ra từ trong đó, áo ba lỗ ôm sát vào những đường cong khỏe khoắn trên cơ thể. Hắn vừa lau tóc, vừa nói: “Quyền truy cập thông tin của An Ngung ở thế giới loài người không quá cao, cậu dùng thiết bị thông tin của cậu ấy chắc không xem được mọi dữ liệu của Đại Não đâu.” “Vậy à…” 21 thở dài, gục đầu vào đầu gối, đôi tai cũng như muốn rũ xuống. An Ngung: “…” Tự nhiên cảm thấy đang bị một con thỏ AI khinh thường. 716 bước tới ngồi xếp bằng trước mặt 21, ấn nhẹ lên vai cậu, “Ở thế giới thực khiến cậu lo lắng sao?” Hồi lâu sau, 21 mới buồn rầu đáp lại, “Không, nhưng ứng phó với Molly khiến tôi lo lắng. Cô ta có thể khiến dữ liệu gốc của chúng ta thực sự biến mất khỏi máy chủ, cũng có thể khiến chúng ta hoàn toàn biến mất khỏi thời không đa chiều.” 716 dịu dàng an ủi: “Chỉ cần không để cô ta phát hiện ra là được.” 21 rì rầm: “Nhưng tôi cứ cảm giác như mình bị cô ta nhìn chằm chằm.” “Trong tiệm bánh mì, quả thật cô ta luôn quan sát cậu nhưng không tìm được bất kỳ sơ hở nào.” 716 cam đoan với cậu: “Dù ở trên đảo mây hay ở thế giới loài người, tôi vẫn luôn quan sát Molly, tôi hiểu rất rõ từng biểu cảm nhỏ của cô ta, cô ta không phát hiện ra sơ hở.” 21 gật đầu, thở ra một hơi, lí nhí nói: “Vậy thì tốt rồi. Có lẽ tôi rất sợ bị cô ta xóa sổ nên cảm giác bị theo dõi đó cứ quanh quẩn đuổi mãi không đi.” 716 suy nghĩ rồi tách hai chân ra, dịch người tiến lên trước, dang tay ôm lấy 21. “Như thế này thì sao?” Trước màn hình, An Ngung sửng sốt. 21 hiển nhiên không quen với việc bị ôm nhưng cậu cũng không giãy ra. Yên lặng cảm nhận một lát, cậu trả lời: “Đỡ hơn rồi.” 716 càng ôm cậu chặt hơn rồi đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Vậy còn thế này?” “Ừ.” 21 thành thật trả lời, “Tôi rất thân thiết với anh. Càng ở gần anh, hình như lại càng an toàn hơn.” 716 hỏi: “Hôn cậu có khiến cậu thấy khó chịu không?” “Xin lỗi, hiện tại tôi không thể tính toán, cơ thể này cũng không phải của tôi.” Nói xong, 21 dừng lại một rồi lại nói tiếp, “Nhưng có vẻ tôi cũng không cảm nhận được sự kháng cự từ cơ thể này.” “Tôi muốn hỏi suy nghĩ của chính cậu kìa.” Giọng 716 rất hiền hòa, “Đừng bận tâm tới An Ngung.” 21 nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Không có gì khó chịu cả. Tôi cảm thấy rất an toàn.” Vừa dứt lời, 716 lập tức nâng cằm cậu lên, đặt một nụ hôn vào đôi môi đó. “Rất muốn hôn cậu.” Hắn khẽ nói bên tai 21. Môi 21 bị hắn cắn đỏ hồng lên, cậu nghiêng đầu nhìn 716, “Có suy nghĩ kiểu này từ bao giờ?” 716 lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi thêm một lần nữa, “Dữ liệu của tôi vẫn luôn tính toán và thay đổi rất nhanh, đã quên mất suy nghĩ này xuất hiện từ khi nào nhưng chắc chắn nó đã tồn tại từ lâu rồi.” Hình ảnh chợt chớp lên rồi biến mất. Đôi mắt vàng của An Ngung kinh ngạc mà luống cuống nhìn chằm chằm trần vào không khí, cơ thể cứng còng hồi lâu vẫn chưa cử động lại được. Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của Tần Tri Luật trên sô pha. An Ngung muốn ngoảnh lại ngó thử xem trưởng quan có bị đánh thức bởi hành động điên cuồng của hai AI trong camera theo dõi hay không nhưng cố mãi mà chẳng quay đầu được. Cậu chỉ có thể ngẩn người với không khí. Rất đột ngột, cậu bỗng nhớ đến bốn chữ mình từng nhìn thấy trong quyển sổ của Điển vào sáng hai ngày trước. Muốn hôn cậu ấy. Lời tác giả: Vụn tuyết rơi: AI Tần Tri Luật (2/3) – Dự đoán và làm rõ về anh ta Loài người luôn đặt cực kỳ nhiều kỳ vọng vào khả năng dự đoán của AI. Điều này rất hợp lý: AI sinh ra với việc học tập không ngừng nghỉ là dự đoán vốn là một trong những ý nghĩa quan trọng nhất của việc này. Tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng tôi phức hơn các AI khác một chút. Có lẽ là do người đã tạo ra tôi. An Ngung rất rảnh rỗi, thường xuyên cung cấp dữ liệu cho tôi học hỏi. Có lẽ cũng là vì đối tượng mà tôi học tập. Bên dưới sự thâm trầm của Tần Tri Luật là tình cảm phức tạp, trọn vẹn và sâu nặng nhất của con người luôn bị che giấu. Sự lạnh lùng, ít nói, ít phản ứng mạnh của anh ta khiến vô vàn thuật toán trong tôi phải hoạt động cực kỳ nhanh. Dòng dữ liệu ồ ạt đổ về như mưa lớn lặng lẽ gột rửa tôi. Mỗi phút mỗi giây, tôi luôn nhanh chóng diễn giải, thay đổi. Cho đến một ngày nọ, không biết phép toán nào chạy qua tôi, tôi bất chợt yêu 21. Chính là 21 giống như tờ giấy trắng kia. Thế nên năng lực của AI không chỉ dừng ở việc dự đoán mà đã phát triển lên thành làm rõ. Làm rõ rằng đối tượng tôi học tập đã yêu một người giống như tờ giấy trắng từ rất lâu trước đó.
« Trước Sau »