Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 8: Con mồi phản kích
Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, quản lý trợ cấp không kìm được mà bắt đầu rục rịch.
Dường như khớp gối ông ta đang bắt đầu lệch về phía trước, ống chân kéo dài ra, đẩy ống quần nhô cao lên từ phần giữa.
An Ngung lắng tai nghe âm thanh vải sợi bị kéo căng, lầm bầm nói: “Lại rọi đèn thêm một ngày là sẽ hoàn thành giai đoạn biến dị đầu tiên à?”
Vừa dứt lời, ống áo ống quần của quản lý trợ cấp đồng thời rách toạc, những cái chân bọ ngựa vươn dài ra, chém về phía cậu.
An Ngung bật người lộn nhào rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Bụi đất bay mờ mịt ở những nơi bị chém qua, cậu cúi người, tay chống xuống đất, ngưng mắt nhìn đối phương.
Quản lý trợ cấp kinh ngạc, “Loại sâu mọt trợ cấp đầu óc hạn hẹp như mày cũng giỏi né đòn quá nhỉ.”
“Cảm ơn vì đã khích lệ.”
Hiểu biết của cậu quả thực rất hạn hẹp, vậy nên chỉ cần là điều đã từng trông thấy, cậu đều ghi nhớ kỹ càng.
Hình thức tấn công của quản lý trợ cấp và người bọ ngựa lúc ban ngày không khác gì nhau.
Luồng ánh sáng yếu ớt in cái bóng của chân kiếm đang đong đưa xuống mặt đất. An Ngung từ tốn nói: “Hướng dẫn sinh tồn là do ông làm giả đúng không. Chắc hẳn bọ ngựa cần dựa vào ánh đèn để biến dị, ánh đèn là nguyên liệu biến dị của giai đoạn một. Sau khi hoàn thành giai đoạn một mới tiến đến ăn thịt đồng loại. Các ông không chỉ cạnh tranh thức ăn với sứa mà còn tàn sát cả đồng loại. Cơ chế này buộc khu 53 phải thay đổi, bằng không, địa vị của ông sẽ khó giữ được.”
“Vậy thì phải làm gì đây nhỉ?” Cậu ngước lên nhìn chằm chằm quản lý trợ cấp, “Chỉ có thể dùng hướng dẫn sinh tồn lừa gạt mọi người bật đèn, thúc đẩy quá trình biến dị trước rồi tranh thủ thời cơ những người khác vẫn chưa tìm ra được quy tắc, dùng bánh quy đổi lấy nguồn sáng của họ, đảm bảo rằng họ luôn chậm hơn ông, trở thành thức ăn dự trữ cho giai đoạn tiếp theo của ông.”
Quản lý trợ cấp kích động đong đưa chân trước hình lưỡi kiếm, “Xem ra mày đã gặp được kẻ đã hoàn thành giai đoạn tiến hóa đầu tiên. Nhưng tại sao mày lại nghi ngờ tao?”
“Ngược.”
“Ngược cái gì?”
“Tư duy ngược.” An Ngung bỏ qua thân hình xấu xí kia, nhìn về phía hành lang phía sau ông ta, “Ai cũng biết ông là kẻ hèn hạ nhất.”
Mùi chua tanh tràn ngập căn phòng khiến cậu trong thoáng chốc tưởng đâu mình đã trở về nhà tập thể trợ cấp, thậm chí trước mặt còn xuất hiện dáng vẻ nói chuyện của Lăng Thu. Lăng Thu thật sự đã dạy cậu rất nhiều điều, từng mảnh vụn ký ức qua nhiều năm tháng ấy đã in sâu vào tiềm thức.
Cậu ngưng mắt nhìn vùng tối đen ngoài hành lang, “Hàng xóm của tôi nói cao thượng là lời nói dối vụng về nhất của kẻ ti bỉ. Khi tai họa ập đến, ông chủ động giúp đỡ chúng tôi, thoải mái cho chúng tôi bánh mì, chừng đó còn chưa đủ hoang đường sao?”
“Hóa ra ngay từ đầu mày đã nghi ngờ tao… Thế mà tao lại chưa bao giờ để ý đến mày trong khu ổ chuột.” Giọng của quản lý trợ cấp dần dần pha lẫn tiếng rít gào, “Đúng thế, chúng mà là thức ăn dự trữ của tao. Dù là người hay bọ ngựa, chẳng phải luôn luôn như thế à?”
“Quả đúng là như vậy. Nhưng thưa ông…” Tầm mắt An Ngung chợt quay trở lại trên mặt ông ta. Trong đôi mắt màu vàng kim, con ngươi nhanh chóng tụ lại thành một đường thẳng.
Cậu nói như đang than thở, “Đồ ăn như bọn tôi cũng có quyền không đồng tình với quy tắc.”
Tiếng thở dài còn chưa dứt, cái chân lưỡi kiếm đã chém thẳng tới.
Khoảnh khắc An Ngung né tránh, lưỡi kiếm sắc bén kia đột ngột chuyển từ đòn bổ xuống sang đòn quét ngang. Cậu một lần nữa vội vàng lăn người né tránh nhưng ngay lập tức đã bị một cái chân khác móc lên, nện mạnh vào tường.
Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể dội ngược ra khỏi bức tường rồi lại bị cái chân lưỡi kiếm ép trở về.
Tim An Ngung đập nhanh đến mức không thể khống chế nổi, động mạch cổ nảy lên thình thịch, tiếp xúc với cái chân lưỡi kiếm qua một lớp da.
“Cơ thể con người không có cửa đối kháng với sinh vật biến dị.” Quản lý trợ cấp hằm hằm nhìn cậu, “Hàng xóm không dạy mà điều này à?”
An Ngung ngẩng đầu lên, “Đúng là không dạy thật.”
Bụi trên tường rơi rào rào vào tóc, cậu nín thở dồn hết sức dùng hai tay đẩy cái chân lưỡi kiếm ra. Một milimet, một centimet, gân xanh gồ lên trên thái dương, khoảng cách giữa hai cái chân lưỡi kiếm càng lúc càng lớn hơn.
Quản lý trợ cấp giảm bớt sức. Ngay khoảnh khắc cậu vừa vùng được ra, ông ta lại một lần bổ vào vai cậu.
An Ngung bị đánh cho khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh lên sàn.
Cái chân lưỡi kiếm nặng nề ghìm chặt lấy cậu, cái bóng khổng lồ đổ xuống. Cậu quỳ gối dưới chân ông ta, thở hổn hển như sắp chết.
“Trông quen thật đấy.” Quản lý trợ cấp cười khẩy, chân lưỡi kiếm giơ cao trên đỉnh đầu cậu, “Xem ra dân ở khu 53 mãi mãi là đồ ăn của tao.”
An Ngung không ngừng thở gấp. Mãi đến khi phổi như sắp vỡ ra, nhịp tim mới bình ổn lại đôi chút.
Cậu nói khẽ: “Quỳ gối ở đây 10 năm trước đúng là đồ ăn.”
Sau một tích tắc yên tĩnh, cậu bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn trực diện vào lưỡi kiếm sắc bén kia.
“Nhưng hôm nay, thời thế thay đổi rồi.”
Phần eo đang cong xuống đột nhiên căng lên. Quản lý trợ cấp chỉ kịp nhìn thấy cậu bất chợt lao lên, tay đưa ra phía sau. Một luồng sáng trắng như tuyết lóe lên từ phía dưới thân người quản lý vật tư, để lại một đường vòng cung gọn ghẽ trong căn phòng tối.
Khoảnh khắc tầm nhìn biến mất, bên tai vang lên một câu nói.
“Hôm nay, lần thứ hai quỳ gối ở đây, tôi chỉ muốn kết liễu ông.”
Trên xe trung chuyển, An Ngung nghĩ mãi không hiểu tại sao sĩ quan lại bắn súng vào gáy bọ ngựa. Rõ ràng điểm yếu phải là đôi mắt.
Con mắt trái của quản lý trợ cấp tóe máu. An Ngung nắm chặt thanh đao bằng hai tay, giơ cao nó qua đình đầu, lấy chính mình làm vũ khí, mượn lực rơi đè ông ta xuống đất.
Keng! Lưỡi đao chém ra tia lửa trên xương khớp của bọ ngựa.
Cái chân lưỡi kiếm khổng lồ điên cuồng giãy giụa dưới đất. Bụi bay mờ mịt, An Ngung gần như bị vật ngược lại nhưng cậu vẫn nghiến răng tiếp tục áp chế con quái vật to l.ớn kia.
Thân thể con người, chỉ cần có quyết tâm, cũng đủ để thử một phen với sinh vật biến dị.
Mười năm trước, đưa cậu rời khỏi kho vật tư, Lăng Thu vừa khạc tàn thuốc vừa nói: “Quỳ xuống cũng không phải chuyện gì quá nhục nhã. Chỉ cần đạt được mục đích, quỳ cũng có thể là một tư thế thắng lợi.”
Trong tiết rít gào chói tai, An Ngung hít một hơi thật sâu, tiếp tục giơ thanh đoản đao lên cao, dốc hết sức cắ.m vào khớp xương kia.
Cậu chưa bao giờ dùng sức nhiều đến thế, mạch máu toàn thân đều đang đập thình thịch. Đến khi tiếng vỡ vụn giòn tan vang lên tuyên bố kết cuộc cuối cùng của trận đấu giữa con người và sinh vật biến dị, An Ngung bóp cổ quản lý trợ cấp, “Nói! Tiểu Hựu ở đâu, Lăng Thu ở đâu!”
Dưới ánh nhìn ác nghiệt của đôi mắt vàng, hai cái chân lưỡi kiếm đang quơ quào trên không trung dần dần rệu rã.
“Không biết…”
Chân lưỡi kiếm cứa vào sau tai An Ngung, máu tươi giọt xuống nhưng cậu chẳng hề phát hiện ra, chỉ cảm tưởng như không gian xung quanh mình đang lung lay.
“Anh ấy từng tìm tới ông xin vật tư! Hai hôm trước cũng vậy, nhiều năm trước cũng thế, anh ấy luôn tới tìm ông xin vật tư trợ cấp!”
“Có rất nhiều người tìm tới, tôi không nhớ được… Lăng Thu… Cái tên này nghe quen quen… Hình như gần đây tôi đã quên mất rất nhiều điều…”
Con mắt phải còn lại của quản lý trợ cấp nhìn sang phía bức tường. Nơi đó dán đầy những bức ảnh chụp của một cô bé nhưng ông ta nhớ mãi không ra đó là ai. Vào đêm mưa hai hôm trưa, cô bé ấy bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa kho vật tư. Một con sứa đang đuổi theo phía sau, cô bé liều mạng đập cửa gọi bố ơi nhưng ông ta chỉ cảm thấy khó hiểu.
Ông ta và cô bé nhìn nhau qua cánh cửa, đôi mắt trong veo kia tràn ngập nỗi hoảng sợ và đau buồn. Mớ sợi tua quấn chặt trên lưng cô bé, một cô bé khác bỗng nhiên lao tới cắt phăng chúng, kéo cô bé chạy đi.
Khoảnh khắc ấy, ông ta chợt cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
Tầm mắt quản lý trợ cấp dừng lại ở vết máu sau tai An Ngung, “Hình như tôi rất khó khống chế sự thèm thuồng đối với cậu. Cậu thật sự không phải đồng loại với tôi sao?”
Quả nhiên, suy nghĩ giống hệt như thứ trên xe trung chuyển.
“Thật ngại quá, khiến ông thất vọng rồi.”
An Ngung rút mạnh thanh đoản đao ra, quay ngang nó, cắt yết hầu.
Máu tươi phun lên tận trần nhà, lại rơi tí tách xuống đầu, xuống mặt cậu.
Hồi lâu sau, thanh đao cũng rơi leng keng xuống đất. Cậu bò xuống khỏi người quản lý trợ cấp, kiệt sức ngồi phịch ra.
Một bóng người cao lớn xuất hiện từ trong bóng tối.
Tần Tri Luật nói: “Đây chính là “sự sợ hãi” khiến cậu muốn có vũ khí?”
Tay An Ngung kê trên đầu gối, mặt cúi gằm.
Trong căn phòng yên ắng chỉ có tiếng thở d.ốc dữ dội của cậu.
Một lúc sau, cậu mới run giọng nói: “Hóa ra ngài thật sự đứng ở đó.”
“Tuy khá khó tin nhưng tôi cảm thấy rằng cậu có thể giải quyết một mình. Hơn nữa, thật sự chẳng mấy khi được nghe cậu nói nhiều đến thế.” Tần Tri Luật bước vào, “Xem ra không giỏi giao tiếp không đồng nghĩa với không biết diễn đạt. Lúc phát điên, cậu nói rất giỏi.”
Người của Đại Não nói cần cổ vũ An Ngung giao tiếp nhiều hơn để cải thiện kỹ năng xã hội của cậu.
Tần Tri Luật đưa một chiếc khăn tay tới, “Tại sao lại giết quản lý trợ cấp?”
Tay An Ngung càng run rẩy mạnh hơn, cậu co cuộn ngón tay.
“Đã có quá nhiều người bị thứ gọi là quy tắc đạp dưới chân không thể đứng dậy nổi rồi.” Cậu thuật lại lời Tần Tri Luật từng nói lúc ban ngày, “Đó chẳng phải mệnh lệnh mơ hồ của ngài sao?”
Tần Tri Luật thoáng bật cười vì bất ngờ.
“Ngoài mặt phục tùng, trong lòng thì không.”
Hắn kê khăn tay nhấc cằm An Ngung lên, đứng đối diện cậu lau máu dính trên mặt từng chút từng chút.
Mùi da thuộc trầm lạnh bao trùm, ngăn chặn mùi tanh khỏi khứu giác.
An Ngung ngẩng đầu nhìn Tần Tri Luật trong không gian mờ tối, đôi mắt đen kia có khi sẽ áp bách người ta đến nghẹt, thở, nhưng dường như cũng có khiến khiến người ta cảm thấy an toàn.
Giống như giờ phút này.
“Cậu có một tính chất đặc biệt.” Tần Tri Luật bỗng nói.
“Gì cơ ạ?”
“Một chút nhân tính và rất nhiều huyết tính.” Là sát khí trời sinh.
“Nhưng cậu vẫn cần trưởng thành thêm.” Tần Tri Luật đánh giá khách quan, “Quá nhát gan. Tôi chưa thấy một ai giết sinh vật chưa biến dị hoàn toàn mà lại căng thẳng như cậu.”
Cảm thấy bản thân đang bị chê bai, An Ngung thấp giọng nói: “Chờ đến khi tôi hiểu rõ dị năng rồi thì sẽ không như vậy nữa.”
Cậu chợt hạ giọng, “Tiếc là Tiểu Hựu không ở đây, không thể tìm tới quản lý bất động sản yêu cầu ông ta thực hiện lời hứa.”
Bàn tay đang lau mặt cho cậu chợt dừng lại giây lát rồi lại tiếp tục.
Tần Tri Luật nói, “Một căn nhà ở vĩnh viễn.”
“Gì cơ ạ?”
“Thưởng chiến tích một mình kết liễu quản lý trợ cấp. Địa điểm tùy cậu chọn, kiểu cách thế nào cũng tùy cậu quyết định.”
An Ngung ngẩn người. Đôi mắt cậu run rẩy, toan đứng dậy theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích.” Tần Tri Luật nhíu mày, “Vẫn còn bẩn.”
Lau sạch máu trên mặt An Ngung, hắn lại nghiêng đầu cậu sang rồi giữ nguyên ở đó, “Sau tai cậu có một vết sẹo.”
Đó là một vết sẹo dài khoảng 4cm, tuy đã phẳng hoàn toàn nhưng vẫn có màu đỏ tươi.
An Ngung ngẫm nghĩ rồi nói, “À, có từ lúc bé.”
Găng tay da cọ lên vành tài, Tần Tri Luật chỉnh lại tai nghe bị lỏng ra trong lúc đánh nhau giúp cậu.
Căn phòng rất yên ắng, đến khi hoàn hồn, An Ngung cuối cùng cũng nhớ đến biểu hiện mình nên tỏ ra.
Vì thế, khi chiếc khăn tay chạm vào phía sau vành tai thêm một lần nữa, cậu khẽ xuýt xoa, “Trưởng quan, đau.”
Tần Tri Luật chợt khựng lại, một lúc lâu sau mới vờ như vừa cười một tiếng, tiếp tục lau vết thương cho cậu, “Tôi tìm thấy ghi chép cabin trong kho vật tư.”
“Ghi chép cabin?”
“Bộ Quân Sự đóng trú trong cabin tại thành phố chính, vậy nên khi thông tin bị tê liệt, lời nhắn họ để lại gọi là ghi chép cabin.” Tần Tri Luật đưa một xấp giấy tới, “Quản lý trợ cấp lấy được bút của Bộ Quân Sự nhưng ông ta chưa từng trông thấy ghi chép cabin thực sự nên đã sai lầm khi sử dụng hình thức văn kiện tương tự như những lúc thành phố chính cung cấp trợ cấp cho thành phố “mồi”.”
An Ngung thầm nghĩ hóa ra trưởng quan đã nhìn thấu sự dối trá đó ngay từ ban đầu.
Nét mực trên giấy bị máu tươi làm nhòe đi nhưng vì lúc viết, người viết đã ấn bút rất sâu, những con chữ trên đó vẫn có thể đọc được.
[Quân #142059, Thiếu úy Trương Huân, tại khu 53]
Sương mù dày phân tách tiểu đội, tín hiệu liên lạc đã mất. Tôi để lại ghi chép cabin.
Sứa hòa lẫn trong mưa, xâm nhập nước ở mọi nơi. Thành phố này đã bại lộ ở mức cao.
Nhưng có vẻ sứa bị hạn chế: Nếu không thể dung nhập cơ thể người trong vòng 8 giờ sẽ tự động tử vong.
Nguồn điện bỗng nhiên được khôi phục, tôi cảm thấy tay chân mình cứng còng. Rõ ràng tôi vẫn luôn mặc đồ bảo hộ, cũng chưa gặp bất kỳ loài chân khớp nào.
Tình huống không ổn. Tôi phải tranh thủ đi tìm trạm phát điện khi còn tỉnh táo.
Đây là ghi chép cuối cùng. Chúc các đồng chí đến sau phòng ngự thành công.
Trật tự tối thượng.
[Quân #150833, Trung úy Trần Lư Phong, tại khu 53]
Tôi tìm được ghi chép cabin tại trạm phát điện nhưng không tìm được Thiếu úy Trương Huân.
Hạch năng lượng mất tích, chắc chắn có siêu dị thể đang âm thầm giở trò.
Tứ chi của tôi cũng bắt đầu xơ cứng. Tôi đã thấy con người hóa thành bọ ngựa nhưng chưa thấy bản thể bọ ngựa.
Ý thức của tôi đã sắp mất, cảm giác đói khát vào ban đêm khó có thể chịu đựng nổi. Có vẻ như ăn thức ăn bình thường sẽ làm chậm quá trình biến dị nhưng trong thâm tâm, tôi muốn ăn thịt đồng loại hơn.
Thành thật xin lỗi Thiếu úy Trương Huân, tôi cũng phải bỏ mạng trong vụ cướp đoạt gen này. Nhưng tôi sẽ giảm mối đe dọa từ bản thân đối với nhân loại xuống mức thấp nhất.
Chúc các đồng chí đến sau phòng ngự thành công.
Trật tự tối thượng.
[Quân #129674, Thiếu tá Chris, tại khu 53]
Tôi là chỉ huy của đợt hành động lần này. Tôi tìm được ghi chép cabin từ thi thể Thiếu úy Trần Lư Phong.
Thiếu úy Trần Lư Phong tự sát rất quyết đoán, khi chết còn chưa xuất hiện triệu chứng biến dĩ rõ rệt.
Sau khi tìm được ghi chép này, tứ chi của tôi cũng bắt đầu xơ cứng.
Tôi nghi ngờ gen biến dị được mã hóa trong điện năng và phóng xạ lên cơ thể người.
Vai tôi đã kết vỏ cứng nhưng entropy gen vẫn chưa tăng lên. Đây là hiện tượng lạ trước nay chưa từng xảy ra.
Tôi quyết định từ bỏ thân phận con người, đẩy nhanh quá trình biến dị. Con người phải được tận mắt quan sát thì mới có thể học tập và chiến thắng.
Tôi giao ghi chép cabin này lại cho Hạ sĩ Lăng Thu, cậu ấy sẽ theo dõi quá trình biến dị của tôi và làm rõ những sự kỳ lạ trong đó.
Điều này thực sự tàn nhẫn với chúng tôi nhưng vẫn là điều chúng tôi nên làm.
Chúc các đồng chí đến sau phòng ngự thành công.
Trật tự tối thượng.
Còn một trang cuối cùng.
Trong ánh sáng nhá nhem, An Ngung cụp mắt. Cậu không dám lật đến trang tiếp theo.
Nếu Lăng Thu ở đây, có lẽ anh sẽ tỏ ra ngạc nhiên trước cảm xúc đau khổ bỗng nhiên xuất hiện ở cậu.
Tần Tri Luật dừng lại, “Tôi đọc trước?”
An Ngung lắc đầu, “Đọc cùng nhau đi.”
Cả trang ghi chép này kín đặc chữ.
[Quân #215001, Hạ sĩ dự bị Lăng Thu, tại khu 53]
Tôi nhận ghi chép cabin từ tay Thiếu tá Chris, Thiếu tá đã bắt đầu biến dị thành bọ ngựa.
Sau khi săn giết 6 người bọ ngựa, anh ấy hoàn thành quá trình biến dị cơ thể và đầu.
Khi hoàn thành biến dị cơ thể, Thiếu tá cơ bản đánh mất ý thức con người.
Khi hoàn thành biến dị đầu, anh ấy đứng yên trên đất không nhúc nhích. Để đảm bảo an toàn, tôi không tới gần xem xét.
Ban ngày, khi trốn trong khu chung cư, tôi gặp được một đám trẻ thông minh, tìm cho các em một ít đồ ăn.
Khi trời tối, tôi ra khỏi tòa nhà, Thiếu tá Chris đã mất tích.
Quản lý trợ cấp rất khó chịu với lời nhắc nhở của tôi về ánh đèn. Ông ta không bình thường, tôi phải rời khỏi đây.
Tôi để ghi chép cabin lại kho vật tư với niềm tin rằng sẽ có những đồng chí đến sau đi qua đây.
Lăng Thu chưa chết.
An Ngung thở phào nhẹ nhõm một hơi, đọc tiếp những dòng chữ nhỏ cứng cáp ở dưới cùng.
1. Thành phố tồn tại nhiều tầng nguồn gốc biến dị, mức độ nguy hiểm: Sâu nước < Sứa < Bọ ngựa.
2. Sâu nước không có tính lây nhiễm. Sứa có thể dung hợp vào gen loài người. Bọ ngựa phức tạp hơn nhưng phương hướng cuối cùng chưa thể quan sát.
3. Dấu hiệu tăng entropy gen đã bị trì hoãn. Đừng mù quáng tin tưởng vào tác dụng của thiết bị kiểm tra đo lường.
4. Siêu dị thể có tập tính bố trí nhiều lớp phòng ngự để che giấu bản thân. Khả năng rất cao trong thành phố đang tồn tại sinh vật biến dị mạnh hơn nữa, nhất thiết phải cẩn thận.
“Hàng xóm của cậu rất xuất sắc.” Tần Tri Luật mở thiết bị thông tin lên, nhập quân hiệu của Lăng Thu vào.
Bức ảnh trên trang thông tin được chụp tại cổng nhà tập thể trợ cấp vào ngày Lăng Thu nhận được quân phục đúng như mong mỏi bao lâu nay. Bên cạnh ảnh chụp là một huy hiệu hình ngọn lửa: Tân binh hạng 1 khóa 2150.
An Ngung ngơ ngẩn trước nụ cười tươi đã lâu không nhìn thấy ấy.
Cuối trang ghi chép, Lăng Thu viết:
Tôi sẽ dốc hết sức xâm nhập nội thành tìm kiếm hạch năng lượng. Nếu có thể, xin hãy đưa An Ngung ở phòng 1414 tòa 5 khu T đi giúp tôi. Cậu ấy gần như không bao giờ bật đèn cũng không ra khỏi cửa, khả năng biến dị vô cùng thấp.
Khu 53 đã không thể cứu được nữa nhưng nơi này là nhà tôi, An Ngung là người thân duy nhất của tôi.
Trật tự nhân loại cao quý, mặc dù đã diệt vong nhưng khu 53 cũng cao quý tương tự.
Lời tác giả:
Vụn tuyết rơi: Lăng Thu (1/3) – Thế giới rộng lớn
Giếng trời ở khu ổ chuột là một ô vuông be bé.
Đứng bên dưới mà nhìn, tòa nhà cũ kỹ chọc thẳng lên trời cao, cứ như vậy, lâu dần sẽ tưởng thế giới này chính là như vậy.
Chỉ có An Ngung thích ở đây.
Cậu ấy thích những cái góc nhỏ hẹp, những nơi như thế sẽ khiến cậu ấy cảm thấy an toàn. Mỗi khi tôi kể về thế giới rộng lớn ngoài kia, cậu ấy lại bất an.
Thẳng thắn mà nói, ngày bước vào thành phố chính, tôi cũng có chút lo âu.
Nhưng rất nhanh thôi, tên tôi đã đứng đầu trong bảng xếp hạng tân binh của Bộ Quân Sự tại thành phố chính.
Những người đồng trang lứa xuất thân từ những gia đình giàu có ở thành phố chính gọi tôi là vua tân binh.
Tôi rất nóng lòng được gọi cho An Ngung một cuộc điện thoại thật dài khi đợt huấn luyện kết thúc, miễn là khi đó cậu ấy đang thức.
Tôi sẽ nói cho cậu ấy biết rằng thế giới bên ngoài thực sự rất rộng lớn nhưng không phải không thể leo lên.