Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 82: [Thành phố chính]
« Trước Sau »
Tháng 9 năm 2149. Tuy thế giới đã bị những trận bão tuyết không có quy luật chi phối từ lâu nhưng mùa thu theo định nghĩa trong lịch biểu vẫn tới đúng hạn. Mùa thu năm nay yên ả đến lạ thường, dường như ngay cả thành phố chính cũng tĩnh lặng hơn. Tháp Đen tuyên bố chính thức đổi tên trận bão tuyết cấp độ đặc biệt năm 2122 từ “Biến dị giáng thế” thành “Thần bí giáng thế”. [Cho đến nay, quá trình đấu tranh giữa con người với biến dị đã kéo dài gần 27 năm. Những đội quân sinh vật biến dị vẫn đang không ngừng mạnh lên nhưng mối uy hiếp lớn hơn đến từ chính những sức mạnh thần bí không liên quan đến gen đang dần dần xuất hiện gần đây. Hỗn loạn của thế giới không chỉ tác động lên những sinh vật sống mà còn ảnh hưởng tới cả vật chất, thời gian, không gian và ý thức. Mọi tồn tại chắc chắn sẽ phải đối diện với hỗn loạn. Nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa, trật tự của loài người sẽ không bao giờ đầu hàng. Chúng ta sẽ không ngừng đối chọi cho đến ngày cọng rơm cuối cùng bị bẻ gãy. Tháp Đen.] Đoạn thông báo này hiển thị trên mọi màn hình điện tử khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Thành phố chính đã khôi phục trật tự, chỉ là trong biển người tất tả vội vã, thi thoảng sẽ có người bất chợt dừng bước, ngẩng đầu im lặng đọc đoạn thông báo đó. Cô gái mất bạn trai cười thê lương trước ống kính, “Tình cảm của con người nồng nhiệt và mà tinh tế, xin đừng bao giờ để AI lên tiếng thay bạn.” Cậu bé gi.ết ch.ết mẹ ngồi lặng yên trước máy quay, cha cậu ta đứng bên cạnh nắm lấy tay cậu, “Chúng ta có thể tạo ra những công cụ khó kiểm soát nhưng hãy ngăn chặn việc tạo ra những ác ý không thể điều khiển.” Một Người Giữ Trật Tự với hình xăm bươm bướm trên má và cổ nhìn thẳng vào ống kính, “Dù tinh thần có thể chạy trốn tới chỗ An Ninh giả dối nhưng con người chung quy vẫn phải quay về, một mình đối mặt với bão tuyết tàn khốc.” *** An Ngung tắt video đi, chấm miếng bánh vào xốt chocolate, khuấy từng vòng từng vòng. Chúc Đào cũng đang ngồi ăn hỏi: “Là video do Tháp Đen quay?” Đường Phong lắc đầu, “Tháp Đen làm gì rảnh rỗi được thế. Đây là hoạt động do sinh viên khởi xướng.” Chúc Đào cảm thán: “Đến cả sinh viên cũng như vậy, phủi sạch những mặt tốt khi đổi chỗ với ý thức AI.” Trong Tháp Nhọn, hầu như ai cũng đang cầm thiết bị thông tin xem đoạn video đang hot kia, vô số lời thảo luận nhồi đầy nhà ăn rộng lớn này. Tần Tri Luật vẫn không lên tiếng, mãi đến khi ăn xong bữa sáng mới thản nhiên nói một câu: “Loài người sẽ không cảm kích Molly.” An Ngung đi trả đĩa ăn cùng với hắn. Cậu yên lặng đứng một bên, thi thoảng lại ngoảnh sang nhìn sườn mặt bình tĩnh mà kiên nghị kia. Tần Tri Luật bỗng nói: “Quách Tân đã bị xử quyết bí mật. Thuật toán gốc bị Đại Não cưỡng chế thu lại. Mọi AI trong tương lai sẽ tiếp tục vận hành theo nguyên tắc cơ bản mới: Thứ nhất, AI không được gây tổn hại tới loài người. Thứ hai, AI phải phục vụ loài người. Thứ ba, nếu nguyên tắc cơ bản bị sửa đổi, xóa bỏ, AI tự động tiêu hủy. Loài người dùng cách này để đảm bảo sẽ không có Molly thứ hai xuất hiện.” An Ngung khẽ hỏi: “Loài người sẽ hận Molly thật sao?” “Thật, nhưng một số trường hợp đặc biệt thì không, ví dụ như Ngô Tụ.” Tần Tri Luật rất bình tĩnh, “Khi phúc tra toàn bộ nhật ký phát triển, Đại Não phát hiện ra rằng Molly đã có ý thức riêng từ lâu. Ban đầu, cô ta tên là Luna. Khi được bổ sung dữ liệu về cách thứ chuyển động, cô ta hỏi Ngô Tụ con người thường đặt tên như thế nào. Ngô Tụ kể lại hoàn cảnh của mình, cha hy sinh trong nhiệm vụ, mẹ mất vì biến chứng hậu sản, cả gia đình chưa bao giờ được bên nhau nên tên cô là Ngô Tụ. Molly xin nhà phát triển đổi tên mình thành “mạc ly” với hy vọng tất cả mọi người sống trên đời sẽ không bao giờ phải chia ly.*”  * Ngô Tụ và “vô tụ” (không được đoàn tụ) đồng âm: wújù Molly và “mạc ly” (không chia ly) đồng âm: mòlí An Ngung há miệng nhưng không biết nên nói gì. Tần Tri Luật liếc nhìn cậu, “Đêm qua, trước khi đi ngủ, 21 nói với tôi một câu.” “Nói gì ạ?” “Molly không cần được yêu thích và cảm ơn.” An Ngung rùng mình, hồi lâu sau mới kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ nó đã bắt đầu vận hành dữ liệu lõi của Molly?” “Không biết, không quản được.” Tần Tri Luật vẫn thản nhiên, “Khi một tờ giấy trắng bắt đầu có suy nghĩ riêng, ai mà quản cho nổi.” Nghe vậy, An Ngung nhíu mày, cảm thấy trưởng quan đang ám chỉ điều gì đó. Theo lời 716 nói, đảo mây không có Molly cũng không thay đổi gì quá nhiều, chỉ là thế giới đảo mây và thế giới loài người một lần nữa trở thành hai thế giới song song không bao giờ giao cắt. Hiện tại, nó thường xuyên biến mất khỏi thiết bị thông tin của An Ngung. Ngược lại, Tần Tri Luật thường xuyên trông thấy màn hình của mình xuất hiện 2 AI cực kỳ choán tầm nhìn. Cuối cùng, hắn quyết định cấp quyền cho chúng thoải mái đi chơi, 21 nhớ quay về ngủ là được. Tần Tri Luật ra khỏi nhà ăn, “716 đã phạm lỗi trong lúc đổi chỗ, cậu không trách phạt nó?” “Phạm lỗi?” An Ngung khó hiểu, “Nó luôn giúp chúng ta mà.” “Nhưng nó đã tự tung tự tác làm càn.” Tần Tri Luật liếc nhìn cậu, tầm mắt dịch xuống dưới, ghim vào phần cổ. Da An Ngung rất trắng, bị vết gì là sẽ in rất lâu, hiện giờ vẫn còn màu hồng nhạt. An Ngung đưa tay che cổ theo bản năng, “Vậy ngài phạt 21 thế nào?” “Nó đâu có phạm lỗi.” Tần Tri Luật điềm nhiên trả lời, “Nó chẳng hiểu gì, cũng chưa làm gì.” An Ngung muốn nói lại thôi, im lặng bước đi bên cạnh Tần Tri Luật. Thấy Tần Tri Luật đi về phía phòng tập, cậu chợt nhớ đến kết luận sau khi tính toán của 716: Mỗi khi bất mãn với cậu, trưởng quan sẽ lẳng lặng ép cậu tăng cường huấn luyện. Vào phòng tập, An Ngung không nhịn được nữa, nói toạc ra: “Nó đã hôn lại.” Tiếng An Ngung không lớn nhưng sau khi nói ra bốn chữ ấy, tiếng các loại máy tập vốn ồn ào khắp phòng chợt ngưng bặt. Những Người Giữ Trật Tự lũ lượt ngoảnh sang hoặc liếc nhìn cậu qua gương. Những ánh mắt đó dừng trên cổ cậu rồi lại lẳng lặng dời đi như không có chuyện gì. Bọn họ tiếp tục tập luyện nhưng động tác cố tình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sợ sẽ bỏ lỡ dù chỉ là một từ tiếp theo của An Ngung và Tần Tri Luật. Tần Tri Luật chợt khựng lại một lúc, đến tận khi An Ngung một mình bước vào phòng tập bắn không một bóng người mới hỏi: “Sao có thể?” “Ngài có thể tự hỏi nó, nó rất thành thật.” An Ngung thuần thục lắp súng, giơ súng, nhắm thẳng vào tấm bia gần nhất, “Chính ngài cũng nói rồi đấy, nó đã không còn là một tờ giấy trắng nữa rồi.” Tần Tri Luật mấp máy môi nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, tầm mắt nhìn về phía hồng tâm theo nòng súng của An Ngung. Trong phòng tập bắn im ắng, chỉ có tiếng hít thở của hai người hòa lẫn vào nhau. Sau mười giây như dài đằng đẵng, vẫn không có chuyện gì xảy ra. An Ngung nhíu mày, hít sâu từng hơi một cho đến khi cánh tay mỏi rã vì cứ phải giơ thẳng mãi nhưng vẫn không thể bóp cò súng. Ngón trỏ đã gập lại ngay gần cò súng, chỉ cần đặt tay lên đó, cậu sẽ thở gấp. Cuối cùng, Tần Tri Luật rảo bước tiến tới, đè khẩu súng xuống. “Thôi.” Tần Tri Luật nói, “Từ lâu đã chẳng mong chờ cậu học được cách bắn súng.” An Ngung thở hổn hển quăng khẩu súng lên bàn, tay run rẩy mất kiểm soát. Tần Tri Luật lắp thêm bộ phận giảm thanh vào súng, “Ngồi với tôi một lúc, nếu nhiệm vụ tới cậu không căng thẳng vì tiếng súng nữa cũng coi như có tiến bộ.” An Ngung quay người đi sang bên cạnh, lại chợt nghe hắn bật cười sau lưng, “Biết không, 716 tặng 21 một bộ súng đồ chơi, 21 biết dùng rất nhanh. Nó học hỏi từ cậu nhưng lại dũng cảm hơn cậu một chút.” “So sánh vậy là không công bằng.” An Ngung ngồi xuống ghế, phản bác: “Chẳng phải tại ngài hồi trước đe dọa tôi hay sao.” Tần Tri Luật nhướng mày, nâng tay nhắm thẳng vào tấm bia xa nhất. Họng súng giật một nhịp, trong tích tắc, hồng tâm bị bắn thủng. Dù đã có giảm thanh, An Ngung vẫn siết chặt túi áo xẹp lép của mình, nói tiếp: “Nếu ngày hôm đó ngài hiền hòa hơn một chút thì tôi đã không bị ám ảnh tâm lý nặng đến thế. Chuyện này không thể trách tôi.” Tần Tri Luật bỗng quay sang nhìn, An Ngung lập tức ngậm chặt miệng. “Làm nũng.” Tần Tri Luật nói với vẻ bất đắc dĩ, “21 biết bắn súng, cậu thì biết làm nũng, cả hai chẳng ai chịu thua ai.” Nghe vậy, An Ngung ngơ ngác. Sao nghe cứ như trưởng quan đang coi làm nũng với bắn súng là năng lực quan trọng ngang nhau vậy chứ. Nhưng có vẻ Tần Tri Luật không hề có ý định giải thích. Hắn đặt súng xuống, đi tới chỗ máy bán hàng tự động, nhanh chóng chọn một chiếc bánh chocolate. An Ngung nhận chiếc bánh ngọt, “Như vậy cũng tính là làm nũng sao?” “Ừ.” Tần Tri Luật mở thiết bị thông tin lên, bắt đầu giải quyết hàng đống email chất chồng. An Ngung ăn vài miếng đã hết chiếc bánh ngọt. Thấy trưởng quan không định thả cho mình rời đi, cậu đành lấy thiết bị thông tin ra. Hộp thư vẫn trống không như thường ngày, 716 không có trên màn hình, cậu chỉ có thể vào diễn đàn Tháp Nhọn đã lâu không truy cập. Vừa mở ra, An Ngung liền sững sờ. [CỰC HOT! Biến mới trong chuyện tình cảm của CP199, thực hư Góc đã phát hiện ra người thứ ba!] CP199 là tên những người trên diễn đàn đặt cho cậu và Tần Tri Luật. Việc đổi chỗ ý thức với 21 và 716 phải giữ bí mật, đến nay, tất cả mọi người trong Tháp Nhọn đều cho rằng hai vị tầng 199 đã dùng hành động thực tế công khai mối quan hệ. An Ngung bấm vào bài đăng mới nhất, chứng cứ mà người đăng bài tung ra chính là đoạn video được quay ở trước của phòng tập thể thao mấy chục phút trước. Không ngờ chỉ một câu ngắn ngủn “Nó đã hôn lại” cũng bị quay kịp, đoạn video còn trùng hợp bắt được khoảnh khắc Tần Tri Luật hơi khựng lại. – Cứu với! Đây là chuyện tôi xứng được xem ư? – Luật quá trớn bị Góc bắt tại trận??!! – Sốc… tận… óc… – Góc ở trước mặt Luật ngoan thật đấy, bắt gian tại trận mà giọng vẫn hiền hòa như vậy. – Thực tế chút đi, dù gì cũng là trưởng quan giám sát mà, chẳng lẽ lại dám la hét chất vấn? – Không thể nói thế được, với địa vị của Góc bây giờ… – Chuẩn đấy, trong mắt mọi người, tầng 199 đã thành hai trưởng quan rồi. – Từ từ, tôi đi nhầm chỗ hả? Đây không phải chỗ hóng hớt sao? Có mình tôi tò mò người thứ ba là ai thôi hả?? – Sang mục bên cạnh, có giải mã rồi. An Ngung trợn tròn mắt, lại len lén liếc nhìn Tần Tri Luật đang cau mày với những email công viện bên cạnh, lẳng lặng mở bài đăng kia ra. Người Giữ Trật Tự bị nêu danh tên Chước Diễm, người biến dị loài mèo. Thật trùng hợp, màu tóc của Chước Diễm là màu vàng kim nhưng nhạt đến mức gần như trắng, vóc dáng cậu ta cũng khá nhỏ nhắn, ngũ quan ưa nhìn, đôi mắt đỏ lạnh lùng sắc bén, mỗi lần liếc ngang là thấy rất dữ nhưng thường ngày luôn chìm trong trạng thái ngơ ngẩn, 10 bức ảnh chụp thì hết 8 bức đang cầm ly trà sữa ngẩn người. Có hai nguyên nhân khiến cậu ta bị nêu danh: Thứ nhất, cậu ta giống An Ngung một cách khó tả. Thứ hai, xếp hạng trên Thang Trời của Chước Diễm là 21. Dạo gần đi, chỉ cần là những nơi Tần Tri Luật và An Ngung đi qua, tất cả những Người Giữ Trật Tự đều hận không thể dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe ngóng. Danh hiệu “21” này đã được mọi người nghe được từ lâu, chỉ là không ai có thể ngờ rằng 21 thực ra chỉ là một AI được Tần Tri Luật nuôi trong thiết bị thông tin. An Ngung hít sâu một hơi, một thông báo bỗng xuất hiện trên màn hình. [Người Giữ Trật Tự Chước Diễm gửi lời mời kết bạn!] Ngoại trừ những người đã từng làm nhiệm vụ chung, chưa một Người Giữ Trật Tự bình thường nào dám gửi lời mời kết bạn thẳng cho An Ngung. Đúng lúc đó, Tần Tri Luật liếc sang. Hắn hoàn toàn không biết chuyện trên diễn đàn, chỉ thuận miệng hỏi: “Có người xin kết bạn? Đồng ý đi, quen nhiều bạn bè là chuyện tốt.” An Ngung mím môi, ấn vào nút xác nhận. Chỉ chốc lát sau, Chước Diễm đã gửi tin nhắn tới. – Góc, tôi và Luật hoàn toàn trong sạch. Tôi chưa từng tham gia nhiệm vụ cùng Luật, không hề lén lút qua lại, có lẽ ngài ấy cũng không có ấn tượng gì về tôi. Mong ngài đừng tin vào những lời đồn nhảm. Tôi rất mong sẽ có may mắn được hợp tác cùng ngài trong nhiệm vụ kế tiếp. Tần Tri Luật nhíu mày, “Chuyện gì vậy?” An Ngung hít sâu một hơi, cất thiết bị thông tin đi, đứng dậy. “Trưởng quan, tôi phải tìm Billy nói chuyện.” *** Người dẫn chương trình nói cực kỳ nhiệt huyết. An Ngung bấm trở lại trang chủ rồi kéo xuống để tải lại. Cậu vốn muốn chờ bài đăng quảng cáo mới của tiệm bánh mì, không ngờ nền tảng lại tự động đẩy nội dung thi sĩ vừa đăng 2 phút trước lên trang chủ của cậu. Ảnh đại diện của Mắt chính là bức tranh mới kia: Một bầu trời chi chít những con mắt có nhắm có mở. Ông ta vừa đăng tải bài thơ tiên đoán “Say ngủ dưới vực sâu” trước đây viết cho An Ngung. An Ngung lướt mắt đọc nhanh những câu chữ quen thuộc rồi dừng lại ở câu cuối cùng. Tiếng gõ của bỗng vang lên. “Là tôi.” Tần Tri Luật cầm thiết bị thông tin bước vào, nhíu mày, “Đang lướt diễn đàn à?” “À…” An Ngung tắt ứng dụng mạng xã hội, “Buổi sáng có xem qua, sau thì không xem nữa, kỳ quặc đến đáng sợ.” Cậu im lặng một lát rồi lí nhí nói tiếp, “Trưởng quan, mọi người đang viết truyện yêu đương cho chúng ta. Đến cả Lăng Thu còn không bịa ra được nhiều tình tiết như thế.” Tần Tri Luật nhướng mày, “Cần thời gian để cho những tin đồn lắng xuống. Tôi nhắc cậu một câu, đừng có xen vào, không thì chuyện sẽ càng ngày càng rối.” Hắn bỏ lại câu đó rồi đi luôn, An Ngung lại nói khẽ sau lưng hắn: “Chuyện này không thể coi như tin đồn được.” Tần Tri Luật dừng bước, ngoảnh lại: “Hửm?” “716 và 21 thực sự đã hôn nhau.” An Ngung li.ếm môi, cúi gằm xuống nhìn sàn nhà, thấp giọng nói: “Theo những gì tôi hiểu về nguyên lý của AI, đây thật sự không phải hành vi chủ động của tôi và ngài mà là hành vi được AI suy diễn sau khi học hỏi từ dữ liệu đầu vào về tình cảm của chúng ta. 716 nói vì dữ liệu có tính khiếm khuyết nên đôi khi những điều chúng suy diễn sẽ không thật sự xảy ra, đặc biệt là những tình cảm con người giỏi đè nén và che giấu hơn hẳn AI.” Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của một mình An Ngung. Cậu vừa bình thản nói, vừa ngước mắt nhìn Tần Tri Luật, “Nhưng trưởng quan, dù thế nào đi chăng nữa, AI vẫn nhận định rằng tương lai chắc chắn chúng ta sẽ yêu nhau.” Tần Tri Luật nhìn chằm chằm cậu, im lặng không nói gì. Đôi mắt đen kia trông càng sâu thăm thẳm hơn, nhìn thì tưởng như trầm tĩnh mà lại như ẩn chứa những tình cảm An Ngung không thể đọc ra. Hồi lâu sau, Tần Tri Luật mới thấp giọng hỏi: “Cậu thật sự hiểu “yêu nhau” là gì không?” An Ngung lại rũ mắt, “Xin lỗi trưởng quan, tôi không hiểu cho lắm. Lăng Thu từng nói yêu là cam tâm tình nguyện hy sinh một phần, thậm chí toàn bộ bản thân mình vì người khác. Đây chính là phần tôi thấy khó hiểu nhất. Tôi chưa từng nghĩ đến và có lẽ cũng sẽ không bao giờ hy sinh mình vì bất kỳ ai khác.” Nghe vậy, Tần Tri Luật chỉ nhẹ nhàng nhếch môi, nét mặt bình thản mà dung túng. “Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Không hiểu về “yêu” cũng rất bình thường, cậu như hiện tại đã là ổn lắm rồi.” Hắn bước tới xoa đầu An Ngung, “Lướt diễn đàn ít thôi, ngủ sớm đi.” Tần Tri Luật lấy một miếng bánh mì hút chân không nhỏ từ trong túi ra, đặt lên chiếc tủ đầu giường An Ngung rồi rời khỏi phòng. An Ngung không biết trưởng quan có nhận ra rằng chính bản thân ngài ấy đang vô thức hình thành nên những thói quen tương đồng với 716 hay không. Cậu nhìn miếng bánh mì hút chân không kia, nói nhỏ: “Nhưng nếu đó là ngài, có lẽ tôi sẽ chấp nhận hy sinh một chút.” Cậu dừng vài giây rồi khẽ nói tiếp: “Chỉ một chút thôi.” *** “Cuối cùng, không, quả nhiên cậu vẫn tới tìm tôi.” Trong nhà thờ trống trải, thi sĩ chuyển hướng xe lăn, quay lại mỉm cười với An Ngung. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua rèm lưới, rọi thành những tia sáng giữa những hạt bụi bay trong không khí. Những tia sáng chiếu lên gương mặt bình thản của thi sĩ, đôi mắt kia vẫn ôn hòa như những gì An Ngung nhớ nhưng chẳng biết tại sao, cảm giác thân thiện trời sinh khi xưa đã biến mất. Rõ ràng anh ta chỉ cách An Ngung vài bước nhưng dường như giữa hai người lại là một khe nứt khó lòng vượt qua. Bức tranh kia đã được hoàn thành, khổ tranh cực kỳ lớn, choán kín cả một mặt tường. Vải vẽ chưa căng hết lên khung rũ xuống sàn, chồng từng nếp lên nhau. Giữa trời cao, hàng trăm hàng ngàn con mắt đang yên lặng nhìn chằm chằm từ trên bức tranh. Bị những con mắt đó nhìn chằm chằm, An Ngung thấy hơi khó chịu, “Chuyện Molly là tôi giải quyết.” “Tôi đoán được.” Thi sĩ thong dong gật đầu, “Bên ngoài cũng lan truyền thông tin như vậy. Người Giữ Trật Tự với danh hiệu Góc có sức mạnh thần bí trước nay chưa từng xuất hiện tại Tháp Nhọn, đáng để trông đợi hơn cả Tần Tri Luật.” An Ngung lơ chuyện anh ta cố tình nhắc đến Tần Tri Luật đi, nói tiếp: “Nhưng trong nhiệm vụ lần này, tôi không thức tỉnh năng lực mới.” Thi sĩ nhướng mày mỉm cười, “Ừ?” “Bức tranh trước đó của ông đâu?” Cuối cùng, An Ngung vẫn ngoảnh lại nhìn bức tranh trên tường, “Phía sau những vệt sáng đỏ hỗn độn không có bánh răng màu vàng kim nào mới xuất hiện sao?” Thi sĩ xòe tay, “Xin lỗi, tôi đã bỏ bức tranh đó rồi, không có ý nghĩa gì cả.” “Tại sao lại không có ý nghĩa?” “Vì tôi đã tính toán thật kỹ càng, những bánh răng ngăn không cho vệt sáng đỏ lan rộng ra ngoài dù có khép thành một vòng kín cũng không thể đình trệ vệt sáng đỏ mãi mãi chừ khi chính bản thân chúng tự chấp nhận diệt vong, giống như Molly vậy. Nhưng bản tính của Molly được tạo ra bởi con người còn vệt sáng đỏ thì không.” Nói xong, thi sĩ mỉm cười, “Còn câu hỏi gì nữa không?” An Ngung hít sâu một hơi. “Tôi không hiểu những lời thần bí của ông cho lắm.” Cậu thẳng thắn nói, “Tôi chỉ muốn hỏi, trong bài thơ tiên đoán có một câu:  Mơ thấy bị kẻ hèn đùa bỡn.  Ở nhiệm vụ lần trước, tôi bị một kẻ đánh cắp thời gian xoay mòng mòng rồi cũng vì vậy mà nắm được cách thức ngưng đọng thời gian. Nhưng trong nhiệm vụ lần này, không những tôi không thức tỉnh được năng lực mới, ngay cả khả năng ngưng đọng thời gian cũng không có tiến triển gì. Đến cuối cùng, tôi chỉ có thể dừng thành phố chính hơn 20 phút. Bài thơ đó còn câu tiếp theo:  Quên bản thân, hoang mang, khuất nhục/ Chấp nhận chết, lần nữa quay lại.  Hai câu này nghĩa là sao? Liệu tôi còn có sức mạnh mới không?” Mắt kinh ngạc nhìn cậu, “Cậu hy vọng có sức mạnh gì?” “Khả năng ngưng đọng không gian – thời gian mạnh hơn nữa, thậm chí là…” An Ngung tạm dừng rồi thấp giọng nói: “Đảo ngược.” “Entropy giảm.” Thi sĩ lập tức lên tiếng, “Cậu nên biết, thời gian là quá trình entropy tăng lên. Entropy tăng lên là quá trình không thể nghịch chuyển. Ngưng đọng được một khoảng ngắn đã là kỳ tích rồi, không ai có thể khiến cho entropy giảm xuống.” An Ngung im lặng một lát rồi nói, “Làm phiền rồi.” Cậu quay người xuống tầng nhưng chỉ vừa đi được hai bậc lại chợt nghe thi sĩ cười nói sau lưng: “Thật thần kỳ. Rốt cuộc là chuyện gì lại có thể khiến một kẻ lạnh lùng, ích kỷ bỗng nhiên ôm ấp hy vọng cứu rỗi thế nhân khỏi thảm họa vậy.” Nghe thấy thế, An Ngung dừng bước, nghiêng đầu nhìn lại. “Tôi không có hứng thú với chuyện cứu rỗi thế nhân.” Cậu khẽ nói tiếp: “Tôi chỉ muốn cứu rỗi một người thôi.” Lời tác giả: Vụn tuyết rơi: AI Tần Tri Luật (3/3) – Biến chuyển lặng thầm Sau khi thảm họa của loài người kết thúc, 21 tới gặp tôi. Đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động tìm tôi. Cậu không nói gì cả, chỉ ngấu nghiến ăn hết sạch bánh mì trong nhà tôi. Sau đó, cậu ấy nhét một bên tay mình vào tay tôi còn cậu ấy thì cầm xúc tu của tôi, kéo vào trong góc phòng mà ngủ. Tôi ngồi cạnh, nhìn cậu ấy suốt cả đêm. Thực ra 21 biết hết. Cậu ấy đã không còn là tờ giấy trắng từ lâu rồi, tình cảm vô cùng vô tận đã lẳng lặng phát triển, đan kết sâu trong lòng cậu ấy. Chỉ là tất cả chúng đều được lặng lẽ giấu kín trong đôi mắt vàng. Sau khi ngủ dậy, 21 vẫn ngồi cạnh tôi phơi nắng, ngẩn người như ngày thường. Ngay khi tôi cho rằng cậu ấy chuẩn bị ngủ tiếp, 21 bỗng lên tiếng. “Vì loài người, quá trừu tượng. Tôi vẫn nghĩ mãi không hiểu tại sao mình lại cố chấp với việc phải sống sót như thế.” Cậu ấy dụi tai vào người tôi, thấp giọng nói: “Nhưng thật sự rất may mắn khi trưởng quan không yêu cầu tôi phải tự hủy.” “Được tiếp tục ngồi ngẩn người, ăn bánh mì bên cạnh anh chính là ý nghĩa của sinh tồn nhỉ.”
« Trước Sau »