Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 83: Thành phố chính (2)
“Tôi chỉ muốn cứu rỗi một người thôi.”
Thế giới này quá rộng lớn, mưa gió sương tuyết, biển người vô tận, vài hạt giống chôn xuống thoáng chốc đã phát triển thành cành lá rợp trời, biển sâu ẩn chứa vô vàn cuộc săn giết đẫm máu, càng không cần nhắc tới lũ sinh vật biến dị quái đản không nơi nào không tồn tại.
An Ngung nghĩ có lẽ cậu đã không còn là kẻ vô danh tiểu tốt kia nữa rồi. Trong vô tức, tiệm bánh mì Góc và danh hiệu “Góc” đã đưa cậu lên đỉnh cao của loài người. Nhưng dù vậy, đối với cậu, thế giới vẫn là một vùng biển đen vô tận, cậu chưa bao giờ muốn ngăn cản những cơn sóng dữ.
Cậu chỉ muốn giữ chặt một người kia mà thôi.
Mặc cho khi ở trước mặt cậu, người đó chỉ là một tồn tại nhỏ bé, đơn độc mà hiền hòa.
Dường như thi sĩ không nghe thấy câu nói cuối cùng của cậu, chỉ mỉm cười, trả lời: “Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng bất kể cậu có lòng muốn cứu thế giới hay không, thế giới vẫn sẽ tiến về phía kết cục đã được định sẵn. Sự thay đổi của một mình cậu có lẽ không đủ để ảnh hưởng đến tương lai.”
An Ngung tiếp tục đi xuống tầng, sau lưng vang lên tiếng xe lăn di chuyển. Thi sĩ tới bên cạnh lan can, chăm chú nhìn cậu rời đi.
Ra tới cửa, cậu chợt dừng bước, ngoái đầu nhìn lên người đang náu mình trong bóng tối kia.
“Hình như tôi hiểu được chút ý nằm ngoài mặt chữ.” An Ngung nhíu mày, “Ý anh là tôi không làm được nhưng có một người khác có thể ảnh hưởng đến tương lai?”
Thi sĩ hờ hững nói: “Không, trong tầm nhìn của tôi, mọi con đường đều dẫn đến hỗn loạn vô tận, tương lai sẽ không thay đổi vì bất kỳ điều gì. Nhưng tôi đồng tình với quan điểm của Điển: Chuyện không thể nhìn thấy chưa chắc đã không phát sinh. Vậy nên tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ.”
An Ngung quay người rời đi. Khoảnh khắc cánh cửa lớn kiên cố của nhà thờ bị đẩy ra, ánh nắng chiếu vào, thi sĩ lẩm bẩm từ phía sau: “Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
***
“Chẳng lẽ anh ta muốn tự sát nữa.” Chúc Đào nằm trên sô pha đọc truyện tranh, “Lần này đừng ai nhờ tôi đi cứu, tôi không muốn bị giam lỏng nữa đâu. Thế giới này đã rối mòng mòng hết lên rồi, anh ta muốn chết thì cứ để anh ta chết đi.”
An Ngung vừa lướt diễn đàn Tháp Nhọn, vừa lắc đầu, “Không hỏi. Dù sao tôi cũng không hiểu những điều anh ta trả lời.”
“Điển!” Chúc Đào ngoảnh phắt sang, hỏi: “Cậu có dự cảm gì không, lần này anh ta muốn chết theo kiểu gì?”
Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh, An Ngung lướt xem hết một tin đồn mà Điển vẫn chưa trả lời. Ngẩng đầu lên, cậu trông thấy Điển đang trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ, mãi sau mới nhỏ nhẹ lên tiếng, “Chắc anh ta không định chết đâu.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” An Ngung rì rầm: “Thi sĩ sau khi được cứu sống khá khác hồi xưa.”
Trước kia, trên người anh ta luôn có cảm giác bi quan lờ mờ khó tả nhưng hiện tại, bi quan đã biến thành nguy hiểm, ngay cả nhà thờ đã lâu không sáng đèn kia cũng áp lực hệt như một nấm mồ.
Chúc Đào không có hứng thú gì với thi sĩ, cậu cẩn thận quan sát nét mặt Điển, “Mấy hôm nay cậu cứ bồn chồn, có phải vì những lời bàn tán trên diễn đàn không?”
Điển tròn mắt quay sang nhìn, “Hả?”
Gần đây, diễn đàn Tháp Nhọn rất sôi động.
Những đợt bùng nổ số lượng sinh vật biến dị bất thường trong mấy tháng qua đã gây ra không ít phiền toái cho lực lượng Người Giữ Trật Tự, người càng mạnh lại càng phải gánh vác nhiều. Trải qua giai đoạn đó, số liệu của những Người Giữ Trật Tự có thứ hạng cao trên Thang Trời đều biến động mạnh, có vài người biến dị thêm lần 3, lần 4 trong quá trình chiến đấu, entropy gen và điểm chiến tích đều cao khủng khiếp.
Một người ẩn danh đã đăng bài so sánh số liệu của top 10 người đứng đầu Thang Trời và các cấp cao. Tuy không đưa ra bất kỳ kết luận gì nhưng sự chênh lệch trong đó thực sự rất khó coi.
“Bọn tôi thì không sao, dù gì tiêu chuẩn lựa chọn cấp cao nhí vẫn tập trung vào thiên phú, điểm chiến tích còn thấp chỉ là vấn đề thời gian, nhưng mà…” Chúc Đào lo lắng nhìn Điển, “Bọn họ đang nhắm vào cậu, đại khái vì cậu là một cấp cao.”
Điển một bước lên thẳng vị trí cấp cao của Tháp Nhọn đã được vài tháng nhưng lại chưa từng nhận nhiệm vụ, loại hình dị năng cũng rất mơ hồ. Có kẻ độc mồm độc miệng trên diễn đàn vạch trần: “Cấp cao nào đó đến bây giờ vẫn chưa thức tỉnh được năng lực gì hữu dụng, entropy gen cũng chỉ nằm trong phạm trù con người bình thường. Bảo là biến dị loại hình sách vở nhưng một là không kiểm tra ra được đặc trưng biến dị, hai là không có dị năng, rất khó đánh giá.”
Thậm chí có người kéo cả An Ngung vào so sánh. Đều là gen con người nhưng An Ngung vừa gia nhập đã hoàn thành nhiệm vụ khu 53 khiến cả Tháp Nhọn phải oanh động, khỏi cần nói đến uy danh của Góc bây giờ đã chẳng kém gì Tần Tri Luật.
Chúc Đào không nói thẳng ra nhưng Điển vẫn hiểu suy nghĩ đó ngay.
“Ồ, tôi thấy mấy bài đăng đó rồi.” Điển nở nụ cười bất đắc dĩ. “Nhưng tôi cũng chẳng có cách nào cả, tôi không thức tỉnh được năng lực gì hữu dụng, đó là sự thật. Nếu bên trên không nhận định tôi là cấp cao thì cũng chẳng có gì lạ.”
Vừa nói, anh ta vừa lật quyển sổ, vô số điều đã từng thấy, từng nghe xuất hiện trên những trang giấy đang lướt nhanh qua. Loạt soạt giở đến trang cuối cùng, anh ta lại gấp sổ vào.
An Ngung đưa tay lật trang cuối đó ra, chỉ vào dòng chữ nhỏ viết rất tháu ở góc, “Lần trước ở nhà ăn tôi đã muốn hỏi rồi, đây là chữ do ai viết?”
“Sách chứa vạn vật. Hết thảy trên đời, nằm tại lòng tôi.” Chúc Đào tò mò đọc lên, “Nét chữ này trông ghê quá, không phải chữ cậu đâu nhỉ?”
Điển gật đầu, “Có sẵn từ ban đầu.”
“Gợi ý về dị năng của cậu?”
“Có lẽ thế.” Điển nhẹ nhàng miết ngón tay trên dòng chữ, “Chí ít, theo tình hình hiện tại, đọc suy nghĩ và nhận thức chính là toàn bộ năng lực của tôi.”
Chúc Đào vỗ lên mu bàn tay anh ta, “Tuy năng lực của cậu không thể dùng để đối phó với biến dị nhưng tôi vẫn thấy nó rất đỉnh. Đừng quá bận lòng.”
“Tôi không bận lòng.” Điển mím môi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng hỗn loạn, giống như có thể nhìn thấy nhiều điều hơn nhưng lại chẳng có gì rõ ràng.”
An Ngung yên lặng chăm chú nhìn sườn mặt Điển, lại nghe thấy anh ta lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi: “Có lẽ vì tôi không hoàn chỉnh nên mới không nhìn được rõ…”
***
“Mọi bản ghi chép của Chiêm Tuyết đều đã bị tiêu hủy nhưng hồi nhỏ, tôi từng nhìn thấy thư bà ấy viết cho mẹ tôi. Nét chữ bà ấy nhỏ nhắn, dễ nhìn, hoàn toàn không viết ngoáy.” Tần Tri Luật cúi đầu viết lách, “Nhưng chuyện đó cũng khó nói. Sau khi biến dị, Chiêm Tuyết trở nên cực kỳ điên cuồng. Nếu quyển sổ của Điển thật sự là di vật còn sót lại của bà ấy, vậy cũng có thể đó chính là chữ viết tay của bà. Cậu ta nói cậu ta không hoàn chỉnh?”
An Ngung gật đầu.
Tần Tri Luật ngẩng lên, “Vậy cũng chịu thôi. Hiện giờ Tháp Đen chẳng khác gì kiến bò trên chảo nóng, không thể cắt cử nhân lực đi khắp nơi tìm thêm quyển sổ khác.”
An Ngung không nói gì, chỉ nằm xuống sô pha, còn tiện thể ôm lấy rổ đồ ngọt Tần Tri Luật đã chuẩn bị cho.
Tần Tri Luật bỗng bật cười, “Hình như cậu đã hình thành một thói quen.”
An Ngung vừa bóc vỏ kẹo, vừa ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Dạ?”
“Mỗi khi nói ra suy nghĩ của mình, cậu sẽ liên tục ăn chocolate. Chocolate có thể giúp cậu vượt qua nỗi sợ khi phải phát biểu à?” Ánh mắt Tần Tri Luật rất hiền hòa, “Đang nghĩ gì hay muốn hỏi gì thì cứ nói hết ra.”
An Ngung gượng gạo nhìn viên chocolate vừa bóc, dù do dự nhưng cuối cùng vẫn bỏ vào miệng, vừa nhâm nhi vị ngọt đậm, vừa nói: “Mắt nói anh ta tạm thời không nhìn thấy cơ hội xoay chuyển tình thế, chỉ có thể chờ mong. Còn ngài…” Nghĩ đến những câu trả lời yếu ớt của trưởng quan trong lần thẩm vấn khi đã bị thôi miên sâu, cậu vô thức nhỏ tiếng lại: “Có một giọng nói nói với ngài rằng sẽ có cơ may xuất hiện và ngài luôn chờ đợi nó.”
Tần Tri Luật đặt bút xuống, “Muốn hỏi gì?”
“Giọng nói đó là của ai?”
Tần Tri Luật lắc đầu, “Thật sự không biết. Mấy hôm đó, trạng thái của tôi rất tệ, tác dụng phụ của thí nghiệm gen cũng bởi vậy mà nặng nề hơn hẳn. Tôi mù tạm thời mất mấy ngày liền, không nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó.”
“Sau này ngài chưa bao giờ nghe lại được giọng nói tương tự sao?”
Tần Tri Luật trầm ngâm một hồi, “Chưa. Nhưng nếu nhận định theo chất giọng thì có lẽ người đó không quá lớn tuổi, cũng không phải kiểu người lạnh lùng hay ngang ngược.”
An Ngung lập tức hỏi, “Có giống Điển không? Hoặc là giống thi sĩ?”
Tần Tri Luật lắc đầu, “Năm đó, hai người họ mới bao nhiêu tuổi chứ? Hơn nữa, giọng kia khá khàn, nói chuyện còn khá khó khăn.”
An Ngung sửng sốt, “Là giọng nữ hay…”
“Giọng nam.” Tần Tri Luật mỉm cười, “Cậu đang nghĩ gì vậy hả? Không phải Chiêm Tuyết. Năm 2138, bà ấy đã bị xử quyết bí mất 16 năm rồi.”
Tần Tri Luật lại cầm bút lên, cây bút máy lưu loát quay một vòng ở đầu ngón tay, “Có lẽ phán đoán của Đại Não là chính xác, khả năng cao đó chỉ là ảo giác mà thôi. Trong mấy ngày bị mù, tôi gặp rất nhiều ảo giác, thậm chí còn nghĩ rằng mẹ và em gái chưa chết, vẫn còn ở bên cạnh chăm sóc tôi. Tôi níu chặt lấy tay mẹ không chịu buông, đến lúc tỉnh lại mới phát hiện người phụ trách chăm sóc cho tôi đã lằn đỏ cả cánh tay.”
Tần Tri Luật bình tĩnh nhắc về chuyện cũ như thể chỉ đang kể chuyện của người khác.
An Ngung khẽ hỏi: “Trước đó ngài từng nói điều kiện “21 sẽ nỗ lực sống sót vì loài người” này là do ngài tự thêm vào. Vậy “cơ may” thì sao? “Cơ may” có điều kiện gì cho việc nỗ lực sống sót không?”
Tần Tri Luật im lặng một lát, “Nghe nói là có.”
“Là gì?” An Ngung lập tức hỏi.
Lần này, Tần Tri Luật không trả lời ngay.
Hắn cúi đầu viết vài chữ lên tài liệu rồi mở máy tính, đưa mắt liếc nhìn An Ngung, “Lại đây, có chuyện cần bàn với cậu.”
An Ngung chần chừ “Vâng” một tiếng, “Có phải ngài đang lảng tránh câu hỏi của tôi không?”
Tần Tri Luật lại ngẩng lên nhìn cậu, “Tháp Đen đang giục tôi trả lời, làm gì còn thời giờ băn khoăn mấy chuyện không xác thực?”
“Trả lời chuyện gì?” An Ngung ghé sát tới, nhìn tiêu đề email trên màn hình rồi ngẩn người, “Muốn tôi làm cấp cao độc lập? Nghĩa là sao?”
“Cậu tách khỏi tôi, ra giám sát Điển. Gần đây Tháp Đen nhận được rất nhiều thư khiếu nại nặc danh đến từ Người Giữ Trật Tự, đã không còn kham nổi áp lực nữa nên mới đưa ra đề nghị này.” Tần Tri Luật thản nhiên bình luận: “Về mặt logic cũng coi như hợp lý. Hai cậu là hai người duy nhất không xảy ra hiện tượng tăng entropy gen ở Tháp Nhọn, loại hình dị năng cũng vượt ra khỏi phạm trù sinh vật. Hơn nữa, năng lực của cậu mạnh hơn Điển, đủ để làm trưởng quan của cậu ta.”
An Ngung sợ run người, “Ngài trả lời như thế nào?”
“Vẫn chưa trả lời, hỏi ý cậu trước đã.”
“Tôi?” An Ngung ngơ ngác, “Ngài nghĩ sao?”
Tần Tri Luật mỉm cười, “Cậu phải có suy nghĩ của riêng cậu. Không một ai, kể cả Lăng Thu và tôi, có thể chỉ hướng cho cậu mãi mãi.”
“Tôi không có suy nghĩ gì cả.” An Ngung dừng lại, “Tôi nghe lời ngài.”
Tần Tri Luật nhướng mày, “Sau khi trở thành cấp cao độc lập, tỉ lệ phân chia điểm chiến tích sẽ tăng lên, cậu sẽ có đãi ngộ tốt hơn. Tháp Đen còn hứa rằng cậu vẫn sẽ được tự do tuyệt đối, vẫn có thể từ chối bất kỳ nhiệm vụ nào, thậm chí hoàn toàn không nhận nhiệm vụ. Nếu đồng ý giám sát Điển, cậu còn được thêm một khoản thù lao cố định và…”
An Ngung ngắt lời hắn, “Ngài muốn tôi tách ra độc lập lắm sao?”
Tần Tri Luật không trả lời. An Ngung mím môi, “Hồi trước, tôi gia nhập lực lượng Người Giữ Trật Tự thứ nhất là để trả nợ ngài, thứ hai là vì ngài có thể che chở tôi.”
“Lợi nhuận của tiệm bánh mì đã đủ trả hết nợ từ lâu rồi. Hơn nữa, hiện tại cậu đã không cần bất kỳ sự che chở nào, thậm chí chính bản thân cậu còn có thể che chở rất nhiều người khác, kể cả Điển.” Tần Tri Luật tạm dừng rồi nói tiếp, “Về phương diện lý trí, cậu trở thành cấp cao độc lập sẽ có rất nhiều lợi ích mà không tổn hại gì. Những điều trước đó tôi nói không quá quan trọng, ưu điểm lớn nhất khi làm một cấp cao độc lập là tiếng nói của cậu sẽ cực kỳ có sức nặng tại Tháp Nhọn, những Người Giữ Trật Tự khác có thể đi theo cậu một cách danh chính ngôn thuận hơn, thậm chí cậu sẽ có quyền lực chống lại Tháp Đen ở một mức độ nhất định. Còn về phương diện tình cảm, dù cậu tách ra, tôi vẫn sẽ che chở – nếu cậu cần.”
Giọng Tần Tri Luật rất bình tĩnh, thậm chí là dịu dàng.
Nhưng chẳng hiểu sao An Ngung lại thấy tức giận. Cậu rất ít khi nổi nóng, trong trí nhớ, cậu chỉ từng nổi giận với Lăng Thu đúng một lần vào nhiều năm trước, khi Lăng Thu nói với cậu rằng anh muốn thi vào Bộ Quân Sự lần đầu tiên. Về sau, cậu đã chấp nhận chuyện ấy bởi đó chính là ước mơ của Lăng Thu.
Nhưng dường như cậu rất khó chấp nhận việc trưởng quan uyển chuyển khuyên cậu trở thành cấp cao độc lập.
“An Ngung?” Tần Tri Luật thăm dò nhìn cậu, “Muốn đồng ý không?”
“Không.” An Ngung quay ngoắt đi hướng khác.
Cậu nhận thấy giọng mình cứng còng, như vậy cực kỳ thiếu lễ phép với trưởng quan. Cậu muốn nói thêm vài câu nữa nhưng chỉ có thể mím chặt môi.
Tần Tri Luật tiếp tục hỏi, “Lý do là gì?”
“Không có lý do gì cả.”
“Nhưng nhất quyết không đồng ý?”
“Vâng.”
Hai người như rơi vào thế giằng co. Sự im lặng khiến không khí tưởng chừng cũng ngưng tụ lại.
An Ngung không chịu ngoảnh lại, buồn bực xen lẫn chột dạ khiến cậu khó chịu. Nhưng dù trưởng quan có nổi xung, lời cũng đã nói ra, chỉ có thể mặc hắn xử trí.
Sau lưng chợt vang lên tiếng cười khẽ của Tần Tri Luật.
“Chẳng phải cậu có suy nghĩ riêng rồi đấy sao? Còn vờ vịt như bản thân mình phục tùng lắm.” Tần Tri Luật vừa nói vừa ấn bàn phím, thở ra một hơi nhẹ mà dài, nói nhỏ: “Vậy… tiếp tục ở lại bên tôi đi.”
Câu quyết định mang theo tiếng thở dài ấy lại giống như trút được gánh nặng.
Con ngươi An Ngung run lên. Cậu ngoảnh lại nhìn màn hình nhưng chỉ kịp thấy thông báo đã gửi email thành công.
“Từ chối thay cậu rồi.” Tần Tri Luật gập màn hình máy tính lại, điềm nhiên nói: “Đề nghị này khiến Góc lo âu nghiêm trọng. Cậu ấy từ chối tất cả mọi thứ, tự nhốt mình trong phòng, bắt đầu ăn bánh mì và chocolate một cách mất kiểm soát, đề nghị Tháp Đen không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.”
An Ngung tròn mắt, “Sao ngài nói dối mà mắt chẳng chớp lần nào thế?”
“Thế hả, tôi không chớp mắt khi nói dối sao?”
Tần Tri Luật im lặng gần nửa phút, nhìn chằm chằm An Ngung không chớp mắt, “Thực ra tôi vẫn hy vọng cậu sẽ tách ra độc lập.”
An Ngung ngơ ngác, “Dạ?”
Tần Tri Luật lại nhếch môi, “Tôi chớp mắt rồi à?”
“…”
Lăng Thu nói rất đúng, phải cảnh giác với tất cả những kẻ nói dối không chớp mắt.
Chung quy đều không phải hạng tốt lành gì, dù không làm chuyện ác thì cũng thích bỡn cợt người ta.
Tháp Đen không lên tiếng về những nghi ngờ của Người Giữ Trật Tự dành cho Điển, chuyện này đương nhiên không thể tự động lắng xuống nhanh chóng.
Những bài đăng nặc danh ngày nào cũng có. Ngoại trừ Điển, tất cả những người từ tầng 190 trở lên đều bị lôi ra mổ xẻ. Tuy Chúc Đào cảm thấy cấp cao nhí hoàn toàn có đủ lý do để được sống yên lành nhưng một vài người không mấy nổi trội vẫn bị gièm pha.
Đứng mũi chịu sào chính là An. Không rõ đã lọt ra từ đâu mà tất cả mọi người đều biết chuyện An vi phạm lệnh cấm, lén lút đổi chỗ với ý thức AI trong sự kiện Molly lần đó. An Ngung lướt bài đăng, càng xem lại càng nhíu mày.
– Healer tính cách tệ nhất Tháp Nhọn. Cứ bảo là mạnh nhưng đã thấy anh ta hỗ trợ được bao nhiêu nhiệm vụ đâu.
– Đồng ý, mạnh nữa rồi làm được trò trống gì. Vốn cũng đếch có gì hiếm lạ, chẳng qua là được tâng bốc thôi.
– Khép mình quái gì, quen được o bế thôi.
– Nghe nói trước giờ nhận nhiệm vụ cùng Cider cũng chẳng làm gì cả. Gặp phải tình huống phức tạp, Cider còn phải mang thêm một hỗ trợ chuyên quan tâm lượng máu. Ninh không những không lo cho sức mạnh tinh thần toàn đội mà còn phải an ủi An mọi lúc mọi nơi… Trời ơi là trời…
– Khỏi thảo luận anh ta đi… Đối tượng giám sát của ngài Cider là thu một kèm một, cứ coi anh ta là quà tặng kèm khi nhận Ninh là được.
– Nói cho đúng nha, là tặng kèm hay là trói buộc?
– Anh ta còn chiếm một slot hỗ trợ của Góc nữa chứ. Tò mò ghê, không biết anh ta đi làm nhiệm vụ cùng Góc thì như thế nào.
Lúc đó, An Ngung và Chúc Đào đang ngồi uống trà sữa trong phòng ăn. Cậu nhíu mày với bài đăng, vừa tải lại trang đã thấy màn hình trắng xóa.
Bài đăng đó đã xôn xao gần nửa tháng trời, lượng bình luận lên đến mấy nghìn, thế mà lại có thể mất tăm mất dạng ngay được.
[Lỗi hệ thống:
Bài đăng này đã bị người nắm quyền cấp cao Cider cưỡng chế xóa bỏ! Nếu có thắc mắc xin hãy khiếu nại lên cấp cao hơn. Những người có thể lựa chọn: Luật, Viêm, Phong.]
An Ngung sửng sốt, “Ngài Cider về rồi?”
Chúc Đào vừa nhai trân châu trong trà sữa, vừa than thở: “Nghe nói vừa về 2 phút trước, việc đầu tiên làm sau khi xuống máy bay chính là xử lý bài đăng này. Cider rất bao che khuyết điểm, ngài ấy cũng chẳng thèm quan tâm chuyện người ta nói mình ngang ngược.”
An Ngung thở phào một hơi, “Lần này bọn họ đi làm nhiệm vụ rõ là lâu.”
“Chẳng thế thì gì.” Chúc Đào hút một hớp trà sữa, “Tôi còn tưởng đâu ngài ấy và Đấu không về được nữa ấy chứ.”
An Ngung nhìn về phía thang máy theo bản năng, Chúc Đào lại nói, “Khỏi nhìn, tới Đại Não rồi.”
Chúc Đào buông thiết bị thông tin xuống, giận dữ nói: “Nhiệm vụ lần này rõ nguy hiểm, Đấu suýt chút nữa gặp chuyện, Cider vì bảo vệ anh ấy mà bị thương nặng, phải tới Đại Não điều trị ít hôm… Làm sao ấy, gần đây cấp cao ai cũng xui xẻo.”
Nói xong, Chúc Đào bỗng nhiên nhoài người về phía trước, nháy mắt với An Ngung, “Nhắc nhở thân thiện, Cider là huấn luyện viên thể lực của cậu. Đạo lý đối nhân xử thế cơ bản nhất, cậu mà không đi thăm bệnh thì không ổn lắm đâu ha?”
“Tôi?” An Ngung sửng sốt, “Một mình tôi thôi hả?”
“Luật và trưởng quan tôi đều rất bận. Ba hôm trước Viêm mới dẫn Lumen ra ngoài làm nhiệm vụ. Trưởng quan Thâm Ngưỡng bị ảnh hưởng vì vụ việc Molly, hiện tại cảm xúc vẫn chưa bình ổn trở lại.” Chúc Đào cười tủm tỉm, “Còn mỗi cậu thôi, hy vọng cuối cùng của các tầng từ 190 trở lên.”
Đến khi hoàn hồn, An Ngung đã ôm hai túi quà lớn ngồi trên chiếc xe Nghiêm Hi lái tới đón.
Sắc mặt Cider đang nằm trên giường bệnh rất tái, túi nước đá chườm trên trán, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời, trông không có một chút yếu ớt nào.
Phòng bệnh rất rộng rãi, chỉ có đúng một chiếc giường đặt ở chính giữa, đôi cánh vàng của phượng hoàng dang rộng sang hai bên được bao bọc bởi trang thiết bị đặc biệt. Cánh bên phải có một vết thương hở rất sâu, lộ cả thịt lẫn xương ra ngoài. Thiết bị trị liệu đang chầm chậm phun từng luồng sương trắng như tuyết, có vẻ nó có tác dụng hạ nhiệt và cầm máu.
An Ngung đặt hai túi quà lớn đang ôm trên tay xuống đất, “Trong này có cánh gà kho hạt dẻ do Nho tự nấu, trà quế ngài thích do Ninh bảo tôi đưa tới, vài cuốn sách tranh về những điều kỳ lạ do Điển đưa tôi cầm tới để ngài đọc cho đỡ buồn, còn có một bộ cờ nhảy do trưởng quan Viêm tặng để ngài và Đấu chơi…”
Cider vốn chẳng để tâm nghe, chỉ đánh giá cậu từ trên xuống dưới như đang kiểm tra xem cơ bắp cậu có phát triển thêm được chút nào không, cuối cùng cất tiếng hỏi với vẻ khá bất mãn: “Vậy Luật và cậu thì sao?”
An Ngung đá chiếc túi giấy lớn còn lại: “Gói quà lớn của tiệm bánh mì Góc, không chỉ bao gồm tất cả các loại đang bày bán mà còn có thêm một số món mới đang sáng tạo.”
Cậu dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Rất mong ngài sẽ cho vài lời đánh giá sau khi ăn xong.”
Cider bật cười, “Coi tôi là công cụ thử độc đấy hả?”
Anh đưa tay nhấc túi đá chườm trên trán lên, nhắm mắt lại nằm thẳng xuống, “Tắt hộ tôi máy thổi khí lạnh, chết cóng mất.”
An Ngung “Ồ” một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh thiết bị nhìn đôi cánh vàng bên trong lồng kính.
Lửa bầu bạn cùng sinh mệnh Cider, dù đang bị thương, những đốm lửa li ti vẫn bập bùng quanh đôi cánh theo nhịp thở. Sương lạnh do thiết bị phun ra khiến những đốm lửa ấy tan biến nhanh hơn bình thường, vết sưng tấy ở miệng vết thương cũng chầm chậm lặn xuống. Ngón tay An Ngung đặt hờ trên bảng điều khiển, cậu thoáng do dự, “Cái này có thể tắt thật hả?”
Cider còn chưa trả lời, một giọng nói lạnh lùng của một thanh niên đã vang lên từ phía cửa, “Đương nhiên là không.”
Đấu bước vào với hai cây kem. Viên kem thơm nồng mùi sữa đặt bên trên ốc quế khiến không khí trong phòng bệnh bớt hẳn căng thẳng.
Anh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Trưởng quan, cánh bên phải của ngài vẫn đang liên tục tăng nhiệt, nhiệt độ trên trán cũng chưa xuống ngưỡng tiêu chuẩn. Nếu đêm nay vẫn chưa thể hạ nhiệt độ trên trán xuống dưới 50°C, cánh của ngài sẽ tự bốc cháy.”
“Cánh tôi vốn mọc ra từ trong lửa.” Cider cáu kỉnh trở mình, “Cậu bị mấy tên đần độn ở Đại Não làm mụ mị hết đầu óc rồi.”
Đấu bước đến bên cạnh An Ngung cung kính cúi chào rồi chỉnh nhiệt độ của thiết bị hạ nhiệt xuống thêm 2 độ nữa.
“Phản rồi!” Cider ngồi phắt dậy khỏi giường bệnh, đôi cánh vàng bùng lên lửa đỏ nhưng nhoáng cái đã bị thiết bị hạ nhiệt dập tắt ngúm. Anh chỉ có thể hung tợn trừng mắt với Đấu.
Đấu đi tới, thay một túi nước đá mới chườm lên trán Cider, “Trưởng quan, xin ngài hãy nghe lời đi, không thì…”
“Không thì làm sao?” Cider nhướng mày, “Cậu trưởng thành rồi đúng không?”
“Tôi và ngài bằng tuổi nhau, kinh nghiệm cũng ngang nhau, chúng ta lần lượt vào Tháp Nhọn trong cùng một năm. Tôi tán thành và biết ơn sự giám sát của ngài nhưng xin ngài đừng coi tôi như một đứa trẻ.” Nói xong, Đấu thở dài một hơi, “Xin ngài hãy nghe lời bác sĩ đi, không thì tôi sẽ đứng ngồi không yên.”
Cider trừng mắt: “Bị phả khí lạnh không phải cậu, cậu có gì mà đứng ngồi không yên?”
“Ngài vì tôi nên mới bị thương. Là tại tôi không đủ bình tĩnh, quyết đoán trên chiến trường, tôi…”
“Rồi rồi rồi.” Cider bực dọc xua tay ngắt lời Đấu, tay kia thì kê lên túi chườm nước đá, nằm lại giường, “Cứ bật khí lạnh đi, để tôi chết cóng luôn. Chờ tôi chết rồi cậu khắc biết đám Đại Não đúng hay sai.”
Nghe vậy, Đấu chỉ nhếch môi, đưa một cây kem ốc quế qua, “Bác sĩ nói ngài có thể ăn kem.”
“Mang đi chỗ khác.” Cider xụ mặt, “Cậu biết thừa tôi ghét cái thứ đó nhất.”
“Nhưng ngài cần nó. Đây là món do Đại Não đặc biệt làm ra, giúp hạ nhiệt từ bên trong còn có thêm chế phẩm bổ sung có thể cung cấp dinh dưỡng nhanh.”
Cider bắt đầu giả chết, ngoảnh sang hướng khác không chịu ừ hử lấy một tiếng.
Kem tươi lẳng lặng tan ra trong lúc hai người giằng co, sắp chảy xuống tay Đấu.
“Trưởng quan…”
“Mang đi chỗ khác.” Giọng Cider trầm xuống, “Đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”
Đấu nhất quyết chìa cây kem ra. Phòng bệnh lặng ngắt như tờ, không khí như đông đặc lại.
“Chảy kìa…” An Ngung lí nhí, “Đừng lãng phí. Không thì cho tôi thử đi?”
Đấu: “…”
“Cho cậu ta nhanh đi, tôi không ăn.” Cider lạnh lùng nói.
Cuối cùng Đấu vẫn phải thở dài thỏa hiệp.
Hai cây kem ốc quế, anh và An Ngung mỗi người một cây. Cây của anh còn chưa kịp đưa lên đến miệng, An Ngung đã ngoạm hết nửa phần ốc quế.
Cider nhíu mày nhìn An Ngung, “Tuổi thơ đúng là bóng ma cả đời của cậu. Đói khổ lâu ở khu ổ chuột, dù giờ có giàu chảy mỡ cũng nhất quyết không lãng phí đồ ăn.”
An Ngung không hiểu hồi nhỏ phải chịu đói và hiện tại quý trọng đồ ăn thì liên quan gì đến nhau. Cậu cẩn thận li.ếm sạch giọt kem cuối cùng hòng nếm ra trong chất kem béo ngậy ấy rốt cuộc được cho thêm nguyên liệu gì.
Đấu thấp giọng nói: “Trưởng quan, tuổi thơ của ngài đã trôi đi rất xa rồi.”
Cider im lìm, hồi lâu sau mới bật cười một tiếng rất khẽ, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hệ thống liên lạc gắn ở đầu giường rung, giọng của nhân viên phụ trách vang lên: “Thưa ngài, Triều Vũ của Tháp Nhọn tới thăm. Nhưng theo quy định, cô ấy không được vào khu vực có con người làm việc nên chỉ có thể trò chuyện với ngài qua hệ thống.”
Cider ra lệnh: “Bận rồi. Đấu, nhận điện giúp tôi.”
“Dạ?” Đấu giật mình đứng dậy đi đến đầu giường, “Triều Vũ?”
Ở đầu bên kia, Triều Vũ vốn đang oán giận quy định quá cứng nhắc chợt khựng lại mất một giây, “Vâng. Đợt này trưởng quan tôi không ở thành phố chính nhưng chị ấy nhờ tôi đưa vài thứ tới cho ngài Cider. Có một bó hoa tươi, vài chiếc vỏ ốc, trong vỏ ốc có tiếng sóng biển giúp người ta thư giãn… Trưởng quan của anh vẫn ổn chứ?”
An Ngung nhíu mày nhìn Cider. Rõ ràng người này đang nằm ngay bên cạnh mà lại cứ như không có miệng, chỉ nhìn chằm chằm Đấu.
Đấu đành phải trả lời thay: “Phải điều dưỡng thêm vài hôm nữa. Trưởng quan Thâm Ngưỡng vẫn khỏe chứ? Nghe nói chị ấy bị ảnh hưởng rất nhiều vì vụ việc Molly.”
“Trưởng quan đang vẽ tranh ở bờ biển. Mỗi khi tâm trạng không thoải mái, chị ấy thường đi vẽ biển.” Giọng Triều Vũ thoáng trầm xuống, “Sau khi Molly tự hủy, chị ấy đã chủ động xóa AI dựa theo người em gái đã mất kia rồi.”
“Ở bên chị ấy nhiều một chút.”
“Đương nhiên rồi. Anh cũng vậy nhé, bầu bạn với trưởng quan Cider.” Triều Vũ nói vòng vo một hồi cuối cùng vẫn hỏi: “Ngài Cider bị thương có nặng không? Phải bao lâu nữa mới được về Tháp Nhọn?”
Đấu còn chưa trả lời, “bệnh câm” của Cider đã tự khỏi. Anh cao giọng nói: “Chậm nhất là 2 ngày. Nếu sau 2 ngày mà Đại Não còn chưa chịu buông tha tôi, tôi sẽ bảo Đấu về trước, yên tâm đi.”
An Ngung hoang mang nhìn Đấu. Khí lạnh khiến nhiệt độ phòng giảm xuống rất thấp nhưng vành tai Đấu lại đỏ.
“Không nói nữa, tôi xuống lấy đồ lên, chờ tôi chút.” Đấu vội vàng ngắt máy, tránh khỏi đôi mắt đang cười tít của Cider, vội vàng ra khỏi phòng bệnh.
An Ngung nhíu mày nhìn theo bóng lưng anh. Sau một hồi im lặng, cậu cầm cây kem ốc quế Đấu chưa kịp ăn lên, nhanh chóng li.ếm sạch kem đã chảy thành dòng.
Cider cười nhạt một tiếng, “Tôi thấy cậu ở Tháp Nhọn bao nhiêu lâu thế rồi mà vẫn chẳng hiểu cái quái gì cả.”
An Ngung im lặng ăn hết cây kem rồi mới bất thình lình hỏi một câu: “Ngài từng ăn kem bao giờ chưa?”
“Gì cơ?” Cider ngẫm nghĩ, “Tính từ lúc sinh ra ấy hả?”
“Vâng.”
“Hồi bé từng ăn hai lần.” Cider nhíu mày khó chịu, “Lần đầu tiên là lão chó má kia chủ động cho tôi, lần thứ hai là khi bị lão nhốt vào kho lạnh. Ban đầu tôi chẳng hiểu gì cả, còn hào hứng với hàng loạt những tủ kem kia rồi lấy một cây ăn chứ…” Nói xong, anh cười nhạt: “Đúng là đần.”
An Ngung gật đầu, tiếp tục nhai nốt phần ốc quế giòn rụm.
Cider liếc nhìn cậu, “Hỏi chuyện đó làm gì?”
“Không có gì.” An Ngung lắc đầu, “Nếu từng ăn rồi thì cũng coi như không nuối tiếc.”
Cider nhướng mày, “Như kiểu cậu đang liên hệ tôi với ai đó vậy.”
An Ngung gật đầu, rì rầm, “Trưởng quan của tôi.”
Cider kinh ngạc, “Luật làm sao?”
“Không nói rõ được.” An Ngung lắc đầu, “Không có chuyện gì đâu, cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
Thực ra cũng chẳng có gì không nói rõ được.
Cider từng được thưởng thức hương vị ngon lành của kem, dù bây giờ lựa chọn từ bỏ thì cũng không có gì phải nuối tiếc. Nhưng từ nhỏ đến lớn, trưởng quan luôn bị lợi dụng mà chưa một lần được tin tưởng tuyệt đối. Dần dà, chính bản thân hắn cũng cho rằng việc loài người duy trì sự cảnh giác và đề phòng đối với hắn là chuyện đương nhiên.
Hắn cứ thể buông bỏ quyền được đối xử tử tế.
Gần đây, An Ngung thường nhớ lại chuyện không lâu trước, cậu chỉ thuận miệng nói thay trưởng quan vài câu trước mặt Đầu Lĩnh mà đã được thưởng một món quà nhỏ. Khi đó, nghe trưởng quan cười nói “Coi như phần thưởng vì đã bảo vệ tôi”, cậu còn coi là đùa, giờ ngẫm kỹ mới thấy lạnh thấu trong lòng.
An Ngung đứng dậy: “Quà đã tặng, thăm hỏi cũng đã xong, tôi về nhé.”
Cider “Ừ” một tiếng, nhướng mày cười nói: “Nghỉ dạy vài hôm, cậu phải tự chăm chỉ luyện tập đấy, đừng phụ kỳ vọng trưởng quan dành cho cậu.”
“Tôi sẽ cố gắng.” An Ngung thấp giọng nói.
Ra khỏi cửa Tháp Trắng, trước khi lên xe, An Ngung trông thấy Đấu đang nói chuyện với Triều Vũ ở một góc. Đấu ôm bó hoa tươi kia, vài sợi tóc màu hoa hồng của Triều Vũ còn vướng vào cành hoa, cô cầm vỏ ốc lên áp vào tai cho anh nghe.
Nghiêm Hi ngoảnh lại nhìn theo hướng An Ngung đang nhìn, cười nói: “Ai bảo giữa các cấp cao của Tháp Nhọn không có tình người chứ.”
“Có người nói vậy sao?” An Ngung kinh ngạc.
“Vâng. Nói là Người Giữ Trật Tự biến dị ở mức độ cao sẽ dần dần đánh mất tính người. Chắc người nói ra câu ấy tham khảo từ Luật.”
An Ngung ngoái lại nhìn Đấu và Triều Vũ mãi đến khi hình bóng của bọn họ hoàn toàn biến mất.
Trên thực tế, mọi chuyện hoàn toàn ngược lại. Ở Tháp Nhọn, cậu cảm nhận được tình người nhiều hơn rất nhiều so với hồi sống trong khu ổ chuột. Những người xét cho cùng đã không thực sự còn là con người đó nữa sống bên nhau, hỗ trợ, sưởi ấm cho nhau, tốt hơn nhiều những kẻ đã chai lì trong sự sống suy tàn.
“Trưởng quan không hề đánh mất tính người.” An Ngung bỗng nói, “Xin đừng nói ngài ấy như vậy.”
Bàn tay đang giữ vô lăng của Nghiêm Hi thoáng khựng lại, “Xin lỗi, là tôi không diễn đạt rõ ràng. Tôi không hề cảm thấy Luật không có tính người, trái lại, ngài ấy là một vị lãnh tụ vô cùng lương thiện mà lại không đánh mất tính quyết đoán. Chỉ có điều, trong lòng phần lớn mọi người, có lẽ hình tượng của ngài ấy chính là như vậy. Dù sao thì ngài ấy cũng tự tay gi.ết ch.ết cả nhà từ khi còn rất trẻ, sau đó còn hạ lệnh thanh trừng toàn bộ khu 95 nữa.”
Thấy An Ngung không lên tiếng, Nghiêm Hi lại nói tiếp: “Phải rồi, Tưởng Kiêu sắp về rồi đấy.”
“Hả?” An Ngung ngước mắt lên, “Anh ta từ bỏ rồi sao?”
“Tưởng Kiêu nói anh ta bất ngờ phát hiện ra rằng gen liễu Bắc Cực có được ở khu bình đẳng không chỉ giúp chống rét nhưng tiềm lực cụ thể thì vẫn chưa thể xác định hoàn toàn, quyết định tiến hành xong thí nghiệm cực đoan của Đại Não rồi mới công khai. Kỳ vọng một chút, Tưởng Kiêu là một Người Giữ Trật Tự vừa có dã tâm lại vừa có năng lực, tôi luôn cảm thấy có lẽ anh ta cũng có thể trở thành cấp cao.”
Nghiêm Hi cười, con mắt giả chuyển động rất khẽ trong hốc mắt, “Mỗi một cấp cao ở Tháp Nhọn đều là một người đáng để kỳ vọng và tin tưởng, là bảo vật, cũng là niềm tin cuối cùng để con người chống đỡ.”
***
An Ngung mang một cây kem về cho Tần Tri Luật, là một cây kem tươi nguyên vị rất đơn giản, không có các loại siro màu mè rưới lên như hình ảnh quảng cáo trên mạng.
Nhưng khi cầm cây kem về tới tầng 199, cậu thấy Đường Phong đang ở trong phòng trưởng quan, sắc mặt hai người đều nghiêm túc.
Trong hình ảnh được chiếu lên tường, một Đầu Lĩnh vừa báo cáo xong, Đường Phong cau mày: “Hơi khó, xem ra phải điều động vài cấp cao cùng lúc.”
Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Đêm nay Viêm về? Anh ta bị thương có nặng không?”
“Vết thương nhẹ thôi, sẽ không ảnh hưởng tới nhiệm vụ. Dạo này chẳng biết làm sao, cấp cao ai cũng xui xẻo.” Đường Phong thở dài, vuốt mũi, “Nhưng tôi lại nghĩ địa hình đầm lầy thích hợp với anh ta hơn. Khiến người ta lo lắng là bất thường ở không trung khu 77 kia, mà Cider vẫn…”
“Khu 77 chưa gấp đến thế, vẫn dưỡng thương thêm vài hôm được. Còn khu 99, tôi sẽ đích thân tới đó một chuyến.” Nói xong, Tần Tri Luật quay lại nhìn sang phía An Ngung, tầm mắt thoáng dừng lại ở cây kem kia, hắn nói: “Tôi phải nhận một nhiệm vụ mới, mấy ngày tới, nếu Tháp Đen có chuyện gì, cậu cứ thương lượng với Phong rồi xử lý thay tôi.”
An Ngung sửng sốt, “Khu 99 bất thường? Để tôi đi cùng ngài.”
Tần Tri Luật quyết đoán nói: “Tôi đi một mình.”
“Tại sao?” An Ngung bỗng có một dự cảm không lành, “Là muốn để tôi tách ra…”
“Không.” Tần Tri Luật lắc đầu.
Đôi mắt đen kia như khôi phục vẻ lạnh lùng, trầm lắng hồi mới gặp. Hắn ngưng mắt nhìn An Ngung, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Khu 99 có vẻ đang tái hiện khu 95 năm đó.”
Lời tác giả:
Vụn tuyết rơi: Cider (1/2) – Ngọn lửa hòa tan băng
Bạn biết âm thanh của trống rỗng là như thế nào không?
Tôi đã từng nghe được nó.
Âm thanh ấy thổi vù vù, thấm vào da, tẩm vào máu, ngấm vào xương, khiến cái lạnh len lỏi khắp cơ thể.
Tôi rụt người trong góc của kho lạnh, mỗi một hơi thở ra đều run rẩy, thoi thóp.
Nghe nói kem ốc quế là ký ức đẹp nhất trong lòng những đứa trẻ, nhưng tôi thì không.
Tôi hận lão ta. Hận cái danh xưng “cha” đó.
Tôi hận thế giới. Hận những người vẫn có thể cười tươi khi ăn kem.
Khi đó, tôi ngẩng đầu lên trong cái lạnh căm căm, tưởng tượng mình biến thành những cọng lông vũ rực cháy thoát ra khỏi địa ngục lạnh như băng này theo hệ thống ống dẫn khí lạnh.
Vụn tuyết rơi: Đấu (2/3) – Kem ốc quế rất ngon
Khi mới quen trưởng quan, ngài ấy là người hễ thấy kem là sẽ nổi cáu.
Nhưng có lẽ vì tôi thích, An và Ninh cũng thường ăn, ngài ấy cũng quen dần.
Đôi khi ngài ấy còn chủ động mua vài cây kem cho bọn tôi.
Ngài ấy dẫn bọn tôi ra bờ biển ngắm mặt trời mọc, đốt pháo hoa khi bình minh lên.
Rõ ràng bằng tuổi nhau nhưng ngài ấy lại nuông chiều ba người bọn tôi như nuông chiều những đứa trẻ.
Ngài ấy căm ghét tất cả những gì lạnh lẽo, thế nên ngài ấy sinh ra lửa cháy khắp người.
Nhưng chẳng biết tại sao, lửa kia cháy càng vượng lại càng khiến người ta cảm thấy rét lạnh thay ngài ấy.
Có một câu tôi vẫn luôn không đủ dũng khí nói ra miệng với trưởng quan.
Kem ốc quế thực sự rất ngon.
Đã rất lâu rồi ngài chưa ăn, nếu một ngày nào đó có thể buông xuống, mong ngài nếm lại nó một lần nữa.
Vụn tuyết rơi: Thâm Ngưỡng (1/2) – Vẽ biển
Tôi đã từng là một họa sĩ, chỉ vẽ biển.
Có rất ít người hiểu được niềm say mê của tôi đối với biển, ngoại trừ em gái tôi.
Tính cách em ấy rất bộp chộp, nhưng mỗi khi tôi vẽ biển, em ấy luôn lẳng lặng ngồi trên đụn cát bầu bạn cùng tôi.
Cho đến khi em ấy bị sinh vật biển biến dị gi.ết ch.ết.
Sau khi biến dị, tôi có được loại hình gen của loài vật đứng đầu chuỗi thức ăn dưới biển như một vở kịch nhưng tôi mãi mãi không thể tìm thấy em ấy nữa.
Về sau, tôi giám sát một cô bé trạc tuổi em ấy, tính tình cũng rất nóng nảy.
Không biết có phải vận mệnh trùng hợp hay không, cô bé này rất giống em ấy, chỉ cần ở cạnh tôi liền ngoan ngoãn, yên lặng.
Tôi không nhắc nhiều về quá khứ của em gái với em ấy nhưng em ấy cũng luôn cố chấp ở bên tôi mỗi khi tôi vẽ biển.
Tôi không cảm ơn những thứ đã mất nhưng tôi biết ơn sự bồi thường của số mệnh.
Giống như tôi hận sinh vật biến dị dưới biển nhưng tôi chưa bao giờ hận đại dương đẹp đẽ.
Vụn tuyết rơi: Triều Vũ (2/3) – Triều dâng triều hạ
Gen tảo biển khiến tôi cực kỳ nhạy cảm với thủy triều.
Thủy triều là một loại chuyển động mạnh mẽ nhất, khiến người ta bình tĩnh nhất.
Tôi gặp một người giống như thủy triều.
Chị ấy tên Chelia, danh hiệu Thâm Ngưỡng, là trưởng quan của tôi, là người chị lớn trong lòng tôi.
Chị ấy dịu dàng mà mạnh mẽ, hệt như thủy triều im lặng dâng rồi lại hạ.
Tôi có thể cảm nhận được nhịp thủy triều, cũng cảm nhận được hỉ nộ ái ố trong lòng chị ấy dù cho chị ấy chưa bao giờ nói ra.
Tôi từng khuyên Đấu nếu cảm thấy ngài Cider lạnh thì tìm cách ủ ấm ngài ấy đi.
Đó cũng là chuyện tôi luôn muốn làm.
Mỗi khi trưởng quan vẽ biển trên bờ cát, tôi luôn muốn vươn dài mái tóc của mình ra ôm lấy chị ấy giống như khi xưa chị từng dịu dàng ôm tôi.
Để chị ấy biết sau lưng chị ấy vẫn luôn có người cùng chị ngắm nhìn con nước thủy triều.