Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 89: Khu 95 tái hiện (5)
Khi An Ngung ra khỏi chiếc ghim cài áo, tuyết ở khu 99 lại rơi dày thêm gấp mấy lần khiến một người đã quen rét lạnh từ nhỏ như cậu cũng khó mà chịu nổi.
Nhiệt độ không khí đã giảm xuống -50°C, không khí biến thành chất môi giới lan tràn khắp nơi. Trên mặt đất, hàng nghìn thi thể nhanh chóng bị chôn sâu như bị băng táng vào vào nền tuyết của nơi này.
“Các ngài, tới xem thứ này đi.”
Tưởng Kiêu dùng dao chọc vỡ lớp băng, để lộ ra thi thể bên dưới. Đó là một tên đàn ông đã biến dị với thạch cao, thạch cao trên người đã hòa vào đất, phần da thịt xung quanh cũng đang từ từ lắng xuống. Tưởng Kiêu lùi lại vài bước, dùng sức cạy đất lên. Dưới đất, da thịt và răng nanh vặn vẹo nhìn mà rợn người xuất hiện, càng đào lại càng nhiều hơn, hệt như nền đất tự thai nghén, nuôi dưỡng vô số thai nhi dị dạng.
An Ngung kinh ngạc hỏi: “Không phải bọn họ đã chết rồi à, sao còn có thể tiếp tục dung hợp với đất?”
“Sinh mệnh không phải chất môi giới tất yếu để thế giới tiến đến hỗn loạn, con người đã suy nghĩ quá đơn giản về vấn đề này.” Tần Tri Luật khẽ nói, “Không trung, đại dương, lục địa, không ai biết rốt cuộc chúng đã phân tách với nhau từ khi nào nhưng có lẽ đã sắp đến ngày chúng một lần nữa tụ lại rồi.”
“Khi đó, hỗn loạn mới chính thức giáng thế.”
Tưởng Kiêu sắp bị chôn vùi bởi tuyết nhưng dường như y đã quên bẵng việc phải phủi tuyết đi, đôi mắt đỏ run rẩy trong gió lạnh.
“Đó là phỏng đoán của ngài thôi nhỉ… Đến giờ khoa học vẫn chưa chứng minh được…”
“Đó không phải phỏng đoán.” Tần Tri Luật ngoảnh lại nhìn y, “Đó là thứ tôi đã nhìn thấy ở khu 95.”
Hắn ngưng mắt nhìn nền đất như quan tài băng, khẽ nói: “Năm đó, khu 95 đã tình cờ đẩy nhanh tiến độ giải thích về kết cục của thế giới.”
Ngoài đường đã không còn một bóng người, có thể là vì tuyết quá lớn, cũng có thể là vì tiếng súng nổ và tiếng kêu gào ở đây đã dọa người ta chạy mất tăm mất dạng. Tưởng Kiêu cảnh giác quan sát xung quanh, lo sợ một họng súng bất thình lình chĩa ra từ một góc đường nào đó nhắm vào An Ngung.
Đụng độ tử vong hai lần trong một ngày, An Ngung trở nên bình tĩnh hẳn. Cậu đi giữa hai người, liên tục vô thức nhìn sang Tần Tri Luật.
Tần Tri Luật bị thương rất nặng, xúc tu bạch tuộc bị đạn bắn nát biểu hiện thành những lỗ máu và những vết xương nứt trên chân, trên tay. Mùi máu tươi tanh nồng át đi mùi da thuộc khiến An Ngung bất chợt bồn chồn vì mất cảm giác an toàn quen thuộc.
Tần Tri Luật từ chối để Tưởng Kiêu chữa trị. Đây là kinh nghiệm hắn thu được từ khu 95: Một khi đã bị phi sinh vật lây nhiễm, dù đã cắt bỏ phần mang mầm bệnh, trong một khoảng thời gian ngắn, hắn vẫn tự rơi vào bão hỗn loạn. Hắn không cảm thấy thực sự cần thiết để Tưởng Kiêu phải đương đầu nguy cơ khi chữa trị cho hắn, cũng từ chối cả khả năng tăng tốc thời gian của An Ngung. Tuy tăng tốc thời gian sẽ giúp vết thương lành lại nhanh hơn nhưng cũng khiến cho bão hỗn loạn trong cơ thể hắn mạnh thêm.
Nghe tiếng hít thở như có như không bên tai, An Ngung ngoảnh lại nhìn vệt máu kéo dài trên đường đi, khẽ nói: “Thật không công bằng.”
Tuy Tần Tri Luật vẫn đang bước đi nhưng hắn luôn rũ mắt như sắp ngủ tới nơi. Một lúc lâu sau, hắn mới hé mắt ra, “Cái gì không công bằng?”
An Ngung thầm nghĩ những người khác lúc nào cũng dễ dàng được cứu rỗi nhưng Tần Tri Luật thì không, ấy vậy mà đau khổ người thường tưởng tượng thôi cũng khó lại đặt hết trên người hắn.
Ký ức của cậu bắt đầu từ cô nhi viện rồi lớn lên ở khu ổ chuột, thế đạo bất công đã từng được cậu cho là điều đương nhiên thế nhưng giờ khắc này, cậu bỗng thấy oán giận.
Tần Tri Luật đợi một lát mà không nhận được câu trả lời của cậu, tay An Ngung bỗng trĩu xuống, bàn tay đeo găng da nắm lấy tay cậu, đan từng ngón vào nhau. Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra đã nghe một tiếng “soạt”, hơi thở quen thuộc phả lên gương mặt. Cánh chim bóng dang rộng trước mắt, phần đuôi cánh chạm xuống nền tuyết trắng phau, phần đỉnh gần như che kín bầu trời, bao bọc cậu bên trong thật kín như một tấm rèm sân khấu.
Tần Tri Luật chỉ biến ra một bên cánh, sau khi xác nhận trên đó không hề có vết thương thì khép mắt, thấp giọng nói: “Không được chạy lung tung.”
***
Quanh co trong tuyết tới tận khi trời tối đen, trạng thái của Tần Tri Luật mới khá hơn đôi chút.
Tháp Đen sàng lọc ra vài địa điểm có thể làm phòng an toàn nhưng hắn không chọn. Dạo một vòng lớn, hắn lại dẫn An Ngung và Tưởng Kiêu quay trở về phòng sinh hoạt chung của xã đoàn tôn giáo, tạm thời nghỉ ngơi trong phòng bói toán trên gác xép.
Tưởng Kiêu kiểm tra hết một lượt từ vải che, đồ đạc linh tinh trên giá cho đến mỗi một ngọn nến, thấp giọng nói: “Ngài không tới phòng an toàn là đúng, tôi cũng nghi ngờ Tháp Đen có phản đồ.”
Tần Tri Luật lắc đầu, “Tôi không nghi ngờ Tháp Đen, bởi vì sự hiểu biết của siêu dị thể đối với tôi và An Ngung đã vượt xa Tháp Đen rồi.”
“Vậy tại sao lại chọn chỗ này?” Tưởng Kiêu kéo kín tấm mành trước ô cửa sổ nhỏ duy nhất lại, “Nói chung tôi vẫn cảm thấy nơi này cũng không an toàn… Có vẻ băng tuyết có thể làm tai mắt của siêu dị thể, theo dõi chúng ta đang ở đâu thay nó. Nơi này cũ kỹ quá rồi, cửa sổ cũng không đóng chặt nổi, tuyết có thể tạt vào, liệu có khiến chúng ta bại lộ không?”
Tần Tri Luật đăm chiêu nói: “Có lẽ nó thực sự có thể cảm giác được một vài điều thông qua băng tuyết. Tôi không biết khả năng cảm giác đó mạnh đến đâu nhưng chắc chắn nơi này là điểm mù của nó.”
Tưởng Kiêu nhíu mày khó hiểu, An Ngung thấp giọng giải thích: “Bởi vì nơi này cất giấu thứ rất quan trọng, nó không nhìn thấy nhưng cũng không dám lộ diện thường xuyên, thế nên mới phái một tín đồ làm pho tượng canh giữ.”
Nghe vậy, Tưởng Kiêu ngẩn người. Y đưa mắt nhìn bức tranh da dê Tần Tri Luật nắm chặt trong tay suốt từ nãy tới giờ, “Nơi này có gì đặc biệt sao?”
Tần Tri Luật bật thiết bị thông tin lên, Tháp Đen vừa kết quả điều tra mà hắn yêu cầu.
“Khu 99 là khu vực nhiễm phóng xạ trực tiếp từ sức mạnh thần bí giáng thế vào năm 2122, nơi này chính là địa điểm bị phóng xạ mạnh nhất năm đó. Vào thời điểm ấy, đây chỉ là một khu đất trống, nhà ở sau này mới được xây lên, có thể coi là những công trình rất mới ở khu 99 nhưng tốc độ xuống cấp lại cực kỳ nghiêm trọng.”
“Đất của điềm gở.” Tưởng Kiêu ngẩng đầu đánh giá căn phòng, ánh mắt lại chuyển sang những lá bài bói lộn xộn trên bài, tất cả đều là vận rủi.
An Ngung cầm nến, cẩn thận quan sát kết cấu căn phòng, “Là Dishev yêu cầu xây dựng khu nhà này?”
Nghe vậy, Tần Tri Luật hơi nhếch môi, “Tôi cũng đã hỏi Đầu Lĩnh vấn đề này. Đúng vậy, chính là ông ta. Năm đó, ông ta đưa Chiêm Tuyết và mẹ tôi về thành phố chính, sau đó lập tức được phái đến khu 99 xây dựng lực lượng quân đội. Vừa nhậm chức, ông ta đã gửi đề nghị xây dựng trung tâm đóng quân, khu nhà này cũng được dùng chung nguồn tài chính đó, doanh trại chỉ vừa mới xây xong nền, chỗ này đã hoàn thành xong xuôi.”
An Ngung gật đầu, “Gấp gáp hệt như đang liều mạng giấu giếm thứ gì đó vậy…”
Tần Tri Luật vẫy tay gọi An Ngung, chờ cậu cầm nến tiến lại gần, hắn trải bức tranh da dê ra.
An Ngung cầm nến trên tay, ánh lửa leo lét nhảy nhót giữa gò má hai người, vầng sáng khi thì lệch sang hướng Tần Tri Luật, khi lại lệch về phía cậu, bóng cả hai đều in trên tấm da dê. An Ngung nhìn những mảng máu dê bất quy tắc còn Tần Tri Luật lại nhìn chằm chằm bóng người màu vàng kim trên bức vẽ.
Căn gác xép yên lặng, Tưởng Kiêu ngồi một bên nhìn hai người. Dường như y muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngơ ngác ngậm chặt miệng.
Tần Tri Luật nhìn bức tranh đó, nói: “Siêu dị thể ở khu 99 khác với thứ ở khu 95. Chúng đều muốn thu hoạch hỗn loạn trong cơ thể tôi nhưng kẻ lần này hiểu biết nhiều thứ hơn. Nó không chỉ muốn thu hoạch tôi mà còn gấp gáp muốn gi.ết ch.ết An Ngung.”
“Tôi thực sự không hiểu.” Tưởng Kiêu nhíu mày, “Siêu dị thể nào cũng muốn chiếm được Góc, chỉ mỗi mình nó là muốn giết.”
“Bởi vì nó biết Góc không thể bị lây nhiễm.”
“Vậy tại sao nó không mặc kệ?”
Tần Tri Luật im lặng một lát, ánh mắt nhìn vào sườn mặt An Ngung, “Vậy nên có thể suy đoán rằng trong con mắt nó, Góc là một tồn tại có thể gi.ết ch.ết nó.”
An Ngung ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, “Trưởng quan, rốt cuộc nó là gì?”
“Một thứ giống với thứ ở khu 99, có lẽ cũng giống với tôi.” Tần Tri Luật tạm dừng, “Bản chất của bọn tôi là hỗn loạn, còn cậu…” Hắn nhìn vào đôi mắt vàng dưới ánh nến, ánh mắt hắn trầm lắng mà hiền hòa, “Đại khái, cậu chính là trật tự.”
Ánh sáng chập chờn chiếu vào đôi mắt đen kia, ánh mắt ấy trông rất giống những gì cậu nhớ về ánh mắt Lăng Thu khi nhìn thấy thông báo tuyển người của Bộ Quân Sự. Nhưng giờ phút này, ánh mắt trưởng quan còn sâu thẳm, chăm chú hơn, hệt như đang nhìn vào điều hắn đã chờ đợi rất lâu: Thành kính.
Một lúc lâu sau, Tần Tri Luật mới dời mắt, liếc nhìn Tưởng Kiêu, “Báo cáo chiến đấu ở khu 99 sẽ do một mình tôi phụ trách. Mọi chuyện xảy ra ở đây cũng không được nói với bất kỳ ai, đừng làm hại Góc.”
Tưởng Kiêu lập tức gật đầu, “Xin ngài yên tâm, chắc chắn tôi…”
Tần Tri Luật ngắt ngang lời thề của y. Dường như rất tín nhiệm Tưởng Kiêu, hắn lại nói tiếp: “Hiện tại có thể suy đoán được siêu dị thể có 3 loại sức mạnh: Thứ nhất, lan truyền lây nhiễm tinh thần thông qua băng tuyết, một khi chấp nhận sự khống chế của nó, con người sẽ nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, phát sinh biến dị kỳ quái. Thứ hai, tự hấp thụ hỗn loạn thông qua tín đồ, tín đồ càng đông, biến dị càng nghiêm trọng, mức độ hỗn loạn của nó càng cao. Phỏng đoán này dựa vào việc tuyết càng lúc càng rơi dày hơn có lẽ tượng trưng cho mức độ mạnh yếu của nó. Còn thứ ba…”
Tần Tri Luật tạm dừng, giọng trầm xuống, “Dựa vào kinh nghiệm ở khu 95, khi tích lũy đủ hỗn loạn, chắc chắn nó sẽ thức tỉnh sức mạnh càng đáng sợ hơn. Tuy tạm thời tôi không biết sẽ là gì nhưng nhất định nó sẽ phát sinh trong môi trường lạnh giá khắc nghiệt, đó sẽ là chiến trường cậu chờ đợi đã lâu.”
Tưởng Kiêu đanh mặt, “Tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó, phục tùng mệnh lệnh.”
“Mệnh lệnh chỉ có một.” Tần Tri Luật điềm tĩnh nói, “Bảo vệ Góc bằng mọi giá.”
Ban đêm yên tĩnh đến lạ thường, Tần Tri Luật không hề nói tiếp theo sẽ làm gì mà chỉ nhìn chằm chằm bức tranh trên tấm da dê kia. An Ngung ngồi bó gối yên lặng nhìn trưởng quan, cậu luôn cảm thấy hình như trưởng quan đang chờ đợi điều gì đó.
“Tình hình không ổn lắm.” Tưởng Kiêu bỗng nhiên cau mày với thiết bị thông tin, “Hình như bên ngoài đã xuất hiện vài dư luận xấu về ngài.”
Tần Tri Luật không thèm nhìn, chỉ nói: “Khỏi cần bận tâm.”
An Ngung lấy thiết bị thông tin ra, vừa lúc người bạch tuộc tí hon gửi một tin nhắn tới.
– Hình như mạng xã hội đang ồn ào lắm, liên quan đến trưởng quan của cậu.
Tín hiệu rất kém, An Ngung chờ mãi mới tải được một trang. Bắt đầu từ lúc chập chiều, trên mạng đột ngột xuất hiện rất nhiều bài đăng đến từ cư dân khu 99, tuyên bố rằng bọn họ nhìn thấy Tần Tri Luật bị biến dị phi sinh vật lây nhiễm thành công. Một số bài đăng thậm chí có cả ảnh chụp, góc chụp là từ ngoài cổng khu xưởng, zoom gần lại từ khoảng cách cực xa. Hình ảnh tuy mờ nhưng vì kích thước sau khi hóa thành bạch tuộc của Tần Tri Luật cực kỳ khổng lồ nên những đặc điểm quái dị xuất hiện trên xúc tu vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.
“Chắc chắn Tháp Đen đang thảo luận phương án ứng phó khẩn cấp. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chuyện này vẫn sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của ngài.” Tưởng Kiêu lo lắng nói: “Ngài vẫn luôn được con người tôn thờ là chỗ dựa lớn nhất để chống chọi lại hỗn loạn vậy mà bây giờ…”
Tần Tri Luật nghiêm nghị liếc nhìn y, “Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ muốn trở thành chỗ dựa của loài người.”
Đang nói, Tưởng Kiêu ngừng bặt. “Nhưng… Suốt bao nhiêu năm qua, ngài luôn tôn thờ và bảo vệ…”
“Tín ngưỡng của tôi là trật tự.” Tần Tri Luật nói, “Chưa bao giờ là loài người.”
Nghe vậy, An Ngung ngoảnh sang, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen kia.
Đây không phải lần đầu tiên cậu nghe thấy những lời ấy nhưng lần này, cậu lại run rẩy rất lâu. Chỉ mới vài phút trước thôi, người này còn dùng đôi mắt đen như nhìn thấu hết thảy kia chăm chú nhìn cậu, khẽ nói “Đại khái, cậu chính là trật tự.”
Trong phút chốc, trong đầu cậu vang lên rất nhiều âm thanh: Lời nhắc nhở quả quyết trên chiến trường, tiếng an ủi vững vàng khi căng thẳng, từng bước chân nặng nề, chậm chạp trên nền tuyết và cả hơi thở run rẩy, gấp gáp khi chạm môi lên chiếc ghim cài áo truyền qua tai nghe khi nãy.
Có vẻ Tưởng Kiêu đã bị lời nói của Tần Tri Luật làm suy sụp nhận thức nên y chủ động đề nghị xuống dưới canh gác, Tần Tri Luật cũng không cản. Hắn thoạt trông vẫn còn rất mệt mỏi, tuy vết thương trên người không còn chảy máu nữa nhưng phần da thịt ở đó vẫn còn giật giật nhẹ. Hắn ngồi trước bàn bói toán, nhắm mắt nghỉ ngơi mà như đã thực sự ngủ say.
Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, khi An Ngung cũng bắt đầu buồn ngủ, Tần Tri Luật bỗng nhiên mở mắt, trải bức tranh da dê lên bàn, bước nhanh sang bên cạnh, đưa tay lật tấm mành che cửa sổ lên.
Gần như đồng thời, giọng Tưởng Kiêu vang lên trong kênh liên lạc: “Sienna xuất hiện.”
***
Một bóng người cao gầy băng qua gió tuyết, đi tới từ bên kia ngã tư đường trống trải.
Sienna mặc áo măng tô, quần và giày đi săn trắng như tuyết. Nếu không nhờ mái tóc xám đậm xoăn dài kia, cô ta gần như hoàn toàn hòa tan vào trong tuyết. Cô ta nhét hai tay trong túi, cúi đầu bước nhanh.
An Ngung buồn bực nói: “Ngài có thể cảm nhận được cô ta?”
“Ở gần thì được.” Tầm mắt Tần Tri Luật lướt qua bức tranh trên bàn, “Có lẽ là cảm ứng với đồng loại.”
An Ngung bất chợt nhớ đến tấm da ở cửa nhà Sienna và mảng máu dê nằm riêng một góc.
“Trưởng quan…”
“Suỵt.” Tần Tri Luật đè ngón trỏ lên môi cậu, “Xem xem cô ta muốn làm gì trước đã.”
Sienna đi thẳng sang khu nhà, chẳng mấy chốc mà tới nơi. Ngay lúc chuẩn bị băng qua đường, cô ta bỗng dừng khựng lại.
Gió tuyết vẫn rền rĩ như trước, cô ta đứng im tại chỗ cẩn thận nghe ngóng. Một lát sau, cô ta quay phắt người đi, vào thẳng cửa tiệm bên cạnh.
Đó là một tiệm sửa chữa công cụ đi săn, không gian rất chật hẹp, cánh cửa bị mở ra là có thể nhìn hết mọi thứ bên trong không sót chút gì.
Giữa vùng đất băng giá, một ông bác 50 – 60 tuổi cởi trần đứng quay lưng về phía cửa. Trên làn da nhăn nheo chảy xệ mọc đầy những sợi lông màu xám đậm, vành tai lão ta nhọn hoắt, hai chân gầy teo, đôi tay lại cơ bắp khác thường.
An Ngung đã gặp rất nhiều kẻ có ngoại hình tương tự lão ta, đó là gen của loài sói.
Lão ta là một người biến dị, có thể được coi là thiểu số ở khu 99 này.
Tuyết thốc vào từ phía cửa, lão ta không hề động đậy thân mình, chỉ cứng ngắc ngoảnh đầu lại.
Thiết bị ghi hình của Tưởng Kiêu lẳng lặng bay đến bên cửa, thu lấy tiếng nói khản đặc kia.
“Bà chủ Sienna? Mấy ngày rồi không gặp, cô đã đi đâu vậy?”
“Tôi đi ngang qua đây nên ghé vào thăm ông một chút.” Giọng Sienna lạnh tanh, cô ta không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao ông không quay lại đây?”
“Tôi đang thay quần áo, cô vào bất ngờ thế làm tôi giật cả mình.” Lão ta thở dài, “Bình thường chúng ta chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, sao cô lại tới thăm tôi vậy chứ.”
“Ồ?” Trong tiếng cười của Sienna thoáng qua ý mỉa mai, “Chẳng phải trước đó ông đã nấp sau cửa chĩa súng vào tôi à? Tôi nghĩ đó là một cách thức tiếp đón độc đáo.”
Vừa dứt lời, lão ta quay ngoắt lại, đập khẩu súng bắn tỉa lên bàn. Khoảnh khắc ấy, cơ bắp trên cánh tay lại phình to thêm nữa, mạch máu chằng chịt gồ lên bên dưới lớp da, móng vuốt sắc bén vươn dài từ đầu ngón tay. Lão ta ngồi thụp xuống rồi nhanh nhẹn bật lên, cào về phía Sienna.
Sienna né sang bên cạnh nhưng vai áo vẫn bị cào rách, bông nhồi bên trong bay ra, da thịt tứa máu.
An Ngung nhìn chằm chằm vào chân cô ta. Khi tránh né, nửa thân d.ưới không hề di chuyển, cô ta cố tình để đối phương đánh trúng.
Trong ống kính, Sienna nhoẻn miệng cười. Cô ta giật phăng tay áo đã rách kia ra. Cơ bắp trên cánh tay phụ nữ vốn thanh mảnh trời sinh nhưng chỉ trong chớp mắt, thứ nằm dưới làn da trắng trẻo đó cũng bắt đầu phình to, móng vuốt sắc nhọn mọc ra từ đầu ngón tay.
Lão già kinh ngạc lùi lại. Cách đó không xa, Tưởng Kiêu cùng do dự nói: “Luật…”
“Tới gần hơn chút, dù sao cô ta cũng phát hiện ra cậu rồi.” Giọng Tần Tri Luật rất thản nhiên, “Cho thiết bị thông tin của cậu tới gần cô ta.”
Ngay khi Tưởng Kiêu vừa tới gần cánh cửa, Sienna cười khẩy phá giải đòn tấn công thứ hai của lão già. Cô ta quật lão ngã xuống đất, giày ủng đạp mạnh lên đầu, cúi người dùng vuốt sắc chém đứt yết hầu.
Cơ thể lão ta vẫn còn run rẩy giãy chết, lúc này, đầu ngón tay Sienna lập tức đâm vào ngực lão.
Vài giây sau, bên dưới da thịt của lão ta bắt đầu rục rịch điên cuồng. Mầm cây với màu sắc quái dị chọc thủng làn da mà chui lên rồi lập tức héo rút, cổ của lão mọc vảy, chốc sau lại là lông chim, Đủ mọi biểu hiện biến dị liên tục thay đổi trên người lão ta. Trong phút chốc, mạch máu và làn da toàn thân lão đồng thời nổ tung, tưới kín toàn bộ mặt sàn tiệm sửa chữa như có ai tạt cả thùng máu tươi vào.
Sienna hít sâu luồng khí tanh nồng mùi máu, cơ bắp và vuốt nhọn chầm chậm biến mất, quay trở lại hình hài một người phụ nữ bình thường.
Sau đó, cô ta ngẩng đầu lên, đối đầu trực diện với Tưởng Kiêu ngoài cửa.
“Hi.” Cô ta nhướng mày, tiện tay gác khẩu súng bắn tỉa của lão già kia lên vai, “Xin chào, ban nãy chúng ta gặp nhau ở khu xưởng rồi, quý ngài rắn tám đuôi.”
Tưởng Kiêu nhíu mày, “Rắn tám đuôi?”
Chưa cần Sienna giải thích, thiết bị thông tin của y đã bắt đầu nhấp nháy cảnh báo: Phát hiện sinh vật lạ có entropy gen siêu cao, giá trị đo được đã trên 300 nghìn, vẫn tiếp tục tăng lên.
Tưởng Kiêu nhăn mặt trừng mắt nhìn Sienna với vẻ khó tin, “Luật… Chẳng lẽ cô ta là…”
Trên gác xép, Tần Tri Luật buông tấm rèm xuống.
“Đáng ra cậu phải cực kỳ quen với sức mạnh của cô ta chứ. Biểu hiện lại gen đã thu hoạch, lây nhiễm gen và cả thứ chẳng mấy nữa sẽ diễn ra mà có thể dự đoán trước: Entropy gen vượt ngưỡng đo lường.”
Hắn ngoảnh lại, nhìn bức tranh, “Có vẻ “tôi” thứ hai đã xuất hiện rồi.”