Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 91: Khu 95 tái hiện (7)
« Trước Sau »
Kaos đi trước dẫn được, Sienna và Tưởng Kiêu bảo vệ hai bên trái phải An Ngung. “Nhiệt độ không khí bên ngoài là -54°C.” Tưởng Kiêu cất thiết bị đo đi, nhiệt độ càng thấp, đôi mắt đỏ kia lại càng trong vắt, lạnh lẽo hơn. Tuyết đóng thành một lớp băng giòn cứng trên người y, sức mạnh tinh thần của y đã giảm xuống dưới ngưỡng cần chú ý 50, chỉ còn 44. Y ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn tuyết bay lả tả khắp trời, khẽ khiêu khích: “Còn phải xuống thêm 4 độ nữa mới tới ngưỡng giới hạn của tôi. Hy vọng thứ đang nấp trong bóng tối kia sẽ phát triển nhanh một chút, đừng để tôi phải chờ quá lâu.” An Ngung nheo mắt nhìn y với vẻ khó hiểu giữa tuyết rơi rồi nhanh chóng quay đi, cúi đầu ghém kỹ áo khoác của trưởng quan vào người. Đến tận bây giờ cậu vẫn không thể hiểu nổi ý chí chiến đấu có thể dấy lên bất cứ lúc nào của Tưởng Kiêu. So với việc cho Tưởng Kiêu cơ hội dùng đại chiêu, cậu hy vọng sẽ bắt được siêu dị thể, hoàn thành nhiệm vụ rồi bàn giao lại một cách chắc chắn sau đó trở về thành phố chính trước khi nhiệt độ hạ xuống thấp hơn nữa hơn. Cậu sắp chết cóng rồi. Tần Tri Luật nãy giờ luôn im lặng bỗng lên tiếng, “Lạnh lắm hả.” Nói rồi, hắn cởi găng tay ra. An Ngung còn chưa kịp hiểu, đôi găng đó đã được đeo lên tay mình. Chất da mềm mịn mang theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân nó lập tức trấn an những ngón tay cứng còng của cậu. “Trưởng quan?” Tần Tri Luật cứ để tay trần như vậy, dường như không hề có ý định tìm một đôi găng tay dự phòng khác. Hắn nhẹ nhàng co duỗi ngón tay trong gió lạnh, thấp giọng nói: “Cũng nên hít thở không khí.” Đôi mắt đen tuyền kia chăm chú nhìn vào băng tuyết, lạnh lùng đến mức khiến người ta run rẩy. Kaos nhấp nhổm vì lạnh, nói: “Tín hiệu liên lạc của tôi với thành phố chính bị cắt đứt từ 5 phút trước. Các ngài còn liên lạc được với Tháp Đen không?” “Cũng không được.” Tưởng Kiêu ấn ấn thiết bị thông tin, “Siêu dị thể mạnh hơn rồi, nơi này đang hình thành một vùng không gian hỗn loạn thời không khép kín.” Sienna khẽ thở dài một tiếng, “Tôi vẫn khó lòng nào tin nổi tôi và Thượng tá đã bị bức tranh của thi sĩ kia thức tỉnh sức mạnh đáng sợ đến vậy.” “Sức mạnh tồn tại vĩnh hằng, chỉ là có một số người đã quên mất nhưng rồi được gợi nhớ lại vào một thời khắc nào đó.” An Ngung lẩm bẩm nói, âm thanh nhẹ bẫng nhanh chóng bị bão tuyết nuốt trọn, chỉ có Tần Tri Luật đang đi bên cạnh thoáng khựng lại một giây để nhìn sang cậu. An Ngung nhanh chóng đưa mắt nhìn trưởng quan rồi lại tiếp tục nhìn tuyết, khẽ nói: “Bởi vì tôi cũng nghĩ mãi không hiểu tại sao mình lại có những dị năng đó. Có lẽ, nó đã có sẵn từ đầu.” Kể từ sau ngày Đông chí bị tấn công trên xe trung chuyển, cậu vẫn luôn dò dẫm từng tảng đá để bước qua sông, mà phía bờ bên kia chính là chân tướng về cậu. Cậu không quan tâm kết cục của thế giới, cậu chỉ muốn biết rốt cuộc bản thân cậu là gì. Tưởng Kiêu bỗng lẩm bẩm tự hỏi: “Thi sĩ đánh thức các người, vậy ai đánh thức thi sĩ.” Đôi mắt đỏ của y lộ ra vẻ hoang mang hiếm thấy, “Khi chưa biến dị, cuối tuần nào tôi cũng cùng mẹ tới nhà thơ nghe những buổi cầu nguyện của anh ta. Trong trí nhớ của tôi, thi sĩ có một đôi mắt biết thương cảm trời sinh. Dường như anh ta có thể nhìn thấy mọi bi kịch đã định sẵn nhưng anh ta vẫn luôn hiền hòa an ủi từng người bằng những lời cầu nguyện.” Tần Tri Luật hờ hững nói: “Đáng tiếc, đôi mắt ưu thương, hiền hòa kia đã trở nên quyết tuyệt. Không ai biết rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì. Chính bản thân tôi cũng không đoán được ai đã kích động thi sĩ. Đó là lựa chọn của riêng anh ta.” Kaos dừng bước. “Sao vậy?” Sienna hỏi. Kaos lắc đầu, “Sắp tới nơi rồi. Nhắc trước một chút, cảnh tượng trong đó khủng khiếp lắm, hai chiến hữu của tôi đã sụp đổ rồi, các ngài cũng nên cẩn thận.” Thực ra không cần cậu ta nói, An Ngung đã bắt đầu cáu kỉnh không rõ nguyên do. Cảm giác hỗn loạn nặng nề giáng thẳng vào cậu hệt như có người đang cầm một cây gậy gỗ vừa cùn vừa thô khuấy đảo trong đầu một cách bạo lực, khoa trương. Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, chỉ lát sau đã lờ mờ nhìn thấy khu xưởng khai thác ở phía xa. Nơi đó đã không còn là một khu vực bình thường nữa mà đã trở thành hợp thể khổng lồ bất quy tắc. Không trung, lục địa, công cụ, thi thể trộn lẫn vào với nhau. Mọi hạt vật chất hợp lại một cách hỗn loạn. Chúng lôi kéo nhau, khiến hợp thể dị dạng khổng lồ kia trở thành một khối khép kín. Thứ đó đã không còn sinh mệnh nữa nhưng từng đơn vị cấu thành tí hon vẫn đang co duỗi theo nhịp thở, vồn vã đan vào nhau, cảm giác khủng khiếp yên lặng xỏ xiên qua thế giới. Ngẩng đầu nhìn thấy thế, Sienna nín thở, cô ta níu Tưởng Kiêu lại theo bản năng. Sức mạnh tinh thần của Tưởng Kiêu đã xuống dưới 40. “Đừng nhìn.” Tần Tri Luật trầm giọng nói. Hắn một mình tiến lên trước, nhìn khu vực bên ngoài cổng xưởng khai thác. Vị trí này tạm thời vẫn chưa bị dung hợp thời không nhưng không gian bên cạnh đã bị xưởng khai thác lôi kéo đến mức biến dạng. Không khó tưởng tượng, khi hỗn loạn vượt khỏi ranh giới, nó cũng sẽ nhanh chóng bị nuốt trọn. An Ngung bất chợt nói: “Quy thuận hỗn loạn.” Giờ phút này, rốt cuộc An Ngung cũng hiểu được điều Tần Tri Luật từng nói. “Trưởng quan, đây là kết cục của thế giới mà ngài nhìn thấy được ở khu 95 sao?” Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Tôi thường gọi nó là phản ứng hỗn loạn. Khi mọi vật chất và phi vật chất trong một không gian phát sinh hòa trộn không giới hạn, vùng không gian này đã bị phản ứng hỗn loạn nuốt chửng. Năm đó, khu 95 gần như bị nuốt hết, bản thân siêu dị thể nằm ở ngay trung tâm phản ứng.” An Ngung kinh ngạc: “Nó chủ động quy thuận hỗn loạn?” “Nó cùng với mọi vật chất, sinh mệnh trong vùng không gian kia tạo thành một trạng thái ổn định hoàn hảo.” Tần Tri Luật nhìn sang, dừng lại giây lát. “Hiểu không, trạng thái ổn định hoàn hảo nghĩa là sẽ không chịu ảnh hưởng từ bất kỳ điều gì khác. Khi một sự vật nào đó đạt đến trạng thái ổn định hoàn hảo thì thực chất, nó chẳng khác gì đi đến bờ vực hủy diệt. Khi mọi nhiên liệu xung quanh đều đã cháy hết, tất cả sẽ bị kết thúc bởi cái chết nhiệt.” Đôi mắt Tưởng Kiêu chuyển sang màu đỏ đậm, “Hỗn loạn sẽ tiếp tục lan rộng ra ngoài?” “Toàn thế giới đều là nhiên liệu cho nó tiến đến cái chết nhiệt.” Giọng Tần Tri Luật vẫn rất bình thản, thậm chí còn thoải mái hơn cả lúc bình thường. “Vậy nên giờ mọi người hiểu tại sao hồi đó tôi đã quyết định hủy diệt cả khu 95 không chút do dự như vậy rồi đấy. Một khi đã diễn ra, phản ứng hỗn loạn không thể quay ngược. Bất kể con người có lựa chọn hủy diệt nó hay không, nó vẫn sẽ phát triển đến cái kết tự hủy. Điều duy nhất con người có thể làm chỉ là ngăn cản nó kéo thêm nhiều nhiên liệu vào trước khi tự hủy.” “Vậy nên từ trước tới nay, nút bấm đó chưa bao giờ là một câu hỏi chọn lựa.” Hắn ngừng lại. “Không phải ai cũng may mắn có được cơ hội để lựa chọn.” An Ngung rũ mắt nhìn xuống nền tuyết. Mỗi một lần trưởng quan dùng thái độ bình tĩnh, thản nhiên nói ra những điều như thế, cậu đều cảm thấy khó chịu. Hồi ở khu 53, cậu chỉ cảm nhận được điều ấy rất mờ nhạt nhưng đến hiện tại, điều ấy càng ngày càng nghiêm trọng hơn, hệt như cậu đang phải chịu đựng đau khổ thay cho người khác. “An Ngung.” Tần Tri Luật nhìn sang phía cậu, chỉ vào thứ đã được tạo ra trong xưởng khai thác, “Cậu có cảm giác gì với nó, đặc biệt là với thời không bên trong nó không?” An Ngung lắc đầu, “Thời gian vốn nên được diễn giải giống như một dòng sông nhưng ở trong đó, nó đã biến đổi, hàng ngàn hàng vạn dòng chảy chồng chéo lên nhau, rất khó phân tách rõ ràng. Không gian cũng tương tự, thứ này đã hoàn toàn không còn cảm giác về không gian nữa, bên trong chỉ càng hỗn loạn hơn mà thôi.” Cậu hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Thứ đó không chỉ khiến cậu cảm thấy sốt ruột chưa từng có mà còn là thứ đầu tiên khiến cậu cảm thấy bó tay bất lực. Khả năng điều khiển không gian và thời gian của cậu cũng không có tác dụng với thứ này. Tần Tri Luật ngẫm nghĩ rồi nói: “Nơi này không hoàn toàn giống khu 95. Siêu dị thể ở khu 95 thu hoạch hỗn loạn vô tận trước, sau đó mới dùng chính bản thân mình làm nhiên liệu nuốt chửng mọi thứ. Nhưng chắc hẳn siêu dị thể ở nơi này vẫn còn rất yếu, tôi đoán phản ứng hỗn loạn xảy ra ở xưởng khai thác này thực chất đến từ những tín đồ mới chết lúc trước.” Kaos đột nhiên nói: “Nó đã khống chế tinh thần cả thành phố rồi. Chỉ cần nó muốn, tất cả mọi người đều sẽ cam tâm tình nguyện trở thành nhiên liệu.” Tần Tri Luật liếc nhìn cậu ta, “Vậy cũng không sao.” Sienna nhíu mày, “Cái gì mà bảo không sao?” “Cô có thể lý giải phản ứng hỗn loạn một cách đơn giản như một phản ứng hóa học. Nếu lượng vật chất tham gia phản ứng ít, mọi chuyện sẽ rất dễ khống chế. Khu 99 chỉ có khoảng 200 – 300 nghìn cư dân, kể cả sau khi biến dị, tất cả mọi người đều tự hiến tế bản thân thì cũng không đủ để tạo thành hỗn loạn loài người khó dập tắt.” Tần Tri Luật thấp giọng nói: “Hiển nhiên, siêu dị thể cũng hiểu được điều này nên nó mới ẩn nấp để hấp thu thêm chất dinh dưỡng.” Sienna mỉa mai: “Sự lạnh lùng đối với mạng người của ngài thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt.” “Điều khiến cô phải mở mang tầm mắt có lẽ còn nằm ở phía sau.” Tần Tri Luật liếc nhìn cô ta, gương mặt vẫn lạnh tanh, “Nhớ cho kỹ, đừng hành động xốc nổi, không thì tôi sẽ không quan tâm tới ý nghĩa của cô đối với việc nghiên cứu về sức mạnh thần bí năm đó đâu, chắc chắn cô sẽ không được sống mà bước ra khỏi khu 99.” Giọng điệu của hắn rất lạnh lùng, ngay cả Tưởng Kiêu cũng hết hồn, nín thinh. Sắc mắc Kaos bên cạnh lại càng khó coi hơn, “Với tình hình hiện tại, có lẽ đã chẳng ai còn có thể số mà bước ra khỏi khu 99 rồi. Chẳng qua ngài chỉ đang đánh giá khả năng khu 99 gây nguy hiểm cho thành phố chính thôi.” Tần Tri Luật không đáp lời, chỉ giao nhiệm vụ: “Bảo doanh trại phái người tới đây, phá khu nhà có phòng sinh hoạt tôn giáo.” “Gì cơ?” Kaos kinh ngạc, “Tại sao?” Tần Tri Luật liếc nhìn cậu ta. Tưởng Kiêu lập tức lên tiếng: “Cậu thích nghi ngờ mệnh lệnh quá nhỉ, đây không phải thái độ một quân nhân hợp quy cách nên có. Tuy cậu được vào quân đội nhờ Thượng tá Dishev nhưng hiện tại, Thượng tá đã mất tích, tốt nhất cậu cũng phải biết thời biết thế chứ.” Kaos tái mặt, ngắc ngứ nói: “Phá thì phá… Nhưng cha tôi không thể nào là siêu dị thể, ông ấy luôn luôn trung thành với loài người…” An Ngung vẫn im lặng từ nãy đến giờ. Cậu nghĩ đi nghĩ lại về khác biệt giữa khu 99 và khu 95 mà Tần Tri Luật nói, mãi đến khi gần tới phòng sinh hoạt tôn giáo mới vươn tay níu góc áo Tần Tri Luật lại. “Sao vậy?” Tần Tri Luật dừng bước, khẽ hỏi. “Trưởng quan, có phải ngài đang nghi ngờ “nhiên liệu” có thể khống chế phản ứng hỗn loạn bằng ý thức của chính bản thân mình không?” Tần Tri Luật nhướng mày, “Thật sự đến giờ cậu vẫn…” “Tôi nói đúng rồi đúng không?” Dù đã đoán đúng nhưng An Ngung lại càng cảm thấy nặng nề hơn, cậu thấp giọng nói: “Phản ứng hỗn loạn có thể thay đổi phương thức diễn dịch của thời gian và không gian. Tôi đoán rằng ở trong nó, có lẽ quả thực có một khoảng thời gian ngắn có thể duy trì được sinh mệnh và ý thức nhưng mọi thứ rồi sẽ bị hòa trộn vào nhau, mọi giãy giụa đều lướt qua trong giây lát nên chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngài nói đúng, nó là một trạng thái ổn định hoàn hảo, sự tồn tại của nó chính là hủy diệt.” An Ngung khẽ nói, “Xin lỗi trưởng quan, tôi không nghĩ sẽ có “nhiên liệu” nào có thể ngăn cản phản ứng hỗn loạn lan rộng. Ngài không thể, tôi cũng không thể.” Tần Tri Luật yên lặng nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, khó lòng dò xét. An Ngung mím môi, rũ mắt, nặng nề nói tiếp: “Khiến ngài thất vọng rồi, thành thật xin…” “Vậy là tốt nhất.” Tần Tri Luật bỗng nhiên nhếch môi cười nhẹ nhõm. An Ngung ngạc nhiên, “Dạ?” Tần Tri Luật đưa tay tới nắm vai cậu, thấp giọng nói: “Sau khi trở về, cứ tường trình lại chi tiết như vậy cho Tháp Đen.” An Ngung ngập ngừng, “Chẳng phải báo cáo chiến đấu ở khu 99 do một mình ngài phụ trách sao?” Tần Tri Luật lắc đầu, “Tháp Đen đã nảy sinh nghi kỵ đối với tôi rồi, sớm muộn gì cũng sẽ hỏi vặn cậu. Cậu không quấy nhiễu được phản ứng hỗn loạn, đó là trạng thái lý tưởng nhất trong tương lai của cậu ở thành phố chính.” Nói xong, hắn đưa mắt nhìn An Ngung đầy ẩn ý, nhấc bước đi thẳng, chỉ để lại một câu thì thầm rất khẽ. “Cậu đóng vai trò rất quan trọng trong việc bảo vệ loài người nhưng chừng đó là chưa đủ để trở thành chúa cứu thế xóa bỏ mọi thảm họa.” *** Sau khi bị phá, khu nhà lập tức đổ sập xuống thành một đống sắt thép gạch vụn. Lực lượng quân đội phụ trách đào đất. Đất đai từ 27 năm trước đã mục ruỗng từ lâu, bọn họ tiếp tục đào sâu xuống, sau hơn hai tiếng mới bất chợt bị chặn lại. “Hình như là băng! Một tảng băng cực kỳ lớn!” Một quân nhân hô hào thêm người tới giúp. Mọi người hợp sức, cuối cùng cũng nâng được tảng băng kia lên. Một tảng băng cực kỳ cứng bị chôn dưới nền đất, kích thước tương đương với mặt bằng xây dựng bên trên, hệt như một chiếc quan tài băng khổng lồ. Bên trong quan tài băng đầy những vệt màu đỏ đang không ngừng di chuyển một cách hỗn loạn như có sinh mệnh riêng. Ánh nắng giữa trưa chiếu xuống, xung quanh quan tài băng lờ mờ phản xạ ra vầng sáng màu vàng kim. “Hình người.” Tần Tri Luật dùng ngón tay phác họa lại hình dạng của chiếc quan tài băng trên không trung. “Đây là một quan tài băng hình người.” “Đây chính là thứ năm đó Thượng tá Dishev muốn che giấu. Nó rất giống bức tranh kia, bảo sao nhận được tranh xong ông ta lập tức phát điên.” Tưởng Kiêu nhíu mày khó hiểu, “Nhưng rốt cuộc thứ này đáng sợ ở đâu? Nó…” Đang nói, Tưởng Kiêu bỗng im bặt, đôi mắt đỏ run rẩy hoảng sợ nhìn sang bên cạnh quan tài băng. Quân nhân đầu tiên đào ra tự tiện ngồi xổm xuống gõ lên quan tài băng nhưng ngón tay anh ta gõ vào mặt băng lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Trước mắt tất cả mọi người, sau khi tiếp xúc với khối băng, da thịt và xương cốt của anh ta bắt đầu biến đổi cực kỳ nhanh. Thậm chí còn không kịp hét lên, chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, anh ta đã chui vào trong khối băng như một chất lỏng, không để lại chút dấu vết nào. Đám quân nhân tái mặt. An Ngung ngẩng đầu lên, phát hiện có người đang nhìn chằm chằm quan tài băng như trúng tà. Cậu giật mình hô lên: “Đừng nhìn!” Những người còn lại giật mình ngoảnh sang, phản ứng của bọn họ dường như trì trệ đi rất nhiều. Người đang nhìn thẳng vào quan tài băng lại như không hề nghe thấy, người bên cạnh muốn đưa tay sang lay, không ngờ máu tươi bất thình lình tuôn ra từ khắp các lỗ chân lông trên cơ thể người nọ. Người đó ngã thẳng vào khối băng trước mặt, lập tức bị nuốt mất. Xung quanh lặng ngắt như tờ, đám quân nhân vội vàng dời tầm mắt. Bên cạnh Kaos là một sĩ quan tương đối lớn tuổi, hắn vừa che mắt, vừa quay đầu Kaos đi, thấp giọng trách cứ: “Đừng nhìn, không thấy kết cục của tên đó à?” Toàn thân Kaos cứng còng, run lẩy bẩy, nước mắt chảy xuống theo lòng bàn tay người kia, cậu ta nức nở: “Chẳng lẽ cha tôi đã…” “Không đâu, chẳng phải chỉ vừa mới đào ra thôi à?” Sienna lạnh lùng nhìn cậu ta, “Thượng tá Dishev giấu thứ đáng sợ này dưới lòng đất 27 năm, về một phương diện nào đó, ông ta có thể coi là chủ nhân của thứ này. 27 năm trước, ông ta không chết vì nó vậy thì hiện tại lại càng không.” Nói xong, cô ta chà sạch tuyết đọng trên giày, “Không biết thứ này mạnh đến mức nào, liệu có kết nối được với nền đất bên dưới xưởng khai thác hay không.” Kaos bất thình lình đẩy người đang đứng cạnh mừng ra, hai mắt đỏ quạch trợ trừng nhìn cô ta, “Cô ám chỉ cái gì hả?!” “Không phải ám chỉ, là suy đoán có căn cứ.” Sienna vẫn bình tĩnh, “Nếu nó có thể kết nối tất cả mọi thứ ở tầng đất sâu của khu 99 thì có lẽ cha cậu đang hấp thu hỗn loạn ở đây thông qua chính thứ này.” “Cha tôi không phải siêu dị thể!” Kaos vừa vung nắm đấm, vừa rít lên, lao về phía Sienna. Hành động của cậu ta nhanh đến kinh người, quân nhân bên cạnh không kịp giữ lại. Nhưng khi nắm đấm sắp chạm vào Sienna, cô ta lại thoải mái né tránh. Nhìn cử động của Sienna, An Ngung chợt cảm giác sau lưng có một luồng gió. Trong khoảnh khắc, tóc gáy cậu dựng ngược lên, gấp gáp lùi lại mười mấy mét theo bản năng. Ngay khoảnh khắc trước khi xác định địa điểm dịch chuyển, cậu bất chợt thấy lạnh sống lưng như có một bàn tay nào đó vừa vén áo cậu lên. Giây phút ấy, cậu cảm tưởng thần kinh mình như nổ tung: Chủ nhân bàn tay đó phản ứng còn nhanh hơn cả cậu. Khi đứng vững lại, cậu thấy một luồng sáng lạnh lẽo cắt qua không trung, một cánh tay người tóe máu vẽ nên một đường cong giữa trời rồi rơi xuống quan tài băng, bị nuốt trọn trong chỉ trong tích tắc. Tần Tri Luật lạnh lùng thu đoản đao lại. Gã quân nhân vừa rồi muốn đẩy An Ngung vào quan tài băng đã ngã phịch xuống, bị nuốt chửng. Kaos đang định tiếp tục vung nắm đấm về phía Sienna sửng sốt, đờ đẫn hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Quá nhanh, dường như tất cả chỉ diễn ra trong vòng một hai giây, một quân nhân đã bị khống chế tinh thần ra tay với An Ngung. An Ngung nhìn trân trân vị trí kẻ kia đứng trước đó, khe khẽ thở hổn hển. Tần Tri Luật bước nhanh tới bên cạnh cậu, đưa tay lật vạt áo khoác cậu đang mặc lên, tra đao về lại bên hông cậu. Bàn tay kia đã không còn sự bao bọc của găng, rất lạnh, qua lớp quần áo mà vẫn lạnh đến mức khiến An Ngung rùng mình. Nhưng khi hắn áp tay lên hông cậu như trấn an, thật thần kỳ, An Ngung lại cảm thấy bình tĩnh hơn phần nào. “Yên tâm.” Giọng Tần Tri Luật khẽ, chỉ nói đúng hai chữ này. Tuy đã trả đao lại cho An Ngung nhưng tay hắn vẫn không ở yên dưới lớp áo khoác, trông qua thì tưởng hắn đang ôm eo An Ngung nhưng thực chất đầu ngón tay lại chưa từng rời khỏi chuôi đao. Đôi mắt đen tuyền, sâu thẳm kia lướt qua tất cả những người đứng xung quanh. Mặt mày đám quân nhân trắng bệch, phải vài phút sau mới có người phản ứng, kêu gọi người người khác lùi ra sau, cách xa An Ngung. Kaos cũng phải lùi lại theo. Cậu ta hung tợn nhìn chằm chằm Sienna một hồi lâu mới chịu dời mắt, giơ hai tay, nói: “Thực ra bọn tôi đều đã nằm mơ rồi, hơn nữa không chỉ một lần, rất nhiều người còn chẳng nhớ nổi rốt cuộc mình đã quy hàng hay chưa. Các ngài, chúng ta nên tách nhau ra hành động thôi.” “Được.” Tần Tri Luật hất cằm, “Lấy ít gạch đá đến lấp thứ này lại, phái người canh chừng 24/24, chú ý an toàn.” “Rõ.” Sienna cười khẩy, “Người khác về doanh trại cũng được nhưng Kaos phải ở lại. Dù sao đây cũng là Thượng tá Dishev cơ mà, trừ khi khu 99 hết sạch lính rồi, không thì ông ta cũng không nỡ dùng cậu “nêu gương” đâu.” Nghe thế, nét mặt vừa hòa hoãn của Kaos lại một lần nữa trở nên hung tợn. Cậu ta rút phăng khẩu súng đeo bên hông ra, lên đạn, chĩa thẳng vào Sienna, “Cô!” “Đủ rồi!” Đồng đội gàn khẩu súng của cậu ta đi, “Cứ làm vậy đi. Cậu phụ trách đi cùng các vị kia và giữ liên lạc với đội.” Tần Tri Luật không có hứng thú nhúng tay vào mâu thuẫn giữa cậu ta và Sienna, giao nhiệm vụ xong thì quay người đi thẳng. Lúc đi sát qua người, An Ngung thấp giọng nói: “Trưởng quan, logic hành động của siêu dị thể khá kỳ lạ.” Cả nghìn người ở xưởng khai thác khoáng sản vây công còn chưa thành, vậy mà siêu dị thể này lại dùng một người duy nhất để đánh úp, bỏ qua hai mươi mấy quân nhân còn lại. Hàng loạt hành động này như đang cố gắng duy trì khoảng cách với lực lượng quân đội đóng tại đây nhưng có ai không biết Kaos là con trai ông ta? Kể cả khi nãy ông ta chỉ chừa lại một mình Kaos, cậu ta cũng sẽ không vì thế mà bị khép tội. An Ngung bỗng ngoảnh lại, đôi mắt vàng lướt qua gương mặt Kaos. Thiếu úy trẻ tuổi với vẻ mặt uất ức đang hung tợn nhìn chằm chằm Sienna. “An Ngung.” Tần Tri Luật bất chợt gọi cậu. An Ngung vội vàng ngoảnh đầu, trông thấy Tần Tri Luật kéo tay áo bên trái lên, lộ ra phần băng vải thấm ướt máu tươi. “Vừa rồi ở phòng bói toán chảy rất nhiều máu, giọt xuống cả tầng một qua khe gỗ, bây giờ vẫn chưa cầm hẳn.” Tần Tri Luật bình tĩnh nói như thể chỉ đang nói chuyện ăn cơm xong thì đi ngủ vô cùng bình thường. “Lát nữa tìm một nơi có thể nghỉ, bôi thuốc với băng bó lại giúp tôi.” “Dạ…” An Ngung sửng sốt, chỉ vào mình, “Muốn tôi giúp ngài ạ?” Tần Tri Luật dừng bước, “Không muốn?” “Không phải vậy.” An Ngung ngơ ngác lắc đầu. “Chỉ là trước nay ngài luôn tự xử lý vết thương, sao tự nhiên lại…” Tần Tri Luật thản nhiên nhìn cậu. “Hơi đau.” An Ngung càng ngơ ngác hơn. Cậu vội vàng ngoảnh đi hướng khác, che giấu sự khó hiểu trong mắt mình, nội tâm lại rối ren khó tả. Một lúc lâu sau, cậu ngoảnh lại nhìn Tần Tri Luật, “Ngài đang làm nũng?” “Sao cậu lại nghĩ như vậy?” Tần Tri Luật nhướng mày, chuyển hướng giao tiếp, “Rốt cuộc có giúp không?” “Giúp.” An Ngung gật đầu ngay, “Giúp chứ…” Tần Tri Luật cười nhạt một tiếng, bây giờ mới chịu thôi. Hắn bước được vài bước, lại lơ đãng liếc nhìn đằng sau, nói: “Nếu cậu không giúp thì gọi Kaos đến. Cậu ta không làm được việc lớn nhưng chắc cũng làm được một lính cần vụ đủ tiêu chuẩn.”
« Trước Sau »