Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu

Chương 94: Khu 95 tái hiện (10)
« Trước Sau »
Tần Tri Luật vừa hôn vừa cắn hệt như một con thú vừa dữ dội lại vừa dịu dàng. Eo An Ngung bị ôm siết đến mức cảm tưởng như sắp đứt lìa ra, cả nhịp tim lẫn nhịp thở đều dồn dập. Cậu hoàn toàn không thể chịu nổi, cuối cùng phải nhỏ giọng cầu xin giữa lúc nụ hôn tạm gián đoạn: “Trưởng quan, đau.” Thời gian đã quay ngược, cậu vẫn chưa bị thương khắp người vì cố gắng phá vỡ căn nhà an toàn nhưng bên hông thật sự vẫn còn những mảng da bị trầy do cuộc hỗn chiến tại xưởng khai thác. Tần Tri Luật nới lỏng cánh tay một chút nhưng vẫn không buông cậu ra, vẫn đè cứng cậu lên tường. Đôi mắt đen tuyền, cường thế kia ghim chặt vào cậu, không cho phép cậu trốn tránh dù chỉ một giây, gấp gáp trầm giọng hỏi: “Tại sao?” An Ngung mím đôi môi đã bị hôn đến mức sưng lên, khẽ hỏi lại, “Tại sao cái gì?” “Tại sao lại bắn súng vào mình?” An Ngung không chắc liệu người đối diện mình có vừa nghẹn ngào hay không. Cậu chỉ có thể nhẹ nhàng trả lời: “Không muốn ngài chết.” Cánh tay đang ôm trên eo cậu lại siết chặt hơn, Tần Tri Luật kéo cậu lại gần, hai luồng hơi thở càng thêm quấn quýt, “Sao lại không muốn tôi chết?” An Ngung im lặng không trả lời. Trưởng quan hung dữ quá, cậu thầm nghĩ, hông với lưng rát như bị lửa thiêu vậy. Nhưng nói ra cũng vô ích, nói ra rồi trưởng quan sẽ chỉ nghĩ rằng cậu đang cố tình làm nũng. “Hửm?” Tần Tri Luật nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đen kia hiền hòa mà buồn thương. Hắn bỗng rũ mắt, cụng trán mình lên trán An Ngung, khe khẽ thì thầm khi cả hai đã gần như chẳng còn một kẽ hở: “Tôi cứ nghĩ cậu chỉ là một ổ bánh mì lạnh lùng, mọi chuyện trên đời không nên và cũng không có liên quan đến cậu chứ.” Căn nhà gỗ nhỏ yên lặng một hồi lâu, khi An Ngung lên tiếng, giọng cậu nghe rất bình tĩnh, “Ngài còn nhớ lần đầu tiên ngài bước vào tiệm bánh mì ở thành phố chính cùng với tôi, bà chủ của tiệm đã nói gì không. Bà ấy nói “Có bánh mì là có hy vọng”.” An Ngung yên lặng nhìn Tần Tri Luật, “Dù chỉ là một ổ bánh mì nho nhỏ cũng có thể gánh vác một chút hy vọng. Không gánh vác được nhiều lắm, một người là đủ rồi. Tôi chỉ cảm thấy là ngài luôn đứng ở một vị trí khác so với mọi người, bị dựa dẫm, bị nghi ngờ, có lẽ rồi cũng sẽ bị vứt bỏ. Thế nên cũng nên có một người nào đó kiên định đứng bên cạnh ngài mãi mãi chứ.” Còn chưa nói xong, cậu đã nhìn thấy viền mắt Tần Tri Luật đỏ hoe, đôi mắt đen kia loang loáng sáng. Hồi lâu sau, Tần Tri Luật cọ chóp mũi lên cậu, môi trượt xuống từ trán, hôn lên môi, lại nghiêng đầu cậu hôn lên vành tai. “Trên đời này không có vĩnh hằng.” Tần Tri Luật ghé vào tai cậu, thấp giọng nói. “Có lẽ Lăng Thu chưa dạy cậu, quy luật entropy tăng, thời gian trôi qua, nghĩa là trên đời này không có gì là vĩnh hằng.” An Ngung muốn phản bác nhưng thực sự có lòng mà chẳng có sức. Lông măng trên người An Ngung dựng đứng hết cả lên, loại cảm giác này khiến cậu run rẩy sợ hãi. Cậu muốn liếc nhìn thiết bị thông tin theo bản năng, muốn nhìn xem liệu chỉ số sự sống của mình có bị uy hiếp hay không nhưng cậu lại chẳng thể động đậy cho đến tận khi môi Tần Tri Luật chạm vào sau tai cậu. Vết sẹo nhỏ nằm ở đó chạm lên vết sẹo ở đỉnh môi Tần Tri Luật. Khoảnh khắc hai vết sẹo chạm vào nhau, tâm trí An Ngung chợt rung chuyển. Thứ gì đó khổng lồ mà mờ mịt lập tức trải rộng ở nơi sâu thẳm trong tâm trí An Ngung, cuồn cuộn, cô độc, xa xăm, trống vắng. Cậu như nghe được tiếng thì thầm xa xôi nào đó, là một loại ngôn ngữ không cho phép cậu suy nghĩ, phỏng đoán. Tích tắc ấy trôi qua, ý thức quay trở về, trở lại căn nhà an toàn nhỏ bé, tối tăm. Tiếng thở dồn dập của Tần Tri Luật phả vào tai cậu, lát sau, hắn lại áp trán mình lên trán cậu, thấp giọng hỏi: “Cảm nhận được không?” An Ngung giật mình: “Đó là gì?” “”Người”, hẳn là vậy.” Tần Tri Luật đưa tay tới, ngón tay vu.ốt ve vết sẹo sau tai An Ngung, “Có lẽ đây là vết sẹo lưu lại trên cơ thể chúng ta khi “Người” phân liệt và tiến vào cơ thể chúng ta năm xưa. Hai vết sẹo này chính là lý do tôi là tôi, cũng là lý do cậu là cậu.” An Ngung nắm lấy tay Tần Tri Luật, “Trưởng quan, rốt cuộc “Người” là gì? Thần linh ư?” Lăng Thu là một người kiên định với chủ nghĩa vô thần. Anh vững tin rằng cuối cùng loài người sẽ nắm giữ, phá giải được bí mật của gen biến dị, kết thúc thảm họa kỳ quái này.” Tần Tri Luật lắc đầu, “Không biết, nhưng chắc chắn là thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của loài người, thuộc về một chiều thế giới rất cao, một thứ có thể… Giống như dị năng của cậu vậy, có thể nhìn thấu phương thức diễn dịch của thời gian và không gian chỉ bằng một cái liếc mắt, tùy ý xáo trộn, lắp ghép chúng như đứa trẻ chơi đồ chơi xếp hình.” An Ngung không nói được lời nào. Hiển nhiên Tần Tri Luật đã hiểu được ẩn ý bên trong bức tranh da dê, thực sự những điều ấy cũng hoàn toàn trùng khớp với những gì Điển từng ám chỉ. 27 năm trước, sức mạnh thần bí giáng xuống, một tồn tại đáng sợ phân tách thành nhiều mảnh, nhập vào Điển, Tần Tri Luật và Chiêm Tuyết. “Đã quá 4 phút rồi.” Tần Tri Luật thấp giọng nói. Tuy thời gian bị quay ngược nhưng những người bị ảnh hưởng vẫn còn giữ nguyên ký ức, phần lớn những chuyện đã xảy ra sẽ không tái diễn. Kaos không nên yên lặng như vậy, Sienna và Tưởng Kiêu chắc chắn cũng sẽ không ngồi chờ chết. An Ngung bật thiết bị thông tin lên, kinh ngạc nói: “Định vị của Tưởng Kiêu nằm cách đây nửa cây số.” “Nguy rồi.” Tần Tri Luật đứng phắt dậy, “Xem ra quay ngược thời gian tác động không đồng đều, có lẽ 3 người bọn họ bị lùi lại nhiều hơn chúng ta. Chỉ có thể giải thích như vậy thôi.” Lúc An Ngung và Tần Tri Luật tới được vị trí của Tưởng Kiêu, Kaos đã kích hoạt phản ứng hỗn loạn. Lần này, không có gen của Sienna, phản ứng hỗn loạn yếu hơn trước đó phần nào. Nhưng Sienna lại đang chật vật quỳ rạp dưới đất., dường như thứ hỗn loạn kia cực kỳ thu hút cô ta, khiến cô ta vô thức bị hút vào. An Ngung phát hiện Tần Tri Luật đang cau mày nhìn chằm chằm Sienna, cậu thấp giọng hỏi: “Ngài cũng…” “Không.” Giọng Tần Tri Luật rất trầm, “Phản ứng hỗn loạn không ảnh hưởng đến tôi nhưng không biết tại sao lại khiến cô ta mất khống chế.” An Ngung ngẫm nghĩ rồi nói, “Có lẽ trước đó Sienna đã vô thức bị siêu dị thể khống chế tinh thần.” “Chỉ mong là vậy.” Nói xong, nền đất dưới chân Tần Tri Luật từ từ xuất hiện từng đoạn thân cây tráng kiện, dường như hắn đang biểu hiện lại gen của một loài cây nào đó. Rễ cây vươn dài dưới đất như mạch máu trong cơ thể người, nhoáng cái đã trói chặt Sienna ở đằng xa. Đôi mắt đỏ tươi giữa dòng xoáy hỗn loạn trông càng điên cuồng hơn. Rễ cây của Tần Tri Luật đi qua đâu, nơi đó sẽ lập tức bị hút vào trong phản ứng. “Cậu rất gấp gáp muốn nuốt chửng tôi.” Tần Tri Luật ngoảnh sang nhìn thẳng vào mắt Kaos. “Có lẽ khi nãy đối tượng giám sát của tôi ra tay quá nhanh nên cậu còn chưa cảm nhận rõ được rốt cuộc ai mới là người khống chế trung tâm phản ứng.” Những lời này khiến đôi mắt đỏ kia bất chợt co lại. Nhưng ngay sau đó, càng nhiều đất đai, phòng ốc bị dòng xoáy hỗn loạn hút vào. Kaos dung hợp tất thảy sinh mệnh và vật chất trong tầm mắt nhanh hơn hẳn lần trước. Cậu ta không mở miệng nhưng thái độ khiêu khích đã được thể hiện cực kỳ rõ ràng. “Trưởng quan.” An Ngung lên tiếng, “Lần này để tôi.” Vừa dứt lời, dòng xoáy hỗn loạn vội vàng thu lại. An Ngung đã định vị để vượt không gian xông vào thẳng trung tâm nhưng lại hụt mất, phải nhờ vào những sợi dây leo của Tưởng Kiêu bảo vệ mới không ngã chết. Đến giờ phút này cậu mới nhận ra Kaos không chỉ điều khiển được hướng di chuyển của phản ứng hỗn loạn. Dòng xoáy khổng lồ này đã hoàn toàn kế thừa ý chí của Kaos, có thể co lại chỉ trong tích tắc, né tránh ý đồ tiếp cận của cậu. “Càng sợ chỉ càng khiến nhược điểm lộ rõ hơn thôi.” Giọng An Ngung nghe lạnh tanh. Cậu lơ lửng giữa trời cao, nhìn xuống Tưởng Kiêu bên dưới. Rễ cây liễu Bắc Cực giữ chặt Tưởng Kiêu đứng trên nền đất dù cho xung quanh đã sụp đổ tan hoang, y vẫn trụ rất vững. Từng sợi cành hoa anh túc mọc ra từ cánh tay y, chẳng mấy chốc đã chẳng nhìn thấy cánh tay con người đâu nữa, chỉ có những cành cây, sợi dây leo vươn dài vô tận, quấn chặt lấy An Ngung. Trong tai nghe, giọng nói kiêu ngạo kia vang lên: “Bất kể ngài muốn làm gì, xin hãy yên tâm, dây leo của tôi sẽ không bao giờ rời bỏ ngài.” “Tôi tin anh.” Nói xong, đôi mắt vàng của An Ngung đanh lại. Không gian bị gấp lại trên phạm vi rộng khiến vài chục tòa nhà đổ sập xuống. Giây tiếp theo, cậu đã xuất hiện ngay trung tâm dòng xoáy nhưng dòng xoáy cũng kịp co lại lần thứ hai, vừa khéo tránh được cậu, đồng thời cuốn thêm nhiều vật chất vào trong. An Ngung không dừng lại dù chỉ một giây, tiếp tục bẻ cong không gian. Không gian dao động liên tục quấy phá cơn bão tuyết, chất môi giới biến đổi khiến sóng âm và ánh sáng truyền đi một cách hỗn loạn. Tiếng gió biến thành tiếng gào thét quái dị, Dòng xoáy hỗn loạn như thấu kính vạn hoa bị đập nát, không ngừng vỡ vụn rồi ghép lại nhưng tất cả mọi người đều biết đó chẳng qua chỉ là ảo ảnh thị giác mà thôi. Trong không gian mà mắt thường không thể nhìn thấy, An Ngung đang điều khiển không gian hết lần này tới lần khác, lần nào cậu cũng đưa mình vào thẳng trung tâm phản ứng không chút do dự, đưa mình vào tử địa ai cũng sợ sệt. Thiết bị thông tin bắt đầu cảnh báo, việc bẻ cong không gian một cách điên cuồng như thế càng lúc càng gây ra nhiều tổn thương cho An Ngung hơn. Mỗi một lần sử dụng sức mạnh, những sợi dây leo của Tưởng Kiêu đang trói trên người cậu bị giằng đứt, Tưởng Kiêu không thèm để tâm tới chúng, chỉ tập trung nhìn lên trời cao, chờ đợi bóng dáng kia xuất hiện một lần nữa, dây leo vô tận lại lao lên không chút do dự. Không biết đã qua bao nhiêu lần, cảnh tượng trong tầm mắt bỗng dừng lại. Ngay sau đó, âm thanh cũng biến mất theo. Sienna khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng gầy gò kia biến mất giữa không trung. Nhưng ngay sau đó, hai bên người cô ta, từng sợi dây leo màu đỏ tươi lao nhanh về phía trung tâm phản ứng. Khi va chạm, phần lớn dây leo lập tức bị quấn vào. Cô ta ngoảnh phắt lại, trông thấy Tưởng Kiêu đứng đó trán đã gồ đầy gân xanh, vảy rắn đỏ tươi đang lan rộng từ hai gò má, là biểu hiện của mất kiểm soát gen. Thân liễu Bắc Cực lan từ cổ chân lên đến bắp đùi. Thanh niên này gần như đã biến mình thành thực vật: Hai tay hóa thành dây leo anh túc dài vô tận lao thẳng vào trung tâm phản ứng hỗn loạn tìm kiếm đối tượng y phải bảo vệ như con thiêu thân lao vào lửa; Hai chân biểu hiện toàn bộ gen liễu Bắc Cực, khiến bản thân đứng im bất động trên nền đất, nhất quyết không chịu khuất phục trước hỗn loạn. Sienna gần như ngây người mà chứng kiến cảnh tượng ấy. Lát sau, cô ta vô thức nhìn sang phía Tần Tri Luật. Sau khi thời gian bị đặt lại, ngoại trừ giữ chặt không cho cô tiến vào phản ứng, Tần Tri Luật gần như không có hành động gì khác. Từ đầu tới cuối, hắn chỉ đứng đó, ngẩng đầu nhìn An Ngung. Đôi mắt đen tuyền kia như phẳng lặng hoàn toàn nhưng lại cũng như giấu kín vô vàn cảm xúc khó có thể nhìn thấu. Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Trong đó vô cùng khó coi.” “Đúng vậy.” An Ngung nuốt một ngụm máu tanh ngọt vừa trào lên cổ họng, “Thứ trong cơ thể tôi… Không, là chính bản thân tôi, rất khó chấp nhận thứ hỗn loạn, bẩn thỉu như thế.” “Tìm được rồi.” Tưởng Kiêu bỗng nói. Đôi mắt đỏ tưởng như đã rệu rã trong bão tuyết vì kiệt sức bỗng đanh lại. Hàng ngàn hàng vạn sợi dây leo bị phản ứng hỗn loạn giằng xé, dung hợp nhưng cuối cùng vẫn còn hai sợi ngoan cường vào sâu được bên trong, quấn chắc lấy An Ngung. Tần Tri Luật nghĩ rằng An Ngung sẽ nói gì đó trước khi hành động nhưng kênh liên lạc lại cứ thế chìm vào im lặng. Hắn đợi một lúc lâu mà không nghe được gì, chỉ đợi được một tiếng nổ rung chuyển đất trời. Khủng khiếp như một vụ nổ hạt nhân, ánh sáng cường độ cao gần như khiến người ta mù mắt nhưng lại không có sóng nhiệt dữ dội đánh úp tới như trong tưởng tượng. Vật chất bên trong phản ứng hỗn loạn không đi đến cái chết nhiệt. Nó chỉ tan rã, tiêu tán vào hư vô hệt như từng con sâu mọt tham lam ở khu 53 ngày trước. “Hỗn loạn, cuối cùng sẽ bị trật tự kết liễu.” Hắn đón ánh sáng chiếu tới, khẽ nói. Khoảnh khắc Kaos tử vong, nhiệt độ không khí ở khu 99 lập tức tăng lên, nhoáng cái đã qua khỏi ngưỡng giới hạn của Tưởng Kiêu. Sức mạnh tinh thần của Tưởng Kiêu nhanh chóng sụt giảm, Tần Tri Luật giương súng bắn đứt hai sợi dây leo mảnh mà bền đang nối giữa y và An Ngung. Đôi cánh khổng lồ màu đen dang rộng sau lưng, chỉ giây lát đã bay tít lên cao, đón lấy An Ngung đang ngã xuống. An Ngung từ từ khép mắt, ngủ vô cùng yên lặng. Đôi mắt vàng kim bị che khuất, mọi ngơ ngác, toan tính, sợ sệt, bướng bỉnh đều không còn. Chỉ số sự sống của cậu chỉ còn chưa đầy 1% nhưng cậu vẫn sống. Tần Tri Luật ôm An Ngung, đáp xuống đất, cảm giác người trong lòng mình nhẹ bẫng, nhẹ hơn cả một chiếc lông vũ trên cánh hắn. Có lẽ An Ngung vẫn luôn như vậy. Đứa bé sơ sinh tự lăn lộn ở trạm đốt rác 27 năm trước; Đứa trẻ mồ côi sợ sệt, yếu ớt khu ổ chuột 11 năm trước; Và cả cậu trai dù nhát cáy nhưng vẫn bước lên chuyến xe trung chuyển Đông chí năm ngoái. Thần chia tự chia bản thân thành ba phần, phần mạnh mẽ và toàn vẹn nhất chính là trật tự. Ấy thế nhưng trật tự lại thận trọng, dè dặt tự chôn vùi bản thân trong bụi bặm, khiến bản thân trở nên thật nhỏ bé, đê hèn, lặng lẽ. Nhưng lại chắc chắn sẽ tồn tại vĩnh viễn. Trật tự không bao giờ khoan dung hỗn loạn, thế nên cũng không thể để mặc mình tiêu vong. Tần Tri Luật hôn lên môi An Ngung ngay giữa trời cao. “Vậy nên cơ hội tôi chờ đợi 10 năm cuối cùng cũng xuất hiện.” Hắn thấp giọng thì thầm, “Bất kể tôi có chấp nhận đó là cậu hay không.” *** An Ngung ý thức được mình đã ngủ rất lâu, lâu như những giấc ngủ dài đằng đẵng của mình hồi còn ở khu 53. Cậu có thể ý thức được mình đang ngủ, thậm chí mơ hồ cảm nhận được tuyết trên thế giới đang rơi dày hơn. Nhưng lần này cũng có những điểm khác. Khi cậu cảm thấy mình sắp tỉnh dậy, cậu bỗng nhiên mơ thấy thi sĩ. Lần đầu tiên gặp thi sĩ chính là trong đêm cầu nguyện cho khu 53. Người đàn ông ôn hòa, tao nhã kia đứng trên bục cao trong nhà thờ, khoan thai đọc: “Ưu tư lắng xuống trong lòng ta. Như hoàng hôn phủ xuống núi rừng tĩnh lặng…” Sau đó, thi sĩ dẫn cậu lên tháp cao, chỉ vào thứ cậu không thể nhìn thấy trên bầu trời, nói cho cậu biết về bánh răng và những vệt sáng đỏ vụn vỡ. Vài lần gặp tiếp theo, anh ta cố gắng bán cho cậu cuốn thơ tiên đoán như một tay lừa đảo. Anh ta cũng từng ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt vàng của cậu, lẩm bẩm: “Đôi mắt của cậu rất đẹp, khiến mọi hỗn độn trên thế giới này dường như chẳng còn đáng nhắc tới.” Rồi đến khi bóng người tao nhã, hiền hòa kia tuyệt vọng nhảy xuống từ lầu cao rồi lại nở nụ cười giả tạo, điên cuồng trong bệnh viện. Anh ta mắng chửi Tần Tri Luật, lại nguyền rủa thế giới này. Anh ta bi ai vạch trần kết cục của tất cả. Anh ta bị giam cầm, bị giám sát rồi mất tích. Trước khi tỉnh khỏi giấc mơ, An Ngung lại nhớ đến căn nhà an toàn kia. Băng tuyết thốc vào qua ô cửa sổ nhỏ, cậu híp mắt ngẩng đầu nhìn lên, nơi đó là một con quạ đen đang đậu. Nó rũ đôi mắt thương hại mà trào phúng nhìn xuống cậu. Đến giờ cậu vẫn không đoán được suy nghĩ của thi sĩ. Anh ta là một kẻ vô cùng mâu thuẫn, An Ngung nghĩ. Có lẽ mọi mâu thuẫn và đau khổ của thi sĩ đều đến từ nhận thức không hoàn chỉnh của anh ta. Nhưng nhận thức của Điển cũng chưa chắc đã đầy đủ. Dựa theo gợi ý của ngụ ngôn, phần nhận thức mà thứ kia phân tách ra chỉ có một mình Chiêm Tuyết. Đáng tiếc, Chiêm Tuyết đã chết, Điển có được quyển sổ tay còn thi sĩ có lẽ đã có được túi mắt của bà bằng cách nào đó không rõ. Tóm lại, nhận thức đã bị phân tách, trên đời không còn ai biết được chính xác rốt cuộc kết cục của tất thảy sẽ là gì và liệu rằng trên đời này có còn đường sống hay không. Có lẽ cũng không một ai có thể nói cho cậu biết rốt cuộc cậu và trưởng quan rồi sẽ đi tới đâu. Khi mở mắt ra, lòng An Ngung vẫn còn bồi hồi tiếc nuối nhưng cậu nhanh chóng bị cảnh tượng trước mắt thu hút sự chú ý. Tháp Nhọn, phòng của Tần Tri Luật. Cậu nằm trên giường của trưởng quan, bão tuyết ngoài cửa sổ như muốn chôn vùi cả thế giới. Từ khi biết ghi nhớ cho tới giờ, An Ngung chưa một lần thấy tuyết lớn đến vậy, đặc biệt là ở ngay thành phố chính này. Tần Tri Luật khoanh tay đứng trước cửa sổ như đã đứng yên ở đó rất lâu. “Trưởng…” Còn chưa nói xong, ánh mắt An Ngung đã dừng khựng ở trên tường. Đồng hồ lịch cho thấy hiện tại đang là sáng sớm ngày 21 tháng 12 năm 2149. Đông chí. Không ngờ cậu đã ngủ liền 2 tháng. Tần Tri Luật thoáng giật mình. Hắn lập tức ngoảnh lại, sự mừng rỡ không chút che giấu hiện lên trong đôi mắt đen kia. Tiếp đó, hắn thở dài một tiếng, đi tới áp tay lên đầu An Ngung. “Cuối cùng cũng dậy rồi. Cứ như con thú nhỏ vậy, nói ngủ đông là ngủ đông ngay được.” An Ngung ngơ ngẩn một lúc mới dời mắt khỏi trưởng quan, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tuyết lớn quá…” “Tuyết bắt đầu rơi từ khi cậu ngất xỉu ở khu 99, càng rơi càng dày, dần dần lan ra khắp thế giới. Nơi gặp bão tuyết đầu tiên là khu 99, sau đó đến vài khu vực mà lũ sinh vật biến dị đang hoạt động mạnh nhất lúc đó.” Tần Tri Luật gật đầu. Hắn bỗng ngoảnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mãi gần đây tôi mới chợt nhận ra hình như loại tuyết kỳ lạ này luôn đổ xuống mỗi khi cậu mê man rồi cũng ngớt dần như biến dị và những bất thường dần lắng xuống.” Mắt An Ngung khẽ đảo, “Ngài muốn nói gì?” “Tôi cũng không biết. Tôi không phải thi sĩ, cũng không phải Điển, không thể nhìn thấu nhiều điều chỉ bằng một cái liếc mắt.” Tần Tri Luật tạm dừng, “Nhưng tôi vẫn kiên trì với suy nghĩ những năm gần đây của tôi, tuyết chưa chắc đã là điều tồi tệ.” An Ngung thở dài, hồi lâu sau mới cử động cổ bên dưới bàn tay của trưởng quan, giảm bớt cảm giác tê mỏi rồi nói tiếp: “Ngài nói tuyết lớn thường ngớt dần khi những đội quân sinh vật biến dị dần bình ổn. Vậy sau 2 tháng, thế giới có tốt lên chút nào không?” Ánh mắt Tần Tri Luật thoáng chần chờ. An Ngung lập tức hỏi, “Sao vậy ạ?” “Có lẽ đã tốt lên một chút.” Tần Tri Luật ngừng lại. “Ba nhiệm vụ cấm mà chúng ta, Viêm và Cider phụ trách vài tháng trước.” “Bọn họ sao rồi?” An Ngung thẳng người dậy. “Đầm lầy đã ổn định rồi. Nguồn gốc hỗn loạn ở đó đến từ một siêu dị thể được hợp thành bởi sơn dương đen và cổ thụ ngàn năm, thôn tính tất cả mọi thứ xung quanh thông qua đầm lầy rồi lại tiếp tục cắn nuốt những thành phố “mồi” lân cận theo lòng đất. Thực chất khá giống phản ứng hỗn loạn nhưng trong một hình thức khác.” An Ngung ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy xem ra khu 99 không phải mồi lửa cuối cùng. Hoặc ít nhất, kíp nổ không chỉ có một mình nó. May mà ngài không thực sự táng thân ở khu 99.” Tần Tri Luật gật đầu. “Hỗn loạn ở vùng địa cực diễn ra trên không trung. Ban đầu là các loài chim bị giam giữ trên không trung, sau đó đến điện trường và từ trường biến mất, tiếp đến là các công trình kiến trúc bắt đầu biến dạng như muốn vươn cao lên trời, không khác mấy so với thứ chúng ta chứng kiến ở khu 99. Nhưng hỗn loạn trên không trung diễn ra rất chậm, chỉ vừa mới có chút manh mối, bão tuyết đã ập xuống. Sau đó, có vẻ như cục diện đã được khống chế, chỉ là vẫn chưa giải quyết được hoàn toàn nguy cơ hỗn loạn tạo ra đội quân sinh vật biến dị. Phía Cider vẫn đang ở đó xử lý nốt. Cider thực sự quá xui xẻo, cậu ta ghét nhiệm vụ ở những vùng lạnh nhất vậy mà lại bị quấn chân ở đó những hai tháng trời.” “Vậy thì tốt rồi.” An Ngung thở phào một hơi. Nhưng cậu lại do dự khi quan sát thấy ánh mắt của Tần Tri Luật, “Nhưng hình như ngài vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng…” “Ừ.” Tần Tri Luật trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra: “Đầm lầy, chỉ có một mình Lumen trở về.” Hắn nhìn An Ngung đang sững sờ, đứng dậy, thở dài, “Đã 1 tháng rồi. Trạng thái tinh thần của cậu ta vẫn cực kỳ tệ, cự tuyệt báo cáo chi tiết cuộc chiến với Tháp Đen và Tháp Nhọn, hơn nữa đã nhiều lần muốn trốn đi nhưng bị bắt về. Tôi đoán cậu ta muốn một mình quay lại đầm lầy.” “Không ai biết đã xảy ra chuyện gì ở đầm lầy nhưng…” Tần Tri Luật tạm dừng, “Tôi nghĩ Tháp Nhọn đã vĩnh viễn mất đi một cấp cao đáng kính, đáng tin cậy.”
« Trước Sau »