Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 96: Toàn thế giới (2)
Sau khi rời khỏi phòng tạm giam, An Ngung không nói tiếng nào suốt dọc đường đi, chỉ rũ mắt bước theo Tần Tri Luật vào thang máy. Tần Tri Luật hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Dạ?” An Ngung ngẩng đầu, ánh mắt trông hơi ngơ ngác, lát sau mới nhận ra mình chưa ấn nút chọn tầng. Cậu vừa nói “Không” vừa vươn tay ra ấn số 199. Tần Tri Luật lại giành trước, ấn chọn tầng 1, nói: “Có chuyện muốn nói với cậu, ra ngoài đi.”
Sắp đến giờ cơm trưa, tầng 1 của Tháp Nhọn vắng tanh, Tần Tri Luật bước đằng trước, đi ngang qua bức tượng lời thề của Người Giữ Trật Tự thì dừng lại. Hắn chăm chú nhìn bức tượng cha mình và những dòng chữ, lát sau mới đi tiếp.
Tháp Nhọn quay lưng về phía thành phố chính, phía xa lại là một vùng tuyết trắng mênh mông.
An Ngung bất chợt nhận ra thực chất nơi Tần Tri Luật định giả vờ xử quyết cậu ở ngay gần đây, chỉ là khi đó cậu hoàn toàn không biết gì về thành phố chính, từng bước chân đều cảm thấy thật lạ lẫm, hoang mang, khiến cậu không kìm được là sợ hãi, thu mình.
An Ngung ngẩng đầu nhìn bầu trời quạnh quẽ, tiêu điều, “Tuyết ngừng rơi rồi, trưởng quan.”
Tần Tri Luật trầm giọng “Ừ” một tiếng, “Biến mất sạch sẽ thật.”
“Thật sự đã rơi gần hai tháng sao?”
“Đúng vậy, một phút cũng không ngừng.”
“Thảo nào cánh đồng tuyết này có vẻ dày hơn hẳn năm ngoái.” An Ngung đạp chân xuống nền tuyết, ngoảnh lại nhìn Tần Tri Luật giữa một vùng tuyết trắng mênh mông. “Tôi nghe nói đông chí năm ngoái đổ một trận tuyết rất lớn, năm nay vừa đến đông chí thì tuyết lại ngừng.”
“Nghe nói?” Tần Tri Luật trầm ngâm một lát rồi gật đầu, “Đông chí năm ngoái, đến buổi chiều tuyết mới bắt đầu rơi. Chắc hẳn khi đó cậu đã hôn mê rồi.”
“Vâng. Tôi biết được là lúc sau nghe qua lời nói chuyện của các nghiên cứu viên thực hiện thí nghiệm gen.” An Ngung mím môi. “Cũng đến thăm Lumen rồi, dư luận về chuyện ngài có thể bị biến dị phi sinh vật lây nhiễm đã lắng xuống chưa?”
Tần Tri Luật lạnh nhạt lắc đầu, “Không quan trọng.”
“Vậy thái độ của Tháp Đen thế nào?”
“Tháp Đen…” Tần Tri Luật dừng lại, “Tôi đã cắt bỏ sạch sẽ mọi nguồn lây nhiễm từ lúc ở khi 99 rồi, không bị ảnh hưởng nữa, Tháp Đen không có cớ gì để e ngại tôi. Phải rồi, thí nghiệm gen đối với Sienna đã hoàn thành 80%, cô ta biểu hiện ra được trạng thái ổn định đặc biệt giống hệt tôi, Tháp Đen vui phát điên lên được. Tuy cô ta chưa đủ mạnh nhưng bọn họ đều trông chờ rằng cô ta có thể phát triển thành “tôi” thứ hai.”
An Ngung thở phào một hơi, “Cũng phải. Chỉ cần chưa bị lây nhiễm, ngài vẫn là chỗ dựa đáng tin cậy nhất của con người.”
Tần Tri Luật không đáp, hắn đứng nhìn An Ngung từ khoảng cách vài bước, đôi mắt đen vẫn ôn hòa, sâu thẳm nhưng dường như có cảm xúc gì đó khác xưa lập lòe bên trong. An Ngung cũng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt cũng ẩn hiện những cảm xúc khác thường.
Cánh đồng tuyết rất tĩnh lặng. Sau khi tuyết ngừng rơi, đến cả tiếng gió cũng biến mất, khiến người đã quen với gió tuyết cảm tưởng như thời gian đã ngưng đọng lại.
Hồi lâu sau, An Ngung rũ mắt xuống, khẽ hỏi: “Trưởng quan muốn nói gì với tôi?”
Tần Tri Luật hít một hơi thật dài, rời khỏi trạng thái thất thần, “Viêm và Sơn Dương Đen giằng co với nhau, chúng ta tới đó để làm lệch cán cân, cứ chiến đấu như bình thường là đủ rồi.”
An Ngung không dám chắc, hỏi lại: “Ý ngài là…”
“Cậu không nên bước vào phản ứng hỗn loạn, đừng để lộ chuyện cậu có thể khắc chế mọi hỗn loạn. Tôi đã truyền đạt lại cụ thể ẩn ý ở khu 99 cho Tháp Đen, có lẽ bọn họ sẽ nghi ngờ tôi có liên quan với đến những vệt sáng đỏ hỗn loạn nhưng không ai đoán được bóng người màu vàng kim chính là tượng trưng của cậu. Chỉ cần năng lực của cậu không bị lộ ra ngoài, bọn họ sẽ vĩnh viễn không đoán ra được.” Tần Tri Luật hít sâu một hơi, “Tưởng Kiêu là thân tín cực kỳ đáng tin cậy của cậu, mức độ trung thành của cậu ta đối với cậu vượt xa mức độ trung thành đối với Tháp Nhọn. Ý chí của Sienna độc lập khỏi Tháp Đen, bọn họ cũng đã đồng ý với tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật.”
“Được.” An Ngung lập tức gật đầu. Tiếp đó, cậu mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tần Tri Luật nhướng mày, “Có vẻ cậu có chuyện muốn nói?”
An Ngung không lên tiếng, cậu đứng yên tại chỗ, nhìn tuyết đọng dưới chân, cứ cúi gằm mặt không ừ hử gì.
Tần Tri Luật đã quen với việc cậu thường xuyên giả chết như vậy, lờ mờ đoán được đó chẳng qua chỉ là một câu “Cảm ơn ngài” nhưng không biết tại sao lại không chịu nói ra miệng. Nhưng đợi thêm một lát vẫn không thấy An Ngung lên tiếng, hắn bèn mỉm cười, quay đi: “Đi thôi, 3 tiếng nữa xuất phát.”
“Trưởng quan!” An Ngung bất chợt lên tiếng, “Chuyện xảy ra sau khi thời gian được đặt lại…”
Tần Tri Luật dừng bước, quay đầu nhìn cậu, “Chuyện gì?”
An Ngung lập tức ngẩng đầu lên, nhíu mày.
Rất hiếm khi cậu thể hiện thái độ gần như chỉ trích thế này với Tần Tri Luật, Tần Tri Luật lại hỏi lại, “Chuyện gì?”
“Ngài thừa biết mà.” An Ngung mím môi, “Lăng Thu nói những người đứng ở nơi cao đều như nhau.”
Tần Tri Luật nhướng mày, quay hẳn người lại nhìn cậu, “Như nhau, như thế nào?”
“Phải ngủ rồi mới tính.” Lăng Thu từng cảm thán thế này: “Mới nếm chút mùi mà đã dừng lại luôn thì làm sao thỏa mãn được.”
Tuy lời này cũng không hoàn toàn tương xứng với chuyện xảy ra khi ấy nhìn dáng vẻ điềm nhiên của Tần Tri Luật, An Ngung vẫn thấy tức anh ách trong lòng.
“Tôi đã hôn cậu.” Tần Tri Luật bỗng nói, “Tôi biết cậu chẳng hiểu gì về những chuyện này, thậm chí có khi còn ngại mấy sự ràng buộc phức tạp giữa người với người như thế, vậy nên đừng nghĩ gì cả. Lúc đó tôi chỉ…” Hắn tạm dừng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào An Ngung, “Tôi chỉ kinh ngạc quá mức, cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi mạch tư duy của cậu đã diễn biến thế nào mà khiến cậu tự nã súng vào mình, đánh cược cho tính mạng tôi.”
Nói đến cuối, giọng hắn trầm hẳn xuống, rời mắt khỏi gương mặt An Ngung, lướt nhanh qua nền đất, từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng như vậy nhưng lại có phần nào như không vui.
Tần Tri Luật quay lại, đi về phía cổng, “Xin lỗi vì khi đó đã hành động mất kiểm soát và…”
Một giọng nói vang lên phía sau lưng hắn, “Nổ súng có lẽ là vì tôi yêu ngài.”
Mũi chân Tần Tri Luật dừng khựng lại trên nền tuyết.
Giọng nói sau lưng rất khẽ, cho dù hiện tại rõ ràng không có gió nhưng vẫn cứ cảm tưởng như âm thanh đó hư vô, mờ mịt như ảo giác.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói nhẹ bẫng ấy lại vang lên.
“Lăng Thu nói yêu là sẵn sàng làm chuyện mình tuyệt đối không thể làm vì người khác. Hồi đó anh ấy có nêu một ví dụ…”
“Ví dụ như một tên tham sống như cậu bằng lòng chịu chết vì một người khác, bằng lòng chia sẻ bánh mì cho đối phương, đó chính là yêu.”
Lúc đó, Lăng Thu đã cười toe toét mà giải thích với An Ngung như vậy.
An Ngung hoang mang nhìn anh, “Điều đầu tiên thì tôi hiểu được nhưng điều thứ hai… Tôi cũng sẵn sàng chia bánh mì cho anh mà.”
“Chẳng phải vì bánh mì của cả anh và cậu đều do anh kiếm về à? Phân biệt cho rõ đi nhé, là anh chia bánh mì cho cậu, không phải cậu chia cho anh.” Lăng Thu tức giận đánh cậu một cái nhưng rồi lại rũ mắt cười xòa ngay lập tức, “Chắc phải thêm điều kiện nữa, phải vô cùng thấu hiểu và thương người kia.”
An Ngung còn chưa kịp kể ví dụ này ra, Tần Tri Luật đã ngoảnh lại, ngắt lời cậu, “Đừng dùng lý luận của người khác định nghĩa cho tình cảm của mình.”
“Tôi không hề.” An Ngung nhỏ giọng biện giải.
Cậu đạp mũi chân trên nền tuyết, thấp giọng nói tiếp, “Tôi rất khó thấu hiểu người khác, kể cả thân thiết như Chúc Đào và Điển. Thậm chí cả Lăng Thu, tôi biết rõ mọi điều về anh ấy nhưng chung quy anh ấy vẫn phải chủ động giải thích suy nghĩ, nguyên nhân hành động của mình cho tôi nhưng dù vậy, vẫn luôn có những phần tôi không hiểu nổi.”
“Nhưng tôi lại có thể hiểu được ngài, trưởng quan.” An Ngung lại ngẩng đầu, đôi mắt vàng thản nhiên mà chăm chú nhìn vào Tần Tri Luật, “Người khác đều nói ngài khó đoán nhất, ấy thế nhưng tôi lại hiểu mọi điều về ngài, biết đánh giá nào của người ngoài về ngài là sai, hiểu suy nghĩ thật nằm sâu trong lòng ngài nhưng cũng biết ngài không thèm bận tâm chuyện bị hiểu lầm, thậm chí hiểu tại sao ngài không thèm bận tâm. Tuy là… bản thân tôi chính ra lại khá bận tâm, bận tâm thay ngài.” An Ngung mím môi, giọng lại trùng xuống, “Tôi tin là trên thế giới này chỉ có mình tôi làm được như vậy.”
“Tôi chưa từng đau lòng vì ai, trưởng quan, thậm chí tôi còn chẳng mấy khi đau lòng cho chính mình. Ngoại trừ đối diện với ngài, tôi luôn đứng im một chỗ, tính xã hội của tôi cũng chưa bao giờ phát triển.”
Yết hầu Tần Tri Luật giật giật, “Vậy nên sao?”
An Ngung cảm giác mấy chữ ấy đã đến bên miệng mình, “Vậy nên tôi cảm thấy tôi yêu…”
“Cậu không được phép có tình cảm cá nhân đối với tôi.” Tần Tri Luật quả quyết ngắt lời cậu.
An Ngung ngẩn ra, “Tại sao?”
“Cậu biết ý nghĩa tồn tại của đối tượng giám sát là gì không?” Nét mặt Tần Tri Luật bình thản như mặt hồ phẳng lặng, “Cậu là quân dự bị của cấp cao, là quân dự bị cho vị trí này của tôi.”
An Ngung lẩm bẩm: “Chuyện đó thì mâu thuẫn gì với chuyện tôi yêu ngài chứ?”
“Đương nhiên mâu thuẫn.” Tần Tri Luật đanh giọng, “Bởi vì vị trí này của cậu vốn do tôi lựa chọn ra, tương lai sẽ phải…”
Hắn dừng khựng lại, không nói nốt câu.
Lúc này An Ngung mới phát hiện lồng ng.ực hắn đang phập phồng dữ dội, có điều gì đang giãy giụa kịch liệt trong đôi mắt kia nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của hắn che giấu mất.
“Tương lai sẽ phải làm sao?” An Ngung truy hỏi.
Tần Tri Luật không trả lời, An Ngung đợi một hồi lâu rồi thấp giọng nói, “Tương lai phải làm sao cũng được nhưng chắc chắn tôi sẽ không làm quân dự bị của ngài. Ở khu 99, tôi đã nói rồi, tôi sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh ngài.”
Tần Tri Luật khẽ nhếch môi cười nhưng trông lại càng cô đơn, “Nhưng lúc đó tôi cũng trả lời cậu rồi, đó là một lời hứa hẹn vô cùng khờ khạo.”
Hắn xòe tay ra, ngửa lên trên, “Ví dụ như trận tuyết này, rền rít suốt hai tháng, cậu coi bão tuyết là vĩnh viễn trong thời đại thảm họa này nhưng rốt cuộc nó đã ngừng rơi.”
Nói xong, Tần Tri Luật thấy An Ngung rụt người lại giống như ngày đầu tiên gặp nhau trên cánh đồng tuyết.
Chỉ là ngày đó cậu rụt người vì sợ hãi còn giờ khắc này, đôi mắt vàng đang trốn tránh kia đã không giấu nổi sự mất mát.
Giọng Tần Tri Luật khàn đi: “Nếu cậu thật sự muốn biết… Ngày hôm đó, trong tình cảnh ấy, mất kiểm soát quả thực không phải ngẫu nhiên. An Ngung, tôi thật lòng yêu cậu, có lẽ đã bắt đầu từ rất lâu về trước. Tôi rất muốn hôn cậu, đã muốn rất lâu, kiềm chế rất lâu nhưng chúng ta không thể yêu nhau, hoặc ít nhất là cậu tuyệt đối không nên yêu tôi. Cậu…”
Đến nước này, Tần Tri Luật cũng không nói tiếp được nữa bởi hắn trông thấy đôi mắt An Ngung càng lúc càng hoang mang hơn, đồng thời còn có cả đau đớn, đau đớn thuần túy như đôi mắt trong veo kia.
Hắn ngần ngừ một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhắc lại lời đã nói trước đó, “An Ngung, thế giới này không có vĩnh hằng.”
Tần Tri Luật biết mình giải thích nghe chẳng ra đâu vào đâu nhưng hắn không thể nói nhiều hơn, chỉ đành bỏ lại một câu “Đi thôi” rồi lập tức quay người, muốn nhanh chóng trở về Tháp Nhọn. Nhưng ngay khi vừa quay đi, hắn trông thấy một giọt lệ trào ra từ khóe mắt An Ngung, dù rằng cậu đã đưa tay quệt đi ngay.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Tri Luật nhìn thấy An Ngung khóc.
Hắn đã từng thấy cậu chảy nước mắt vì bị đau rất nhiều lần, từng thấy cậu cố tình nức nở làm nũng, từng thấy cậu khóc vì Lăng Thu, cũng từng thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu sau khi gặp Lăng Thu AI.
Nhưng đều không đả kích hắn bằng một giọt lệ này.
Bởi vì không chỉ có đau lòng, người kia rất buồn, rất tổn thương, đứng trên nền tuyết mà tiều tụy đến mức như thể ngay giây sau sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Trong một khoảnh khắc, Tần Tri Luật thoáng hoảng hốt. Vào khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ của An Ngung trong vô số lần quyết chiến. Ở trước mặt hắn, dường như Góc mạnh mẽ vô song, từ lâu đã đứng trên đỉnh thành phố chính và Tháp Nhọn chưa từng tồn tại. Tuy rằng tất cả những sự phục tùng đều là An Ngung giả vờ, thậm chí có lẽ cậu còn mạnh hơn cả hắn, nhưng trước mặt hắn, An Ngung vẫn chỉ là An Ngung ngày đầu hắn gặp, yếu ớt, cực kỳ dễ bị tổn thương trong thế giới tan hoang đầy rẫy thảm họa này.
Hắn vô thức quay trở lại, đi thẳng tới trước mặt An Ngung. Đôi mắt vàng kia lập tức nhìn chăm chăm vào hắn, viền mắt còn ngân ngấn nước.
Tần Tri Luật nhìn lồng ng.ực An Ngung càng lúc càng phập phồng dữ dội hơn mà như nhớ đến bộ dạng khi cậu căng thẳng nhất hồi ở khu 53. Đầu óc hắn vô cùng hỗn loạn, từ trước tới nay chưa bao giờ hỗn loạn đến thế. Hắn không biết mình bất thình lình quay trở lại là muốn nói gì với An Ngung, chỉ chợt nghe tiếng gió rít lạnh thấu xương.
Hệt như thế giới chân không đột ngột bị nhấc lồng chụp lên, gió từ nơi hư vô xa xăm lập tức ập tới. Giữa trán hắn chợt lạnh thanh, hắn kinh ngạc nhìn tuyết bỗng nhiên bay đầy trời.
Tuyết lại rơi, rơi dày hơn cả hai tháng vừa rồi, từng bông từng bông nặng trĩu hạ xuống khiến khoảng thời gian ngừng tuyết ngắn ngủi khi nãy cảm tưởng chỉ như ảo giác.
Cũng khiến luận điểm về tuyết hắn mới dùng để phản bác An Ngung trở nên thật nực cười.
Gió tuyết không ngừng xoáy tròn, bay lả tả, thậm chí có bông tuyết còn rơi lên mí mắt An Ngung nhưng An Ngung chẳng buồn phản ứng. Đôi mắt kia vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tri Luật, cậu run rẩy, nghèn nghẹn, dù nói năng không ra đâu vào đâu nhưng vẫn cố nói thật nhanh: “Nói nhiều như thế nhưng làm gì có câu nào thực sự là lý do. Vậy nên ngài vẫn giống như kết luận của Lăng Thu thôi, giống tên quản lý trợ cấp ở khu 53. Ngài cực kỳ vô đạo đức, nhân phẩm cực kỳ kém cỏi lại còn vô lý. Chắc chắn bây giờ ngài đang nghĩ “Tự nhiên tuyết lại rơi rồi, phải viện cớ gì để thuyết phục tôi rằng vĩnh hằng không hề tồn tại đây”. Nhưng vĩnh hằng có tồn tại hay không rõ ràng chẳng liên quan gì đến chuyện tôi yêu ngài. Trước khi nổ súng, tôi đã quyết định sẽ luôn kiên định đứng về phía ngài, bất kể phía đối diện có là gì đi chăng nữa, bất kể ngài là một kẻ vô đạo đức, nhân phẩm kém cỏi, vô lý… Ứm…”
Nhịp thở của Tần Tri Luật còn gấp gáp hơn cả cậu. Hắn ôm chặt eo cậu, hung dữ kéo cậu áp sát vào mình, hôn ngấu nghiến.
Tiếng lên án im bặt, chỉ còn lại gió rít.
Ngang tàng, lạnh lẽo hơn cả ngày đầu gặp nhau.
Đầu óc Tần Tri Luật chưa bao giờ hỗn loạn đến thế. Hắn hiểu rất rõ rằng mình đã phạm một sai lầm cực kỳ lớn, một sai lầm không thể sửa chữa.
Nhưng hắn cũng chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.
“Xin lỗi.” Hắn đỡ gáy An Ngung, vững vàng mà dịu dàng như đang nâng niu một món bảo vật, “Tôi đã nói rất nhiều điều vớ vẩn, tôi rút lại hết, cậu chỉ cần ghi nhớ một câu là được rồi.”
Tôi thật lòng yêu cậu, rất muốn hôn cậu, đã muốn rất lâu, kiềm chế rất lâu.
Nhưng sau này sẽ không kiềm chế nữa.
Hắn không biết lúc này đau lòng hay tương lai đau lòng bên nào nặng, bên nào nhẹ nhưng đến cuối cùng, hắn bại trận trước giọng nói nghẹn ngào kia, có lẽ cũng giống như cách hắn đã mềm lòng vì lời suy luận giữa tiếng nức nở hồi năm ngoái.
Dường như tất cả đều đã được định sẵn.
Hắn hận bản thân mình đã khiến An Ngung phải đau lòng rơi nước mắt, đã khiến An Ngung phải bất lực đứng sau lưng hắn suốt một thời gian dài như vậy.
An Ngung nói đúng, quả thực chẳng liên quan gì đến tuyết rơi, tuyết rơi là một sự so sánh vô cùng khập khiễng. Bởi vì bất kể tuyết có ngừng hay không, thế giới này cũng chẳng có gì là vĩnh hằng. Hành tinh, ngân hà, vũ trụ và cả những thứ xa vời hơn nữa, vạn vật chung quy sẽ đi về phía hỗn loạn, bọn họ chỉ là những kẻ đang đấu tranh trong một thời đại nhất định mà thời đại ấy giữa vũ trụ chỉ nhỏ nhoi như một tia sáng chợt lóe chợt tắt.
Thậm chí cả dư quang cũng không đọng lại.
Nhưng dù bọn họ có thất bại thảm bại, dù sự hỗn loạn kia đã ập tới thời đại này không gì cản nổi, hắn vẫn muốn hôn cậu giữa thảm họa.
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 37 – Vĩnh hằng
Điều gì được gọi là vĩnh hằng?
Trước mặt bạn có 100 con đường, 99 con đường đều đi đến một kết cục giống nhau, chỉ có con đường cuối cùng đi đến một kết cục khác.
Nói từ góc độ xác suất, nếu tăng con số 100 này lên vô cùng lớn, vậy thì kết cục khác biệt kia chính là sự kiện không thể xảy ra. Nhưng nếu nó thật sự xảy ra được, vậy thì nó có thể được coi là vĩnh hằng.
Về sau, người ta luôn nhớ về trận tuyết vào đông chí năm 2148. Họ nói trận tuyết ấy đã mang đến biến chuyển.
Nhưng thứ trận tuyết ấy mang đến chỉ là một cơ hội sống.
Biến chuyển thật sự phát sinh vào đông chí năm 2149.
Là trận tuyết lớn bất ngờ rơi lại vào đông chí năm ấy.
Khoảnh khắc những bông tuyết rơi xuống, thắng lợi của loài người đã trở thành chắc chắn.
Mà hắn và cậu cũng trở thành vĩnh hằng.
Vĩnh hằng lặng lẽ lưu lạc bên ngoài nhận thức và ký ức nhân loại.