Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về Full - Đam Mỹ Sinh Tồn Tình Yêu
Chương 98: Toàn thế giới (4)
Đầm lầy xuất hiện thời không hỗn loạn trước nay chưa từng có. Thời gian bị phân chia ra mà tăng tốc, không gian bị gấp lại vô số lần, roi bùn và những cánh tay, cẳng chân còn lại nát vụn ra như hoa văn trong kính vạn hoa, vương vãi khắp mọi nơi trông vô cùng quái dị.
An Ngung thở hồng hộc. Cậu không thể không thừa nhận rằng càng ngày mình càng hành động thô bạo hơn, bởi vì những bàn tay đang vùng vẫy kia thật sự mài mòn hết kiên nhẫn trong cậu.
Rốt cuộc đến khi tới được trung tâm đầm lầy, chỉ thấy một bộ đồ đỏ tươi đang đứng thẳng trước cây hoa hồng đen cao chọc trời, Lumen yên lặng ngước mắt nhìn lên, trong nét bình thản thậm chí còn có tò mò như một đứa trẻ.
“Miên…” Tần Tri Luật dừng bước, hương thơm tươi mát của hoa súng gần như tẩy sạch mùi xú uế ở vùng đầm lầy này nhưng lại chẳng thấy bóng người mảnh khảnh, lạnh lùng kia.
Hắn im lặng một lát, cởi găng tay, nhìn vào màn sương phía sau Lumen, lặng lẽ gật đầu.
An Ngung cũng mặc niệm theo trưởng quan, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng hít thở của đầm lầy. Tiếng thở d.ốc này cậu đã nghe suốt dọc đường đi, đến giờ rốt cuộc cũng nghe ra được nỗi đau và sự kìm nén trong đó.
Lumen quay lưng về phía bọn họ, tiếp tục tiến lên, lẩm bẩm nói chuyện với cây hoa hồng đen kia: “Anh ta rất khó chịu.”
Viêm và Sơn Dương Đen đối đầu nhau, thắng bại đã định rõ. Không thể nghi ngờ, hắn đã chiếm được thế thượng phong, tuy trên đường đi thường xuyên thấy roi bùn đấu đá với hoa hồng đen nhưng những thứ vụn vặt đó cũng chẳng quá quan trọng. Ở trung tâm đầm lầy, những tảng thịt đen là bản thể của Sơn Dương đã biến thành cành rễ của hoa hồng đen, gốc hoa cũng cực kỳ vững vàng.
Chỉ là mỗi phút mỗi giây vẫn luôn có cành hoa rục rịch biến thành thịt đen. Mỗi khi nó bắt đầu biến hóa, hoa hồng đen sẽ lập tức điều động những cành hoa khác tới quật nát nó, quá trình tự hại đó chưa bao giờ dừng lại nên mới khiến tiếng thở d.ốc đau đớn bện thành một bài tụng khổ sở vang khắp đầm lầy. Có khi có cả chục, cả trăm cành hoa cùng biến dị, không kịp quật nát, vuốt sắc sẽ đột ngột xuất hiện từ bên dưới những tảng thịt như có một bộ vuốt chọc thủng ra từ bên trong khiến nước bùn trộn lẫn với dịch hoa hồng cùng tuôn ra ồ ạt mới khiến bộ phận đó chầm chậm biến trở về hình thái hoa.
Hoa hồng đen tàn bạo, quyết tuyệt lại bị vây trong đau đớn khôn nguôi.
Lumen khẽ nói: “Anh ta không về được nữa, đúng không.”
Tần Tri Luật nhíu mày: “Tuy anh ta chiếm thế thượng phong nhưng cũng rất bị động. Anh ta không thể tiêu diệt hoàn toàn Sơn Dương Đen, chỉ có thể chấp nhận rơi vào bẫy rập của nó hết lần này đến lần khác, dọn dẹp những phần bị nó lây nhiễm, chịu đựng nỗi đau phải tự hủy hoại mình.”
Vừa dứt lời, cành hoa to nhất mọc ra từ giữa gốc hoa bất thình lình biến thành từng tảng thịt đen lớn. Ngay sau đó, móng vuốt trắng bạc sắc lẻm, hung hãn chọc thủng tảng thịt. Trong tiếng nổ liên hoàn, hàng trăm cành nhánh mọc ra từ cành hoa kia lũ lượt gãy rạp, nụ hoa nối nhau rụng xuống, phần gốc cành nhanh chóng phát triển lại, một lần nữa vươn lên trời cao.
Mỗi khi mọc lại, cành hoa hồng luôn nhú thêm rất nhiều cành nhánh và nụ hoa. Trong quá trình lặp đi lặp lại ấy, cây hoa hồng đen càng lúc càng khổng lồ, phản đồ xuất hiện cũng càng nhiều hơn. Nỗi đau Viêm phải chịu nhìn thấy mà gai người nhưng hắn đã chẳng thể kêu cứu được nữa, chỉ có thể không ngừng tự hủy duyệt bản thân trước mặt mọi người. Trong tiếng thở d.ốc nặng nề, hắn dần trở nên nóng nảy, hung bạo. Có thứ gì đó bên dưới đầm lầy đang lan về phía hắn theo những mạch rễ cây, dù hắn vẫn còn giữ được ý chí nhưng lại không thể liên tục hút lấy năng lượng của những thành phố “mồi” quanh đây.
“Tại sao lại không tiêu diệt được hoàn toàn…” Ánh mắt Lumen trở nên điên cuồng như muốn hủy diệt tất cả, “Chẳng lẽ anh ta cứ phải như vậy mãi mãi hay sao?!”
Tần Tri Luật im lặng quan sát từng hành động của hoa hồng đen. Lát sau, hắn ngoảnh lại nhìn An Ngung, An Ngung cũng vừa lúc nhìn sang phía hắn, thấp giọng nói: “Molly.”
Tần Tri Luật gật đầu. Cả hai ăn ý cùng nghĩ tới cô gái AI biến mất đã lâu kia.
Lumen nhíu mày: “Chương trình đã bị tiêu hủy đó?”
“Còn nhớ khốn cảnh Molly tạo ra cho loài người kia đó không. Cô ta giấu dữ liệu lõi trong một AI tuyệt đối an toàn. Kể cả loài người đuổi cùng giết tận cô ta và tất cả mọi thứ trên đảo mây, cô ta vẫn có thể lợi dụng dữ liệu lõi để tái sinh.” Nói xong, An Ngung ngẩng đầu lên, quan sát kỹ từng cành hoa, “Tôi đoán Sơn Dương Đen cũng đã cắt một phần của mình, giấu trong một bông hoa hồng đen nào đó giống như Molly. Trừ phi chúng ta tìm được bông hoa kia, bằng không nó sẽ vĩnh viễn tồn tại cùng Viêm.”
“Viêm có để lại manh mối gì không?” Tần Tri Luật hỏi.
Lumen im lặng không nói gì. Anh ta ngưng mắt nhìn những cành hoa đung đưa, hồi lâu sau mới khẽ lên tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
Ngoại trừ câu chúc bình an kia, Cận Húc Viêm không kịp để lại bất kỳ lời nào khác. Nhưng trước khi tiến vào đầm lầy, hắn từng nói Sơn Dương Đen không quá thông minh.
“Sơn Dương Đen không biết tư duy ngược, sẽ không đấu trí với chúng ta, vậy nên khi lựa chọn hoa phản đồ, nó đơn giản chỉ chọn một cành mà nó cảm thấy Cận Húc Viêm sẽ ít nghi ngờ nhất.”
“Vậy có lẽ tôi biết đó là cành nào rồi.”
Là cành từng được anh ta an ủi bằng tiếng thì thầm.
Là cành không màng nước bùn bao phủ, xuyên qua sương mù, đưa anh ta rời khỏi đầm lầy.
“Đáng ra nó phải rất nổi bật mới đúng…” Tầm mắt Lumen lướt nhanh qua hàng ngàn hàng vạn bông hoa đang đong đưa. Chừng mười phút sau, anh ta ngơ ngẩn lắc đầu, “Nhưng nó không ở đây… Hai tháng trước, khi đưa tôi ra ngoài, có lẽ bùn lầy đã đuổi kịp, có lẽ nó đã sớm biến thành roi bùn rồi.”
Tần Tri Luật quả quyết lắc đầu, “Không đâu, đã hai tháng trôi qua rồi, chắc chắn Viêm đã thanh tẩy sạch hết roi bùn khi đó. Những sợi roi bùn cậu trông thấy bây giờ đều được tái sinh từ cành hoa phản đồ.”
Lumen sửng sốt, “Sao ngài dám chắc như vậy?”
“Đây là hiểu biết cơ bản của tôi về năng lực của Viêm.” Tần Tri Luật gật nhẹ đầu. “Đương nhiên, nó cũng xuất phát từ hiểu biết của tôi về tính cách của anh ta. Cả tính mạng lẫn ý chí đều bị chèn ép, chắc chắn cậu không thể trông chờ rằng anh ta sẽ mềm mỏng với Sơn Dương Đen.”
“Mềm mỏng…” Lumen lặp lại hai từ kia, thoáng thất thần.
Lát sau, anh ta ngưng mắt nhìn hoa hồng đen.
“Vậy thì thử một lần xem sao.”
“Vạn vật đều có ký ức đối với âm thanh. Kể cả làm phản, nó vẫn sẽ nhớ an ủi từng nhận được.”
Anh ta vừa lẩm bẩm vừa tiến lên. Hàng ngàn cành hoa vươn tới, vờn quanh Lumen, Lumen yên lặng bước vào lồng giam được đan bằng những cành hoa hồng chi chít gai nhọn kia, cho đến khi hành hoa ở chính giữa xuất hiện trước mắt.
Hoa hồng đen vẫn đang tiêu diệt những sợi roi bùn cố gắng vấy bẩn nó nhưng tiếng thở d.ốc đau đớn đã dần khẽ đi như bị cố gắng đè nén, chỉ là cành hoa lại càng đong đưa một cách khổ sở hơn.
“Không chịu để lộ sự yếu ớt trước mặt tôi à.” Lumen đưa tay chạm lên cành hoa kia, ngón tay thon nhỏ, trắng trẻo lập tức bị gai ngược thô ráp đâm chảy máu. Máu tươi ngấm vào cành hoa, anh ta thấp giọng nói: “Nhưng tôi đã đứng ngay tại đây, nhìn dáng vẻ chật vật của anh rất lâu rồi.”
Lumen ngửa cổ lên mà nhìn, tâm mắt xuyên qua những chạc cây sum suê như mây trên đỉnh đầu, chăm chú quan sát bông hoa hồng đen đang nở rộ ở vị trí cao nhất, kéo khóa áo xuống.
Đôi môi đỏ nhanh chóng khép mở, đó là sóng âm mà An Ngung không thể cảm nhận được nhưng cậu vẫn thấy từng mảnh kim loại gắn bên sườn mắt Lumen đều đang rung lên, kéo căng da thịt khiến màu đỏ ửng lan tràn. Chừng ấy đã đủ để thấy sóng âm mạnh đến mức nào.
Tần suất của sóng âm vượt khỏi ngưỡng tai người có thể nghe được, lời nói trong đó đương nhiên cũng không ai nghe thấy.
An Ngung yên lặng đứng một bên, dường như cậu chưa bao giờ trông thấy ánh mắt như vậy ở Lumen, vẫn cao ngạo, quật cường như xưa nhưng cảm tưởng như có phần dịu dàng.
Cậu nhìn về phía Tần Tri Luật theo bản năng, Tần Tri Luật cũng đang nhìn theo bóng lưng anh ta, không biết đang suy nghĩ gì. An Ngung tới gần hắn theo bản năng, Tần Tri Luật lập tức cởi một bên găng tay vừa đeo ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, không biết qua bao nhiêu lâu, giữa hàng ngàn hàng vạn cành hoa, cuối cùng cũng có một cành hoa lạ xuất hiện.
An Ngung định hành động nhưng lại bị Tần Tri Luật nắm chặt tay giữ lại, “Đừng đánh rắn động cỏ.”
Ý cười thê lương xẹt qua đáy mắt Lumen, đôi môi anh ta càng khép mở nhanh hơn như thúc giục, cũng như chỉ đang nói hết ra những điều trong lòng. Rất nhanh, cành hoa kia càng lúc càng vươn dài, nụ hoa nhú ra trên nó dày đặc khác lạ, đến mức từng cái gai cũng bị nụ hoa ép phải khom mình. Khi vươn ra ngoài, những cành nhánh gầy guộc khác đều bị Sơn Dương Đen biến đổi mấy bận, chỉ riêng nó vẫn vô cùng ổn định.
Lumen bỗng nhiên ngừng lại.
“Phản đồ xảo quyệt.” Anh ta khẽ nói.
Không khí xung quanh chầm chậm nhiễu động. Đôi mắt vàng của An Ngung đanh lại, sẵn sàng dùng không gian bóp nát thứ kia bất cứ lúc nào.
Ngay khi cậu muốn tác động lên không gian, cành hoa hồng kia bất chợt lùi lại một khoảng dài.
“Đừng manh động.” Tần Tri Luật lại nắm chặt tay cậu, thấp giọng nói: “Nó cực kỳ nhạy với sát ý.”
Lumen bắt đầu nói chuyện một lần nữa, hồi lâu sau, cành hoa kia mới thận trọng vươn về phía anh ta.
Nó cực kỳ tin tưởng Lumen nhưng cũng vô cùng cảnh giác. Lúc này, nó đã dừng lại ở một vị trí cách Lumen vài mét, Lumen tăng cường mức độ quấy nhiễu bằng sóng âm, nó lại dập dòm muốn lùi lại.
Lumen bỗng cười.
Anh ta không nói gì nữa, kéo cao cổ áo, che kín miệng mình rồi vươn hai tay ra, hai cổ tay áp vào nhau, duỗi về phía cành hoa.
An Ngung kinh ngạc nhìn cành hoa cuối cùng cũng chịu động đậy. Nó nhanh chóng xoay tròn, vươn tới trước mặt Lumen, chốc lát sau đã bò lên cổ tay anh ta, quấn chặt hết vòng này đến vòng khác quanh cổ tay mảnh khảnh đó rồi vung thật mạnh, kéo ngược Lumen lên cao.
An Ngung đột nhiên có một dự cảm cực kỳ xấu. Cậu muốn tiến lên nhưng vẫn tiếp tục bị Tần Tri Luật giữ chặt lại.
“Không giúp được đâu.” Tần Tri Luật trầm giọng nói: “Chúng ta chỉ có thể làm khán giả ở đầm lầy này thôi.”
An Ngung không hiểu lời trưởng quan nói. Cậu chỉ thấy Lumen càng lúc càng bị kéo lên cao hơn, cành hoa còn trói chặt từng vòng, gai nhọn đâm thẳng vào cổ tay anh ta, máu tươi nhỏ xuống tí tách. Dường như gen hoa hồng đen đã lây nhiễm Lumen, từng nụ hoa nhỏ xíu bắt đầu nở rộ bên dưới làn da trên cổ anh ta. Chỉ có điều, những bông hoa hồng ấy có sắc đỏ tươi rực rỡ, hệt như bộ đồ đang bay trong gió kia.
Chắc hẳn Lumen rất đau, An Ngung nghĩ thầm.
Nhưng người bị treo trên cao kia vẫn bình thản như không. Cành hoa siết càng chặt, anh ta hô hấp càng khó khăn, yếu ớt hơn, tay chân cũng dần dần buông thõng một cách tao nhã trên không trung.
Cho đến tận khi thanh niên kia không nhúc nhích nữa, chỉ còn bộ đồ đỏ vẫn bay phần phật trong gió.
Rơi xuống từ trên cao không chỉ có máu tươi mà còn có bùn đen trộn máu.
Lưỡi dao sắc bén, mỏng tang trượt khỏi lòng bàn tay đang nắm lại của Lumen. Rơi xuống cùng với nó là một bông hoa hồng nho nhỏ màu đen.
Sau khi rơi xuống đất, nó lập tức biến thành một cục thịt bùn.
Đó là bông hoa phản đồ Sơn Dương Đen lựa chọn đã bất cẩn bị cắt phăng vào khoảnh khắc cuối cùng.
Thanh niên mặc đồ đỏ vừa cắt lìa nó đã mỉm cười dù bị treo lơ lửng trên trời cao.
Hương hoa hồng thơm nồng, cao ngạo bao trùm cả đầm lầy xen lẫn với hương hoa súng trong lành đôi lúc thoảng qua cũng đủ khiến người ta không còn nhớ đến mùi hôi hám, ẩm thấp trước kia ở nơi này.
An Ngung rũ mắt bi ai trong hương hoa.
“Trưởng quan, tôi chưa từng nghĩ rằng Lumen sẽ chủ động vươn tay chịu trói.”
Tần Tri Luật trầm giọng “Ừ” một tiếng, nắm lấy tay cậu càng chặt hơn.
“Cũng giống như tôi chưa từng nghĩ rằng ai đó sẽ tự chĩa súng vào đầu mình.”
“Khi trưởng thành, đối tượng giám sát thường vượt khỏi ngưỡng mong đợi của trưởng quan. Cấp cao luôn tự cho rằng họ đã rất hiểu đối tượng giám sát của mình, vậy nên sẽ luôn chấn động.”
“Chỉ là trưởng thành như thế có lẽ họ cũng không hề mong sẽ được trông thấy.”
Nói đến cuối, An Ngung vẫn chưa kịp phản ứng, đôi cánh khổng lồ quen thuộc đã dang rộng. Trong luồng gió mạnh, Tần Tri Luật bất thình lình kéo cậu lùi ra sau.
Cây hoa hồng đen kia bắt đầu xoay tròn. Nó chặt đứt những cụm rễ nối liền với lòng đất, bản thể chầm chậm xoay tròn, thu nhỏ lại, cho đến khi cành lá và hoa không còn phân tách rõ ràng nữa, chỉ còn là một cụm mây mờ ảo màu đen.
“Chúng ta chưa bao giờ thấy được phản ứng hỗn loạn đã bị khống chế sẽ có kết cục ra sao.” Tần Tri Luật nói với An Ngung trong tiếng gió dữ: “Có lẽ Viêm sẽ khống chế ảnh hưởng của việc tự hủy xuống mức thấp nhất nhưng vẫn nên cẩn thận.”
Cụm mây đen liên tục xoay tròn càng lúc càng nhanh hơn cho đến một khoảnh khắc nào đó, nó bất chợt đứng im.
Hệt như thời không đã ngưng đọng trong một tích tắc để rồi sau đó, luồng ánh sáng chói lòa khiến An Ngung bị mù tạm thời. Đầu óc cậu ong ong, đến khi nhìn lại được, trước mặt đã trống trơn không còn lại gì.
Cây hoa hồng cao chọc trời không còn tồn tại nữa, bóng dáng Sơn Dương Đen cũng chẳng thể tìm được, chỉ còn lại luồng sáng đỏ hỗn độn đang chập chờn trên cao.
Khoảnh khắc cái chết nhiệt diễn ra, chỉ có luồng sáng chói lóa chứ không có vụ nổ, tiếng gầm và không khí nóng rẫy như trong tưởng tượng. Nó diễn ra thầm lặng đến thế, thậm chí ngay cả luồng sáng mạnh kia cũng chỉ như để che mắt người ngoài, khiến họ không nhìn thấy được hắn rơi xuống và bị thiêu rụi.
Tần Tri Luật chầm chậm thu cánh lại, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào trung tâm đầm lầy.
“Cảm ơn.” Hắn cụp mắt, gửi lời tưởng niệm về phía trung tâm đầm lầy, “Húc Viêm, vất vả rồi.”
“Trưởng quan…” An Ngung ngập ngừng kéo ngón tay hắn.
Trung tâm đầm lầy, nơi cái chết nhiệt phát sinh, bùn lầy đã khô cạn.
Nhưng nơi đó vẫn còn lại một đống hoa lá héo rũ của cây hoa hồng đáng ra đã phải biến mất cùng cái chết nhiệt nhưng rồi vẫn còn ở lại đó một cách lạ lùng.
Hoa lá chất cao thành đống như một ngọn núi nhỏ. An Ngung tiến tới, nhẹ nhàng phủi lớp hoa lá bên trên đi.
Lumen yên lặng ngủ giữa hoa lá đã cháy đen, gương mặt trắng bệch, làn da đầy vết máu, hai cổ tay đã bị gai đâm gần như nát nhừ.
Nhưng lồng ng.ực anh ta vẫn còn phập phồng như chỉ đang chìm vào một giấc ngủ thật dài.
“Anh ta…”
“Cậu ta trở lại rồi.” Tần Tri Luật nói.
An Ngung gật đầu, “Không ngờ phản ứng hỗn loạn còn có thể bị khống chế đến mức độ này…”
Cậu còn chưa nói dứt câu, Tần Tri Luật đã đưa thiết bị thông tin ra, nói: “Tôi nói là cậu ta trở lại rồi. Lumen, không, Chiếu Nhiên, nhân loại Chiếu Nhiên đã trở lại.”
An Ngung tròn mắt, tim hẫng một nhịp. Cậu nhìn kết quả đo lường entropy gen trên thiết bị thông tin bằng ánh mắt khó tin. Giờ phút này, entropy gen của Lumen chỉ có 6.2, đã quay về ngưỡng của con người.
“Đây là entropy giảm?” Cậu giật mình.
“Phải, nhưng cũng không phải.” Tần Tri Luật chậm rãi ngẩng đầu lên, đăm chiêu nhìn những vệt sáng đỏ chập chờn trên không đang dần rút đi, “Đây là hấp thu đồng loại. Anh ta hấp thu hỗn loạn trên người Chiếu Nhiên.”
Vừa dứt lời, những vệt sáng đỏ kia chợt bay vút đi như sao băng, hướng về phía bọn họ, giây lát sau đã tiêu tán.
An Ngung muốn nói gì đó nhưng thiết bị thông tin đang cầm trong tay bỗng nhiên rung nhẹ.
[Entropy gen đã vượt ngưỡng cao nhất có thể đo lường!]
“Ngưỡng cao nhất gì?” An Ngung nhíu mày, “Nó tự động đo ngài?”
Tần Tri Luật rũ mắt, liếc nhanh qua màn hình, “Ừ.”
“Đây không phải thiết bị thông tin của ngài sao.” An Ngung nhíu mày, trả thiết bị thông tin lại cho Tần Tri Luật, “Bình thường, thiết bị thông tin của tôi sẽ không tự động đo tôi.”
“Đúng vậy, bình thường thì không.” Tần Tri Luật miết ngón tay trên vỏ ngoài của thiết bị thông tin, hồi lâu sau mới cất nó vào túi, đôi mắt đen nặng nề ngước nhìn lên bầu trời, khẽ nói: “Bình thường, thiết bị thông tin chỉ tự động đo entropy gen của người sở hữu nó trong một tình huống duy nhất: Khi nhận thấy entropy gen của người sở hữu nó có thay đổi.”
“Nhưng chẳng phải ngài vẫn luôn…” An Ngung sực hiểu ra. Cậu thảng thốt ngẩng đầu nhìn.
Bầu trời trong vắt, dường như vệt sáng đỏ còn lại sau cái chết nhiệt của hoa hồng đen chưa từng tồn tại.
“Đi thôi.” Tần Tri Luật bình thản rời mắt, “Đưa Chiếu Nhiên về thành phố chính.”
Lời tác giả:
Vụn tuyết rơi: Chiếu Nhiên (3/5) – Dâng hiến tôi cho anh
Húc Viêm.
Trước khi tới đây, đầm lầy không hề có cây hoa hồng đen cao chọc trời này.
Cho đến khi nó giữ anh lại.
Những sợi dây leo nhanh chóng bò về phía tôi, tôi lại không hề sợ hãi.
Bởi vì tôi nhìn thấy gai nhọn đã lặng lẽ lùi về rồi lại vươn ra.
Đó là anh đang đối chọi với Sơn Dương Đen.
Tôi vẫn luôn căm ghét sự trói buộc của anh.
Vậy nên tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vui mừng đến thế vào khoảnh khắc này.
Cành hoa trói chặt cổ tay tôi, kéo tôi lên tít trên cao, lại quấn quanh cổ, eo, bắp đùi.
Nó chầm chậm siết chặt, ép sạch dưỡng khí còn sót lại trong lồng ng.ực tôi đi.
Nhưng tôi không hề giãy giụa.
Tôi lại thả lỏng và vui mừng.
Ngẩng đầu nhìn những bông hoa hồng mọc nở um tùm che khuất cả mặt trời.
Lúc này đây, tôi phục tùng dâng hiến mình cho anh.