Truyện Bách Hợp Góc Phố Nắng Ấm
Chương 1: Bước ngoặt tình cờ và ánh mắt không quên
Tiếng mưa rơi tí tách trên mái tôn, hòa cùng tiếng nhạc jazz du dương phát ra từ chiếc loa cũ kỹ trong quán cà phê "Góc Phố Nhỏ". Hạ Vy, chủ quán kiêm barista chính, khẽ nhíu mày. Mưa đã kéo dài từ sáng sớm, khiến lượng khách giảm đáng kể, chỉ còn vài ba người ngồi im lìm đọc sách hoặc làm việc trên laptop. Cô thở dài, nhìn ra khung cửa kính ướt nhẹp. Cuộc sống của Hạ Vy vẫn luôn như thế, bình lặng, có chút u buồn nhưng cũng đầy an yên. Cô yêu công việc của mình, yêu cái mùi cà phê rang xay mỗi sáng, và yêu cả những khoảnh khắc trầm tư nhìn dòng người qua lại.
"Cho tôi một ly Latte đá, ít đường," một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Vy.
Cô ngẩng đầu. Đứng trước quầy là một cô gái trẻ. Mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, để lộ vầng trán cao và đôi mắt to tròn, long lanh như chứa đựng cả một bầu trời sao. Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh cùng quần jeans giản dị, nhưng toát lên một vẻ thanh lịch rất riêng. Khuôn mặt cô gái có chút vẻ mệt mỏi, nhưng đôi môi vẫn nở một nụ cười nhẹ, đủ để làm sáng bừng cả không gian quán.
Hạ Vy hơi sững sờ. Đã lâu rồi cô không gặp một ánh mắt nào đẹp đến thế. Nó vừa có sự tinh nghịch, vừa có vẻ sâu lắng khó tả. "Vâng, quý khách đợi một lát," Hạ Vy đáp, giọng khẽ khàng hơn bình thường. Cô bắt đầu pha chế, từng động tác điêu luyện nhưng tâm trí lại không ngừng nghĩ về cô gái đối diện.
Trong lúc chờ đợi, cô gái lướt mắt quanh quán, rồi ánh mắt cô dừng lại ở một bức tranh phong cảnh treo trên tường. Đó là một bức tranh sơn dầu cũ kỹ, vẽ một ngôi làng ven biển với những mái nhà ngói đỏ tươi và con thuyền nhỏ neo đậu ở bến. Hạ Vy tự tay vẽ nó từ nhiều năm trước, đó là bức tranh cô ưng ý nhất.
"Bức tranh này đẹp thật," cô gái khẽ nói, ánh mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ. "Trông nó rất có hồn."
Hạ Vy mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi. "Cảm ơn cô. Đó là bức tôi tự vẽ."
Cô gái quay lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên. "Ồ, thật sao? Chị có năng khiếu thật đấy. Tôi là họa sĩ, nên tôi biết một bức tranh có hồn quan trọng đến mức nào."
Hạ Vy có chút bất ngờ. Họa sĩ ư? Điều đó giải thích vì sao cô gái này lại có một gu thẩm mỹ tinh tế như vậy. "Cô là họa sĩ sao? Thật trùng hợp, tôi cũng thích vẽ."
"Chào chị, tôi là Thanh Ngân. Rất vui được gặp chị." Thanh Ngân đưa tay ra, cử chỉ dứt khoát nhưng vẫn rất mềm mại.
"Hạ Vy," Hạ Vy đáp, bắt tay Thanh Ngân. Bàn tay Thanh Ngân mềm mại nhưng ấm áp, khác hẳn với sự lạnh lẽo của thời tiết bên ngoài. Một luồng cảm giác ấm áp bất chợt len lỏi vào tim Hạ Vy.
"Cà phê của cô đây," Hạ Vy đưa ly Latte cho Thanh Ngân.
Thanh Ngân nhận lấy ly cà phê, ánh mắt vẫn còn vương vấn trên bức tranh. "Chị Hạ Vy này, tôi đang tìm kiếm một nơi yên tĩnh để hoàn thành một dự án quan trọng. Không gian quán của chị rất phù hợp. Liệu tôi có thể thường xuyên đến đây không?"
"Đương nhiên rồi," Hạ Vy vội đáp, một chút phấn khích không tên dâng lên trong lòng. "Quán luôn chào đón cô."
Thanh Ngân mỉm cười rạng rỡ, nụ cười làm bừng sáng cả căn phòng. "Tuyệt vời! Cảm ơn chị. Tôi sẽ đến thường xuyên." Cô xoay người, tìm một chỗ ngồi ở góc khuất, gần cửa sổ, nơi có ánh sáng tự nhiên tốt nhất.
Hạ Vy đứng sau quầy, nhìn bóng lưng Thanh Ngân. Ánh mắt cô dán chặt vào từng cử chỉ của Thanh Ngân khi cô ấy lấy ra một cuốn sổ phác thảo và vài cây bút chì. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng Hạ Vy. Nó không giống với bất kỳ cảm xúc nào cô từng trải qua. Có lẽ là sự tò mò, có lẽ là một chút ngưỡng mộ, nhưng sâu thẳm hơn, nó là một sự hấp dẫn vô hình.
Vài ngày sau đó, Thanh Ngân đúng như lời nói, cô trở thành khách quen của "Góc Phố Nhỏ". Cô thường ngồi ở góc quen thuộc, say mê phác thảo. Đôi khi, Hạ Vy bắt gặp ánh mắt Thanh Ngân lén lút nhìn về phía mình, và cô sẽ vội vàng quay đi, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. Hạ Vy cũng vậy, cô thường xuyên lén nhìn Thanh Ngân qua khóe mắt, quan sát từng đường nét trên gương mặt cô, từng cử động của bàn tay cầm bút.
Một buổi chiều nọ, khi trời đã ngớt mưa và những tia nắng yếu ớt bắt đầu len lỏi qua tầng mây, Thanh Ngân gấp cuốn sổ phác thảo lại. Cô đứng dậy, tiến về phía quầy.
"Hạ Vy này, tôi đã hoàn thành xong một phần quan trọng của dự án. Để cảm ơn không gian yên tĩnh và ly cà phê ngon tuyệt của chị, tôi muốn mời chị một bữa ăn tối." Thanh Ngân nói, giọng nói đầy chân thành và đôi mắt lấp lánh sự mong đợi.
Hạ Vy có chút bất ngờ. Cô chưa từng có ai ngỏ lời mời đi ăn như vậy, đặc biệt là một người cô mới quen. Một cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng dâng lên. "À... tôi..."
"Nếu chị bận thì cũng không sao," Thanh Ngân nhanh chóng tiếp lời, đôi mắt có chút cụp xuống. "Tôi chỉ là muốn thể hiện lòng biết ơn thôi."
Nhìn thấy sự thất vọng thoáng qua trên gương mặt Thanh Ngân, Hạ Vy chợt cảm thấy luyến tiếc. Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này. "Không! Không bận đâu. Tôi... tôi rất sẵn lòng."
Thanh Ngân ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ trở lại. "Thật sao? Tuyệt quá! Vậy hẹn chị tối nay, 7 giờ, ở nhà hàng Ánh Trăng nhé. Nó cách đây không xa lắm đâu."
"Được," Hạ Vy đáp, tim đập nhanh hơn một nhịp. Cô không hiểu tại sao, nhưng chỉ nghĩ đến việc sẽ được ở bên cạnh Thanh Ngân trong một buổi tối riêng tư, cô đã cảm thấy một sự hân hoan khó tả.
Khi Thanh Ngân rời đi, Hạ Vy đứng tựa vào quầy bar, nhìn theo bóng dáng cô gái khuất dần sau cánh cửa. Một cảm giác vừa ngọt ngào, vừa pha chút lo lắng len lỏi trong lòng cô. Cô không biết buổi tối nay sẽ đưa họ đến đâu, nhưng cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc sống bình lặng của cô đã chính thức có một bước ngoặt.