Truyện Bách Hợp Góc Phố Nắng Ấm

Chương 10: Bình yên tìm thấy và ngôi nhà của tình yêu
« Trước Sau »
Mấy ngày sau nụ hôn định mệnh, Thanh Ngân đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với gia đình. Hạ Vy luôn ở bên cạnh cô, động viên và tiếp thêm sức mạnh. Dù vẫn còn chút lo lắng, nhưng Thanh Ngân biết rằng cô không còn đơn độc nữa. Tình yêu của Hạ Vy là điểm tựa vững chắc nhất của cô. Buổi gặp mặt diễn ra tại một nhà hàng sang trọng, nơi gia đình Thanh Ngân và Minh Triết đã đợi sẵn. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Cha mẹ Thanh Ngân ngồi đó với vẻ mặt nghiêm nghị, còn Minh Triết thì giữ thái độ lạnh lùng, ánh mắt vẫn còn vương vấn sự tổn thương. Thanh Ngân hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay Hạ Vy dưới gầm bàn. Hạ Vy siết nhẹ lại, như một lời động viên thầm lặng. "Con muốn nói rõ mọi chuyện ngày hôm nay," Thanh Ngân bắt đầu, giọng cô tuy run rẩy nhưng đầy kiên quyết. "Con sẽ không kết hôn với anh Minh Triết. Con chưa bao giờ yêu anh ấy theo cách đó, và con không thể sống một cuộc đời không có tình yêu." Cha của Thanh Ngân đập bàn, tức giận. "Con nói gì vậy? Hôn ước này đã được sắp đặt từ lâu, nó liên quan đến sự nghiệp của hai gia đình chúng ta!" "Con hiểu. Nhưng con cũng có cuộc sống của riêng mình," Thanh Ngân đáp, đôi mắt cô nhìn thẳng vào cha mình. "Con không thể hy sinh hạnh phúc cả đời mình vì lợi ích kinh doanh." Mẹ Thanh Ngân lên tiếng, giọng bà dịu hơn nhưng vẫn đầy sự khuyên nhủ: "Ngân, con có biết con đang làm gì không? Con sẽ đánh mất tất cả đấy. Rồi con sẽ hối hận." "Con sẽ không hối hận," Thanh Ngân kiên định. Cô quay sang Hạ Vy, ánh mắt tràn đầy tình yêu và sự chân thành. "Con đã tìm thấy người con yêu. Con muốn được ở bên cạnh chị ấy." Cả phòng im lặng. Minh Triết nhìn chằm chằm vào Hạ Vy, ánh mắt anh ta phức tạp, đầy sự tức giận, thất vọng và cả một chút đau khổ. "Thanh Ngân, em có chắc không?" Minh Triết khẽ hỏi, giọng anh ta trầm xuống. "Em chắc chắn," Thanh Ngân đáp, không chút do dự. "Em xin lỗi vì đã làm anh tổn thương, Minh Triết. Nhưng em không thể giả vờ được nữa." Cuộc đối thoại kéo dài, đầy nước mắt và những lời lẽ nặng nề. Gia đình Thanh Ngân không dễ dàng chấp nhận. Họ đưa ra đủ mọi lý do, từ sự nghiệp, danh tiếng cho đến những lời đe dọa. Nhưng Thanh Ngân vẫn kiên định. Cô nói về tình yêu, về hạnh phúc, về sự tự do của mình. Hạ Vy ngồi đó, im lặng lắng nghe, nhưng sự hiện diện của cô đã tiếp thêm sức mạnh vô hình cho Thanh Ngân. Cuối cùng, dù không hoàn toàn chấp nhận, nhưng trước sự kiên quyết của Thanh Ngân và việc Minh Triết cũng dần buông bỏ, gia đình cô đành phải nhượng bộ. Họ không thể ép buộc con gái mình làm điều mà cô ấy không muốn. Hôn ước được hủy bỏ, dù đi kèm với không ít điều kiện và sự thất vọng từ phía gia đình. Sau biến cố đó, cuộc sống của Thanh Ngân và Hạ Vy dần trở lại quỹ đạo. Thanh Ngân dọn đến sống cùng Hạ Vy trong căn hộ nhỏ phía trên quán "Góc Phố Nhỏ". Căn hộ trước đây vốn tĩnh lặng, giờ đây tràn ngập tiếng cười, mùi sơn dầu và hương cà phê ấm áp. Thanh Ngân vẫn tiếp tục sự nghiệp hội họa của mình, nhưng giờ đây cô có thêm một nguồn cảm hứng dồi dào: Hạ Vy. Những bức tranh của cô trở nên tươi sáng hơn, rạng rỡ hơn, thể hiện rõ niềm hạnh phúc và bình yên mà cô đã tìm thấy. Hạ Vy vẫn điều hành quán cà phê, nhưng cô không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mỗi buổi sáng thức dậy, có Thanh Ngân ở bên cạnh, cùng nhau uống cà phê, cùng nhau trò chuyện về những dự định trong ngày. Họ cùng nhau trang trí lại quán, treo thêm những bức tranh mới của Thanh Ngân, tạo nên một không gian nghệ thuật độc đáo và ấm cúng. "Góc Phố Nhỏ" không chỉ là nơi kinh doanh, mà đã trở thành tổ ấm của họ, nơi tình yêu của họ nảy nở và phát triển. Thỉnh thoảng, Thanh Ngân vẫn nhận được tin nhắn từ Minh Triết, nhưng đó chỉ là những lời hỏi thăm xã giao. Anh ta đã dần chấp nhận sự thật và tìm được con đường riêng của mình. Mối quan hệ giữa họ, tuy không còn là vị hôn phu, nhưng đã trở lại là tình bạn, tình anh em một cách lành mạnh hơn. Một buổi chiều mưa phùn, giống như ngày đầu tiên họ gặp nhau, Hạ Vy và Thanh Ngân ngồi bên cửa sổ quán, cùng nhau vẽ một bức tranh phong cảnh. Tiếng nhạc jazz du dương vẫn vang lên, nhưng giờ đây, nó không còn mang vẻ u buồn mà tràn ngập sự bình yên và hạnh phúc. Hạ Vy quay sang nhìn Thanh Ngân, mỉm cười. "Em có hạnh phúc không, Thanh Ngân?" Thanh Ngân đặt bút xuống, nắm lấy tay Hạ Vy, đan chặt những ngón tay mình vào ngón tay cô. Ánh mắt cô lấp lánh sự mãn nguyện. "Rất hạnh phúc, chị Hạ Vy. Hơn bất cứ điều gì em từng mơ ước." Hạ Vy siết chặt tay Thanh Ngân, trái tim cô tràn ngập yêu thương. Cuộc đời họ đã trải qua không ít sóng gió, những hiểu lầm, những giọt nước mắt. Nhưng cuối cùng, tình yêu đã là chiếc neo vững chắc, giúp họ vượt qua tất cả để tìm thấy bến đỗ bình yên. Bình yên không phải là không có bão giông, mà là tìm thấy một người để cùng nhau vượt qua bão giông. Và đối với Hạ Vy và Thanh Ngân, họ đã tìm thấy nhau. Tình yêu của họ, như một bức tranh nghệ thuật, đã được vẽ nên bằng những gam màu của hạnh phúc, sự thấu hiểu và lòng tin.
« Trước Sau »