Truyện Bách Hợp Góc Phố Nắng Ấm
Chương 2: Buổi hẹn đầu tiên và những rung động chớm nở
Đồng hồ điểm sáu giờ tối, Hạ Vy bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Cô liên tục nhìn vào gương, chỉnh sửa lại chiếc váy linen màu be yêu thích. Nó đơn giản nhưng thanh lịch, phù hợp với phong cách của cô. Cô trang điểm nhẹ nhàng, chỉ một chút son môi và phấn má hồng, cố gắng che đi vẻ lo lắng đang hiện rõ trên khuôn mặt. Đã lâu lắm rồi cô mới có một buổi hẹn, và người hẹn cô lại là một cô gái. Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa thích thú len lỏi trong lòng.
Hạ Vy khóa cửa quán cà phê sớm hơn thường lệ. Tiếng mưa đã tạnh hẳn, để lại không khí trong lành và mát mẻ. Cô hít thở thật sâu, cố gắng trấn an bản thân. Nhà hàng Ánh Trăng không xa, chỉ cách quán cô vài con phố. Cô quyết định đi bộ để thư giãn và suy nghĩ về những gì có thể diễn ra tối nay.
Khi Hạ Vy bước vào nhà hàng Ánh Trăng, cô lập tức bị ấn tượng bởi không gian lãng mạn nơi đây. Ánh đèn vàng dịu nhẹ, những bản nhạc không lời du dương và hương thơm thoang thoảng của món ăn đã tạo nên một bầu không khí ấm cúng. Thanh Ngân đã ở đó, ngồi ở một bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ngắm thành phố về đêm. Cô mặc một chiếc đầm trắng tinh khôi, mái tóc xõa ngang vai, trông thật dịu dàng và cuốn hút.
"Hạ Vy, chị đến rồi!" Thanh Ngân mỉm cười rạng rỡ, đứng dậy vẫy tay. Nụ cười đó có sức hút đặc biệt, khiến mọi lo lắng của Hạ Vy tan biến.
"Chào em, Thanh Ngân. Xin lỗi vì chị đến muộn một chút," Hạ Vy đáp, cảm thấy một chút bối rối khi ánh mắt Thanh Ngân trìu mến nhìn cô.
"Không sao đâu, chị đến đúng lúc mà. Mời chị ngồi," Thanh Ngân lịch thiệp kéo ghế cho Hạ Vy.
Bữa tối diễn ra trong không khí thoải mái và ấm áp. Hạ Vy và Thanh Ngân trò chuyện đủ thứ chuyện, từ sở thích cá nhân, công việc, đến những giấc mơ và hoài bão. Hạ Vy phát hiện ra Thanh Ngân không chỉ là một họa sĩ tài năng mà còn là một cô gái rất sâu sắc và tinh tế. Cô ấy có cái nhìn độc đáo về cuộc sống, về nghệ thuật, và cả về những điều nhỏ nhặt xung quanh. Thanh Ngân kể về những chuyến đi vẽ ký họa, những lần lạc vào các khu chợ cũ kỹ để tìm cảm hứng, và cả những lúc cô đối diện với sự bế tắc trong sáng tạo.
"Chị Hạ Vy này, chị có bao giờ cảm thấy mình đang tìm kiếm điều gì đó mà không biết nó là gì không?" Thanh Ngân hỏi, đôi mắt lấp lánh dưới ánh nến.
Hạ Vy hơi ngập ngừng. "Có chứ. Thỉnh thoảng chị cũng cảm thấy mình trống rỗng, như có một khoảng thiếu vắng nào đó mà chị không thể lấp đầy."
"Em cũng vậy," Thanh Ngân khẽ thở dài. "Nhiều khi em nghĩ, có lẽ nghệ thuật là thứ duy nhất có thể lấp đầy khoảng trống đó. Nhưng đôi khi, nó vẫn không đủ."
Một khoảng lặng nhẹ nhàng bao trùm. Hạ Vy nhìn Thanh Ngân, ánh mắt đầy suy tư. Có lẽ, cả hai đều đang tìm kiếm một thứ gì đó, một sự kết nối sâu sắc hơn trong cuộc sống của mình.
"Thanh Ngân này, em có thể kể cho chị nghe về những bức tranh của em không? Chị rất tò mò về thế giới của một họa sĩ," Hạ Vy phá vỡ sự im lặng.
Thanh Ngân mỉm cười rạng rỡ. "Đương nhiên rồi! Em thích vẽ những gì liên quan đến cảm xúc của con người và cảnh vật xung quanh. Mỗi bức tranh của em đều là một câu chuyện, một cảm xúc em muốn gửi gắm."
Họ tiếp tục trò chuyện cho đến khi nhà hàng bắt đầu vắng khách. Khi đứng dậy ra về, trời đã về khuya, những con phố đã lên đèn lung linh.
"Cảm ơn em vì bữa tối này, Thanh Ngân. Chị đã có một buổi tối rất vui," Hạ Vy nói, ánh mắt cô chân thành nhìn Thanh Ngân.
"Em cũng vậy, chị Hạ Vy. Chị là một người rất thú vị," Thanh Ngân đáp, đôi mắt cô lấp lánh những ngôi sao. "Để em đưa chị về quán nhé. Dù sao quán cũng gần đây."
Hạ Vy không từ chối. Họ cùng nhau bước đi trên vỉa hè lát đá, ánh đèn đường đổ bóng dài dưới chân. Tiếng bước chân đều đều, tiếng côn trùng đêm và thỉnh thoảng là tiếng còi xe từ xa. Không ai nói gì, nhưng không khí không hề gượng gạo. Một sự thoải mái và bình yên lạ thường bao trùm lấy họ.
Khi đến trước cửa quán "Góc Phố Nhỏ", Hạ Vy quay lại nhìn Thanh Ngân. "Cảm ơn em, Thanh Ngân."
"Không có gì, chị Hạ Vy," Thanh Ngân cười nhẹ. Bỗng nhiên, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mái của Hạ Vy đang vương trên trán. Động tác đó rất tự nhiên, nhưng lại khiến trái tim Hạ Vy lỡ nhịp. "Tóc chị bị rối rồi này."
Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ chạm nhau. Trong ánh đèn vàng vọt của con phố, Hạ Vy thấy rõ sự dịu dàng và một chút gì đó khó định nghĩa trong đôi mắt Thanh Ngân. Một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng cô. Cô không biết đó là gì, nhưng nó thật sự rất dễ chịu.
"Vậy... em về đây. Chị ngủ ngon nhé," Thanh Ngân rụt tay lại, có chút bối rối.
"Em cũng vậy," Hạ Vy lí nhí.
Thanh Ngân quay lưng đi, bóng dáng cô dần khuất vào màn đêm. Hạ Vy vẫn đứng đó, dựa vào cửa quán, ngón tay khẽ chạm lên vầng trán nơi Thanh Ngân vừa chạm vào. Mùi hương nhẹ nhàng của Thanh Ngân vẫn còn vương vấn trong không khí.
Cô khẽ mỉm cười. Cái cảm giác trống rỗng mà cô từng nghĩ sẽ không bao giờ được lấp đầy, dường như đang được sưởi ấm bởi một tia sáng mới. Buổi hẹn này, không chỉ là một bữa ăn tối đơn thuần, mà còn là khởi đầu cho những rung động đầu tiên, những cảm xúc mà Hạ Vy chưa từng dám nghĩ đến. Cô tự hỏi, liệu Thanh Ngân có cảm thấy giống mình không? Và liệu mối quan hệ này sẽ dẫn họ đến đâu?