Truyện Bách Hợp Góc Phố Nắng Ấm
Chương 3: Những buổi chiều vẽ và khoảng cách vô hình
Sau buổi hẹn tối tại nhà hàng Ánh Trăng, tần suất Thanh Ngân ghé thăm "Góc Phố Nhỏ" càng trở nên đều đặn. Cô không chỉ đến để làm việc mà còn để tìm kiếm sự bầu bạn, và quan trọng hơn, để được nhìn thấy Hạ Vy. Hạ Vy cũng vậy, mỗi sáng cô lại mong chờ tiếng chuông cửa quen thuộc, báo hiệu sự xuất hiện của Thanh Ngân. Quán cà phê, từ một không gian làm việc đơn thuần, đã biến thành nơi chốn của những cảm xúc dịu dàng chớm nở.
Thanh Ngân thường ngồi ở góc quán quen thuộc, cặm cụi với những bản phác thảo của mình. Đôi khi, cô sẽ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Hạ Vy đang lén nhìn mình, và một nụ cười ấm áp sẽ nở trên môi cô. Hạ Vy sẽ vội vàng quay đi, giả vờ bận rộn với chiếc máy pha cà phê, nhưng trái tim cô lại đập rộn ràng.
Một buổi chiều mưa phùn, quán vắng khách hơn mọi khi. Thanh Ngân đang vẽ một bức chân dung. Hạ Vy, sau khi pha xong ly cà phê cho khách, bước đến gần bàn của Thanh Ngân, tò mò nhìn vào cuốn sổ phác thảo.
"Em đang vẽ gì vậy?" Hạ Vy hỏi khẽ, giọng cô pha chút tò mò.
Thanh Ngân ngẩng đầu, mỉm cười. "Em đang phác thảo một người bạn. Anh ấy có khuôn mặt rất biểu cảm."
Hạ Vy nhìn vào bức vẽ. Đó là một bức chân dung nam, nét vẽ rất sống động, thể hiện rõ vẻ cương nghị và có phần u uất. Có điều gì đó trong bức vẽ khiến Hạ Vy cảm thấy hơi khó chịu, một cảm giác không tên.
"Trông anh ấy có vẻ... buồn," Hạ Vy nhận xét.
Thanh Ngân khẽ gật đầu. "Anh ấy là một người bạn đặc biệt của em. Một người đã trải qua nhiều chuyện, và em muốn ghi lại những cảm xúc đó qua nét vẽ."
Hạ Vy muốn hỏi thêm về người bạn đó, nhưng lại cảm thấy có một rào cản vô hình. Cô không biết mình có quyền hỏi không, hay liệu đó có phải là một chủ đề nhạy cảm. Cô lùi lại một bước, cảm thấy có chút hụt hẫng.
"Chị Hạ Vy này, chị có muốn thử vẽ không?" Thanh Ngân đột nhiên hỏi, phá vỡ bầu không khí hơi chùng xuống. Cô đẩy cây bút chì và cuốn sổ phác thảo về phía Hạ Vy. "Em thấy chị vẽ bức tranh kia rất đẹp. Chắc chắn chị có năng khiếu đấy."
Hạ Vy hơi bất ngờ. Cô chưa từng nghĩ sẽ vẽ trước mặt người khác, đặc biệt là một họa sĩ chuyên nghiệp như Thanh Ngân. "Chị... chị không biết nữa. Chị đã lâu rồi không vẽ."
"Không sao cả. Cứ thử đi chị. Vẽ là cách để giải phóng cảm xúc mà," Thanh Ngân khuyến khích, ánh mắt đầy tin tưởng.
Dưới sự động viên của Thanh Ngân, Hạ Vy cầm cây bút chì. Bàn tay cô hơi run run. Cô bắt đầu phác thảo. Ban đầu, những đường nét còn gượng gạo, nhưng dần dần, khi cô chìm đắm vào tờ giấy, cô lại tìm thấy sự quen thuộc. Hạ Vy vẽ một chậu cây nhỏ đặt trên bệ cửa sổ, nơi những giọt mưa còn đọng lại trên lá.
Thanh Ngân ngồi bên cạnh, im lặng quan sát. Thỉnh thoảng, cô lại khẽ gật đầu, hoặc mỉm cười khuyến khích. Sự hiện diện của Thanh Ngân khiến Hạ Vy cảm thấy thoải mái hơn, và cô có thể vẽ một cách tự nhiên.
Khi Hạ Vy hoàn thành bức vẽ, cô đưa cho Thanh Ngân xem. "Em thấy thế nào?"
Thanh Ngân chăm chú nhìn bức vẽ, rồi ánh mắt cô sáng lên. "Tuyệt vời, chị Hạ Vy! Chị có một cái nhìn rất riêng về thế giới này. Bức vẽ rất đơn giản nhưng lại có chiều sâu. Cảm xúc được truyền tải rất rõ ràng."
Lời khen của Thanh Ngân khiến Hạ Vy cảm thấy ấm lòng. Cô chưa từng nhận được lời khen chân thành như vậy về khả năng vẽ của mình.
"Cảm ơn em," Hạ Vy nói, giọng cô đầy biết ơn. "Nhờ em mà chị mới có lại cảm hứng để vẽ."
"Là do chị có năng khiếu thôi," Thanh Ngân mỉm cười. "Nếu chị muốn, em có thể hướng dẫn chị một số kỹ thuật cơ bản. Chúng ta có thể cùng vẽ vào những lúc rảnh rỗi."
Đề nghị của Thanh Ngân khiến Hạ Vy vui sướng khôn xiết. "Thật sao? Vậy thì tốt quá!"
Từ đó, những buổi chiều mưa phùn hay những lúc quán vắng khách, "Góc Phố Nhỏ" lại trở thành xưởng vẽ mini của Hạ Vy và Thanh Ngân. Thanh Ngân kiên nhẫn hướng dẫn Hạ Vy từ cách cầm bút, cách đi nét, đến cách phối màu. Hạ Vy học hỏi rất nhanh, và cô cảm thấy mình đang tìm thấy một phần bản thân mà cô đã bỏ quên bấy lâu nay.
Qua những buổi vẽ chung, Hạ Vy và Thanh Ngân càng trở nên thân thiết hơn. Họ chia sẻ với nhau nhiều hơn về cuộc sống, về những ước mơ và cả những nỗi sợ hãi thầm kín. Hạ Vy dần nhận ra rằng Thanh Ngân không chỉ là một cô gái tài năng mà còn rất nhạy cảm và thấu hiểu. Cô bắt đầu cảm thấy mình phụ thuộc vào sự hiện diện của Thanh Ngân.
Tuy nhiên, đôi lúc, Hạ Vy vẫn cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa họ. Mỗi khi Hạ Vy muốn hỏi sâu hơn về cuộc sống riêng tư của Thanh Ngân, đặc biệt là về người bạn nam trong bức vẽ, Thanh Ngân lại khéo léo lảng tránh hoặc chuyển chủ đề. Điều đó khiến Hạ Vy cảm thấy khó hiểu và đôi khi có chút bất an. Cô tự hỏi, liệu có phải Thanh Ngân đang che giấu điều gì đó, hay cô chỉ đang tưởng tượng quá nhiều?