Truyện Bách Hợp Góc Phố Nắng Ấm

Chương 5: Đối diện và lời giải thích chưa trọn vẹn
« Trước Sau »
Hai ngày trôi qua kể từ khi Thanh Ngân đột ngột rời đi, "Góc Phố Nhỏ" trở nên trống vắng lạ thường đối với Hạ Vy. Cô pha cà phê một cách máy móc, ánh mắt liên tục hướng về phía cửa, mong chờ bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Nhưng Thanh Ngân không đến. Điện thoại của Hạ Vy cũng im lìm. Nỗi lo lắng và cảm giác bị bỏ rơi cứ lớn dần, gặm nhấm tâm trí cô. Hạ Vy cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mọi thứ đều trở nên vô vị. Hương cà phê dường như nhạt nhòa hơn, tiếng nhạc jazz cũng không còn du dương như trước. Cô nhớ những buổi chiều cùng Thanh Ngân vẽ tranh, nhớ tiếng cười trong trẻo và ánh mắt lấp lánh của cô ấy. Giờ đây, tất cả chỉ còn là những ký ức ngọt ngào nhưng lại khiến cô thêm đau lòng. Vào tối ngày thứ ba, khi Hạ Vy đang dọn dẹp quán, điện thoại cô rung lên. Là một tin nhắn từ Thanh Ngân. Trái tim cô đập thình thịch. "Chị Hạ Vy, em xin lỗi vì đã biến mất đột ngột. Mấy ngày qua em có chút chuyện bận. Em có thể đến quán chị vào ngày mai để giải thích không?" Hạ Vy đọc đi đọc lại tin nhắn, vừa mừng rỡ vừa xen lẫn một chút lạnh lùng. Mừng vì Thanh Ngân đã liên lạc lại, nhưng cũng lạnh lùng vì cô ấy không hề giải thích rõ ràng hơn qua tin nhắn. Cô nhanh chóng gõ phím: "Được. Chị đợi em." Đêm đó, Hạ Vy trằn trọc không ngủ. Cô hình dung ra đủ mọi kịch bản cho buổi gặp mặt ngày mai. Cô nên hỏi thẳng về Minh Triết không? Hay nên giữ im lặng và chờ đợi Thanh Ngân tự nói? Hạ Vy cảm thấy mâu thuẫn. Một mặt cô muốn biết sự thật, mặt khác cô lại sợ rằng sự thật sẽ làm tan vỡ những ảo mộng đẹp đẽ mà cô đang ôm ấp. Sáng hôm sau, Hạ Vy mở cửa quán sớm hơn thường lệ. Cô dọn dẹp kỹ lưỡng hơn, thậm chí còn cắm thêm một bình hoa ly trắng muốt trên quầy bar, như để xoa dịu tâm trạng bất an của mình. Đúng 10 giờ sáng, tiếng chuông cửa quen thuộc vang lên. Thanh Ngân bước vào, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi và một chút áy náy. Cô vẫn xinh đẹp như mọi khi, nhưng ánh mắt cô không còn sự lấp lánh thường thấy. "Chào chị Hạ Vy," Thanh Ngân khẽ nói, giọng cô hơi trầm. "Chào em, Thanh Ngân. Em ngồi đi," Hạ Vy chỉ vào chiếc ghế quen thuộc ở góc quán. Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Thanh Ngân ngồi xuống, đặt chiếc túi xách lên bàn. "Em xin lỗi vì đã khiến chị lo lắng. Mấy ngày qua em thực sự có chút chuyện riêng cần giải quyết." Hạ Vy nhìn thẳng vào mắt Thanh Ngân. "Chuyện gì vậy? Có phải liên quan đến người tên Minh Triết?" Thanh Ngân thoáng giật mình, đôi mắt cô mở to. "Sao chị biết Minh Triết?" "Anh ta nhắn tin cho chị, hỏi về em," Hạ Vy nói, giọng cô pha chút lạnh nhạt. "Và chị cũng thấy tên anh ta trên điện thoại của em hôm đó." Thanh Ngân cúi đầu, một sự im lặng khó xử bao trùm căn phòng. Hạ Vy cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Sự im lặng này còn đau đớn hơn bất kỳ lời nói dối nào. "Minh Triết... là anh trai cùng cha khác mẹ của em," Thanh Ngân khẽ thì thầm, giọng cô nhỏ đến mức Hạ Vy phải cố gắng lắm mới nghe được. "Bố mẹ em ly hôn từ khi em còn nhỏ. Em và anh ấy không sống cùng nhau, nhưng vẫn giữ liên lạc." Hạ Vy ngạc nhiên. Cô không ngờ lại là một mối quan hệ như vậy. Nhưng tại sao Thanh Ngân lại giấu cô? "Tại sao em không nói cho chị biết?" Hạ Vy hỏi, giọng cô chất chứa sự tổn thương. "Chị đã rất lo lắng, và chị nghĩ... chị nghĩ em đang che giấu điều gì đó khác." Thanh Ngân ngẩng đầu lên, đôi mắt cô long lanh nước. "Em xin lỗi, chị Hạ Vy. Không phải em cố ý giấu chị. Chỉ là... mối quan hệ của em với anh Minh Triết khá phức tạp. Anh ấy vừa trải qua một chuyện không vui, và em đã phải đi cùng anh ấy để giúp anh ấy giải quyết. Em không muốn làm chị lo lắng, nên em đã không nói rõ." "Chuyện gì phức tạp?" Hạ Vy tiếp tục hỏi. Cô muốn biết mọi thứ, muốn hiểu rõ hơn về Thanh Ngân, về những góc khuất trong cuộc sống của cô ấy. Thanh Ngân chần chừ, ánh mắt cô nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. "Anh ấy... anh ấy có một mối quan hệ lâu năm, nhưng vừa mới kết thúc. Anh ấy rất suy sụp. Em là người thân duy nhất mà anh ấy có thể tin tưởng để chia sẻ." Hạ Vy lặng người. Một mối tình lâu năm tan vỡ. Đó là lý do Thanh Ngân vội vã rời đi, và cũng là lý do người đàn ông kia hỏi về Thanh Ngân. Hạ Vy cảm thấy một chút nhẹ nhõm vì không có chuyện cô ấy lừa dối mình về một mối quan hệ yêu đương. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một nỗi chua xót khó tả. Cô có đang quá ích kỷ không khi chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình mà không quan tâm đến nỗi buồn của Thanh Ngân? "Vậy... anh ấy ổn chứ?" Hạ Vy hỏi, cố gắng tỏ ra quan tâm. Thanh Ngân khẽ gật đầu. "Vẫn chưa hẳn, nhưng tốt hơn rồi. Em đã ở bên cạnh anh ấy mấy ngày qua." Sự thật đã được hé lộ, nhưng Hạ Vy lại cảm thấy lời giải thích này vẫn chưa trọn vẹn. Cô vẫn cảm thấy có một điều gì đó mà Thanh Ngân đang giữ lại cho riêng mình. Có lẽ, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Hạ Vy để chia sẻ mọi thứ. Và chính cảm giác đó lại gieo thêm một hạt giống buồn bã trong lòng Hạ Vy. "Chị Hạ Vy, chị có giận em không?" Thanh Ngân hỏi khẽ, ánh mắt cô đầy lo lắng. Hạ Vy nhìn vào đôi mắt ấy, cô không thể nói dối. Cô không giận Thanh Ngân vì đã có một người anh trai. Cô chỉ giận vì cảm giác mình bị gạt ra ngoài, cảm giác những gì cô biết về Thanh Ngân chỉ là một phần rất nhỏ. "Chị không giận. Chỉ là... chị cảm thấy có chút buồn," Hạ Vy thành thật. "Chị cứ nghĩ... chúng ta đã thân thiết hơn, đủ để chia sẻ mọi thứ." Thanh Ngân nhìn Hạ Vy, ánh mắt cô chất chứa sự phức tạp. "Em xin lỗi. Em sẽ cố gắng chia sẻ với chị nhiều hơn. Chị có tin em không?" Hạ Vy khẽ gật đầu. Cô muốn tin Thanh Ngân. Cô muốn tin vào những cảm xúc mà Thanh Ngân đã mang lại cho cô. Mặc dù vẫn còn những khúc mắc chưa được giải đáp, nhưng Hạ Vy biết, cô không thể để mối quan hệ này kết thúc chỉ vì những hiểu lầm chưa được làm rõ.
« Trước Sau »