Truyện Bách Hợp Góc Phố Nắng Ấm

Chương 6: Nụ cười trở lại và khoảng trống chưa lấp đầy
« Trước Sau »
Sau buổi nói chuyện với Thanh Ngân, Hạ Vy vẫn cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Lời giải thích của Thanh Ngân về Minh Triết có vẻ hợp lý, nhưng sự thiếu vắng chi tiết và thái độ hơi né tránh của cô ấy vẫn khiến Hạ Vy bận tâm. Tuy nhiên, nhìn vào ánh mắt chân thành của Thanh Ngân khi cô ấy nói lời xin lỗi, Hạ Vy quyết định tin tưởng. Cô biết rằng không phải ai cũng sẵn sàng mở lòng hoàn toàn ngay lập tức, và có lẽ, Thanh Ngân cũng cần thời gian. Ngày hôm sau, Thanh Ngân lại xuất hiện ở "Góc Phố Nhỏ", đúng giờ như mọi khi. Lần này, cô mang theo một hộp quà nhỏ. "Em xin lỗi vì đã khiến chị lo lắng," Thanh Ngân nói, đưa hộp quà cho Hạ Vy. "Đây là món quà nhỏ để bù đắp." Hạ Vy mở hộp quà. Bên trong là một bức tranh sơn dầu nhỏ, vẽ cảnh "Góc Phố Nhỏ" dưới ánh hoàng hôn, với những tia nắng cuối ngày rọi qua khung cửa kính. Bức tranh được vẽ rất tinh xảo, sống động, và Hạ Vy nhận ra mình trong đó, đang đứng sau quầy bar, nở một nụ cười nhẹ. Thanh Ngân đã vẽ cô một cách đầy trìu mến. "Thanh Ngân... bức tranh này..." Hạ Vy nghẹn lời. Cô không ngờ Thanh Ngân lại vẽ tặng cô một bức tranh đẹp đến vậy, và còn vẽ chính cô nữa. Thanh Ngân mỉm cười dịu dàng. "Em đã vẽ nó khi ngồi ở đây, nhìn thấy chị. Chị biết không, quán của chị rất đặc biệt. Nó không chỉ là một nơi yên tĩnh để làm việc, mà còn là nơi em tìm thấy sự bình yên, và cả... cảm hứng." Lời nói của Thanh Ngân như xoa dịu mọi vết xước trong lòng Hạ Vy. Cô cảm thấy ấm áp vô cùng. "Cảm ơn em, Thanh Ngân. Chị rất thích." Hạ Vy cẩn thận đặt bức tranh lên giá sách gần quầy, nơi cô có thể nhìn thấy nó mỗi ngày. Từ ngày hôm đó, không khí giữa Hạ Vy và Thanh Ngân lại trở nên thoải mái và gần gũi như trước. Những buổi chiều cùng vẽ tranh lại tiếp tục, tiếng cười của Thanh Ngân lại vang vọng trong quán, và Hạ Vy lại cảm thấy mình được lấp đầy. Thanh Ngân cũng cởi mở hơn một chút, cô kể cho Hạ Vy nghe về những dự án nghệ thuật của mình, về những khó khăn mà cô đang đối mặt. Hạ Vy lắng nghe một cách chăm chú, đưa ra những lời khuyên chân thành và sự động viên. Một chiều nọ, khi quán đã vắng khách, Thanh Ngân đột nhiên đặt bút xuống. "Chị Hạ Vy này, em có một triển lãm cá nhân vào tuần tới. Chị có thể đến tham dự không?" Hạ Vy bất ngờ và vui mừng khôn xiết. "Triển lãm cá nhân sao? Tuyệt vời quá! Chắc chắn chị sẽ đến." "Vậy thì tốt quá! Chị là người đầu tiên em mời đấy," Thanh Ngân nói, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui. "Em muốn chị là người đầu tiên nhìn thấy những tác phẩm em đã dồn hết tâm huyết vào." Lời nói của Thanh Ngân khiến Hạ Vy cảm thấy mình thật đặc biệt. Cô biết đây là một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ của họ. Triển lãm cá nhân là một sự kiện lớn trong đời một họa sĩ, và Thanh Ngân đã chọn mời cô. Tuy nhiên, giữa những khoảnh khắc ngọt ngào và những bước tiến của mối quan hệ, đôi khi Hạ Vy vẫn thấy một khoảng trống. Cô vẫn cảm thấy Thanh Ngân có một thế giới riêng mà cô chưa thể hoàn toàn bước vào. Có những lúc, Thanh Ngân đột nhiên trầm tư, ánh mắt xa xăm như chìm vào một thế giới nào đó mà Hạ Vy không thể chạm tới. Và những lúc đó, Hạ Vy lại nhớ đến người đàn ông tên Minh Triết, nhớ đến cuộc gọi bí ẩn và lời giải thích chưa trọn vẹn. Hạ Vy tự nhủ rằng mình không nên suy nghĩ quá nhiều. Thanh Ngân đã xin lỗi, đã giải thích, và cô ấy đang cố gắng mở lòng. Có lẽ, cô nên kiên nhẫn hơn. Tình yêu cần có sự tin tưởng, và cô tin vào những cảm xúc mà Thanh Ngân đã mang lại cho cô. Trong những ngày chuẩn bị cho triển lãm, Thanh Ngân bận rộn hơn. Cô vẫn ghé quán, nhưng thời gian ở lại ngắn hơn, và cô thường xuyên phải nghe điện thoại với vẻ mặt căng thẳng. Hạ Vy thấy lòng mình lại thấp thỏm. Cô muốn giúp đỡ Thanh Ngân, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Một buổi tối, khi Thanh Ngân đang vội vã rời đi sau một cuộc gọi dài, cô đột nhiên quay lại. "Chị Hạ Vy, tối nay em sẽ không đến được," Thanh Ngân nói, giọng cô đầy vẻ áy náy. "Có một số việc đột xuất ở phòng trưng bày." "Không sao đâu em," Hạ Vy vội đáp, cố gắng che giấu sự thất vọng. "Em cứ lo công việc đi." Thanh Ngân gật đầu, ánh mắt thoáng qua một vẻ phức tạp mà Hạ Vy không thể giải mã. Cô quay đi, và lại một lần nữa, Hạ Vy cảm thấy cô đơn khi Thanh Ngân rời đi. Hạ Vy nhìn lên bức tranh "Góc Phố Nhỏ" dưới ánh hoàng hôn mà Thanh Ngân đã vẽ tặng. Nụ cười trên khuôn mặt cô trong tranh thật rạng rỡ, nhưng nụ cười của cô ở hiện tại lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác. Khoảng trống trong lòng cô vẫn còn đó, một khoảng trống mà dường như chỉ có Thanh Ngân mới có thể lấp đầy, nhưng lại chính cô ấy lại đang tạo ra. Hạ Vy tự hỏi, liệu ngày nào đó, khoảng trống này có được lấp đầy hoàn toàn không? Hay nó sẽ cứ mãi tồn tại, như một vết sẹo khó phai mờ?
« Trước Sau »