Truyện Bách Hợp Góc Phố Nắng Ấm

Chương 7: Triển lãm và bóng dáng quá khứ
« Trước Sau »
Ngày diễn ra triển lãm cá nhân của Thanh Ngân đã đến. Hạ Vy dậy thật sớm, chọn cho mình chiếc váy ưng ý nhất và trang điểm kỹ lưỡng. Cô muốn mình thật rạng rỡ trong ngày đặc biệt của Thanh Ngân. Lòng cô vừa hồi hộp vừa vui sướng, như thể chính mình là người đang đứng trước ngưỡng cửa thành công vậy. Địa điểm triển lãm là một phòng trưng bày nghệ thuật sang trọng ở trung tâm thành phố. Khi Hạ Vy bước vào, cô choáng ngợp bởi không gian rộng lớn, tràn ngập ánh sáng và những tác phẩm nghệ thuật tinh tế. Tiếng nhạc không lời du dương, mùi sơn dầu và hương hoa tươi hòa quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí trang trọng và đầy cảm xúc. Hạ Vy bắt đầu dạo quanh các gian trưng bày. Mỗi bức tranh của Thanh Ngân đều là một câu chuyện, một mảnh ghép tâm hồn. Từ những bức phong cảnh lãng mạn, tĩnh vật sống động đến những bức chân dung đầy chiều sâu, tất cả đều thể hiện tài năng và sự nhạy cảm của cô. Hạ Vy dừng lại thật lâu trước một bức tranh trừu tượng, với những gam màu trầm buồn và những đường nét xoắn vặn. Nó gợi lên một nỗi đau âm ỉ, một sự đấu tranh nội tâm mạnh mẽ. Cô tự hỏi, liệu đây có phải là những cảm xúc mà Thanh Ngân đã trải qua? "Chị Hạ Vy!" Tiếng gọi trong trẻo kéo Hạ Vy khỏi dòng suy nghĩ. Thanh Ngân đứng cách đó không xa, mái tóc xoã dài, mặc một bộ vest trắng thanh lịch, trông cô ấy vừa chuyên nghiệp vừa dịu dàng. Nụ cười rạng rỡ của Thanh Ngân khiến Hạ Vy cảm thấy ấm áp vô cùng. "Chào em, Thanh Ngân. Chúc mừng em nhé! Triển lãm thật sự rất ấn tượng," Hạ Vy chân thành nói, ánh mắt cô lấp lánh sự tự hào. "Cảm ơn chị đã đến," Thanh Ngân đáp, đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc. "Em rất vui khi chị có mặt ở đây." Họ cùng nhau đi dạo quanh phòng trưng bày, Thanh Ngân say sưa giới thiệu về từng tác phẩm, kể về câu chuyện đằng sau mỗi bức vẽ, về cảm hứng và ý nghĩa mà cô muốn truyền tải. Hạ Vy lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại đưa ra những câu hỏi hoặc lời nhận xét tinh tế, khiến Thanh Ngân vô cùng thích thú. Giữa họ, không khí tự nhiên và thân mật đến lạ. Khi họ dừng lại trước một bức tranh vẽ cảnh thành phố về đêm, ánh đèn lấp lánh như những vì sao trên mặt đất, Thanh Ngân khẽ nói: "Bức này là bức em ưng ý nhất trong đợt triển lãm lần này. Nó mang tên 'Ánh Sáng Giữa Đêm'. Em đã vẽ nó vào những đêm em cảm thấy cô đơn nhất, nhưng vẫn nhìn thấy hy vọng." Hạ Vy cảm nhận được sự sâu sắc trong lời nói của Thanh Ngân. Cô nắm lấy tay Thanh Ngân, siết nhẹ. "Bức tranh rất đẹp, Thanh Ngân. Và nó cũng rất... giống em." Thanh Ngân mỉm cười, nụ cười dịu dàng đó khiến trái tim Hạ Vy tan chảy. Cứ ngỡ như, mọi khoảng cách giữa họ đã hoàn toàn biến mất. Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau họ: "Thanh Ngân, anh biết em sẽ ở đây mà." Hạ Vy quay đầu lại. Đó là một người đàn ông cao ráo, lịch lãm trong bộ vest đen, ánh mắt anh ta sắc sảo và mang một vẻ u buồn quen thuộc. Chính là Minh Triết, người mà Thanh Ngân từng nhắc đến. Thanh Ngân thoáng giật mình, rồi cô quay lại, nụ cười trên môi có chút gượng gạo. "Anh Minh Triết, anh đến khi nào vậy?" "Anh vừa đến thôi. Em biết đấy, anh không thể bỏ lỡ triển lãm của em được," Minh Triết nói, ánh mắt anh ta dịu đi khi nhìn Thanh Ngân. Rồi anh ta quay sang Hạ Vy, ánh mắt dò xét. "Đây là...?" "À, đây là chị Hạ Vy, chủ quán cà phê Góc Phố Nhỏ. Người em đã kể với anh đó," Thanh Ngân vội vàng giới thiệu, giọng cô có chút căng thẳng. "Còn đây là anh Minh Triết, anh trai em." Minh Triết đưa tay ra bắt tay Hạ Vy. "Rất vui được gặp cô, Hạ Vy. Tôi là Minh Triết." "Chào anh, Minh Triết," Hạ Vy đáp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Bàn tay anh ta lạnh và hơi gượng gạo. Ánh mắt Minh Triết vẫn mang một vẻ thăm dò, như muốn nhìn thấu tâm can cô. Điều đó khiến Hạ Vy cảm thấy không thoải mái. "Triển lãm của em rất thành công, Thanh Ngân. Những bức tranh này thật sự rất tuyệt vời," Minh Triết nói với Thanh Ngân, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của Hạ Vy. Anh ta khẽ đặt tay lên vai Thanh Ngân, một cử chỉ thân mật đến bất ngờ, và ánh mắt nhìn Thanh Ngân đầy sự dịu dàng, trìu mến, không phải như một người anh trai bình thường. Hạ Vy thấy tim mình chùng xuống. Cử chỉ đó của Minh Triết, ánh mắt đó, và cả cách Thanh Ngân khẽ rụt người lại một cách vô thức, tất cả đều khiến cô cảm thấy bất an. Khoảng trống trong lòng Hạ Vy lại hiện hữu, và lần này nó còn lớn hơn, dữ dội hơn. Những nghi ngờ cũ bỗng chốc ùa về. "Em có muốn đi ăn tối với anh không, Thanh Ngân? Anh muốn chúc mừng em," Minh Triết nói, giọng anh ta tràn đầy sự mong đợi. Thanh Ngân nhìn sang Hạ Vy, ánh mắt cô thoáng chút bối rối, rồi lại nhìn Minh Triết. "À... em..." "Chị Hạ Vy này, chị có muốn đi cùng không?" Thanh Ngân đột ngột hỏi Hạ Vy, như để giải thoát bản thân khỏi tình huống khó xử. Minh Triết chau mày, ánh mắt anh ta lộ rõ sự không hài lòng khi Hạ Vy được nhắc đến. "Ba chúng ta sao? Em có vẻ quên anh đang muốn nói chuyện riêng với em về một vài chuyện quan trọng." Không khí trở nên căng thẳng. Hạ Vy cảm thấy mình như người thừa, một người ngoài cuộc trong mối quan hệ phức tạp giữa Thanh Ngân và Minh Triết. Cô khẽ lắc đầu. "Không sao đâu, hai người cứ đi đi. Chị cũng định về rồi. Triển lãm của em rất thành công, Thanh Ngân. Chúc mừng em một lần nữa." Hạ Vy nói xong, cô khẽ gật đầu chào Minh Triết, rồi vội vã quay lưng bước đi. Cô muốn thoát khỏi không gian ngột ngạt này càng nhanh càng tốt. Bước ra khỏi phòng trưng bày, không khí se lạnh của buổi tối không làm dịu đi được sự nóng rực trong lòng Hạ Vy. Nụ cười rạng rỡ của cô đã tắt hẳn. Ánh mắt thân mật của Minh Triết, cử chỉ đặt tay lên vai của anh ta, và vẻ mặt bối rối của Thanh Ngân cứ ám ảnh lấy cô. Thì ra, cái gọi là "anh trai" không hề đơn thuần như lời Thanh Ngân nói. Và cái khoảng trống trong lòng cô, có lẽ, không bao giờ có thể được lấp đầy.
« Trước Sau »