Truyện Bách Hợp Góc Phố Nắng Ấm
Chương 8: Cuộc gặp gỡ không mong muốn và sự thật phơi bày
Đêm hôm đó, Hạ Vy không về quán mà lái xe lang thang qua các con phố. Tâm trí cô hỗn loạn. Hình ảnh Thanh Ngân và Minh Triết cứ quay mòng mòng trong đầu cô, những cử chỉ thân mật, ánh mắt phức tạp, và cả sự bấp bênh của Thanh Ngân khi giới thiệu về Minh Triết. Cô không thể phủ nhận sự đau đớn đang gặm nhấm trái tim mình. Hạ Vy đã tự huyễn hoặc bản thân sao? Hay Thanh Ngân thực sự đang lừa dối cô?
Cô dừng xe trước một quán bar quen thuộc ở trung tâm thành phố, nơi cô thỉnh thoảng ghé đến để giải tỏa căng thẳng. Ánh đèn neon mờ ảo, tiếng nhạc sôi động và mùi cồn nồng nặc lập tức bao trùm lấy cô. Hạ Vy gọi một ly cocktail mạnh, hy vọng vị đắng của nó có thể làm dịu đi vị đắng trong lòng.
Hạ Vy ngồi ở quầy bar, mắt nhìn xa xăm vào khoảng không. Cô không để ý đến những người xung quanh, chỉ muốn chìm đắm vào nỗi buồn của riêng mình. Cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Hạ Vy? Chị cũng ở đây sao?"
Hạ Vy giật mình quay lại. Là Thanh Ngân. Cô ấy đang đứng ngay cạnh cô, trên người vẫn là bộ vest trắng lịch lãm, nhưng mái tóc hơi rối và đôi mắt có chút mệt mỏi. Bên cạnh Thanh Ngân, không ai khác, là Minh Triết. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và cảnh giác khi nhìn Hạ Vy.
"Thanh Ngân... em..." Hạ Vy lắp bắp. Cô không ngờ lại gặp Thanh Ngân ở đây, và càng bất ngờ hơn khi Minh Triết cũng đi cùng.
Thanh Ngân thở dài, ánh mắt cô chất chứa sự phức tạp. "Anh Minh Triết muốn mời em đi uống chúc mừng sau triển lãm. Em không nghĩ sẽ gặp chị ở đây."
Minh Triết, với một ly rượu vang đỏ trên tay, khẽ nhếch mép cười. "Thế giới này quả là nhỏ bé. Hóa ra, đây là nơi cô Hạ Vy thường lui tới." Giọng điệu của anh ta mang một chút mỉa mai khó chịu.
Hạ Vy cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại. Cô không muốn nói chuyện với Minh Triết, càng không muốn ở đây cùng với cả hai người họ. Cô đứng dậy, định rời đi.
"Chị Hạ Vy, khoan đã!" Thanh Ngân vội vàng nắm lấy tay Hạ Vy. "Chị đừng hiểu lầm."
Hạ Vy nhìn Thanh Ngân, ánh mắt cô đầy tổn thương. "Hiểu lầm? Em có gì để giải thích nữa sao, Thanh Ngân?"
Minh Triết chen vào, giọng anh ta mang vẻ khó chịu: "Thanh Ngân, em không cần phải giải thích gì với người ngoài cả."
"Anh Minh Triết, anh im lặng đi!" Thanh Ngân đột nhiên lớn tiếng, giọng cô đầy sự bực bội. Cô quay sang Hạ Vy, ánh mắt cô đầy sự cầu xin. "Chị Hạ Vy, chị đừng đi. Em xin chị, hãy nghe em nói."
Hạ Vy chần chừ. Cô nhìn vào đôi mắt Thanh Ngân, thấy sự chân thành và cả nỗi sợ hãi. Cô ngồi xuống trở lại, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Thanh Ngân hít một hơi thật sâu, như để lấy hết can đảm. "Chị Hạ Vy, em biết chị đang hiểu lầm. Em xin lỗi vì đã không nói rõ ngay từ đầu. Anh Minh Triết không phải anh ruột của em. Anh ấy là... vị hôn phu cũ của em."
Lời nói của Thanh Ngân như một tiếng sét đánh ngang tai Hạ Vy. Cô sững sờ, không thể tin vào tai mình. Vị hôn phu cũ? Tại sao Thanh Ngân lại giấu cô chuyện này?
Minh Triết ngồi cạnh Thanh Ngân, sắc mặt anh ta tối sầm lại. "Thanh Ngân, em nói gì vậy?"
"Anh im đi! Em đã quá mệt mỏi với mọi chuyện rồi," Thanh Ngân quay sang Minh Triết, đôi mắt cô rực lửa. "Em đã muốn nói ra từ lâu, nhưng anh cứ làm khó em!"
Thanh Ngân quay lại nhìn Hạ Vy, nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên má. "Chị Hạ Vy, em xin lỗi. Mối quan hệ của em và anh Minh Triết rất phức tạp. Chúng em đã đính hôn từ hai năm trước theo sự sắp đặt của gia đình. Nhưng em chưa bao giờ yêu anh ấy. Em chỉ coi anh ấy như một người bạn, một người anh."
"Hai tháng trước, em đã quyết định hủy hôn," Thanh Ngân tiếp tục, giọng cô nghẹn ngào. "Anh Minh Triết rất sốc, và anh ấy đã cố gắng níu kéo em. Anh ấy nghĩ rằng em có người khác, và anh ấy đã theo dõi em, tìm hiểu về em, để rồi biết chị. Anh ấy cứ nghĩ em đang lừa dối anh ấy để đến với chị."
Hạ Vy bàng hoàng nhìn Thanh Ngân. Mọi mảnh ghép trong đầu cô bỗng chốc khớp lại. Bức chân dung nam buồn bã, tin nhắn lạ, cuộc gọi bí ẩn, và cả sự xuất hiện của Minh Triết tại triển lãm với ánh mắt đầy chiếm hữu. Tất cả đều là do mối quan hệ phức tạp này.
"Thanh Ngân, em đừng nói nữa!" Minh Triết đứng bật dậy, định kéo tay Thanh Ngân.
"Em phải nói! Em không muốn chị Hạ Vy hiểu lầm em nữa!" Thanh Ngân giật tay ra, đối diện với Minh Triết. "Anh Minh Triết, anh nên chấp nhận sự thật đi. Em chưa bao giờ yêu anh. Và bây giờ, em đã có người em muốn ở bên cạnh."
Thanh Ngân quay sang Hạ Vy, đôi mắt cô ánh lên một tia hy vọng và cả sự quyết tâm. "Chị Hạ Vy, em biết có thể chị sẽ không tin em. Nhưng em thực sự... em thực sự thích chị. Em không muốn mất chị vì những chuyện hiểu lầm này."
Hạ Vy nhìn Thanh Ngân, nhìn những giọt nước mắt đang lăn trên má cô ấy, nhìn sự dũng cảm và chân thành trong ánh mắt cô ấy. Trái tim cô tan chảy. Mọi sự nghi ngờ, mọi nỗi đau đớn bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc.
"Vậy ra, anh ta là vị hôn phu cũ của em," Hạ Vy khẽ nói, giọng cô có chút run rẩy.
Thanh Ngân gật đầu, ánh mắt cô đầy vẻ van xin. "Vâng. Và em đã chấm dứt mọi chuyện với anh ấy rồi. Em chỉ muốn được ở bên cạnh chị."
Minh Triết đứng đó, khuôn mặt anh ta trắng bệch, ánh mắt đầy sự tổn thương và tức giận. Anh ta nhìn chằm chằm vào Hạ Vy, như muốn xuyên thủng cô bằng ánh mắt đó. Nhưng rồi, anh ta thở dài, quay người bỏ đi. Tiếng bước chân nặng nề của anh ta dần khuất sau đám đông.
Quán bar vẫn ồn ào, nhưng trong khoảnh khắc đó, Hạ Vy chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, và tiếng Thanh Ngân khóc nức nở. Hạ Vy vươn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Thanh Ngân.
"Đừng khóc nữa, Thanh Ngân," Hạ Vy nói, giọng cô đầy sự dịu dàng. "Chị tin em."
Thanh Ngân ngước nhìn Hạ Vy, đôi mắt cô vẫn còn đọng nước nhưng đã ánh lên niềm vui sướng và nhẹ nhõm khôn tả. Cô khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy, trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, lại trở nên rực rỡ hơn bất kỳ ánh đèn nào.