Khi Mèo Gặp Cún: Yêu Là Chuyện Nhỏ - Bách Hợp Đô Thị Ngọt Sủng Hài Hước (Full)
Chương 1: Sự cố "địa chấn" tại Chó Con Đáng Yêu
Hạ An luôn tin rằng cuộc đời cô là một bản giao hưởng được viết cho riêng loài chó. Quán cà phê "Chó Con Đáng Yêu" của cô, nằm nép mình trong một con hẻm yên tĩnh ở trung tâm thành phố, là minh chứng sống động nhất cho niềm tin ấy. Mỗi sáng, cô thức dậy với tiếng gâu gâu hào hứng của đàn chó cưng đang chờ bữa sáng, rồi hít hà mùi cà phê thơm lừng quyện với mùi lông chó sạch sẽ. Đối với Hạ An, hạnh phúc chỉ đơn giản là thấy những chú cún con chạy nhảy vui vẻ, những vị khách cười tươi khi vuốt ve chúng, và nghe tiếng chó sủa hòa lẫn với tiếng máy xay cà phê. Mèo ư? À, đó là một loài sinh vật khác, thuộc về một vũ trụ song song mà cô hoàn toàn không muốn khám phá.
Sáng thứ Bảy, như thường lệ, quán "Chó Con Đáng Yêu" đông nghẹt khách. Tiếng chó sủa vang, tiếng cười nói rộn ràng, và mùi bánh quy dành cho chó thoang thoảng trong không khí. Hạ An, với mái tóc búi cao gọn gàng và chiếc tạp dề in hình xương chó, thoăn thoắt pha chế đồ uống và bưng bê thức ăn. Dù hơi hậu đậu, nhưng sự nhiệt tình và tình yêu dành cho động vật đã giúp cô luôn được khách hàng yêu mến.
Bỗng, một tiếng "meo... meo...!" yếu ớt vang lên, lạc lõng giữa bản hợp xướng của loài chó. Hạ An giật mình. Tiếng mèo? Trong quán của cô? Cô vội vàng nhìn quanh. Mấy chú chó lớn đang ngước nhìn lên một cách tò mò, trong khi một chú Pug nhỏ, vốn nổi tiếng vì tính nhút nhát, bắt đầu rên rỉ và chui tọt vào gầm bàn.
Từ phía cửa, một cảnh tượng "địa chấn" ập đến. Một chú mèo Ba Tư lông trắng muốt, béo ú và có vẻ hơi hoảng loạn, đột nhiên lao vào quán. Nó chạy tán loạn, bộ lông xù tung, và trên cổ nó có một chiếc vòng cổ hình chuông nhỏ đang kêu leng keng. Ngay lập tức, cuộc vui biến thành một trận hỗn loạn. Các chú chó trong quán, từ Golden Retriever to lớn đến Poodle nhỏ xíu, đều đồng loạt đứng dậy, sủa vang trời, và bắt đầu đuổi theo chú mèo "xâm nhập".
"Á á á! Mèo! Mèo!" Một vài khách nữ hét lên, hoảng hốt dậm chân. "Mau bắt nó lại!" Hạ An hốt hoảng la lên, cố gắng chạy theo chú mèo đang lướt như bay qua các bàn.
Nhưng chú mèo Ba Tư dường như bị kích động. Nó phóng thẳng lên một chiếc kệ trưng bày sản phẩm dành cho chó, nơi đặt hàng loạt hộp hạt khô và đồ chơi. "Rầm!" Một chồng hộp hạt đổ sụp, kèm theo tiếng vỡ của một chiếc cốc sứ hình chú chó Husky.
"Ôi trời ơi!" Hạ An kêu lên. Cô lao tới, định tóm lấy chú mèo, nhưng nó đã nhanh hơn, nhảy phóc xuống đất và tiếp tục chạy.
Ngay lúc đó, cánh cửa quán lại mở ra, và một cô gái bước vào. Cô ấy có mái tóc đen dài mượt mà, khuôn mặt thanh tú, và đôi mắt sắc sảo nhưng lại chứa đựng một sự lo lắng rõ rệt. Trên người cô ấy là chiếc áo phông trắng in hình một chú mèo đen to sụ. Vừa nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong quán, cô gái lập tức nhận ra "thủ phạm".
"Suzy! Con bé hư này!" Cô gái đó kêu lên, giọng vừa giận vừa xót. Cô ấy lao vào quán, mặc kệ những tiếng chó sủa và ánh mắt kinh ngạc của khách hàng. Cô ấy quỳ xuống, gọi tên chú mèo một cách dịu dàng.
Thật kỳ lạ, chú mèo Ba Tư đang hoảng loạn bỗng khựng lại, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn cô gái. Nó kêu một tiếng "meo" nhỏ, rồi chạy thẳng vào lòng cô ấy, dụi dụi đầu vào ngực như tìm thấy nơi trú ẩn an toàn.
Hạ An đứng sững sờ. Cô chưa từng thấy một con mèo nào "ngoan" như vậy. Và cô gái này... trông cô ấy có vẻ cực kỳ yêu mèo.
"Tôi thành thật xin lỗi!" Cô gái ôm chặt chú mèo vào lòng, đứng dậy và cúi đầu xin lỗi Hạ An rối rít. "Con mèo của tôi đi lạc, nó chắc là đã chạy vào đây. Tôi xin lỗi vì đã gây ra sự hỗn loạn này. Tôi sẽ bồi thường mọi thiệt hại."
Hạ An nhìn cô gái. Cô ấy không cao lắm, nhưng toát lên vẻ thông minh và có chút kiêu sa. Mùi hương nhẹ nhàng của hoa oải hương thoang thoảng từ người cô ấy. "Cô... cô là chủ của con mèo này?" Hạ An hỏi, giọng cô vẫn còn chút bực bội.
"Vâng, tôi là Vy Linh," cô gái đáp, đưa tay ra, nhưng Hạ An lại đang bận nhìn vào chú mèo Ba Tư đang nép mình trong lòng Vy Linh với ánh mắt đầy cảnh giác. "Thật sự xin lỗi chị. Chú mèo này tên là Suzy, nó bình thường rất ngoan, không hiểu sao hôm nay lại chạy lạc."
Hạ An nhìn cảnh tượng "thảm họa" trong quán, nhìn chú chó Pug vẫn đang run rẩy dưới gầm bàn, và nhìn chiếc cốc Husky yêu thích của mình đã vỡ tan tành. Cô thở dài. "Không sao. Cô Vy Linh, tôi là Hạ An, chủ quán này. Nhưng lần sau, xin cô hãy giữ chặt thú cưng của mình. Đây là quán cà phê dành cho chó." Hạ An nhấn mạnh chữ "chó" như một lời khẳng định chủ quyền.
Vy Linh mỉm cười nhẹ. "Tôi hiểu. Tôi sẽ cẩn thận hơn. Tôi sẽ thanh toán thiệt hại ngay bây giờ."
Khi Vy Linh rút ví ra, Hạ An nhìn cô ấy với một cảm giác kỳ lạ. Ánh mắt cô gái này vừa có sự nghiêm túc, vừa có chút gì đó đáng yêu khi cô ấy ôm chặt chú mèo. Hạ An không ghét mèo, chỉ là cô không thật sự hiểu được chúng. Nhưng nhìn cách Vy Linh bảo vệ Suzy, Hạ An bỗng thấy một chút thú vị.
"Không cần đâu," Hạ An nói, vẫy tay. "Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi. Lần sau cô cẩn thận là được."
Vy Linh ngạc nhiên. "Thật sao? Cảm ơn chị rất nhiều, chị Hạ An. Tôi rất cảm kích."
Cô gái cúi chào một lần nữa, ôm chặt chú mèo Suzy, và bước ra khỏi quán. Hạ An nhìn theo bóng lưng Vy Linh, một cảm giác vừa khó chịu vì sự cố, vừa tò mò về cô gái "yêu mèo" đó.
Chỉ là Hạ An không biết rằng, cô gái tên Vy Linh ấy sẽ sớm trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của cô, mang theo cả thế giới của loài mèo để "xâm chiếm" bản giao hưởng dành cho chó của Hạ An.