Khi Mèo Gặp Cún: Yêu Là Chuyện Nhỏ - Bách Hợp Đô Thị Ngọt Sủng Hài Hước (Full)

Chương 10: Nắng ấm sau mưa và hạnh phúc vẹn tròn
« Trước Sau »
Sau cuộc đối mặt căng thẳng với gia đình Vy Linh, Hạ An và Vy Linh càng trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Họ dành nhiều thời gian cho nhau, cùng nhau chăm sóc những chú chó, chú mèo, cùng nhau chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống. Tình yêu của họ không chỉ là sự lãng mạn của hai trái tim đồng điệu, mà còn là sự kiên cường khi đối mặt với định kiến. Cha mẹ Vy Linh, đặc biệt là bà Mai, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt. Họ không gọi điện cho Vy Linh thường xuyên như trước, và những lần hiếm hoi nói chuyện cũng chỉ xoay quanh công việc, tránh nhắc đến Hạ An. Vy Linh buồn, nhưng Hạ An luôn ở bên cạnh, an ủi và động viên cô. "Không sao đâu, em yêu," Hạ An nói, ôm Vy Linh vào lòng. "Mọi thứ cần thời gian. Chị tin là rồi ba mẹ em sẽ hiểu thôi." Và thời gian quả thật đã mang đến những thay đổi. Một ngày nọ, một chú mèo con bị bỏ rơi được đưa đến "Góc Mèo Cưng" trong tình trạng rất yếu. Vy Linh dồn hết tâm sức để chăm sóc nó, nhưng tình hình không mấy khả quan. Cô bé mèo nhỏ cứ thoi thóp, khiến Vy Linh vô cùng lo lắng và buồn bã. Hạ An thấy Vy Linh tiều tụy, cô cũng đau lòng theo. "Vy Linh, em cứ để chị giúp em một tay," Hạ An đề nghị. Cô không còn sợ mèo nữa, mà thay vào đó là sự đồng cảm sâu sắc với nỗi lo của Vy Linh. Hạ An cùng Vy Linh thức trắng đêm, thay phiên nhau chăm sóc chú mèo. Hạ An còn dùng kiến thức về chó để tìm hiểu thêm về cách chăm sóc thú cưng ốm yếu, pha sữa, đút thuốc cho mèo con. Sáng hôm sau, chú mèo con vẫn không khá hơn. Vy Linh gần như tuyệt vọng. Đúng lúc đó, điện thoại cô reo. Là mẹ cô, bà Mai. "Linh, con có khỏe không? Mẹ nghe nói con đang chăm sóc một con mèo bị bệnh nặng à?" Giọng bà Mai có chút lo lắng. Vy Linh ngạc nhiên. "Vâng, mẹ. Nó yếu lắm, con không biết phải làm sao." "Con bé Hạ An có ở đó không?" Bà Mai đột nhiên hỏi. Vy Linh nhìn Hạ An đang ngồi cạnh, khuôn mặt lấm lem vì thức đêm. "Có ạ." "Đưa máy cho nó, mẹ muốn nói chuyện," Bà Mai nói. Vy Linh đưa điện thoại cho Hạ An, ánh mắt cô ấy đầy vẻ khó hiểu. Hạ An cầm lấy điện thoại. "Dạ, con chào bác ạ." "Hạ An," Giọng bà Mai không còn lạnh lùng như lần trước, mà có chút gì đó mềm mỏng hơn. "Ta nghe nói con cũng đang giúp con bé Linh chăm sóc con mèo đó?" "Dạ vâng ạ. Con và Vy Linh đang cố gắng hết sức để cứu nó ạ," Hạ An đáp. "Ta biết con bé Linh rất yêu động vật. Con bé đã buồn mấy ngày nay rồi. Con bé đó... nó rất yếu đuối khi gặp chuyện buồn. Con bé Hạ An, con hãy chăm sóc tốt cho nó nhé. Đừng để nó suy sụp." Giọng bà Mai nghèn nghẹn. "Và... nếu con mèo đó cần gì, cứ nói với Linh, ta sẽ gửi tiền xuống." Hạ An ngạc nhiên đến sững sờ. Đây là lần đầu tiên bà Mai thể hiện sự quan tâm đến Vy Linh qua lời nói với cô, và cũng là lần đầu tiên bà chấp nhận sự hiện diện của cô một cách gián tiếp. "Dạ, con cảm ơn bác ạ. Con sẽ chăm sóc Vy Linh thật tốt." Sau cuộc điện thoại, Hạ An kể lại cho Vy Linh nghe. Vy Linh ôm chầm lấy Hạ An, nước mắt giàn giụa. Đó là những giọt nước mắt của sự xúc động và hy vọng. Những ngày sau đó, bà Mai thường xuyên gọi điện cho Vy Linh, hỏi thăm tình hình chú mèo con và cả sức khỏe của Vy Linh. Bà cũng bắt đầu hỏi về Hạ An, dù chỉ là những câu hỏi xã giao. Dần dần, sự lạnh nhạt của bà Mai tan biến, thay vào đó là sự quan tâm thầm lặng. Một tháng sau, chú mèo con hoàn toàn hồi phục, khỏe mạnh và tinh nghịch. Vy Linh vui mừng khôn xiết. Cô chụp ảnh chú mèo gửi cho mẹ. Bà Mai gọi lại, giọng bà ấy ấm áp hơn bao giờ hết. "Mẹ và ba con sẽ xuống thăm con và con bé Hạ An vào cuối tuần này," Bà Mai nói. "Chúng ta sẽ cùng ăn một bữa cơm." Hạ An và Vy Linh vỡ òa trong hạnh phúc. Họ biết, đây là dấu hiệu của sự chấp nhận. Cuối tuần đó, cha mẹ Vy Linh đến. Không khí không còn căng thẳng như lần trước. Bà Mai nhìn Hạ An với ánh mắt ấm áp hơn, còn ông Hoàng thì khẽ gật đầu chào cô. Trong bữa cơm, họ không nhắc lại chuyện cũ, mà chỉ nói về công việc, về những chú chó, chú mèo, và về cuộc sống của Hạ An và Vy Linh. Trước khi ra về, bà Mai nắm tay Hạ An. "Con bé Hạ An, ta biết con là người tốt. Con đã chăm sóc Linh rất tốt. Ta... ta hy vọng hai đứa sẽ luôn hạnh phúc." Ông Hoàng cũng vỗ vai Hạ An. "Chuyện của hai đứa, ba mẹ sẽ từ từ chấp nhận. Chỉ cần các con hạnh phúc là được." Hạ An và Vy Linh nhìn nhau, nụ cười rạng rỡ trên môi. Họ biết, chặng đường phía trước vẫn còn dài, nhưng họ đã có sự chấp nhận từ gia đình, và quan trọng hơn, họ có nhau. Quán "Chó Con Đáng Yêu" và "Góc Mèo Cưng" vẫn tấp nập khách. Những chú chó và chú mèo vẫn sống hòa thuận dưới một mái nhà. Hạ An và Vy Linh, hai cô gái tưởng chừng đối lập, đã tìm thấy tình yêu và hạnh phúc trong sự khác biệt của nhau. Tình yêu của họ, như chú mèo và chú chó, đã chứng minh rằng, khi có sự thấu hiểu và lòng chân thành, mọi rào cản đều có thể vượt qua. Và từ đó, cuộc sống của Hạ An và Vy Linh thật sự trở thành một câu chuyện hạnh phúc vẹn tròn, nơi tình yêu đã chiến thắng mọi thử thách, và mèo với chó cùng nhau tạo nên một bản giao hưởng ngọt ngào bất tận.
« Trước Sau »