Khi Mèo Gặp Cún: Yêu Là Chuyện Nhỏ - Bách Hợp Đô Thị Ngọt Sủng Hài Hước (Full)
Chương 2: Hàng xóm "oan gia" và mùi cá khô ám ảnh
Sau sự cố "mèo bay" tại quán, Hạ An đã cố gắng đẩy hình ảnh cô gái tên Vy Linh ra khỏi đầu. Cô tự nhủ đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, một "tai nạn nghề nghiệp" mà bất kỳ chủ quán cà phê chó nào cũng có thể gặp phải. Hạ An quay lại với cuộc sống thường nhật, với những chú cún cưng và niềm vui đơn giản của mình.
Nhưng số phận lại có những nước đi đầy trêu ngươi.
Vào một buổi chiều cuối tuần, khi Hạ An đang quét dọn vỉa hè trước quán, cô thấy một chiếc xe tải nhỏ chở đồ đạc dừng lại ở căn nhà trống đối diện. Đó là một căn nhà cũ kỹ đã bỏ hoang khá lâu, nằm ngay góc phố, chỉ cách quán "Chó Con Đáng Yêu" của cô vài bước chân. Hạ An tò mò nhìn sang. Vài người công nhân đang chuyển những chiếc thùng carton và đồ nội thất vào trong.
Rồi, một dáng người quen thuộc bước xuống từ cabin xe tải. Mái tóc đen dài, chiếc áo phông in hình mèo, và đôi mắt sắc sảo ấy... Không ai khác ngoài Vy Linh.
Hạ An đứng sững sờ, cây chổi trên tay suýt rơi. "Cái gì thế này?" cô lẩm bẩm.
Vy Linh, cũng bất ngờ không kém, quay sang nhìn Hạ An. Đôi mắt cô ấy mở to, rồi một nụ cười gượng gạo nở trên môi. "Chào chị Hạ An. Thật trùng hợp..."
"Trùng hợp?" Hạ An bật thốt, giọng cô có chút hoài nghi. "Cô... cô chuyển đến đây sao?"
"Vâng. Tôi vừa thuê căn nhà này để mở một trung tâm huấn luyện và chăm sóc mèo," Vy Linh đáp, có vẻ hơi ngại ngùng. "Chị biết đấy, mèo cần một không gian yên tĩnh và riêng tư hơn chó." Cô ấy liếc nhìn sang quán "Chó Con Đáng Yêu" với vẻ mặt khó tả.
Hạ An cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, nhưng không phải là dòng điện của sự lãng mạn, mà là một cú sốc điện. Trung tâm huấn luyện mèo? Ngay đối diện quán cà phê chó của cô? Đây là định mệnh trớ trêu hay là trò đùa của vũ trụ vậy? Hạ An, người luôn coi mèo là loài sinh vật bí ẩn và có phần "đáng sợ" (vì chúng có thể khiến đàn chó của cô hoảng loạn), giờ lại có một "chuyên gia mèo" làm hàng xóm.
"Chị Hạ An không vui sao?" Vy Linh hỏi, thấy vẻ mặt Hạ An đơ ra.
"Không... không hẳn," Hạ An gượng cười. "Chỉ là... hơi bất ngờ thôi. Khu phố này vốn rất yên tĩnh mà." Cô thầm nghĩ, giờ có lẽ sẽ không còn yên tĩnh nữa.
Kể từ ngày hôm đó, cuộc sống của Hạ An chính thức bước sang một trang mới, một trang mà cô gọi là "thời kỳ hỗn loạn". Quán "Chó Con Đáng Yêu" và "Góc Mèo Cưng" của Vy Linh nằm đối diện nhau như hai thế giới song song.
Sáng sớm, khi Hạ An mở cửa quán, cô đã thấy Vy Linh đang dọn dẹp, ánh mắt cô ấy lướt qua Hạ An với một nụ cười nhẹ. Mùi cà phê của Hạ An sẽ xen lẫn với mùi xịt khử mùi dành cho mèo từ quán đối diện. Những chú chó của Hạ An, đặc biệt là chú Pug nhút nhát, cứ mỗi lần nghe tiếng "meo meo" yếu ớt phát ra từ "Góc Mèo Cưng" là lại sủa vang trời, khiến Hạ An phải vất vả dỗ dành.
Một buổi chiều, khi Hạ An đang cho đàn chó ăn, một mùi hương lạ thoang thoảng bay sang, nồng nặc và khó chịu. Cô nhíu mày, ngó sang quán của Vy Linh. Vy Linh đang loay hoay với một chiếc lồng lớn, bên trong là một chú mèo đen sì đang kêu gào thảm thiết.
"Cô Vy Linh, cô đang làm gì vậy?" Hạ An không kìm được tò mò.
Vy Linh quay lại, khuôn mặt cô ấy có chút bối rối. "À, tôi đang huấn luyện chú mèo này. Nó không chịu ăn hạt khô, nên tôi phải cho nó ăn cá khô để dụ. Mùi hơi nặng một chút, chị thông cảm nhé."
Hạ An muốn ngất xỉu. Mùi cá khô! Cô ghét mùi cá khô! Cả quán "Chó Con Đáng Yêu" và lũ chó của cô cũng không ai ưa cái mùi đó. Một chú Golden lập tức quay mặt đi, bỏ dở bữa ăn.
"Cô... cô không thể làm thế này mỗi ngày được," Hạ An than thở. "Mùi cá khô này sẽ ám vào quán tôi mất."
Vy Linh nhún vai, có vẻ bất lực. "Tôi cũng không muốn, nhưng chú mèo này bướng lắm. Tôi sẽ cố gắng hạn chế."
Những cuộc "đụng độ" nho nhỏ cứ thế diễn ra hàng ngày. Lúc thì là tiếng mèo kêu xuyên tường khiến chó sủa không ngớt, lúc thì là một chú mèo "đào tẩu" suýt lao vào quán Hạ An, lúc lại là mùi thức ăn mèo lan sang khiến khách hàng của Hạ An phàn nàn. Hạ An và Vy Linh thường xuyên "đối đầu" trên vỉa hè chung, ánh mắt trao nhau vừa bất lực vừa có chút buồn cười. Họ như hai chiến tuyến đối lập, một bên là "team chó", một bên là "team mèo".
Tuy nhiên, trong những cuộc "chiến tranh lạnh" không lời đó, Hạ An cũng bắt đầu nhận ra một vài điều về Vy Linh. Cô ấy dù có chút lạnh lùng và kiêu kỳ, nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn và dịu dàng khi huấn luyện những chú mèo khó tính. Ánh mắt Vy Linh lấp lánh sự say mê mỗi khi cô ấy nói về công việc của mình. Và Hạ An, dù không muốn thừa nhận, đôi khi lại thấy Vy Linh khá... đáng yêu trong bộ dạng lấm lem lông mèo hoặc khi cô ấy cãi cọ với những chú mèo bướng bỉnh.
Một buổi tối muộn, Hạ An đóng cửa quán và nhìn sang "Góc Mèo Cưng". Ánh đèn vẫn sáng, và cô thấy Vy Linh đang ngồi đó, một mình, vuốt ve một chú mèo con bị thương. Ánh mắt cô ấy dịu dàng và đầy xót xa. Hạ An chợt thấy lòng mình mềm đi một chút. Có lẽ, đằng sau vẻ ngoài "chuyên gia mèo" cứng rắn kia là một trái tim ấm áp hơn cô tưởng.
Cuộc sống của Hạ An đã thực sự thay đổi. Mèo và chó, hai thế giới đối lập, giờ đây lại bị ràng buộc bởi một con hẻm nhỏ và hai cô chủ quán "oan gia". Hạ An biết rằng, chặng đường sắp tới sẽ còn nhiều tình huống dở khóc dở cười, nhưng một cách kỳ lạ, cô lại không cảm thấy khó chịu lắm. Thậm chí, cô còn có chút tò mò về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.