Khi Mèo Gặp Cún: Yêu Là Chuyện Nhỏ - Bách Hợp Đô Thị Ngọt Sủng Hài Hước (Full)

Chương 3: Chiến tranh "mùi hương" và bản thỏa thuận kỳ quặc
« Trước Sau »
Cuộc sống của Hạ An chính thức bước vào kỷ nguyên "hàng xóm mèo" kể từ khi Vy Linh dọn đến. Quán "Chó Con Đáng Yêu" và "Góc Mèo Cưng" trở thành hai pháo đài đối lập, và Hạ An là "tướng quân" của team chó, còn Vy Linh là "chỉ huy" của team mèo. Một buổi sáng, Hạ An đang ngồi nhâm nhi ly cà phê, bỗng một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi cô. Đó là mùi xịt khử mùi dành cho mèo với hương cam quýt nồng gắt, đủ sức khiến cô phải nhăn mặt. Cô ngước nhìn sang "Góc Mèo Cưng" thì thấy Vy Linh đang hì hụi xịt khắp nơi, kèm theo tiếng "meo meo" kháng nghị của một chú mèo Xiêm. "Cô Vy Linh!" Hạ An không kìm được mà gọi to. "Cô không thể dùng cái loại xịt khử mùi đó được không? Mùi nó quá nồng!" Vy Linh quay lại, nở một nụ cười xã giao. "Chào chị Hạ An. Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải đảm bảo quán mèo của tôi luôn sạch sẽ và thơm tho. Mùi này giúp khử mùi cát mèo rất hiệu quả." "Hiệu quả với mèo, nhưng lại làm đau đầu chó và con người!" Hạ An bĩu môi. "Mấy con chó của tôi cứ hắt xì liên tục từ sáng đến giờ." Vy Linh nhún vai. "Chị Hạ An, tôi nghĩ đó là vấn đề về khứu giác nhạy cảm của chó. Mèo của tôi rất thích mùi này." Cuộc tranh luận nhỏ nhặt về mùi hương chỉ là một trong vô vàn những màn "đối đầu" diễn ra hàng ngày. Lúc thì Hạ An phàn nàn về tiếng mèo kêu đêm, lúc thì Vy Linh khó chịu với tiếng chó sủa ban ngày. Đôi khi, một chú chó con hiếu động của Hạ An sẽ lén chạy sang định "làm quen" với chú mèo con đang phơi nắng trước cửa quán Vy Linh, gây ra một cảnh tượng hỗn loạn và những tiếng la oai oái từ cả hai phía. Khách hàng của cả hai quán cũng bắt đầu nhận ra "cuộc chiến ngầm" này. Một số khách trêu chọc, một số thì cảm thấy bất tiện. Hạ An và Vy Linh đều nhận thấy tình hình không ổn. "Chị Hạ An, chúng ta không thể cứ như thế này mãi được," Vy Linh chủ động lên tiếng một buổi chiều. Cô ấy đứng trước cửa quán Hạ An, vẻ mặt nghiêm túc. "Khách hàng bắt đầu phàn nàn, và tôi nghĩ chúng ta cần một giải pháp." Hạ An gật đầu. "Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng giải pháp là gì? Cô có thể chuyển quán đi chỗ khác không?" Vy Linh bật cười khẩy. "Chị đùa à? Tôi vừa mới thuê chỗ này. Hơn nữa, tôi nghĩ vấn đề không phải ở việc ai chuyển đi đâu, mà là chúng ta phải học cách chung sống." "Vậy cô có ý tưởng gì?" Hạ An hỏi, có vẻ hơi bất đắc dĩ. Vy Linh đề nghị: "Chúng ta cần một bản thỏa thuận chung sống. Về giờ mở cửa, đóng cửa, kiểm soát tiếng ồn, và cả những mùi hương ám ảnh nữa." Hạ An nhíu mày. Bản thỏa thuận chung sống? Nghe có vẻ nghiêm trọng quá. Nhưng nhìn khuôn mặt cương nghị của Vy Linh, cô biết đây không phải là lúc để đùa giỡn. "Được thôi," Hạ An đáp, thở dài. "Vậy cô đến quán tôi tối nay đi. Chúng ta sẽ ngồi lại và bàn bạc." Tối đó, Vy Linh xuất hiện tại "Chó Con Đáng Yêu" với một cuốn sổ tay và cây bút. Cô ấy ngồi xuống chiếc bàn cà phê nhỏ, nhìn quanh quán với vẻ mặt tò mò. Những chú chó của Hạ An, dù vẫn hơi cảnh giác, nhưng dường như cũng đã quen với sự xuất hiện của Vy Linh và chỉ sủa vu vơ vài tiếng rồi thôi. "Vậy, điều khoản đầu tiên," Vy Linh mở sổ, bắt đầu. "Về tiếng ồn. Chúng ta cần quy định giờ giấc cụ thể cho việc huấn luyện hoặc cho phép thú cưng của mình phát ra tiếng ồn lớn." Hạ An gật gù, rồi nói: "Và mùi cá khô của cô nữa. Tôi không thể chịu được." Vy Linh nhướn mày. "Vậy thì chị cũng phải cam kết không dùng những loại xịt diệt khuẩn có mùi quá nồng cho chó của chị. Mùi đó cũng không dễ chịu gì với mèo đâu." Cứ thế, từng điều khoản được đưa ra, đôi khi là những cuộc tranh cãi nhỏ, nhưng đa phần là những thỏa hiệp dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau. Họ bàn về giờ cho thú cưng ra ngoài đi dạo, quy định khu vực vệ sinh chung, thậm chí cả việc ai sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp vỉa hè chung mỗi ngày. Hạ An ban đầu còn ngờ vực, nhưng dần dần, cô nhận ra Vy Linh không chỉ là một người yêu mèo cuồng nhiệt mà còn rất nguyên tắc và công bằng. "Cuối cùng," Vy Linh nói, vẻ mặt cô ấy hơi mệt mỏi nhưng cũng lộ rõ sự hài lòng. "Chúng ta đã hoàn thành bản thỏa thuận chung sống." Cô ấy đưa cuốn sổ cho Hạ An. Hạ An đọc lại từng điều khoản, rồi cười phá lên. Bản thỏa thuận này thật kỳ quặc, nhưng lại vô cùng cần thiết. Nó bao gồm cả những chi tiết nhỏ nhặt như "không được cho mèo ăn cá khô tươi sống ngoài trời vào thứ Ba hàng tuần" và "chó không được sủa quá 3 tiếng liên tục sau 9 giờ tối". "Chị Hạ An, chị cười gì vậy?" Vy Linh hỏi, đôi mắt cô ấy hơi nhíu lại. "Không có gì," Hạ An cố nén cười. "Chỉ là... không ngờ có ngày tôi lại phải ký một bản thỏa thuận chung sống với một người yêu mèo đến vậy." Vy Linh cũng khẽ cười, nụ cười ấy làm khuôn mặt cô ấy bớt đi vẻ nghiêm nghị thường thấy. "Tôi cũng không ngờ có ngày mình lại phải ngồi lại với một cô chủ quán cà phê chó." Họ nhìn nhau, và trong khoảnh khắc đó, Hạ An chợt nhận ra. Dù vẫn còn những khác biệt, nhưng giữa họ đã bắt đầu có một sự kết nối, một sự thấu hiểu nho nhỏ. Bản thỏa thuận kỳ quặc này không chỉ là một tờ giấy với những quy định, mà còn là cây cầu đầu tiên nối hai thế giới chó và mèo của Hạ An và Vy Linh.
« Trước Sau »