Khi Mèo Gặp Cún: Yêu Là Chuyện Nhỏ - Bách Hợp Đô Thị Ngọt Sủng Hài Hước (Full)

Chương 4: Đột nhập "hang ổ" và khoảnh khắc mềm lòng
« Trước Sau »
Bản thỏa thuận chung sống được ký kết, và Hạ An cùng Vy Linh chính thức trở thành những "hàng xóm" có ràng buộc. Tuy nhiên, việc tuân thủ nó lại không hề dễ dàng, và những tình huống dở khóc dở cười vẫn liên tục diễn ra. Sáng thứ Hai, đúng 7 giờ sáng, Hạ An bật nhạc jazz nhẹ nhàng trong quán. Theo điều khoản "kiểm soát tiếng ồn", đây là âm lượng chấp nhận được. Nhưng chỉ vài phút sau, một tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên. Vy Linh đứng đó, tay cầm một chiếc loa nhỏ đang phát ra tiếng mèo gầm gừ nhẹ. "Chị Hạ An," Vy Linh nói, vẻ mặt hơi nghiêm trọng. "Tiếng nhạc của chị đang làm mấy bé mèo của tôi khó chịu. Chúng nó quen nghe nhạc cổ điển hơn." Hạ An tròn mắt. "Nhạc jazz là cổ điển rồi mà? Hơn nữa, điều khoản chỉ nói về tiếng ồn lớn, chứ không nói về thể loại nhạc." Vy Linh thở dài. "Nhưng độ rung của âm bass... À thôi, bỏ qua đi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở chị rằng mèo nhạy cảm hơn chó nhiều." Hạ An chỉ biết bó tay. Rõ ràng, bản thỏa thuận này cần phải "phiên dịch" lại theo ngôn ngữ của loài mèo. Cuộc sống tiếp tục với những pha "đụng độ" nho nhỏ. Hạ An thường xuyên thấy Vy Linh lén lút nhìn sang quán mình với ánh mắt đánh giá. Có lần, một chú mèo con của Vy Linh trốn thoát, chạy lạc vào quán Hạ An. Thay vì hoảng sợ, chú ta lại bình thản nhảy lên quầy bar, gặm một mẩu bánh quy dành cho chó. Hạ An vừa buồn cười vừa bực mình, phải rất vất vả mới dụ được chú mèo trở lại với Vy Linh. "Cô không thể giữ mèo của mình cẩn thận hơn sao?" Hạ An than thở. Vy Linh ôm chú mèo vào lòng, gương mặt hơi đỏ. "Tôi xin lỗi. Nó là một chú mèo tinh nghịch. Tôi đã phải huấn luyện nó rất nhiều." Dù vậy, những tương tác này dần phá vỡ bức tường vô hình giữa họ. Hạ An bắt đầu nhận ra Vy Linh rất kiên nhẫn, tận tâm và có trách nhiệm với công việc của mình. Cô ấy dành toàn bộ thời gian và tâm huyết để chăm sóc và huấn luyện những chú mèo, đôi khi còn thức khuya để theo dõi tình trạng của chúng. Một buổi tối, Hạ An đang ngồi tính toán sổ sách, bỗng nghe thấy tiếng "meo... meo...!" thảm thiết từ quán đối diện. Tiếng kêu ấy không giống những tiếng giận dỗi hay đòi ăn thông thường, mà nó chất chứa sự đau đớn. Hạ An lập tức lo lắng. Cô vội vàng chạy sang "Góc Mèo Cưng". Cửa không khóa. Hạ An đẩy nhẹ cửa bước vào. Quán mèo của Vy Linh tối om, chỉ có một ngọn đèn bàn nhỏ hắt ra ánh sáng yếu ớt từ khu vực phòng khám. "Vy Linh? Có chuyện gì vậy?" Hạ An gọi khẽ. Cô thấy Vy Linh đang quỳ dưới sàn, ôm chặt một chú mèo con lông trắng muốt. Chú mèo đang co giật nhẹ, thở gấp, và có vẻ như đang bị cơn đau hành hạ. Gương mặt Vy Linh tái mét, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng và sợ hãi. "Nó... nó bị co giật, chị Hạ An," Vy Linh nói, giọng run lên từng hồi. "Nó vừa mới được nhận nuôi, và tôi phát hiện ra nó bị một căn bệnh hiếm gặp. Bác sĩ thú y đang trên đường đến, nhưng tôi sợ... tôi sợ không kịp mất." Hạ An không nghĩ ngợi gì, lập tức quỳ xuống bên cạnh Vy Linh. Cô đưa tay đặt lên trán chú mèo con, cảm nhận hơi nóng và sự run rẩy của nó. Dù không thích mèo lắm, nhưng Hạ An không thể làm ngơ trước một sinh linh bé nhỏ đang đau đớn, và Vy Linh đang sợ hãi đến tột cùng. "Bình tĩnh nào, Vy Linh," Hạ An nói, giọng dịu hơn bao giờ hết. "Cố gắng giữ ấm cho nó. Bác sĩ sẽ đến ngay thôi." Hạ An nhanh chóng tìm một chiếc khăn lông mềm, thấm nước ấm và nhẹ nhàng lau cho chú mèo. Cô nói chuyện với Vy Linh bằng giọng trấn an, kể về những lần chú chó cưng của mình cũng bị bệnh nặng và cách cô đã vượt qua. Hạ An không biết những lời đó có giúp ích được gì không, nhưng cô muốn Vy Linh cảm thấy có người ở bên cạnh. Vy Linh ngước nhìn Hạ An. Trong ánh sáng yếu ớt, đôi mắt Hạ An thật dịu dàng và ấm áp, khác hẳn với vẻ "khó tính" hàng ngày. Vy Linh cảm thấy một sự bình yên lan tỏa từ Hạ An, và cô không còn thấy đơn độc nữa. Hạ An không còn thấy Vy Linh là "nàng mèo" đối đầu với mình nữa. Trước mắt Hạ An chỉ là một cô gái đang bất lực và lo lắng cho sinh linh bé nhỏ. Khoảnh khắc đó, Hạ An chợt nhận ra, Vy Linh không chỉ là một đối thủ cạnh tranh hay một hàng xóm "oan gia". Vy Linh còn là một người có trái tim ấm áp, yêu thương động vật sâu sắc, và cũng rất dễ bị tổn thương. Khi bác sĩ thú y đến và đưa chú mèo con đi cấp cứu, Vy Linh vẫn còn run rẩy. Hạ An ở lại với cô, pha cho một ly trà ấm. Hạ An không nói nhiều, chỉ im lặng ở bên cạnh, lắng nghe những tiếng thở dài và đôi khi là những giọt nước mắt của Vy Linh. Đến khi trời gần sáng, Vy Linh mới dần bình tĩnh lại. Cô nhìn Hạ An, ánh mắt đầy vẻ biết ơn. "Cảm ơn chị, Hạ An. Nếu không có chị, em không biết phải làm sao nữa." Hạ An khẽ mỉm cười. "Không có gì. Tôi cũng là người yêu động vật mà." Khoảnh khắc đó, một sợi dây vô hình đã được nối giữa Hạ An và Vy Linh. Không còn là "chó" và "mèo" đối đầu, mà là hai con người tìm thấy sự đồng cảm và ấm áp nơi nhau. Hạ An biết, cô đã nhìn thấy một khía cạnh hoàn toàn khác của Vy Linh, một khía cạnh khiến trái tim Hạ An mềm đi và một cảm xúc lạ lẫm bắt đầu chớm nở.
« Trước Sau »