Khi Mèo Gặp Cún: Yêu Là Chuyện Nhỏ - Bách Hợp Đô Thị Ngọt Sủng Hài Hước (Full)
Chương 5: Rung động chớm nở và những buổi chiều "chung"
Sau đêm ở "Góc Mèo Cưng", mối quan hệ giữa Hạ An và Vy Linh đã có một bước chuyển biến rõ rệt. Không còn là những cuộc "chiến tranh" nhỏ nhặt hay những ánh mắt dò xét. Thay vào đó là sự quan tâm thầm lặng, những lời hỏi han nhẹ nhàng và đôi khi là những nụ cười bất chợt.
Chú mèo con bị bệnh đã hồi phục, và Vy Linh mang nó về quán trong niềm vui sướng. Hạ An, dù vẫn giữ khoảng cách nhất định với loài mèo, nhưng cũng không khỏi mỉm cười khi thấy Vy Linh ôm ấp chú mèo nhỏ như một bảo bối.
Những buổi chiều, khi quán vắng khách, Hạ An thường thấy Vy Linh ngồi ở cửa "Góc Mèo Cưng", chăm chú quan sát những chú chó đang nô đùa trong quán "Chó Con Đáng Yêu". Có lần, một chú chó Golden Retriever tinh nghịch chạy đến gần cửa quán Vy Linh, ve vẩy đuôi. Hạ An định gọi nó về, nhưng Vy Linh lại khẽ cười, đưa tay ra vẫy vẫy, và chú chó đó lại ngoan ngoãn ngồi xuống, ngước nhìn Vy Linh như một người bạn cũ.
Hạ An ngạc nhiên. "Con chó đó bình thường không thân thiện với người lạ đâu," Hạ An nói.
Vy Linh mỉm cười. "Động vật rất nhạy cảm với năng lượng của con con người. Có lẽ nó cảm nhận được tôi không có ý xấu."
Hạ An nhìn Vy Linh, và trong khoảnh khắc đó, cô thấy một sự dịu dàng lạ thường trong ánh mắt Vy Linh khi nhìn những chú chó. Hạ An dần nhận ra Vy Linh không chỉ có tình yêu sâu sắc với loài mèo, mà còn thể hiện sự kết nối đặc biệt với tất cả các loài động vật.
Một hôm, chiếc máy pha cà phê của Hạ An đột nhiên hỏng. Khách hàng bắt đầu phàn nàn, và Hạ An thì bối rối không biết phải làm sao. Đúng lúc đó, Vy Linh đi ngang qua, thấy Hạ An đang loay hoay.
"Chị Hạ An, có chuyện gì vậy?" Vy Linh hỏi.
"Máy pha cà phê của tôi hỏng rồi," Hạ An thở dài. "Không biết phải sửa thế nào."
Vy Linh nhìn chiếc máy, rồi bất ngờ xắn tay áo lên. "Để tôi xem thử. Tôi cũng có chút kiến thức về điện tử."
Hạ An ngạc nhiên nhìn Vy Linh. Cô không ngờ một "nàng mèo" tinh tế như Vy Linh lại có thể hiểu biết về máy móc. Vy Linh cặm cụi tháo rời các bộ phận, kiểm tra từng chi tiết. Hạ An đứng cạnh, vừa tò mò vừa lo lắng. Khoảng mười lăm phút sau, Vy Linh đứng dậy, tay dính chút dầu mỡ.
"Xong rồi," Vy Linh nói, mỉm cười. "Chỉ là một mối nối bị lỏng thôi."
Hạ An bật thử máy, và chiếc máy pha cà phê lại hoạt động trơn tru. Hạ An vui mừng khôn xiết. "Vy Linh, cảm ơn em nhiều lắm! Em đúng là cứu tinh của chị!"
Hạ An nhìn Vy Linh với ánh mắt trêu chọc. "Chị nghĩ em không đơn giản là một chuyên gia mèo đâu, Vy Linh. Em còn là chuyên gia điện tử nữa cơ. Em còn biết gì nữa không, trổ tài đi, để chị còn biết mà 'khai thác' sau này!"
Vy Linh bật cười khẽ, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió. "Chị Hạ An, chị nghĩ em là bách khoa toàn thư à? Nhưng mà, nếu chị cần, em sẽ cố gắng hết sức." Ánh mắt Vy Linh lấp lánh sự tinh nghịch. Hạ An thấy tim mình khẽ hẫng một nhịp trước nụ cười và ánh mắt ấy.
Từ ngày đó, những buổi chiều, sau khi quán vắng khách, Hạ An thường mời Vy Linh sang uống cà phê. Họ không còn nói về chó hay mèo nữa, mà bắt đầu chia sẻ về cuộc sống, về những ước mơ và cả những nỗi lo lắng. Hạ An kể về những khó khăn khi mới mở quán, về niềm đam mê với loài chó. Vy Linh chia sẻ về hành trình trở thành chuyên gia huấn luyện mèo, về những câu chuyện cảm động của những chú mèo bị bỏ rơi mà cô đã giúp đỡ.
Hạ An nhận ra đằng sau vẻ ngoài có chút kiêu kỳ, Vy Linh là một người rất sâu sắc, nhạy cảm và luôn nỗ lực hết mình vì đam mê. Vy Linh cũng dần cảm nhận được sự ấm áp, chân thành và có chút hậu đậu đáng yêu của Hạ An.
Một buổi tối, khi họ đang ngồi trò chuyện dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ của quán, một chú chó con của Hạ An chạy đến, dụi đầu vào chân Vy Linh. Vy Linh khẽ vuốt ve nó, rồi ngước nhìn Hạ An, ánh mắt Vy Linh lấp lánh một thứ cảm xúc khó tả.
"Chị Hạ An," Vy Linh khẽ nói, giọng hơi trầm. "Em nghĩ... em đã tìm thấy một nơi rất đặc biệt ở đây."
Hạ An nhìn Vy Linh, trái tim cô đập thình thịch. Cô hiểu "nơi đặc biệt" mà Vy Linh nói không chỉ là quán cà phê, mà là sự hiện diện của Hạ An. Một cảm giác ấm áp, ngọt ngào lan tỏa trong lòng Hạ An. Cô nhận ra, mình đã không chỉ quý mến Vy Linh, mà đã bắt đầu có những rung động sâu sắc hơn.
Hạ An khẽ nắm lấy tay Vy Linh, siết nhẹ. "Chị cũng vậy, Vy Linh. Chị cũng nghĩ... em rất đặc biệt."
Trong khoảnh khắc đó, tiếng chó sủa nhẹ nhàng từ xa, và tiếng mèo kêu khe khẽ từ quán đối diện, dường như không còn là âm thanh của sự đối lập. Chúng hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng mới, một bản giao hưởng của tình yêu đang chớm nở giữa "nàng mèo" và "cô chủ quán cà phê chó".