Khi Mèo Gặp Cún: Yêu Là Chuyện Nhỏ - Bách Hợp Đô Thị Ngọt Sủng Hài Hước (Full)

Chương 9: Gia đình "khó tính" và cú sốc bất ngờ
« Trước Sau »
Tình yêu của Hạ An và Vy Linh ngày càng sâu đậm, ngọt ngào như ly cà phê sữa đá mát lạnh vào buổi trưa hè. Họ đã cùng nhau trải qua những ngày tháng bình yên, tràn ngập tiếng cười và cả những khoảnh khắc bối rối đáng yêu. Tuy nhiên, Hạ An biết, để mối quan hệ này thực sự vững chắc, họ cần một bước tiến quan trọng: đối mặt với gia đình. Vy Linh là người chủ động đề nghị. "Chị Hạ An, em muốn đưa chị về ra mắt gia đình em." Giọng cô ấy có chút hồi hộp nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. Hạ An có chút lo lắng. Cô biết Vy Linh là người tinh tế và có phần kín đáo, chắc chắn gia đình cô ấy cũng sẽ không hề đơn giản. "Em... em có chắc chứ, Vy Linh? Chị... chị hơi lo đấy." Vy Linh siết chặt tay Hạ An. "Em chắc chắn. Em muốn gia đình em biết chị quan trọng thế nào đối với em." Cuối tuần đó, Hạ An và Vy Linh lái xe về căn nhà cổ kính của gia đình Vy Linh ở ngoại ô thành phố. Ngôi nhà toát lên vẻ trang nghiêm và lịch lãm, với khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ. Hạ An cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cha mẹ Vy Linh là những người lớn tuổi, có vẻ ngoài nghiêm khắc và quý phái. Họ tiếp đón Hạ An một cách lịch sự, nhưng ánh mắt bà Mai thì không ngừng dò xét. Hạ An cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, nhưng cô vẫn cảm nhận được không khí căng thẳng bao trùm. Trong bữa ăn, mẹ Vy Linh, bà Mai, đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói con bé Linh nhà tôi mở một trung tâm huấn luyện mèo đối diện quán cà phê chó của con, Hạ An?" Hạ An gật đầu. "Vâng ạ. Quán của con tên là 'Chó Con Đáng Yêu'." Hạ An cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất. "Chó sao?" Bà Mai nhíu mày. "Ta cứ tưởng con bé Linh nhà ta chỉ thích mèo thôi chứ." Bà liếc nhìn Vy Linh với ánh mắt đầy ẩn ý. "Mà ta nghe nói, con bé Linh còn thường xuyên sang quán con để... 'làm quen' với chó à?" Vy Linh lập tức lên tiếng: "Mẹ à, con sang giúp chị Hạ An dọn dẹp quán thôi mà." "Giúp dọn dẹp hay là dọn dẹp luôn con bé Hạ An vào nhà mình đây?" Cha Vy Linh, ông Hoàng, đột nhiên lên tiếng, giọng ông trầm ấm nhưng lại mang vẻ uy nghiêm. Hạ An cảm thấy mặt mình nóng bừng. Vy Linh cũng tái mặt. Không khí trong phòng ăn bỗng chốc trở nên đông cứng. Ông Hoàng nhìn thẳng vào Hạ An. "Cô Hạ An này, ta nghe nói con bé Linh nhà ta vốn rất kín tiếng, từ nhỏ đến lớn chưa từng dẫn bạn bè thân thiết về nhà. Vậy mà giờ lại dẫn cô về đây... Có phải giữa hai đứa có chuyện gì không?" Hạ An hít một hơi thật sâu. Cô biết đây là lúc phải đối mặt. Cô nhìn sang Vy Linh, nhận được ánh mắt động viên từ cô ấy. Hạ An đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông Hoàng và bà Mai. "Thưa hai bác," Hạ An nói, giọng cô ấy chắc chắn, không chút run rẩy. "Con và Vy Linh... chúng con yêu nhau." Một sự im lặng đáng sợ bao trùm. Cha mẹ Vy Linh dường như bị sốc. Bà Mai đánh rơi chiếc đũa, còn ông Hoàng thì nhìn Hạ An với ánh mắt khó tin. "Con nói gì?" Ông Hoàng hỏi, giọng ông ấy trầm xuống đến đáng sợ. "Con yêu Hạ An. Và Hạ An cũng yêu con," Vy Linh nói, giọng cô ấy cũng vang lên rõ ràng, đầy kiên định. "Chúng con muốn được sống thật với cảm xúc của mình và được ở bên nhau." Cuộc đối mặt diễn ra căng thẳng. Cha mẹ Vy Linh không chấp nhận. Họ đưa ra rất nhiều lý do, từ định kiến xã hội, quan niệm truyền thống về hôn nhân gia đình cho đến những lo lắng về tương lai của Vy Linh. "Linh, con nói vậy là ý gì?" Bà Mai nhìn con gái, ánh mắt đầy sự thất vọng và cả nỗi sợ hãi. "Hai đứa là con gái... sao có thể? Chuyện này không thể được! Cha mẹ làm sao đối diện với họ hàng, với bạn bè đây? Rồi tương lai con, ai sẽ là người nối dõi cho gia đình?" Bà Mai đưa tay lên ngực, dường như không thể thở nổi. "Linh, con làm vậy là làm khó cha mẹ, làm khó chính mình đấy!" Hạ An nắm chặt tay Vy Linh, cảm nhận sự run rẩy từ cô ấy. Cô lên tiếng, giọng kiên định: "Thưa hai bác, tình yêu không phân biệt giới tính. Chúng con yêu thương nhau thật lòng, và chúng con tin rằng chúng con có thể mang lại hạnh phúc cho nhau. Về tương lai, chúng con sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Chúng con không muốn phải sống một cuộc đời giả dối, che giấu cảm xúc của mình." Dù lời giải thích của Hạ An rất chân thành, nhưng cha mẹ Vy Linh vẫn không lung lay ngay lập tức. Bữa tối kết thúc trong không khí nặng nề, và Hạ An cùng Vy Linh phải ra về trong sự thất vọng của gia đình. Trên đường về, Vy Linh vùi đầu vào vai Hạ An, khóc nức nở. "Em xin lỗi, chị Hạ An. Em biết là sẽ khó khăn, nhưng em không ngờ lại như vậy." Hạ An nhẹ nhàng vuốt tóc Vy Linh. "Không sao đâu, em yêu. Chị biết mà. Nhưng chị tin, chỉ cần chúng ta yêu nhau thật lòng, mọi thứ sẽ ổn thôi." Dù gia đình Vy Linh chưa chấp nhận, nhưng sự kiện này đã khiến tình yêu của Hạ An và Vy Linh trở nên kiên cường hơn. Họ đã cùng nhau đối mặt với thử thách đầu tiên, và điều đó càng khiến họ nhận ra rằng, chỉ cần có nhau, họ có thể vượt qua mọi định kiến và rào cản. Chặng đường phía trước vẫn còn dài, nhưng họ đã sẵn sàng nắm tay nhau đi tiếp.
« Trước Sau »