Hướng Dương Tĩnh Lặng (Nơi Gió Và Nắng Tìm Thấy Nhau)

Chương 16: Bữa sáng bất ổn và cái nhìn khác lạ
« Trước Sau »
Những ngày mẹ Hạ Đông, Bà Hương, ở lại thị trấn Hướng Dương diễn ra với nhiều cung bậc cảm xúc. Dù đã có dấu hiệu "nới lỏng" hơn, nhưng Bà Hương vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Huỳnh Trân. Bà thường xuyên quan sát, đánh giá mọi hành động của Trân, và Hạ Đông biết mẹ đang âm thầm "kiểm tra" người yêu của mình. Huỳnh Trân, với sự tinh tế và khéo léo vốn có, không hề tỏ ra khó chịu. Cô ấy vẫn nhiệt tình chăm sóc Bà Hương, hỏi han sức khỏe, mời bà dùng bữa, và thậm chí còn đích thân làm liệu trình chăm sóc da mặt miễn phí cho bà tại Spa. "Mẹ à, da mặt mẹ dạo này hơi khô đấy. Để con bé Trân nó chăm sóc cho, em ấy có bí quyết hay lắm," Hạ Đông cố gắng thuyết phục mẹ. Bà Hương ban đầu còn chần chừ, nhưng trước sự nhiệt tình của Huỳnh Trân và lời khuyên của con gái, bà đành đồng ý. Khi Huỳnh Trân nhẹ nhàng massage, thoa tinh dầu lên mặt, Bà Hương cảm nhận được sự chuyên nghiệp và dịu dàng từ đôi bàn tay của Trân. Mùi hương lavender thoang thoảng giúp bà thư giãn hơn. "Con bé này, tay nghề cũng được đấy," Bà Hương khẽ nói, dù giọng vẫn còn chút khách sáo. Huỳnh Trân chỉ cười tươi, không nói gì, tiếp tục công việc của mình. Hạ Đông đứng bên cạnh, nhìn thấy sự tương tác nhỏ đó mà lòng cảm thấy vui mừng. Tuy nhiên, cuộc sống "ba người" đôi khi cũng dẫn đến những tình huống dở khóc dở cười. Bà Hương, vốn là người thích sự ngăn nắp, truyền thống, và không mấy am hiểu về công nghệ. Còn Hạ Đông thì quen với sự tự do, và có phần lơ đễnh trong những việc vặt. Một sáng, Bà Hương quyết định vào bếp nấu bữa sáng cho cả nhà. Bà chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn với phở bò truyền thống. Hạ Đông và Huỳnh Trân ngồi vào bàn, hít hà mùi thơm. "Hạ Đông, con bé này, cái laptop của con sao cứ để lung tung trong phòng khách vậy?" Bà Hương đột nhiên hỏi, ánh mắt bà nhìn chằm chằm vào chiếc laptop của Hạ Đông đang nằm trên ghế sofa. "Mẹ đã cất nó vào trong phòng con rồi đấy." Hạ Đông giật mình. "Mẹ à, con đang dùng dở mà. Con để đó để tiện làm việc." Bà Hương nhíu mày. "Làm việc gì mà cứ để bừa bộn vậy. Con bé Trân, con phải nhắc nhở nó đi nhé. Con gái con đứa, gọn gàng một chút." Huỳnh Trân khẽ cười gượng, cô ấy nhìn Hạ Đông đầy vẻ thông cảm. "Dạ, bác gái. Chị Hạ Đông làm IT nên hay ôm máy tính theo người ấy mà. Con sẽ nhắc nhở chị ấy ạ." Bữa sáng tiếp tục với những lời nhắc nhở nhẹ nhàng từ Bà Hương về việc Hạ Đông nên ăn uống điều độ, nên giữ gìn sức khỏe. Huỳnh Trân luôn ở bên cạnh, vừa lắng nghe vừa khéo léo đỡ lời cho Hạ Đông. Hạ Đông nhìn Huỳnh Trân, cảm thấy biết ơn vô cùng. Một buổi chiều khác, Bà Hương ngồi xem tivi ở phòng khách. Bỗng chiếc tivi gặp trục trặc, màn hình nhấp nháy liên tục. Bà Hương bối rối không biết làm sao. "Hạ Đông, con bé này, ra xem cái tivi hộ mẹ với!" Bà Hương gọi. Hạ Đông đang ở trong phòng làm việc. Huỳnh Trân nghe tiếng, vội vàng chạy đến. "Để con xem thử bác gái." Huỳnh Trân loay hoay một lúc, kiểm tra các dây nối, rồi khẽ vỗ vào mặt sau của tivi. Màn hình tivi lập tức hiển thị bình thường trở lại. Bà Hương ngạc nhiên. "Ôi, con bé Trân, con cũng biết sửa tivi sao? Con giỏi quá!" Huỳnh Trân cười tươi. "Dạ, mấy cái lỗi đơn giản này con cũng biết chút đỉnh ạ." Hạ Đông bước ra khỏi phòng, thấy cảnh đó thì mỉm cười. "Mẹ thấy chưa? Em ấy giỏi lắm đó." Bà Hương nhìn Huỳnh Trân với ánh mắt khác lạ. Từ trước đến nay, bà vẫn nghĩ Huỳnh Trân chỉ là một cô gái làm đẹp, có phần yếu đuối. Nhưng giờ đây, bà thấy Huỳnh Trân không chỉ tinh tế, khéo léo, mà còn rất tháo vát, độc lập. Bà nhìn cách Huỳnh Trân quan tâm đến Hạ Đông, cách Hạ Đông nhìn Huỳnh Trân đầy trìu mến. Những điều đó khiến Bà Hương bắt đầu suy nghĩ. Vào buổi tối cuối cùng trước khi Bà Hương về lại thành phố, Huỳnh Trân chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn tại Spa, mời Bà Hương và Hạ Đông. Bàn ăn được trang trí lãng mạn với nến và hoa. Huỳnh Trân còn tự tay chuẩn bị một chai rượu vang trái cây đặc biệt của thị trấn. Bà Hương nhìn bữa tiệc nhỏ, nhìn nụ cười hạnh phúc của Hạ Đông khi được Huỳnh Trân chăm sóc, và cách Huỳnh Trân luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho con gái mình. Bà nhận ra, Hạ Đông thực sự hạnh phúc khi ở bên Huỳnh Trân. Dù vẫn còn những định kiến, nhưng tình yêu thương dành cho con gái đã khiến Bà Hương phải suy nghĩ lại. "Con bé Trân này," Bà Hương khẽ nói, giọng bà ấy không còn lạnh lùng. "Mẹ thấy con chăm sóc Hạ Đông rất tốt. Mẹ... mẹ mừng vì Hạ Đông có con ở bên." Lời nói của Bà Hương tuy đơn giản, nhưng lại mang ý nghĩa to lớn. Hạ Đông và Huỳnh Trân nhìn nhau, đôi mắt họ rưng rưng. Đó là dấu hiệu đầu tiên của sự chấp nhận, một bước tiến quan trọng trên hành trình tình yêu của họ. Thị trấn Hướng Dương, dưới ánh trăng rằm, như đang chứng kiến một câu chuyện tình yêu đang dần được gia đình chấp nhận, chậm rãi nhưng đầy vững chắc.
« Trước Sau »