Hướng Dương Tĩnh Lặng (Nơi Gió Và Nắng Tìm Thấy Nhau)
Chương 19: Những niềm vui giản dị và không gian tình yêu
Cuộc sống trong căn nhà mới ở thị trấn Hướng Dương thật sự là một giấc mơ đối với Hạ Đông và Huỳnh Trân. Mỗi buổi sáng, họ thức dậy cùng nhau, cùng thưởng thức ly cà phê do Huỳnh Trân pha và ngắm nhìn khu vườn xanh tươi. Hạ Đông không còn cảm thấy cô đơn trong công việc, bởi Huỳnh Trân thường xuyên ghé vào phòng làm việc của cô, mang theo một tách trà hoặc chỉ đơn giản là ngồi đọc sách để bầu bạn.
Ngược lại, Hạ Đông cũng dành nhiều thời gian hơn cho Huỳnh Trân tại Spa. Cô không còn chỉ giúp đỡ về mặt kỹ thuật, mà còn học cách hiểu hơn về công việc của Trân. Cô học cách phân biệt các loại tinh dầu, tìm hiểu về các liệu trình chăm sóc da, và thậm chí còn tự tay pha chế một vài loại mặt nạ đơn giản dưới sự hướng dẫn của Huỳnh Trân.
"Chị Hạ Đông, chị làm thế này nè," Huỳnh Trân nhẹ nhàng cầm tay Hạ Đông, hướng dẫn cách thoa kem đều lên mặt nạ. "Chị tỉ mỉ vậy chắc làm IT tốt lắm."
Hạ Đông mỉm cười. "Chỉ là quen với việc chi tiết thôi. Nhưng làm mấy cái này lại thấy thoải mái hơn gõ code nhiều."
Những buổi chiều cuối tuần thường được dành cho việc chăm sóc khu vườn. Hạ Đông, với kiến thức về hệ thống tưới tự động và Huỳnh Trân với niềm đam mê cây cảnh, đã biến khu vườn thành một ốc đảo xanh mát với đủ loại hoa và cây thảo mộc. Mùi đất ẩm, mùi hoa cỏ và tiếng chim hót líu lo đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của họ.
Một lần, khi đang cùng nhau cắt tỉa cây, Hạ Đông bất cẩn làm rơi chiếc kéo làm vườn vào một bụi hồng. Gai hồng cào vào tay cô một vết xước khá sâu. Huỳnh Trân thấy vậy thì hốt hoảng.
"Chị Hạ Đông! Chị có sao không?" Huỳnh Trân vội vàng chạy đến, nắm lấy tay Hạ Đông. Cô ấy lo lắng nhìn vết xước đang rỉ máu.
"Không sao đâu mà," Hạ Đông cười trấn an. "Chỉ là vết xước nhỏ thôi."
Nhưng Huỳnh Trân không chịu. Cô ấy lập tức kéo Hạ Đông vào nhà, tìm hộp sơ cứu, cẩn thận sát trùng vết thương và dán băng cá nhân. Động tác của cô ấy nhẹ nhàng, tỉ mỉ, đôi mắt vẫn không rời khỏi vết thương trên tay Hạ Đông.
"Chị Hạ Đông lúc nào cũng vậy, bất cẩn quá," Huỳnh Trân lẩm bẩm, giọng cô ấy pha chút trách móc yêu chiều. "Sau này làm gì cũng phải cẩn thận hơn một chút nhé, không thì lại làm em lo đấy."
Hạ Đông nhìn Huỳnh Trân, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô ấy thích cái cách Huỳnh Trân lo lắng cho mình, thích cái cách cô ấy quan tâm từng chút một. "Chị biết rồi. Có em ở đây thì chị cứ việc "hậu đậu" thôi, kiểu gì cũng có người lo." Hạ Đông cười trêu.
Huỳnh Trân đánh nhẹ vào vai Hạ Đông. "Chị Hạ Đông nói gì lạ vậy. Nhưng mà... cũng đúng. Có em ở đây, chị cứ thoải mái đi nhé."
Họ cùng nhau đi chợ, cùng nhau nấu những bữa cơm đơn giản nhưng đầy ắp tiếng cười. Hạ Đông, người vốn không giỏi bếp núc, đã bắt đầu học thêm vài món ăn dưới sự hướng dẫn của Huỳnh Trân. Những lúc Hạ Đông làm đổ gia vị hay quên tắt bếp, Huỳnh Trân lại bật cười khúc khích, rồi kiên nhẫn chỉ dẫn lại.
Một buổi tối, khi đang ăn kem ở một quán nhỏ trong thị trấn, Hạ Đông nhìn Huỳnh Trân đang say sưa kể chuyện, đôi mắt cô ấy lấp lánh dưới ánh đèn đường. Hạ Đông chợt nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những điều gì quá lớn lao hay phi thường. Hạnh phúc là những khoảnh khắc giản dị như thế này: được ở bên cạnh người mình yêu, được nhìn thấy nụ cười của họ, được cùng nhau trải qua những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống.
"Trân này," Hạ Đông khẽ gọi.
"Dạ?" Huỳnh Trân quay sang.
Hạ Đông không nói gì, chỉ đơn giản là nắm lấy tay Huỳnh Trân, đan những ngón tay mình vào. "Cảm ơn em."
Huỳnh Trân mỉm cười, siết chặt tay Hạ Đông. Cô ấy hiểu lời cảm ơn đó không chỉ dành cho buổi tối hôm nay, mà cho tất cả những gì Hạ Đông đã tìm thấy kể từ khi cô ấy xuất hiện trong cuộc đời mình.
Cuộc sống của Hạ Đông và Huỳnh Trân, dưới ánh trăng của thị trấn Hướng Dương, không ngừng viết nên những chương mới của sự bình yên và hạnh phúc. Ngôi nhà nhỏ của họ không chỉ là một tổ ấm, mà còn là một không gian tình yêu, nơi mỗi ngày đều là một niềm vui mới, một sự khám phá mới về nhau, và một lời khẳng định cho tình yêu bền vững.