Hướng Dương Tĩnh Lặng (Nơi Gió Và Nắng Tìm Thấy Nhau)
Chương 21: Nhịp sống mới và những chuyến đi về
Quyết định nhận lời mời từ tập đoàn công nghệ ở thành phố lớn đã mở ra một chương mới đầy thử thách nhưng cũng không kém phần hứng khởi trong cuộc đời Hạ Đông. Cô bắt đầu những chuyến đi đi về về giữa thị trấn Hướng Dương và thành phố. Ba ngày trong tuần, Hạ Đông làm việc trực tiếp tại văn phòng công ty ở thành phố, tham gia các cuộc họp và dự án lớn. Bốn ngày còn lại, cô làm việc từ xa tại căn nhà ấm cúng của mình ở Hướng Dương, và quan trọng nhất, là được ở bên cạnh Huỳnh Trân.
Giai đoạn đầu không hề dễ dàng. Nhịp sống nhanh chóng, áp lực công việc lớn ở thành phố khiến Hạ Đông cảm thấy choáng ngợp. Cô nhớ sự yên bình của thị trấn, nhớ những bữa cơm nhà do Huỳnh Trân nấu và những buổi tối cùng nhau ngắm trăng. Những lúc cảm thấy mệt mỏi, cô lại gọi điện cho Huỳnh Trân.
"Chị Hạ Đông, chị có sao không? Giọng chị nghe mệt mỏi quá," Huỳnh Trân lo lắng hỏi qua điện thoại.
"Chị ổn mà. Chỉ là hơi nhớ em thôi," Hạ Đông đáp, giọng cô ấy pha chút yếu ớt.
Huỳnh Trân bật cười nhẹ. "Nhớ em sao không về sớm đi. Món canh bí đao chị thích em đang hầm cho chị đây."
Những lời nói và sự quan tâm của Huỳnh Trân là động lực lớn nhất giúp Hạ Đông vượt qua những khó khăn ban đầu. Mỗi cuối tuần, khi Hạ Đông lái xe về đến Hướng Dương, cô luôn thấy Huỳnh Trân đã đứng đợi ở cửa, với nụ cười rạng rỡ và một vòng tay ấm áp. Cảm giác được trở về nhà, trở về bên Huỳnh Trân, luôn là điều tuyệt vời nhất đối với Hạ Đông.
Trong khi đó, Huỳnh Trân cũng bắt tay vào kế hoạch mở chi nhánh Spa ở thành phố. Cô dành thời gian tìm hiểu thị trường, nghiên cứu các địa điểm tiềm năng và lên ý tưởng thiết kế. Công việc bận rộn không kém Hạ Đông, nhưng Huỳnh Trân lại làm việc với một niềm hứng khởi đặc biệt. Cô muốn Spa của mình phát triển, không chỉ vì sự nghiệp, mà còn vì đó là cách để cô và Hạ Đông có thể gần nhau hơn trong tương lai.
"Chị Hạ Đông, em tìm được một địa điểm này ở khu trung tâm thành phố. Nó rất rộng và có thể thiết kế thành một Spa cao cấp đấy," Huỳnh Trân hào hứng kể với Hạ Đông vào một buổi tối. Cô ấy mở bản thiết kế trên laptop của Hạ Đông, say sưa giải thích về ý tưởng của mình.
Hạ Đông chăm chú lắng nghe, cô ấy đưa ra những lời khuyên về mặt quản lý, về cách ứng dụng công nghệ vào Spa để việc điều hành hiệu quả hơn. Họ cùng nhau bàn bạc, phác thảo từng chi tiết, từ bố cục không gian, thiết bị, cho đến chiến lược marketing. Những buổi tối của họ tràn ngập tiếng cười và những giấc mơ chung.
"Chị Hạ Đông, chị nghĩ sao về việc đặt tên chi nhánh mới là 'Nắng Ban Mai'?" Huỳnh Trân hỏi, ánh mắt cô ấy lấp lánh. "Nó vừa thể hiện sự tươi mới, vừa mang ý nghĩa về ánh sáng của mình."
Hạ Đông mỉm cười, khẽ xoa đầu Huỳnh Trân. "Tên rất hay. Chị thích."
Mỗi khi Hạ Đông phải trở lại thành phố làm việc, Huỳnh Trân sẽ chuẩn bị đồ ăn tươm tất cho cô, dặn dò đủ điều. Và mỗi khi Huỳnh Trân lên thành phố tìm kiếm địa điểm, Hạ Đông sẽ là người lái xe đưa đón, cùng cô ấy đi khắp nơi, lắng nghe những phân tích và ý tưởng của cô. Họ trở thành chỗ dựa vững chắc cho nhau, cả trong công việc lẫn cuộc sống.
Dù có những ngày mệt mỏi vì công việc và những chuyến đi lại, nhưng Hạ Đông và Huỳnh Trân chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Họ luôn biết rằng có người kia đang chờ đợi, đang ủng hộ, và đang cùng mình xây dựng một tương lai chung.
Một tối nọ, khi Hạ Đông trở về từ thành phố, Huỳnh Trân đã nấu sẵn bữa tối và đợi cô. Hạ Đông ôm chặt Huỳnh Trân, cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay ấy.
"Nhớ em lắm," Hạ Đông khẽ nói.
"Em cũng nhớ chị," Huỳnh Trân đáp, tựa đầu vào vai Hạ Đông. "Dù xa cách một chút, nhưng em thấy chúng ta lại càng hiểu và trân trọng nhau hơn, đúng không chị Hạ Đông?"
Hạ Đông gật đầu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh đèn từ Spa của Huỳnh Trân vẫn sáng lung linh, và những ngôi sao trên bầu trời Hướng Dương thì lấp lánh như những hy vọng. Cô biết rằng, dù con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng chỉ cần họ nắm chặt tay nhau, mọi thứ đều sẽ trở thành hành trình hạnh phúc.