Hướng Dương Tĩnh Lặng (Nơi Gió Và Nắng Tìm Thấy Nhau)

Chương 23: Vòng tay rộng mở và lời chúc phúc kép
« Trước Sau »
Sau thành công của chi nhánh Spa mới ở thành phố, cuộc sống của Hạ Đông và Huỳnh Trân không chỉ ổn định về sự nghiệp mà còn ấm áp hơn khi nhận được sự chấp nhận dần dần từ Bà Hương. Giờ đây, đã đến lúc Huỳnh Trân muốn chính thức đưa Hạ Đông về ra mắt gia đình mình. Cô ấy muốn Hạ Đông cảm nhận được sự ấm áp và rộng mở từ những người thân yêu nhất của mình. Gia đình Huỳnh Trân không sống ở thị trấn Hướng Dương, mà ở một thành phố biển yên bình hơn, cách Hướng Dương không quá xa. Họ là những người có tư tưởng khá hiện đại và cởi mở, luôn đặt hạnh phúc và sự lựa chọn của con cái lên hàng đầu. "Chị Hạ Đông, em muốn đưa chị về thăm ba mẹ em vào cuối tuần này," Huỳnh Trân nói với Hạ Đông, giọng cô ấy có chút hồi hộp. "Em đã kể cho ba mẹ nghe về chị rồi." Hạ Đông có chút lo lắng. Dù biết gia đình Trân có tư tưởng thoáng, nhưng việc chính thức ra mắt vẫn khiến cô không khỏi hồi hộp. "Mẹ em... ba em có phản ứng gì không?" Huỳnh Trân mỉm cười, siết chặt tay Hạ Đông. "Ba mẹ em chỉ hỏi là em có hạnh phúc không. Khi em nói có, họ rất vui. Họ nói chỉ cần em hạnh phúc là được." Lời nói của Huỳnh Trân như xua đi mọi nỗi lo trong lòng Hạ Đông. Cô gật đầu. "Được thôi. Vậy chúng ta đi." Cuối tuần đó, Hạ Đông và Huỳnh Trân lái xe đến thành phố biển. Ngôi nhà của ba mẹ Huỳnh Trân nằm sát biển, với khu vườn đầy hoa giấy rực rỡ. Khi họ bước vào, Ông Nam và Bà Thảo (cha mẹ Huỳnh Trân) đã đứng đợi ở cửa, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt đầy sự chào đón. "Chào con, Hạ Đông!" Ông Nam nói, giọng ông ấy ấm áp. Ông vỗ nhẹ vai Hạ Đông, không chút xa cách. "Trân nhà ta kể về con nhiều lắm. Thật mừng vì con bé đã tìm được một người bạn tâm giao như con." Bà Thảo nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Đông, ánh mắt bà ấy tràn đầy sự dịu dàng. "Con bé Hạ Đông, vào nhà đi con. Đường xa chắc mệt rồi. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé." Hạ Đông cảm thấy vô cùng thoải mái và được chào đón. Khác hẳn với sự nghiêm nghị ban đầu của mẹ mình, ba mẹ Huỳnh Trân toát lên sự thân thiện và cởi mở. Trong bữa cơm, không khí vô cùng vui vẻ và ấm cúng. Ông Nam và Bà Thảo hỏi Hạ Đông về công việc IT, về cuộc sống ở thị trấn Hướng Dương, về những sở thích của cô. Họ lắng nghe Hạ Đông nói chuyện một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại bật cười trước những câu chuyện cô kể. "Mẹ thấy con bé Trân dạo này vui vẻ hẳn," Bà Thảo nói, nhìn Huỳnh Trân với ánh mắt trìu mến. "Nó ít khi chia sẻ chuyện tình cảm cá nhân, nhưng từ khi quen Hạ Đông, mẹ thấy nó hoạt bát hơn nhiều, lại còn chịu khó mở rộng Spa nữa." Ông Nam gật đầu. "Đúng vậy. Ba mẹ luôn muốn con cái được hạnh phúc, được sống thật với chính mình. Trân, con cứ yên tâm, ba mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định của con, miễn là con vui vẻ và làm điều đúng đắn." Huỳnh Trân nhìn ba mẹ, đôi mắt cô ấy rưng rưng xúc động. "Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm." Hạ Đông nhìn cảnh tượng đó, trong lòng dâng trào cảm xúc. Cô đã từng lo lắng về việc đối mặt với gia đình Huỳnh Trân, nhưng giờ đây, cô nhận được sự chào đón và chấp nhận trọn vẹn đến vậy. Cô hiểu rằng, tình yêu của cô với Huỳnh Trân không chỉ được chứng kiến bởi bản thân họ, bởi bạn bè, mà còn được gia đình hai bên chúc phúc. Đêm đó, Hạ Đông và Huỳnh Trân đi dạo trên bờ biển. Tiếng sóng vỗ rì rào, gió biển mặn mòi. Hạ Đông nắm chặt tay Huỳnh Trân. "Gia đình em thật tuyệt vời," Hạ Đông khẽ nói. "Chị rất hạnh phúc khi được họ chấp nhận." Huỳnh Trân tựa đầu vào vai Hạ Đông. "Em cũng vậy. Em rất hạnh phúc khi có chị, và khi chị được gia đình em yêu quý." Ánh trăng vàng trải dài trên mặt biển, phản chiếu lấp lánh như hàng ngàn vì sao. Hạ Đông và Huỳnh Trân biết rằng, họ đã vượt qua mọi sóng gió, mọi rào cản. Tình yêu của họ không chỉ là tình yêu của hai cá thể, mà đã trở thành một phần của hai gia đình, của một tương lai rộng mở, đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc. Ngôi nhà của họ ở Hướng Dương, chi nhánh Spa ở thành phố, và cả những chuyến đi về giữa hai nơi... tất cả đều là minh chứng cho một tình yêu bền chặt, vượt lên mọi định kiến.
« Trước Sau »