Hướng Dương Tĩnh Lặng (Nơi Gió Và Nắng Tìm Thấy Nhau)
Chương 24: Những cột mốc mới và hạnh phúc lan tỏa
Thời gian trôi đi, nhanh như những chuyến tàu tốc hành giữa thành phố và thị trấn Hướng Dương của Hạ Đông. Chi nhánh "Nắng Ban Mai Spa" ở thành phố của Huỳnh Trân đã chính thức đi vào hoạt động và nhanh chóng gặt hái được thành công. Huỳnh Trân, với sự chuyên nghiệp và tài năng của mình, cùng với sự hỗ trợ đắc lực từ Hạ Đông về mặt công nghệ và quản lý, đã biến Spa thành một địa chỉ uy tín, được nhiều người biết đến.
Hạ Đông cũng không ngừng phát triển trong sự nghiệp IT. Cô trở thành một trong những chuyên gia IT được tin cậy nhất tại tập đoàn, với nhiều dự án lớn và những đóng góp quan trọng. Dù bận rộn, Hạ Đông luôn giữ sự cân bằng giữa công việc ở thành phố và cuộc sống cá nhân ở thị trấn Hướng Dương. Cô dành ba ngày làm việc tập trung ở công ty, và bốn ngày còn lại hoàn toàn cho công việc tự do và quan trọng nhất, là cho Huỳnh Trân.
Mối quan hệ của họ ngày càng bền chặt. Ngôi nhà nhỏ ở Hướng Dương đã trở thành tổ ấm thật sự, nơi họ chia sẻ mọi buồn vui, mọi mệt mỏi sau một ngày làm việc. Khu vườn nhỏ xinh đẹp ngày càng rực rỡ với đủ loại hoa do Huỳnh Trân chăm sóc, và hệ thống tưới tự động do Hạ Đông thiết kế luôn hoạt động hiệu quả.
Một buổi tối, khi đang ngồi ăn tối trong vườn, Huỳnh Trân nhìn Hạ Đông, đôi mắt cô ấy lấp lánh niềm vui.
"Chị Hạ Đông này, chị có muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ để kỷ niệm không?" Huỳnh Trân hỏi. "Kỷ niệm một năm chúng ta dọn về nhà này, và Spa ở thành phố cũng hoạt động rất tốt rồi."
Hạ Đông mỉm cười. "Ý hay đấy! Em muốn mời ai?"
"Em muốn mời tất cả những người thân yêu của chúng ta. Ba mẹ em, ba mẹ chị, nhân viên Spa, và cả những người bạn thân thiết ở thị trấn nữa," Huỳnh Trân hào hứng nói. "Em muốn chia sẻ niềm vui này với mọi người."
Hạ Đông cảm thấy ấm lòng. Cô ấy rất thích ý tưởng này. Một buổi tiệc nhỏ, ấm cúng, để cảm ơn những người đã luôn ủng hộ họ.
Buổi tiệc được tổ chức ngay tại khu vườn của họ. Ánh đèn lấp lánh, tiếng nhạc du dương, và mùi thơm của thức ăn quyện vào không khí. Bà Hương đã đến từ sớm, giúp đỡ Huỳnh Trân chuẩn bị mọi thứ. Bà Hương không còn e ngại hay dò xét. Bà nhìn Huỳnh Trân với ánh mắt đầy yêu thương và tự hào, như nhìn chính con gái ruột của mình. Bà còn chủ động nói chuyện với cha mẹ Huỳnh Trân (Ông Nam và Bà Thảo) một cách thân thiết, chia sẻ về những kỷ niệm của Hạ Đông khi còn nhỏ.
"Con bé Trân nó chăm sóc Hạ Đông tốt lắm đó anh Nam, chị Thảo," Bà Hương nói, ánh mắt nhìn Huỳnh Trân đầy vẻ hài lòng. "Từ khi có con bé Trân, Hạ Đông của mẹ vui vẻ hẳn ra."
Ông Nam và Bà Thảo mỉm cười. "Chúng tôi cũng thấy vậy. Hạ Đông cũng là một đứa trẻ tốt, rất hiền lành. Mừng cho hai con bé đã tìm thấy nhau."
Hạ Đông đứng cạnh Huỳnh Trân, nhìn khung cảnh ấm áp đó mà lòng thấy mãn nguyện vô cùng. Tình yêu của họ không chỉ được chấp nhận, mà còn được chúc phúc và sẻ chia.
Khi buổi tiệc dần tàn, chỉ còn lại những người thân thiết nhất, Huỳnh Trân đột nhiên nắm tay Hạ Đông, kéo cô ấy ra giữa khu vườn. Cô ấy nhìn Hạ Đông, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn lồng.
"Chị Hạ Đông," Huỳnh Trân khẽ nói, giọng cô ấy đầy tình cảm. "Cảm ơn chị vì tất cả. Cảm ơn chị vì đã yêu em, vì đã cùng em xây dựng cuộc sống này."
Hạ Đông mỉm cười. "Chị cũng phải cảm ơn em, Trân. Em đã mang ánh sáng đến cuộc đời chị."
Huỳnh Trân lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo, mở ra. Bên trong là một cặp nhẫn bạc đơn giản nhưng tinh xảo. "Chị Hạ Đông, em biết chúng ta đã có tất cả. Nhưng em muốn có một lời hứa, một lời cam kết bền vững hơn. Chị... chị có đồng ý cùng em bước đi trên con đường còn lại của cuộc đời không? Chị có đồng ý làm bạn đời của em không?"
Hạ Đông sững sờ, đôi mắt cô ấy rưng rưng. Cô không ngờ Huỳnh Trân lại chuẩn bị một điều bất ngờ đến vậy. Nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má Hạ Đông. Cô gật đầu, không nói nên lời.
Huỳnh Trân đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Hạ Đông, rồi Hạ Đông cũng run rẩy đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay Huỳnh Trân. Cặp nhẫn bạc lấp lánh dưới ánh trăng, minh chứng cho một tình yêu đã vượt qua mọi sóng gió, mọi định kiến, và giờ đây đã sẵn sàng bước sang một chương mới của sự gắn kết trọn đời.
Dưới bầu trời đêm đầy sao của thị trấn Hướng Dương, Hạ Đông và Huỳnh Trân trao nhau một nụ hôn nồng nàn. Nụ hôn ấy không chỉ là lời hứa, mà còn là lời khẳng định về một tình yêu đích thực, một hạnh phúc vẹn tròn đã lan tỏa từ hai trái tim đến toàn bộ cuộc sống của họ.