Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng
Chương 1: Cú ngã định mệnh và màn tỉnh dậy không tưởng
Hoàng Thư, sinh viên năm cuối chuyên ngành Công nghệ thông tin, kiêm "chuyên gia" về tiểu thuyết xuyên không và phim cổ trang, đang có một buổi chiều không mấy suôn sẻ. Chiếc máy tính "cục gạch" của cô đột nhiên dở chứng, màn hình xanh lè giữa lúc cô đang cày dở bộ phim dã sử hoành tráng. Lời nguyền "máy tính hỏng ngay lúc cao trào" quả nhiên linh nghiệm! Cô vừa vò đầu bứt tóc, vừa lẩm bẩm nguyền rủa cái số phận "con sen" của mình.
"Trời ơi, có cho con xuyên không thì cũng cho con xuyên vào thân phận công chúa quyền quý, không thì cũng là nữ hiệp võ công cao cường chứ sao lại cứ bắt con học code thế này!" Hoàng Thư lầm bầm, tay loay hoay rút phích cắm.
Đúng lúc đó, một tiếng "RẦM!" vang lên. Có lẽ là do cô quá tập trung vào "nỗi khổ" của mình mà không để ý đến sợi dây điện thoại sạc bị vướng vào chân. Hoàng Thư loạng choạng, mất thăng bằng. Cô cảm thấy một cú va đập mạnh vào đầu, mọi thứ tối sầm lại. "Mình... mình có được xuyên không không ta?" Đó là ý nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu Hoàng Thư trước khi mọi giác quan chìm vào bóng tối.
Khi Hoàng Thư tỉnh dậy, điều đầu tiên cô cảm nhận được là một cơn đau nhức nhối ở sau gáy. Cô cố gắng mở mắt. Khác với căn phòng trọ bừa bộn quen thuộc, trước mắt cô là một không gian hoàn toàn xa lạ. Trần nhà bằng gỗ tối màu, những cột trụ to lớn, và một chiếc màn trướng màu đỏ thẫm rủ xuống từ đỉnh giường. Mùi hương của thảo mộc và không khí ẩm thấp xộc vào mũi.
"Đây là đâu?" Hoàng Thư thốt lên, giọng cô khàn đặc.
Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng toàn thân đau ê ẩm. Ánh sáng lờ mờ từ khung cửa sổ hé lộ một căn phòng rộng lớn, trang trí theo phong cách cổ điển mà cô chỉ thấy trong phim. Bàn gỗ chạm khắc tinh xảo, bình phong thêu hình chim phượng, và một chiếc đèn lồng treo lơ lửng.
"Không lẽ mình... xuyên không thật rồi?" Hoàng Thư reo lên, vừa mừng vừa rợn người. Cô vội vàng sờ lên mặt, sờ lên người. Da dẻ mịn màng, tay chân thon thả, không có vẻ gì là bị biến thành ông lão hay bà cụ cả. "Tuyệt vời! Mình vẫn là mỹ nữ!" Hoàng Thư thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc hưng phấn, cánh cửa phòng khẽ mở. Một tỳ nữ ăn mặc giản dị bước vào, trên tay bưng một bát thuốc nghi ngút khói. Cô tỳ nữ nhìn thấy Hoàng Thư đã tỉnh, liền vui mừng khôn xiết.
"Tiểu thư! Tiểu thư đã tỉnh lại rồi! May quá, nô tỳ cứ tưởng..." Cô tỳ nữ nói, giọng cô ấy run run.
Hoàng Thư nhíu mày. "Tiểu thư? Ngươi là ai? Đây là đâu? Và cái thứ nước đen sì này là gì vậy?"
Cô tỳ nữ ngạc nhiên nhìn Hoàng Thư. "Tiểu thư... người không nhớ gì sao? Người bị ngã ngựa, chấn động đầu, may mà còn giữ được mạng. Đây là phủ Tướng quân Bạch Lăng. Nô tỳ là Lục Bình, tỳ nữ thân cận của người mà!"
Hoàng Thư choáng váng. Phủ Tướng quân Bạch Lăng? Bạch Lăng? Cô nhớ mang máng cái tên này. Trong một bộ tiểu thuyết dã sử nào đó mà cô từng đọc, có một nữ Tướng quân tên Bạch Lăng, nổi tiếng là "Sát Thần", "Diêm Vương" trên chiến trường, lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng lại cực kỳ ngô nghê trong chuyện đời thường. "Không lẽ mình xuyên vào bộ truyện đó thật sao?" Hoàng Thư nghĩ bụng. "Mà mình là tiểu thư nào vậy?"
"Ngã ngựa?" Hoàng Thư lặp lại, cô ấy vốn có bệnh sợ độ cao và động vật lớn. "Ta mà biết cưỡi ngựa á? Ngươi có nhầm lẫn gì không?"
Lục Bình càng thêm hoang mang. "Tiểu thư, người... người không sao chứ? Người là Phượng tiểu thư của Phượng gia, tên là Phượng Dao. Người bị ban hôn cho Tướng quân Bạch Lăng, và hôm qua trên đường đến phủ thì người bị ngã ngựa..."
"Cái gì? Ban hôn? Phượng Dao?" Hoàng Thư hét lên. "Ta là Hoàng Thư! Không phải Phượng Dao nào cả! Ban hôn? Với một nữ Tướng quân? Không thể nào!" Hoàng Thư đứng bật dậy, mặc kệ cơn đau đầu.
Lục Bình sợ hãi, làm rơi cả bát thuốc. "Tiểu thư... người... người bị điên rồi sao?"
Hoàng Thư không quan tâm đến Lục Bình. Cô ấy lao đến trước chiếc gương đồng lớn đặt ở góc phòng. Trong gương, phản chiếu một khuôn mặt xa lạ. Tuy ngũ quan thanh tú, có nét đẹp cổ điển, nhưng không phải là gương mặt của Hoàng Thư. "Trời đất ơi! Mình không chỉ xuyên không, mà còn xuyên vào thân phận của người khác nữa sao?" Hoàng Thư kêu trời. "Mà còn là tiểu thư bị ban hôn với nữ Tướng quân lạnh lùng kia nữa!"
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Một bóng dáng cao ráo, uy nghiêm bước vào. Nàng mặc bộ giáp đen tuyền, lưng đeo kiếm, khí chất lạnh lùng tỏa ra khắp căn phòng. Đôi mắt sắc như chim ưng lướt qua Lục Bình đang run rẩy, rồi dừng lại ở Hoàng Thư, người đang đứng ngơ ngác trước gương.
Chính là Bạch Lăng. Nàng Tướng quân nổi tiếng khắp thiên hạ.
"Ngươi là người mà Hoàng thượng ban hôn cho ta?" Bạch Lăng lên tiếng, giọng nàng trầm thấp, đầy uy lực, khiến Hoàng Thư rợn người. "Lục Bình, chăm sóc Phượng tiểu thư cho cẩn thận. Ngươi đừng để nàng ta làm loạn trong phủ của ta."
Bạch Lăng nói xong, không thèm đợi Hoàng Thư phản ứng, nàng quay người bước ra. Cánh cửa đóng sập lại, để lại Hoàng Thư đứng chôn chân tại chỗ.
Hoàng Thư sờ lên mặt, cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. "Diêm Vương Điện Hạ" ngoài đời thật còn đáng sợ hơn trong truyện gấp vạn lần! Mà cô lại còn bị "ban hôn" với người này nữa chứ!
"Trời ơi! Đây có phải là xuyên không lỗi không vậy?" Hoàng Thư than trời. Cuộc sống cổ đại của cô, xem ra, sẽ không hề bình yên một chút nào.