Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng

Chương 10: Lễ hội kinh thành và màn "trốn tìm" ngọt ngào
« Trước Sau »
Sau những ngày tháng làm quen với nếp sống của phủ Tướng quân và "giải ngố" cho Bạch Lăng bằng các phát minh hiện đại, Hoàng Thư cảm thấy cuộc sống cổ đại cũng không đến nỗi tệ như cô tưởng. Bạch Lăng, dưới vẻ ngoài lạnh lùng của "Sát Thần", lại càng ngày càng lộ ra những khía cạnh ngô nghê đáng yêu, khiến Hoàng Thư không ngừng thích thú. Nàng Tướng quân đã quen với sự hiện diện của Hoàng Thư, thậm chí còn đôi lúc chủ động tìm đến cô. Một ngày nọ, khắp Kinh thành treo đèn lồng rực rỡ, tiếng trống múa lân rộn ràng báo hiệu một sự kiện trọng đại. Lục Bình hớn hở chạy vào báo tin: "Tiểu thư! Sắp đến Lễ hội Thượng Nguyên rồi đó ạ! Cả Kinh thành sẽ mở hội lớn lắm!" Hoàng Thư, với tâm hồn hiện đại thích náo nhiệt, lập tức sáng mắt. "Lễ hội Thượng Nguyên sao? Tuyệt vời quá! Ngươi chuẩn bị y phục cho ta, chúng ta phải đi xem hội!" Lục Bình hơi chần chừ. "Nhưng tiểu thư... người mới bình phục, lại là Phượng tiểu thư được ban hôn với Tướng quân. E rằng không tiện ra ngoài chốn đông người ạ." Đúng lúc đó, Bạch Lăng từ ngoài bước vào, nàng nghe thấy câu chuyện. "Ngươi không được đi." Giọng nàng trầm thấp, đầy vẻ uy nghiêm. Hoàng Thư nhíu mày. "Tại sao? Ta muốn đi xem hội! Người cứ nhốt ta trong phủ mãi sao?" Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng sắc bén. "Chốn đông người hỗn loạn, ngươi lại yếu ớt. Sẽ gặp nguy hiểm." "Yếu ớt cái gì mà yếu ớt! Ta khỏe re à!" Hoàng Thư bật lại. Cô nhìn Bạch Lăng, rồi trong đầu lóe lên một ý. Cô mỉm cười gian xảo. "Tướng quân Điện hạ, người lo cho ta mà. Hay là... người đi cùng ta đi? Người là Tướng quân lừng lẫy, có người đi theo bảo vệ, ta sẽ an toàn tuyệt đối! Hơn nữa, người cả ngày chỉ biết luyện binh, đánh trận. Cũng nên ra ngoài thư giãn một chút, tìm hiểu dân tình chứ!" Bạch Lăng nhíu mày, ánh mắt nàng lại ánh lên vẻ ngô nghê khi đối diện với những lời lẽ "linh hoạt" của Hoàng Thư. "Ta... ta không cần thư giãn. Và ta cũng không cần tìm hiểu dân tình bằng cách đó." "Vậy là người không dám đi sao?" Hoàng Thư trêu chọc. "Hay là... Tướng quân Điện hạ sợ hãi chốn đông người?" Lời khiêu khích của Hoàng Thư lập tức có tác dụng. Bạch Lăng khẽ hừ mũi. "Hừ! Ta là Tướng quân. Không có gì ta sợ hãi!" "Vậy thì đi đi!" Hoàng Thư cười đắc thắng. Cuối cùng, Bạch Lăng đành phải miễn cưỡng đồng ý. Buổi tối hôm đó, Hoàng Thư và Bạch Lăng xuất hiện tại lễ hội. Hoàng Thư mặc một bộ y phục đơn giản nhưng thanh thoát, đầu cài một bông hoa. Bạch Lăng vẫn mặc bộ đồ thường ngày, khí chất lạnh lùng khiến đám đông tự động giãn ra một khoảng. "Tướng quân Điện hạ, người đừng lúc nào cũng trưng ra cái mặt Diêm Vương đó chứ!" Hoàng Thư khẽ nhéo tay Bạch Lăng. "Phải cười lên chứ!" Bạch Lăng nhíu mày. "Cười? Ta không hiểu. Cười để làm gì?" Hoàng Thư thở dài. "Cười để mọi người thấy người thân thiện hơn, và để người đẹp hơn đó!" Họ len lỏi vào đám đông. Hoàng Thư hào hứng thử các món ăn vặt lạ miệng, chơi các trò chơi dân gian. Bạch Lăng thì đứng cạnh, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng lại lộ rõ sự ngô nghê khi cố gắng hiểu các trò chơi. Khi Hoàng Thư thắng một món đồ chơi bằng cách dùng một mẹo nhỏ từ hiện đại, Bạch Lăng nhìn cô với ánh mắt đầy thắc mắc. "Ngươi... làm cách nào mà thắng được thứ này dễ dàng vậy?" Bạch Lăng hỏi, cầm món đồ chơi nhìn ngắm. "Đó là mẹo nhỏ thôi. Tướng quân Điện hạ, không phải mọi thứ đều giải quyết bằng vũ lực đâu nhé!" Hoàng Thư cười trêu. Đang lúc vui vẻ, đám đông bỗng nhiên xô đẩy mạnh. Có lẽ là do một nhóm côn đồ gây rối, hoặc đơn giản chỉ là quá đông người. Hoàng Thư bị xô ngã, suýt chút nữa bị giẫm đạp. Bạch Lăng phản ứng cực nhanh. Nàng lập tức vòng tay ôm chặt Hoàng Thư vào lòng, tạo thành một lá chắn vững chắc. Khí chất "Sát Thần" của nàng lập tức tỏa ra, khiến đám đông xung quanh phải dạt ra. "Ngươi... ngươi không sao chứ?" Bạch Lăng hỏi, giọng nàng có chút lo lắng hiếm thấy. Nàng vẫn ôm chặt Hoàng Thư, không buông. Hoàng Thư nép mình trong vòng tay Bạch Lăng, cảm nhận hơi ấm và sự bảo vệ từ nàng. Mùi hương của Bạch Lăng, pha lẫn mùi giáp sắt và mùi mưa đất, lại khiến Hoàng Thư cảm thấy vô cùng an toàn. "Ta... ta không sao. Cảm ơn người." Họ đứng đó một lúc, giữa sự huyên náo của lễ hội, nhưng lại tách biệt hoàn toàn trong vòng tay ấm áp của Bạch Lăng. Hoàng Thư ngẩng đầu nhìn Bạch Lăng, ánh mắt nàng vẫn còn chút bối rối sau sự cố, nhưng lại ánh lên sự quan tâm và tình cảm không thể che giấu. "Tướng quân Điện hạ," Hoàng Thư khẽ nói, vòng tay ôm lấy eo Bạch Lăng. "Người bảo vệ ta tốt thật đó." Bạch Lăng không nói gì, chỉ khẽ siết chặt vòng tay. Nàng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng giờ đây không còn sự lạnh lùng hay ngô nghê, mà tràn ngập sự dịu dàng và tình yêu thương. Khoảnh khắc đó, giữa chốn lễ hội đông đúc, họ nhận ra, tình cảm của họ đã vượt xa mọi giới hạn và định nghĩa. Sau buổi lễ hội, Bạch Lăng không còn viện cớ "tuần tra" để đến tẩm thất Hoàng Thư. Nàng công khai đến, cùng cô ấy ăn tối, trò chuyện, và cùng nhau nhìn ngắm ánh trăng. Tình cảm của "Bách khoa toàn thư xuyên không" và "Nàng Tướng quân ngô nghê" đã bước sang một giai đoạn mới, nơi cả hai đều không còn ngần ngại thể hiện sự quan tâm và tình yêu thương dành cho đối phương.
« Trước Sau »