Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng

Chương 11: Mối lo giấu kín và lời mời bất ngờ
« Trước Sau »
Sau Lễ hội Thượng Nguyên, mối quan hệ giữa Hoàng Thư và Bạch Lăng đã tiến thêm một bước dài. Họ không còn ngại ngùng thể hiện sự quan tâm dành cho nhau, và sự hiện diện của Hoàng Thư đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống nghiêm nghị của nàng Tướng quân. Bạch Lăng cũng dần cởi mở hơn, chia sẻ với Hoàng Thư những gánh nặng quân vụ, những khó khăn mà nàng gặp phải, dù chỉ là những lời ngắn gọn. Hoàng Thư, với kiến thức từ "Bách khoa toàn thư xuyên không", thường xuyên đưa ra những lời khuyên bất ngờ hoặc những ý tưởng độc đáo, đôi khi khiến Bạch Lăng ngạc nhiên, đôi khi lại khiến nàng nhíu mày khó hiểu. Nhưng dần dần, nàng Tướng quân đã học được cách tin tưởng vào những "lý lẽ trên trời" của Hoàng Thư. Tuy nhiên, Hoàng Thư cũng nhận ra một điều đáng lo ngại. Mấy ngày gần đây, Bạch Lăng có vẻ bận rộn hơn bình thường. Nàng thường xuyên vắng mặt ở phủ, khi trở về thì vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt có quầng thâm. Ngay cả những buổi chơi cờ Caro hay uống trà gừng cũng bị Bạch Lăng hủy bỏ. "Lục Bình, ngươi nói xem, Tướng quân Điện hạ dạo này bận rộn gì vậy?" Hoàng Thư hỏi, trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Lục Bình khẽ thở dài. "Tiểu thư, người đừng hỏi nữa. Đó là việc quân vụ cơ mật, nô tỳ không dám tiết lộ. Nhưng nghe nói... biên ải có vẻ không yên bình." Hoàng Thư giật mình. Biên ải không yên bình? Lẽ nào... chiến tranh sắp xảy ra? Cô nhớ lại những gì mình đọc trong tiểu thuyết, rằng vị Tướng quân Bạch Lăng này nổi tiếng vì tài năng trên chiến trường, nhưng cũng vì những trận chiến đẫm máu mà nàng mang biệt danh "Sát Thần". Nếu chiến tranh nổ ra, Bạch Lăng sẽ phải ra trận, và cô không biết liệu nàng có an toàn trở về không. Nỗi lo lắng gặm nhấm tâm trí Hoàng Thư. Cô cố gắng nói chuyện với Bạch Lăng, nhưng nàng Tướng quân luôn lảng tránh. "Việc quân quốc đại sự, ngươi không cần bận tâm." Lời nói của nàng lạnh lùng như trước, khiến Hoàng Thư cảm thấy có chút hụt hẫng. Vào một buổi tối muộn, Hoàng Thư không ngủ được. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm tĩnh mịch của phủ Tướng quân. Bỗng, cô thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào thư phòng. Là Bạch Lăng. Ánh đèn trong thư phòng vẫn sáng cho đến gần sáng. Sáng hôm sau, Hoàng Thư quyết định hành động. Cô yêu cầu Lục Bình chuẩn bị cho cô một giỏ thức ăn nhẹ, có cả món cơm nắm mà cô đã tự làm theo công thức hiện đại. Cô đích thân mang giỏ thức ăn đến thư phòng của Bạch Lăng. "Tướng quân Điện hạ, người đã làm việc cả đêm sao? Người nên nghỉ ngơi một chút đi," Hoàng Thư nói, đặt giỏ thức ăn lên bàn. "Ta có chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ cho người đây." Bạch Lăng ngẩng đầu lên, vẻ mặt nàng mệt mỏi rõ rệt. Nàng nhìn giỏ thức ăn, rồi nhìn Hoàng Thư. Ánh mắt nàng có chút ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô. "Ngươi không cần làm vậy," Bạch Lăng khẽ nói, nhưng giọng nàng không còn vẻ lạnh lùng như những ngày qua. "Ai nói không cần? Người cứ làm việc quần quật như vậy, có khi chưa đánh trận đã tự ngã bệnh rồi!" Hoàng Thư trách móc, rồi cô ấy mở giỏ thức ăn, đưa cho Bạch Lăng một nắm cơm. "Ăn chút đi. Giữ sức khỏe còn đánh giặc chứ." Bạch Lăng cầm lấy nắm cơm, khẽ cắn một miếng. Vị cơm thơm ngon, mềm dẻo, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Nàng không nói gì, chỉ tiếp tục ăn. Hoàng Thư ngồi yên lặng bên cạnh, nhìn nàng ăn. Sau khi ăn xong, Bạch Lăng đặt nắm cơm cuối cùng xuống. Nàng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng trở nên nghiêm túc hơn. "Ngươi... ngươi lo lắng cho ta thật sao?" Hoàng Thư gật đầu. "Đương nhiên rồi! Người là Tướng quân của ta mà." Cô ấy cố giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự lo lắng thật sự. Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư một lúc lâu, ánh mắt nàng phức tạp, đầy sự suy tư. Rồi nàng khẽ thở dài. "Có vẻ... ta sắp phải ra biên ải một thời gian." Hoàng Thư sững sờ. Nỗi lo sợ bấy lâu nay đã trở thành sự thật. Bạch Lăng sẽ ra trận! "Ra biên ải? Có... có nguy hiểm không?" Bạch Lăng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời u ám. "Đánh trận thì luôn có nguy hiểm." Nàng nói, giọng nàng trầm thấp. Nàng quay lại nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng có chút gì đó mềm mại. "Ngươi... hãy ở lại phủ an toàn. Đừng gây rắc rối." Hoàng Thư cảm thấy tim mình đau nhói. Cô không muốn Bạch Lăng phải ra trận một mình. Cô muốn ở bên cạnh nàng, muốn bảo vệ nàng. Cô nhớ lại những kiến thức về quân sự hiện đại, về cách phòng thủ, cách vận chuyển lương thảo hiệu quả. Cô muốn giúp Bạch Lăng. "Tướng quân Điện hạ, người... người có thể mang ta theo không?" Hoàng Thư bất ngờ thốt lên, giọng cô ấy đầy sự kiên quyết. "Ta... ta có thể giúp người!" Bạch Lăng nhíu mày. Nàng nhìn Hoàng Thư với ánh mắt kinh ngạc, như thể không tin vào điều mình vừa nghe thấy. Một tiểu thư yếu ớt, lại dám xin theo Tướng quân ra biên ải? "Ngươi đang nói cái gì vậy?" Bạch Lăng hỏi, giọng nàng có chút lạnh lùng trở lại. Hoàng Thư nhìn thẳng vào mắt Bạch Lăng. "Ta có thể giúp người. Ta có những kiến thức mà người không có. Ta có thể giúp người giảm bớt thương vong, tăng hiệu quả chiến đấu!" Hoàng Thư nói, ánh mắt cô ấy đầy sự kiên định. Cô muốn chứng minh giá trị của mình, không phải chỉ là một "người được ban hôn" hay một "bách khoa toàn thư" gây cười. Cô muốn trở thành người có thể kề vai sát cánh cùng Bạch Lăng.
« Trước Sau »