Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng

Chương 12: Thử thách bất ngờ và màn "đấu trí" kỳ lạ
« Trước Sau »
Lời đề nghị táo bạo của Hoàng Thư khiến Bạch Lăng sững sờ. Nàng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng vừa kinh ngạc vừa có chút khó hiểu. Chưa từng có ai, đặc biệt là một nữ nhân, dám ngỏ ý xin theo Tướng quân ra biên ải chiến trường. Huống hồ, Hoàng Thư lại là một tiểu thư yếu ớt trong mắt người khác. "Ngươi nghĩ ngươi có thể giúp ta?" Bạch Lăng hỏi, giọng nàng trầm thấp, đầy vẻ nghi ngờ. "Chiến trường không phải là nơi để đùa giỡn." Hoàng Thư không hề nao núng. Cô nhìn thẳng vào mắt Bạch Lăng. "Ta biết. Nhưng ta cũng biết những điều mà người không biết. Ta có thể giúp người giảm bớt những tổn thất không đáng có, Bạch Lăng." Hoàng Thư lần đầu tiên gọi thẳng tên nàng Tướng quân, không dùng tước hiệu, như một lời khẳng định sự nghiêm túc của mình. Bạch Lăng khẽ nhíu mày khi nghe Hoàng Thư gọi tên mình. Nàng im lặng một lúc lâu, ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào Hoàng Thư, như muốn nhìn thấu tâm can cô. Nàng đang cân nhắc. Với bản tính của một tướng quân, Bạch Lăng luôn tìm kiếm những lợi thế, những điều có thể giúp nàng giành chiến thắng. Những "phát minh" và kiến thức kỳ lạ của Hoàng Thư đã chứng minh được hiệu quả. "Được rồi," Bạch Lăng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nàng vẫn lạnh lùng nhưng có chút gì đó bí ẩn. "Nếu ngươi muốn theo ta ra chiến trường, ngươi phải chứng minh được giá trị của mình. Ngươi có dám chấp nhận thử thách của ta không?" Hoàng Thư lập tức gật đầu. "Ta dám!" Sáng hôm sau, Bạch Lăng dẫn Hoàng Thư đến một khu vực vắng vẻ trong phủ, nơi có những ngọn đồi nhỏ và con suối. Lục Bình đi theo sau, vẻ mặt đầy lo lắng. "Thử thách của ta rất đơn giản," Bạch Lăng nói, nàng đưa cho Hoàng Thư một cuộn dây thừng dài và một cái xẻng. "Ngươi phải... đưa một lượng nước từ con suối này lên đỉnh đồi kia, trong thời gian ta quy định. Và ngươi chỉ được dùng những thứ này, cùng với trí tuệ của ngươi." Hoàng Thư nhìn ngọn đồi cao, rồi nhìn cuộn dây thừng và cái xẻng. Nàng thầm cười, đúng là Bạch Lăng, dù giỏi quân sự nhưng lại "ngô nghê" trong cách ra đề. Đây rõ ràng là một bài toán vận dụng kiến thức vật lý hiện đại cơ bản, chứ không phải bài kiểm tra sức mạnh thô sơ. "Ngươi cười cái gì?" Bạch Lăng hỏi, nàng nhíu mày. "Không có gì!" Hoàng Thư cố nhịn cười. "Ta chỉ nghĩ... bài kiểm tra này quá đơn giản so với tài năng của ta thôi." Cô ấy nói một cách tự tin, thậm chí có chút ngạo mạn. Bạch Lăng khẽ hừ mũi, không nói gì, chỉ đứng khoanh tay quan sát. Nàng muốn xem Hoàng Thư sẽ dùng "trí tuệ" gì để giải quyết cái bài kiểm tra có vẻ chỉ cần sức lực này. Hoàng Thư bắt đầu hành động. Cô không vội vàng. Với kiến thức về vật lý hiện đại của mình, cô nhanh chóng nhận ra cách giải quyết. Cô dùng xẻng đào một cái hố nhỏ ở chân đồi gần suối để tích nước. Sau đó, cô dùng dây thừng buộc vào cái xẻng, tạo thành một hệ thống "ròng rọc" thô sơ để kéo nước lên. Cô còn lợi dụng độ dốc của địa hình để tạo ra một đường dẫn nước nhỏ tạm thời. Trong lúc Hoàng Thư cặm cụi làm việc, Bạch Lăng đứng đó, ánh mắt nàng chăm chú theo dõi từng cử động của Hoàng Thư. Nàng thấy Hoàng Thư không dùng sức lực thô bạo, mà dùng trí tuệ để giải quyết vấn đề. Cách cô ấy sắp xếp, tính toán đều rất lạ lùng, nhưng lại vô cùng hiệu quả. Nàng Tướng quân, với bộ óc quân sự sắc bén, nhanh chóng nhận ra nguyên lý tiết kiệm sức lực và sự hiệu quả đằng sau phương pháp lạ lùng này. Sự "ngô nghê" của nàng lúc này không phải là không hiểu trí tuệ, mà là sự bất ngờ, pha chút bàng hoàng, trước việc một phương pháp đơn giản như vậy lại có thể tạo ra hiệu quả lớn đến không ngờ, và nó lại đến từ một tiểu thư không hề biết võ công. Chỉ trong một thời gian ngắn hơn rất nhiều so với dự kiến của Bạch Lăng, Hoàng Thư đã hoàn thành thử thách. Cô ấy dùng một vật liệu tự chế để đo lượng nước, rồi quay sang nhìn Bạch Lăng. "Tướng quân Điện hạ, đã đủ lượng nước và đúng thời gian quy định rồi ạ!" Hoàng Thư nói, khuôn mặt cô ấy lấm lem đất cát, nhưng nụ cười lại rạng rỡ. Bạch Lăng bước đến gần, nhìn lượng nước đã được chuyển lên đỉnh đồi một cách hiệu quả. Nàng không nói gì, chỉ nhìn Hoàng Thư một lúc lâu. Ánh mắt nàng ánh lên sự kinh ngạc, rồi lại chuyển sang sự trầm tư sâu sắc. "Ngươi... làm cách nào mà lại có thể nghĩ ra những thứ này?" Bạch Lăng khẽ hỏi, giọng nàng trầm thấp. "Ngươi thật sự... không giống bất kỳ ai ta từng gặp." Hoàng Thư mỉm cười. "Đó là do trí tuệ của ta đó! Tướng quân Điện hạ, người đã tin ta có thể giúp người trên chiến trường chưa?" Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, rồi nàng cũng khẽ gật đầu. "Ừm. Ta tin ngươi." Lời nói của nàng tuy ngắn gọn, nhưng lại mang một sức nặng lớn lao. Hoàng Thư vui mừng khôn xiết. Cô biết, mình đã thành công. Sự tin tưởng của Bạch Lăng là điều quý giá nhất đối với cô. Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Thư nhìn Tướng quân, cảm thấy một sự gắn kết mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô biết, hành trình ra biên ải sẽ đầy gian khó, nhưng cô sẵn lòng đối mặt với mọi thứ, miễn là có Bạch Lăng ở bên.
« Trước Sau »