Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng
Chương 14: Hành trình biên ải và "phát minh" bất ngờ
Sáng hôm sau, đoàn quân của Tướng quân Bạch Lăng xuất phát. Hoàng Thư, trong bộ quân phục nam binh sĩ cấp thấp, khuôn mặt được hóa trang cho thô kệch và đen sạm đi, lẫn vào giữa hàng ngũ binh lính. Cô đeo một chiếc túi nhỏ chứa những vật dụng cần thiết từ thế kỷ 21 mà cô đã cố gắng giấu kín. Dù có chút lo lắng, nhưng sự háo hức và quyết tâm được ở bên Bạch Lăng đã lấn át tất cả.
Hành trình ra biên ải phía Bắc là một thử thách thực sự. Đoàn quân phải vượt qua những con đường núi gập ghềnh, những cánh rừng rậm rạp và những con sông hiểm trở. Thời tiết khắc nghiệt, ngày nắng gắt, đêm lại lạnh thấu xương. Hoàng Thư, dù đã cố gắng rèn luyện, vẫn cảm thấy mệt mỏi. Nhưng mỗi khi nhìn thấy bóng dáng Bạch Lăng kiên cường dẫn đầu đoàn quân, hoặc những lúc nàng quay đầu lại nhìn cô một cách kín đáo, Hoàng Thư lại có thêm sức mạnh.
Bạch Lăng đúng là một vị Tướng quân vĩ đại. Nàng luôn đi đầu, gương mẫu trong mọi hành động, và ra lệnh một cách dứt khoát, khiến binh lính phục tùng tuyệt đối. Tuy nhiên, Hoàng Thư cũng nhận ra những hạn chế của quân đội cổ đại. Việc vận chuyển lương thảo chậm chạp, vệ sinh doanh trại còn nhiều bất cập, và cả việc chăm sóc binh sĩ bị thương cũng chưa thật sự hiệu quả.
Một ngày, đoàn quân phải vượt qua một con sông lớn, nước chảy xiết. Việc vận chuyển lương thảo và vũ khí qua sông trở thành một vấn đề nan giải, tốn rất nhiều thời gian và công sức của binh lính. Nhiều chuyến phà đơn sơ đã bị lật, làm mất mát không ít lương thực.
Bạch Lăng đứng trên bờ, ánh mắt nàng nhíu lại. Nàng đang suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất. Các Phó tướng cũng đưa ra nhiều phương án, nhưng đều không khả thi hoặc tốn kém.
Hoàng Thư đứng quan sát một lúc. Cô nhớ lại những kiến thức về thủy lực và kết cấu cầu phao đơn giản mà cô từng học. Cô bước đến gần Bạch Lăng, khẽ gọi: "Tướng quân Điện hạ, ta có một ý này, không biết có thể giúp người được không?"
Bạch Lăng quay lại, nhìn Hoàng Thư. Ánh mắt nàng có chút ngạc nhiên khi thấy Hoàng Thư chủ động đưa ra ý kiến trong tình huống quân sự. "Ngươi nói đi."
Hoàng Thư lấy một cành cây khô, bắt đầu vẽ phác thảo trên mặt đất. Cô giải thích về nguyên lý lực nổi Archimedes và cách kết nối các bè gỗ lại với nhau để tạo thành một chiếc cầu phao tạm thời, vững chắc hơn, và có thể vận chuyển nhiều hàng hóa hơn trong một lần.
"Người thấy đấy, nếu chúng ta dùng những khúc gỗ lớn, kết nối chúng lại bằng dây thừng, rồi cố định bằng cọc ở hai bên bờ, chúng ta có thể tạo ra một con đường nổi trên mặt nước. Binh lính có thể đẩy xe lương thảo qua dễ dàng hơn, không cần phải dùng thuyền nhỏ nữa," Hoàng Thư giải thích, ánh mắt cô ấy lấp lánh sự tự tin.
Bạch Lăng nhìn bản vẽ nguệch ngoạc trên đất, rồi nhìn Hoàng Thư. Ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng, nhưng sự tò mò và suy tư hiện rõ. Nàng Tướng quân, với bộ óc quân sự sắc bén, nhanh chóng nhận ra tiềm năng của ý tưởng này. Nó có thể giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian và nhân lực.
"Ngươi... có chắc chắn không?" Bạch Lăng hỏi, giọng nàng trầm thấp.
"Ta chắc chắn!" Hoàng Thư khẳng định. "Người cứ cho binh lính thử nghiệm một lần xem sao. Nếu thất bại, ta sẽ chịu phạt."
Bạch Lăng im lặng một lát, rồi nàng quay sang ra lệnh cho các binh lính. "Làm theo lời hắn ta! Nhanh lên!"
Các binh lính và Phó tướng đều ngạc nhiên. Tướng quân lại nghe lời một binh sĩ cấp thấp, một "người hầu" theo nàng ra trận? Nhưng không ai dám cãi lời. Họ nhanh chóng bắt tay vào việc, làm theo hướng dẫn của Hoàng Thư.
Hoàng Thư đích thân chỉ đạo, hướng dẫn cách buộc dây, cách cố định bè gỗ. Mồ hôi lấm tấm trên trán cô, nhưng cô không hề mệt mỏi. Bạch Lăng đứng đó, quan sát từng bước, ánh mắt nàng không rời khỏi Hoàng Thư.
Chỉ sau vài giờ, một chiếc cầu phao tạm thời nhưng vững chắc đã được hình thành. Đoàn quân bắt đầu vận chuyển lương thảo qua sông một cách dễ dàng và nhanh chóng hơn rất nhiều so với trước. Tiếng reo hò của binh lính vang vọng.
Bạch Lăng bước đến bên Hoàng Thư, nàng nhìn chiếc cầu phao, rồi nhìn Hoàng Thư. Ánh mắt nàng ánh lên sự hài lòng và một chút gì đó rất lạ.
"Ngươi... thật sự có tài," Bạch Lăng khẽ nói, giọng nàng có chút ngập ngừng. Nàng Tướng quân chưa từng khen ngợi ai một cách trực tiếp như vậy. "Ngươi... đã giúp ta rất nhiều."
Hoàng Thư mỉm cười. "Ta đã nói rồi mà. Ta có thể giúp người."
Bạch Lăng không nói gì, nàng chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hoàng Thư, khẽ siết. Động tác đó là một lời công nhận, một sự biết ơn, và một sự tin tưởng tuyệt đối. Hoàng Thư cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Bạch Lăng, và cô biết, mình đã trở thành một phần không thể thiếu trong hành trình ra biên ải của nàng Tướng quân. Cuộc sống nơi chiến trường khắc nghiệt, nhưng tình yêu của họ lại nở rộ một cách mạnh mẽ, kiên cường như những cây cỏ dại nơi biên cương.