Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng

Chương 15: Giữa làn tên mưa đạn và lời thổ lộ không tên
« Trước Sau »
Hành trình của đoàn quân tiếp tục. Nhờ những cải tiến của Hoàng Thư về hậu cần và vận chuyển, đoàn quân di chuyển nhanh chóng và hiệu quả hơn rất nhiều. Bạch Lăng dần giao cho Hoàng Thư nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn, không còn coi cô là một "tiểu thư yếu ớt" mà là một quân sư ngầm đáng tin cậy. Các binh lính, ban đầu còn nghi ngờ, giờ cũng dần nể phục trí tuệ của "binh sĩ Phượng Dao" này. Tuy nhiên, chiến trường luôn ẩn chứa hiểm nguy. Một buổi chiều, khi đoàn quân đang hành quân qua một thung lũng hẹp, tiếng tên bay vút xé gió đột nhiên vang lên. Địch quân đã mai phục! "Địch tập kích! Mau phòng ngự!" Bạch Lăng quát lớn, giọng nàng uy lực, lập tức rút kiếm ra, lao vào giữa trận địa. Tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm, và tiếng tên bay rào rào như mưa. Hoàng Thư, vốn chưa từng chứng kiến cảnh chiến tranh thật sự, cảm thấy rợn người. Cô núp sau một tảng đá lớn, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô thấy Bạch Lăng lao vào giữa vòng vây địch, kiếm nàng vung lên như tia chớp, mỗi nhát chém đều khiến kẻ địch ngã xuống. Nàng Tướng quân thật sự là một "Sát Thần" trên chiến trường. Nhưng trận chiến quá ác liệt. Địch quân đông hơn dự kiến, và chúng liên tục bắn tên từ trên cao xuống. Hoàng Thư nhìn thấy một mũi tên lửa đang lao thẳng về phía Bạch Lăng. "Tướng quân Điện hạ! Cẩn thận!" Hoàng Thư hét lên, cô ấy không nghĩ ngợi gì, lập tức lao ra khỏi chỗ ẩn nấp. Bạch Lăng đang chiến đấu kịch liệt, không kịp phản ứng. Mũi tên lửa lao tới, xé gió. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng Thư lao đến, đẩy mạnh Bạch Lăng sang một bên. Mũi tên sượt qua vai áo Bạch Lăng, cắm phập vào tảng đá ngay phía sau. "Ngươi làm gì vậy!" Bạch Lăng trừng mắt nhìn Hoàng Thư, giọng nàng đầy sự tức giận và lo lắng. "Người là Tướng quân! Không thể bị thương được!" Hoàng Thư đáp, ánh mắt cô ấy đầy kiên quyết. "Người phải chỉ huy binh lính!" Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng phức tạp. Nàng có thể tránh được mũi tên đó, nhưng Hoàng Thư lại lao ra mà không hề suy nghĩ. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Bạch Lăng. Trận chiến tiếp tục. Hoàng Thư, dù không biết võ công, nhưng lại có cái đầu lạnh và khả năng quan sát tốt. Cô ấy bắt đầu chỉ cho binh lính cách sử dụng địa hình để ẩn nấp, cách phối hợp phòng thủ hiệu quả hơn khi đối mặt với tên lửa. Kiến thức về "quân sự hiện đại" của cô, dù chỉ là lý thuyết, nhưng đã giúp giảm bớt thương vong đáng kể. Cuối cùng, Bạch Lăng với tài năng quân sự xuất chúng đã dẫn dắt binh lính đẩy lùi được địch. Trận chiến kết thúc, nhưng chiến trường vẫn còn ngổn ngang thi thể binh lính và tiếng rên rỉ của những người bị thương. Bạch Lăng quay lại, lập tức tìm kiếm Hoàng Thư. Nàng thấy Hoàng Thư đang lấm lem bùn đất, nhưng không bị thương nặng. Bạch Lăng bước đến, nắm lấy vai Hoàng Thư. "Ngươi... tại sao lại liều lĩnh như vậy?" Bạch Lăng hỏi, giọng nàng trầm thấp, đầy sự trách móc nhưng cũng ẩn chứa nỗi sợ hãi. "Ngươi suýt chút nữa đã mất mạng rồi!" Hoàng Thư nhìn Bạch Lăng, ánh mắt cô ấy dịu dàng. "Vì người là Tướng quân của ta. Ta không thể để người gặp nguy hiểm được." Bạch Lăng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thư, ánh mắt nàng ánh lên sự dao động. Trong khoảnh khắc đó, nàng nhận ra, Hoàng Thư không chỉ là một người thông minh, một người biết "phép lạ", mà còn là người sẵn sàng hy sinh vì nàng. Một thứ tình cảm mãnh liệt, chưa từng có trong cuộc đời chinh chiến của nàng, bỗng vỡ òa. Bạch Lăng khẽ ôm lấy Hoàng Thư, vòng tay nàng hơi cứng nhắc nhưng lại đầy sự siết chặt. "Ngươi... không được phép làm vậy nữa. Ngươi... ngươi phải an toàn." Giọng nàng khẽ run lên. Hoàng Thư vùi mặt vào vai Bạch Lăng, cảm nhận hơi ấm và sự bảo vệ từ vòng tay nàng. "Ta sẽ an toàn. Chỉ cần người cũng an toàn." Giữa chiến trường ngổn ngang, dưới ánh trăng mờ nhạt, một lời thổ lộ không tên đã được trao. Không cần những lời hoa mỹ, chỉ bằng hành động và những cái ôm siết chặt, Bạch Lăng và Hoàng Thư đã nói cho nhau biết tình cảm chân thật của mình. Tình yêu của họ không chỉ nở rộ giữa những tiếng cười và sự ngô nghê, mà còn được tôi luyện và khẳng định giữa làn tên mưa đạn, trở nên kiên cường và sâu sắc hơn bao giờ hết.
« Trước Sau »