Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng

Chương 16: Vết thương không thể thấy và sự dịu dàng hiếm hoi
« Trước Sau »
Sau trận tập kích bất ngờ, đoàn quân của Bạch Lăng cắm trại giữa đồng không mông quạnh. Không khí vẫn còn nặng mùi khói súng và máu. Bạch Lăng đích thân đi kiểm tra tình hình thương vong của binh lính, ánh mắt nàng vẫn sắc lạnh nhưng đôi lúc lại thoáng nét u buồn. Hoàng Thư, dù không bị thương vật lý, nhưng tâm trí cô vẫn còn ám ảnh bởi cảnh tượng chiến tranh. Tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm, và cảnh tượng binh lính ngã xuống cứ hiện lên trong đầu cô. Cô ngồi trong lều, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Một lúc sau, Bạch Lăng bước vào lều của Hoàng Thư. Nàng cởi bỏ giáp trụ, chỉ mặc bộ đồ lót bên trong, trên người vẫn còn vương mùi khói và mồ hôi. Ánh mắt nàng nhìn Hoàng Thư, không còn sự nghiêm nghị, mà thay vào đó là một sự dịu dàng hiếm thấy. "Nàng... không sao chứ?" Bạch Lăng hỏi, giọng nàng trầm thấp. Nàng ngồi xuống cạnh Hoàng Thư, khoảng cách giữa họ rất gần. Hoàng Thư giật mình. "Ta... ta không sao. Tướng quân Điện hạ, người cũng không sao chứ?" Bạch Lăng khẽ lắc đầu. Nàng nhìn vết bầm tím trên cánh tay Hoàng Thư, nơi nàng đã đẩy cô tránh mũi tên. "Nàng... đã cứu ta." Hoàng Thư mỉm cười. "Người là Tướng quân của ta mà. Ta không thể để người bị thương được." Bạch Lăng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thư, ánh mắt nàng trở nên phức tạp. "Nàng... không phải lo cho ta vì ta là Tướng quân. Nàng... nàng liều mạng vì ta." Nàng nói, giọng nàng có chút ngập ngừng, như thể đang cố gắng diễn đạt một cảm xúc mà nàng chưa từng trải qua. Hoàng Thư cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Bạch Lăng. Cô khẽ nắm lấy tay Bạch Lăng, siết nhẹ. "Ta... ta lo cho người, Bạch Lăng. Không phải vì người là Tướng quân, mà vì người là người mà ta quan tâm." Bạch Lăng nhìn bàn tay Hoàng Thư đang nắm lấy tay mình, rồi ánh mắt nàng trở nên dịu dàng. Nàng khẽ tựa đầu vào vai Hoàng Thư. Đây là một cử chỉ vô cùng yếu đuối và tin cậy, không hề giống một vị Tướng quân lừng lẫy chiến trường. "Ta... ta cũng lo cho nàng," Bạch Lăng thì thầm, giọng nàng nhỏ đến mức Hoàng Thư suýt không nghe thấy. "Nàng không nên liều lĩnh như vậy nữa. Nàng... nàng phải sống." Hoàng Thư vòng tay ôm lấy Bạch Lăng, cảm nhận hơi ấm từ nàng. Cô biết, đó là lời thổ lộ chân thành nhất từ Bạch Lăng. Nàng Tướng quân, người đã quen với việc chiến đấu và ra lệnh, giờ đây lại đang thể hiện sự yếu đuối và tình cảm một cách vụng về nhưng đầy chân thật, cảm động. Họ cứ thế ngồi trong im lặng, giữa không khí căng thẳng của doanh trại, nhưng lại tìm thấy một sự bình yên trong vòng tay nhau. Hoàng Thư khẽ vuốt tóc Bạch Lăng, cảm nhận mùi hương của cỏ dại và khói lửa. "Tướng quân Điện hạ," Hoàng Thư khẽ nói. "Người có muốn ta giúp người kiểm tra vết thương không? Và ta có thể làm sạch vết bẩn trên giáp của người được không?" Bạch Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng nhìn Hoàng Thư đầy vẻ khó hiểu, nhưng cũng không từ chối. "Nàng... lại muốn làm gì nữa?" Hoàng Thư mỉm cười. Cô lấy trong túi ra một miếng vải nhỏ, đã được tẩm một chút cồn y tế từ thế kỷ 21 (mà cô luôn giấu kỹ). Cô nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên giáp của Bạch Lăng. Sau đó, cô kiểm tra kỹ vết sượt qua vai áo của Bạch Lăng, đảm bảo nàng không bị thương. Hoàng Thư còn lấy thêm một ít thuốc mỡ kháng sinh ra, thoa lên vết trầy xước nhỏ trên tay Bạch Lăng mà nàng không hề hay biết. Bạch Lăng ngồi yên, để mặc Hoàng Thư chăm sóc. Nàng cảm nhận được sự dịu dàng và tỉ mỉ từ bàn tay Hoàng Thư. Nàng Tướng quân, người luôn quen với việc tự mình đối mặt mọi thứ, giờ đây lại cảm thấy thật dễ chịu khi được người khác chăm sóc. Ánh mắt nàng nhìn Hoàng Thư càng thêm phức tạp, ẩn chứa một thứ tình cảm sâu sắc mà nàng vẫn chưa biết cách gọi tên. Đêm đó, Bạch Lăng không về lều của mình. Nàng đã ngủ thiếp đi trong lều của Hoàng Thư, một giấc ngủ bình yên hiếm hoi sau những ngày tháng chiến trường và những ám ảnh. Hoàng Thư nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Lăng, khẽ hôn lên trán nàng. Cô biết, mình đã tìm thấy tình yêu đích thực, một tình yêu càng thêm kiên cường và sâu sắc qua những khắc nghiệt của thời đại này.
« Trước Sau »