Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng
Chương 17: Dấu hiệu chiến thắng và những đêm không ngủ
Sau trận tập kích, đoàn quân của Bạch Lăng tiếp tục hành quân và nhanh chóng tiến sâu vào lãnh thổ địch. Nhờ tài chỉ huy xuất chúng của Bạch Lăng cùng những lời khuyên chiến lược bất ngờ của Hoàng Thư, các trận đánh liên tiếp giành được thắng lợi vang dội. Uy danh của "Sát Thần" Bạch Lăng càng được củng cố, và "binh sĩ Phượng Dao" cũng dần trở thành một nhân vật bí ẩn nhưng được tin tưởng trong quân đội.
Chiến trường vẫn khắc nghiệt, nhưng giờ đây, Hoàng Thư đã quen với nhịp sống quân đội. Cô không còn quá sốc trước cảnh tượng máu tanh, mà tập trung vào việc giúp đỡ Bạch Lăng, chăm sóc binh lính bị thương bằng những kiến thức y tế cơ bản mà cô biết, hoặc cải tiến các dụng cụ sinh hoạt quân sự.
Mối quan hệ giữa Hoàng Thư và Bạch Lăng ngày càng sâu sắc. Nàng Tướng quân vẫn giữ vẻ lạnh lùng với người ngoài, nhưng khi ở cạnh Hoàng Thư, ánh mắt nàng lại mềm mại hơn, và nàng không ngại ngần tìm kiếm sự có mặt của cô. Những buổi tối, sau khi quân vụ kết thúc, Bạch Lăng thường đến lều của Hoàng Thư. Nàng không nói nhiều, chỉ ngồi im lặng, lắng nghe Hoàng Thư kể chuyện về những điều kỳ lạ từ nơi mà Hoàng Thư đến, những chuyện mà nàng chưa từng nghe thấy bao giờ.
Hoàng Thư nhận thấy Bạch Lăng rất thích nghe cô kể chuyện. Nàng sẽ ngồi thẳng tắp, đôi mắt sáng lên, và thỉnh thoảng lại hỏi những câu rất trực tiếp, thể hiện sự tò mò và thiếu hiểu biết về thế giới bên ngoài chiến trường và phủ tướng quân.
"Nàng nói... có thứ gì đó có thể di chuyển nhanh hơn ngựa chiến sao? Nó có thể vượt qua mọi địa hình không?" Bạch Lăng hỏi, vẻ mặt nàng đầy sự tò mò.
Hoàng Thư bật cười. "Nó nhanh hơn ngựa chiến nhiều! Nhưng mà nó cần 'xăng' để chạy, và đường phải bằng phẳng. Không phải địa hình nào cũng đi được đâu."
Bạch Lăng nhíu mày suy tư, như thể đang cố gắng hình dung ra một khái niệm quá xa lạ. Nàng lại hỏi thêm về những thứ khác, như cách con người ở nơi của nàng không cần dùng kiếm để giải quyết vấn đề, hay cách họ có thể nói chuyện với nhau từ rất xa mà không cần thư tín.
Tuy nhiên, chiến tranh vẫn là một gánh nặng lớn. Hoàng Thư nhận thấy Bạch Lăng vẫn thường xuyên thức đêm. Ánh mắt nàng có quầng thâm, và đôi khi nàng lại ngồi trầm tư, nhìn bản đồ quân sự hàng giờ liền. Nàng không nói ra nỗi lo lắng của mình, nhưng Hoàng Thư cảm nhận được.
Một đêm nọ, Hoàng Thư đang ngủ, bỗng giật mình tỉnh giấc bởi tiếng động khẽ khàng. Cô mở mắt, thấy Bạch Lăng đang ngồi bên cạnh giường mình, nhìn cô. Ánh mắt nàng Tướng quân trong bóng tối có chút gì đó trống rỗng và mệt mỏi.
"Tướng quân Điện hạ, người sao vậy?" Hoàng Thư hỏi khẽ.
Bạch Lăng giật mình. "Không có gì. Ta... ta chỉ là không ngủ được." Nàng nói, giọng nàng trầm thấp.
Hoàng Thư ngồi dậy, khẽ nắm lấy tay Bạch Lăng. Bàn tay nàng lạnh ngắt. "Người có lo lắng gì sao?"
Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư. Ánh mắt nàng dao động. Nàng khẽ thở dài. "Ngày mai, chúng ta sẽ có một trận chiến quyết định. Thắng thì ta sẽ có thể ổn định biên ải trong một thời gian dài. Thua... thì tổn thất sẽ rất lớn."
Hoàng Thư cảm nhận được gánh nặng trên vai Bạch Lăng. Nàng Tướng quân mạnh mẽ, lẫy lừng, nhưng cũng chỉ là một con người, mang trong mình nỗi lo về sinh mạng của binh lính, về vận mệnh quốc gia.
"Người đừng lo lắng quá," Hoàng Thư nói, cô ấy ôm chặt lấy tay Bạch Lăng. "Người là Tướng quân tài giỏi nhất mà ta biết. Người sẽ thắng thôi."
Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng ánh lên sự ngạc nhiên. Nàng chưa từng được ai an ủi như vậy trước trận chiến. Nàng khẽ tựa đầu vào vai Hoàng Thư, một cử chỉ tin tưởng và yếu mềm hiếm thấy. Hoàng Thư vòng tay ôm lấy nàng, khẽ vuốt tóc, như một lời động viên thầm lặng.
Đêm đó, Bạch Lăng đã ngủ thiếp đi trong vòng tay Hoàng Thư, một giấc ngủ sâu hiếm hoi giữa những đêm đầy lo toan quân sự. Hoàng Thư nhìn Bạch Lăng đang say ngủ, cảm nhận hơi thở đều đều của nàng. Cô biết, tình yêu của mình dành cho Bạch Lăng đã không còn chỉ là sự ngưỡng mộ hay hứng thú nữa. Nó là sự sẻ chia gánh nặng, là niềm tin tuyệt đối, là mong muốn được ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng bằng tất cả những gì cô có.