Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng

Chương 18: Trận chiến quyết định và sự tỏa sáng của "quân sư bí ẩn"
« Trước Sau »
Sáng hôm sau, không khí trong doanh trại trở nên căng thẳng tột độ. Tiếng kèn hiệu lệnh vang vọng, binh lính tập hợp chỉnh tề, sẵn sàng cho trận chiến quyết định. Bạch Lăng, trong bộ giáp trụ uy nghiêm, đứng trên đài cao, ánh mắt nàng sắc lạnh, đầy quyết đoán. Hoàng Thư đứng lẫn trong hàng ngũ binh sĩ, lòng cô ấy dâng lên sự lo lắng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Khi Bạch Lăng ra lệnh tiến quân, toàn bộ đạo quân hùng dũng lao ra khỏi doanh trại, tiến thẳng về phía chiến trường. Hoàng Thư đi theo đội quân y và hậu cần, nhưng ánh mắt cô không rời khỏi bóng dáng kiên cường của Bạch Lăng. Trận chiến nổ ra dữ dội. Tiếng binh khí va chạm vang dội, tiếng la hét xé không khí, và mùi máu tanh bắt đầu lan tỏa. Địch quân mạnh mẽ và hung hãn, nhưng quân đội của Bạch Lăng cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Bạch Lăng đích thân xông pha trận mạc, nàng Tướng quân như một vị thần chiến tranh, kiếm pháp điêu luyện, mỗi nhát chém đều lấy đi sinh mạng kẻ địch. Uy lực của nàng khiến quân địch khiếp sợ. Hoàng Thư, dù ở tuyến sau, cũng không ngừng quan sát và phân tích tình hình. Cô nhận ra những điểm yếu trong đội hình địch, những sơ hở trong cách chúng di chuyển. Cô nhanh chóng dùng các ám hiệu đã thống nhất với một vài binh lính thân cận của Bạch Lăng, truyền đạt thông tin và lời khuyên kịp thời. "Báo cáo Tướng quân! Cánh phải địch đang có dấu hiệu yếu thế, chúng đang tập trung lực lượng ở trung quân!" Một binh sĩ thân cận của Hoàng Thư lập tức truyền tin đến Bạch Lăng. Bạch Lăng nghe vậy, ánh mắt nàng ánh lên. Nàng lập tức điều động quân lực, đánh mạnh vào cánh phải của địch, khiến đội hình chúng rối loạn. Trong lúc hỗn loạn, một toán quân địch tinh nhuệ bất ngờ đột phá phòng tuyến, lao thẳng về phía chỉ huy đài. Đó là nơi Bạch Lăng đang đứng! "Tướng quân Điện hạ! Có địch đột phá!" Một tiếng hô hoán vang lên. Hoàng Thư, đang ở gần đó, nhìn thấy cảnh tượng ấy. Cô không nghĩ ngợi gì, lập tức lao lên. Cô không biết võ công, nhưng cô biết cách sử dụng địa hình và lợi dụng sự bất ngờ. Cô nhanh chóng đá đổ một xe lương thảo chắn ngang đường, rồi ném một túi nhỏ (chứa bột ớt khô mà cô đã chuẩn bị từ trước) về phía nhóm địch đang xông lên. Bột ớt cay xè khiến chúng ho sặc sụa, mắt mũi tèm lem, đội hình rối loạn. Bạch Lăng đang chuẩn bị nghênh chiến, nhìn thấy hành động của Hoàng Thư thì có chút ngạc nhiên. Nàng lập tức chớp lấy thời cơ, lao vào tiêu diệt toán địch đó một cách nhanh gọn. Sau khi tình hình ổn định, Bạch Lăng quay sang nhìn Hoàng Thư. Ánh mắt nàng vừa trách móc vừa có chút khâm phục. "Nàng lại liều lĩnh như vậy!" Hoàng Thư thở dốc. "Người... người không sao là tốt rồi." Trận chiến tiếp tục diễn ra khốc liệt. Hoàng Thư không chỉ đưa ra những lời khuyên chiến lược, mà còn áp dụng kiến thức hiện đại vào việc xử lý tình huống khẩn cấp. Khi một kho thuốc bị cháy, cô lập tức hướng dẫn binh lính cách dập lửa hiệu quả hơn, cứu được một phần lớn dược liệu. Khi binh lính bị thương, cô sử dụng những kiến thức sơ cứu cơ bản để cầm máu, làm sạch vết thương, giúp giảm bớt nhiễm trùng. Dưới sự chỉ huy tài tình của Bạch Lăng và sự hỗ trợ "thần kỳ" của Hoàng Thư, trận chiến cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Quân địch đại bại, tháo chạy tán loạn. Tiếng reo hò chiến thắng vang vọng khắp chiến trường. Bạch Lăng đứng giữa chiến trường, nàng nhìn cảnh tượng hoang tàn, rồi ánh mắt nàng dừng lại ở Hoàng Thư, người đang cùng quân y chăm sóc binh lính bị thương. Nàng Tướng quân bước đến, nắm lấy tay Hoàng Thư. Bàn tay nàng vẫn dính máu và bùn đất, nhưng cái nắm tay lại rất chặt. "Chúng ta thắng rồi," Bạch Lăng khẽ nói, giọng nàng có chút mệt mỏi nhưng cũng tràn đầy sự mãn nguyện. "Nàng... đã giúp ta rất nhiều." Hoàng Thư mỉm cười. "Người là Tướng quân giỏi nhất. Ta chỉ là phụ giúp thôi." Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng ánh lên sự yêu thương và biết ơn sâu sắc. Nàng biết, Hoàng Thư không chỉ là người mà nàng yêu, mà còn là người mà nàng không thể thiếu. Cuộc sống nơi chiến trường khắc nghiệt đã tôi luyện tình yêu của họ, biến nó thành một thứ tình cảm kiên cường, bất diệt.
« Trước Sau »