Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng
Chương 19 (Chương cuối): Vạn dặm binh đao hóa bình yên, nàng và ta chung một cõi
Sau trận chiến quyết định, uy danh của Tướng quân Bạch Lăng càng vang dội khắp thiên hạ. Biên ải phía Bắc được dẹp yên, binh lính ca khúc khải hoàn. Trong cuộc chiến này, không chỉ tài năng quân sự của Bạch Lăng được ngợi ca, mà "binh sĩ Phượng Dao" cũng trở thành một truyền kỳ thầm kín trong quân đội, được mệnh danh là "quân sư bí ẩn" với những "kỳ thuật" có thể xoay chuyển càn khôn.
Khi đoàn quân khải hoàn trở về Kinh thành, dân chúng đổ ra đường reo hò, hoa tung bay khắp lối. Bạch Lăng cưỡi trên lưng ngựa chiến, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, uy nghiêm, nhưng ánh mắt nàng thi thoảng lại khẽ lướt về phía sau, nơi Hoàng Thư đang đi lẫn trong hàng ngũ binh lính. Hoàng Thư cảm nhận được ánh mắt đó, lòng cô ấy dâng lên niềm hạnh phúc khó tả.
Triều đình mở tiệc thiết yến ăn mừng chiến thắng. Bạch Lăng được Hoàng thượng ban thưởng vô số vàng bạc, gấm vóc và phong thêm tước vị. Trong buổi yến tiệc, Hoàng thượng đích thân hỏi về "quân sư bí ẩn" đã giúp Bạch Lăng nhiều công lao.
Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng ánh lên sự phức tạp. Nàng biết, đã đến lúc phải nói ra. "Khải bẩm Hoàng thượng, người đó chính là Phượng tiểu thư, người được ban hôn cho thần."
Cả triều đình xôn xao. Hoàng thượng và các quan đại thần kinh ngạc nhìn Hoàng Thư, một tiểu thư vốn được biết đến là yếu ớt, lại có thể làm quân sư trên chiến trường?
Hoàng Thư bước lên, nàng không chút sợ hãi. "Thần là Phượng Dao, xin bái kiến Hoàng thượng. Những điều thần biết được là do vô tình học hỏi từ sách cổ, mong Hoàng thượng tha tội."
Hoàng thượng nhìn Hoàng Thư, rồi nhìn Bạch Lăng. Người tinh ý nhận ra ánh mắt khác lạ mà Bạch Lăng dành cho Phượng tiểu thư. Sau khi nghe Bạch Lăng kể lại những "kỳ thuật" của Hoàng Thư (xe kéo, cầu phao, sơ cứu, xà phòng...), Hoàng thượng cười lớn.
"Tướng quân Bạch quả nhiên có mắt nhìn người! Phượng tiểu thư không chỉ là giai nhân, mà còn có trí tuệ hơn người. Trẫm chuẩn tấu, nàng có thể ở lại phủ Tướng quân, tiếp tục phò tá Bạch Lăng!" Hoàng thượng ban chiếu, khiến cả triều đình đều kinh ngạc. Hoàng thượng không truy cứu thân phận hay nguồn gốc "kỳ lạ" của Hoàng Thư, mà chỉ chú trọng vào tài năng và cống hiến.
Sau buổi yến tiệc, Bạch Lăng và Hoàng Thư trở về phủ. Phủ Tướng quân không còn vẻ nghiêm nghị lạnh lẽo như trước, mà tràn ngập không khí vui tươi. Lục Bình hớn hở chạy đến đón.
Trong tẩm thất, Bạch Lăng cởi bỏ giáp trụ, nàng quay sang nhìn Hoàng Thư. "Nàng... không sao chứ? Hoàng thượng có làm khó nàng không?"
Hoàng Thư bật cười. "Người cứ nghĩ phức tạp quá. Ta đã nói rồi, những kiến thức ta có giúp ta giải quyết được mọi việc mà!"
Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng ánh lên sự dịu dàng. Nàng khẽ tiến lại gần, đặt tay lên má Hoàng Thư. "Hoàng Thư. Từ nay về sau, nàng không cần phải giấu diếm gì nữa. Nàng có thể sống thật với chính mình."
Hoàng Thư cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Bạch Lăng. Cô ấy biết, Bạch Lăng đã chấp nhận cô hoàn toàn, không chỉ tài năng mà cả thân phận bí ẩn này. "Cảm ơn người, Bạch Lăng."
Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, rồi nàng bỗng khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút bối rối. "Nàng, ta có một chuyện... không hiểu."
"Chuyện gì vậy?" Hoàng Thư tò mò.
Bạch Lăng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thư, ánh mắt nàng đầy sự chân thật và có chút mong chờ. "Ta biết, Hoàng thượng đã ban hôn chúng ta. Nhưng giữa ta và nàng... có phải là cái thứ 'tình yêu' mà nàng vẫn hay kể về, cái thứ mà con người ở nơi của nàng nguyện ý kết làm phu thê, bên nhau trọn đời không?"
Lời thổ lộ trực tiếp, không chút hoa mỹ nhưng chân thành của Bạch Lăng khiến Hoàng Thư không kìm được nước mắt. Cô gật đầu lia lịa. "Đúng vậy, Bạch Lăng! Ta yêu người! Rất yêu người! Và ta bằng lòng ở bên người trọn đời!"
Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng ánh lên sự hiểu rõ, rồi một nụ cười hiếm hoi, rạng rỡ nở trên môi nàng. "Vậy... ta yêu nàng, Hoàng Thư. Nàng có bằng lòng ở bên ta trọn đời không?"
Hạ màn câu chuyện bằng nụ hôn nồng nồng nàn giữa hai người, dưới ánh đèn lồng dịu nhẹ trong phủ Tướng quân. Từ một kẻ xuyên không bất đắc dĩ và một vị Tướng quân lạnh lùng, họ đã tìm thấy nhau, vượt qua mọi khác biệt về thời gian, văn hóa, và định kiến. Bạch Lăng vẫn là "Sát Thần" trên chiến trường, nhưng bên cạnh Hoàng Thư, nàng là một Tướng quân đáng yêu và đầy tình cảm. Còn Hoàng Thư, "Bách khoa toàn thư xuyên không", đã tìm thấy bến đỗ hạnh phúc, nơi nàng được yêu thương, trân trọng, và là ánh sáng dẫn lối cho cuộc đời Bạch Lăng.
Họ sống bên nhau trọn đời, viết nên một thiên tình sử có một không hai trong lịch sử vương triều, nơi "Bách khoa toàn thư xuyên không" đã "giải ngố" cho "Nàng Tướng quân ngô nghê" bằng tình yêu, sự thấu hiểu và những phép màu của thời đại mới.