Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng

Chương 2: Chốn phủ Tướng quân và "quy tắc" thời hiện đại
« Trước Sau »
Sau màn chào hỏi "ấn tượng" với Tướng quân Bạch Lăng, Hoàng Thư cảm thấy cuộc đời mình chính thức bước vào một bộ phim cổ trang mà cô không hề mong muốn. Căn phòng rộng lớn và trang nghiêm, nhưng giờ đây nó giống như một nhà tù xa hoa đối với cô. Lục Bình, cô tỳ nữ trung thành nhưng ngơ ngác, luôn túc trực bên cạnh, khiến Hoàng Thư càng thêm bực bội. "Lục Bình, ngươi nói xem, Phượng Dao kia có phải là cô tiểu thư yếu ớt, suốt ngày bệnh tật, tính cách nhút nhát đó không?" Hoàng Thư hỏi Lục Bình, cô ấy cố gắng thu thập thông tin từ "Bách khoa toàn thư" sống này. Lục Bình gật đầu lia lịa. "Đúng vậy ạ. Phượng tiểu thư từ nhỏ đã ốm yếu, ít khi ra khỏi cửa, tính tình hiền lành, nhút nhát. Bị ban hôn cho Tướng quân, người cứ lo lắng đến phát bệnh. Nô tỳ sợ người sẽ không chịu nổi." "Trời ạ!" Hoàng Thư kêu lên. "Vậy mà ta lại xuyên vào cái thân phận yếu ớt này sao? Ta là một người khỏe mạnh, ăn khỏe ngủ khỏe, làm sao có thể đóng vai tiểu thư yếu đuối được chứ!" Hoàng Thư vỗ ngực đôm đốp, quên mất mình đang đóng vai một bệnh nhân. Lục Bình sợ hãi, vội vàng đỡ lấy Hoàng Thư. "Tiểu thư, người vừa mới tỉnh lại, đừng cử động mạnh như vậy. Người vẫn còn yếu lắm." Hoàng Thư thở dài. "Yếu cái gì mà yếu. Ta khỏe như vâm đây này!" Cô cố gắng đi lại vài vòng trong phòng, cảm thấy cơ thể tuy có chút mềm yếu hơn so với khi còn ở hiện đại, nhưng cũng không đến nỗi gọi là "phế vật" như lời Lục Bình. Sự "khác biệt" của Hoàng Thư lập tức gây chú ý. Buổi sáng hôm sau, khi Lục Bình mang thức ăn sáng đến, Hoàng Thư nhìn bát cháo trắng loãng với vài cọng rau luộc, không khỏi nhăn mặt. "Ngươi cho ta ăn cái này sao?" Hoàng Thư hỏi. "Thức ăn ở phủ Tướng quân các ngươi nghèo nàn đến mức này sao? Không có phở, không có bánh mì, không có mì gói sao?" Lục Bình hoang mang. "Phở? Bánh mì? Mì gói? Tiểu thư, đó là thứ gì vậy ạ? Đây là cháo gạo lúa mới tốt nhất trong phủ đó ạ. Người mới ốm dậy, chỉ có thể ăn cháo thôi." Hoàng Thư bất lực. Cô buột miệng hỏi: "Thôi được rồi. Vậy ngươi có thể cho ta một cái điện thoại không? Có mạng 4G càng tốt. Ta muốn lên mạng xem tin tức, xem phim." Lục Bình nhìn Hoàng Thư như nhìn một người ngoài hành tinh. "Điện thoại? Mạng 4G? Tiểu thư, người lại nói mê sảng rồi sao? Có lẽ người vẫn còn sốt." Hoàng Thư nghe vậy, sực nhớ ra. "À, phải rồi! Mình đang ở cổ đại mà! Làm gì có điện thoại với 4G chứ!" Cô ấy vỗ vào trán, cười gượng gạo. "Ta... ta vừa mới tỉnh dậy nên còn hơi ngớ ngẩn. Ngươi đừng để ý." Hoàng Thư đành cố gắng ăn hết bát cháo. Trong lúc ăn, cô chợt nhận ra mình phải tìm cách "cải tạo" cuộc sống ở đây. Với kiến thức của một người hiện đại, cô tin mình có thể làm được điều gì đó. Vào buổi trưa, Hoàng Thư yêu cầu Lục Bình đưa cô đi dạo trong phủ Tướng quân. Phủ Tướng quân rộng lớn, với nhiều đình viện, hành lang và sân luyện võ. Tiếng binh lính luyện tập vang vọng khắp nơi, mang theo một không khí nghiêm cẩn. Hoàng Thư cảm thấy có chút rùng mình. "Lục Bình, ngươi nói xem, cái Tướng quân Bạch Lăng kia, nàng ta bình thường làm gì ở đây? Có hay ra ngoài không?" Hoàng Thư hỏi, cô ấy cố gắng tìm hiểu về "nạn nhân" tương lai của mình. "Tướng quân luôn bận rộn với quân vụ. Người thường xuyên ở thư phòng hoặc trên thao trường. Hiếm khi ra ngoài nếu không có việc cần thiết. Tính tình người lạnh lùng, nghiêm nghị, ít nói chuyện với ai," Lục Bình đáp, giọng cô ấy có vẻ sợ hãi khi nhắc đến Bạch Lăng. Hoàng Thư thầm nghĩ, Vậy là mình sẽ phải đối mặt với một khối băng di động sao? Cô nàng Tướng quân này thật sự rất giống "Diêm Vương Điện Hạ" trong truyền thuyết. Đang đi dạo, Hoàng Thư bỗng thấy một nhóm binh lính đang tập luyện trên thao trường. Họ luyện tập rất nghiêm túc, động tác dứt khoát. Nhưng Hoàng Thư lại thấy có vài điểm không hợp lý về mặt khoa học. "Ê, các ngươi!" Hoàng Thư không kìm được, lên tiếng. "Động tác đó sai rồi! Các ngươi phải xoay người thế này này, mới có lực!" Hoàng Thư bắt đầu thị phạm bằng những động tác võ thuật mà cô học được từ phim ảnh, tất nhiên là không hề có lực hay kỹ năng thực tế nào cả, chỉ mang tính chất "làm màu". Các binh lính ngạc nhiên nhìn Hoàng Thư. Một Phượng tiểu thư yếu ớt lại dám chỉ đạo họ? Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp, đầy uy lực vang lên: "Ngươi đang làm gì vậy?" Hoàng Thư giật mình quay lại. Bạch Lăng đang đứng đó, nàng mặc một bộ đồ tập võ màu đen, lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hoàng Thư. Hoàng Thư hơi rợn người, nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "À, Tướng quân Điện hạ. Ta thấy binh lính của người tập sai động tác. Nếu muốn có lực mạnh hơn, phải dùng lực đòn bẩy và xoay hông thế này này. Đây là kiến thức cơ bản về vật lý đó." Hoàng Thư bắt đầu thao thao bất tuyệt, dùng những thuật ngữ hiện đại để giải thích. Bạch Lăng nhíu mày. "Vật lý? Đòn bẩy? Ngươi đang nói cái gì vậy?" Ánh mắt nàng nhìn Hoàng Thư đầy vẻ khó hiểu, như nhìn một sinh vật lạ. Các binh lính cũng nhìn nhau, không hiểu Hoàng Thư đang nói gì. Hoàng Thư thấy vậy thì cảm thấy "vô cùng bất lực". Thì ra, "Bách khoa toàn thư xuyên không" của cô lại gặp phải "nạn nhân" không có nền tảng kiến thức cơ bản về khoa học tự nhiên thời hiện đại. Cuộc sống ở phủ Tướng quân này, xem ra, sẽ còn nhiều chuyện dở khóc dở cười hơn cô tưởng. Hoàng Thư biết, nhiệm vụ "cải tạo" và "cảm hóa" Nữ Tướng quân ngô nghê này sẽ không hề đơn giản chút nào.
« Trước Sau »